Anh thích nhất là cổ với tay cô, không thể để nơi đó bị thương.
Lòng bàn tay ném đoàn yêu hỏa về hướng cô, lam diễm bay nhanh phá tan mọi thứ, đập nát tầng tầng ngọn cây. Phát hiện có tiếng động lạ, Hạnh Mính quay đầu lại, sau lưng đã bị tập kích, sức lực của thứ đó rất mạnh, đánh cô văng xa 3 mét, không đứng dậy nổi, phải bò trên mặt đất, đau đớn muốn chết, cuộn tròn người lại.
Phần lưng có cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu đốt, làn da cô cũng cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa. Cảm giác châm chích như bị kim đâm, chầm chậm chui vào lỗ chân lông, thâm nhập tới cốt tủy, đọng lại trong máu, chảy khắp toàn thân. Cô há to miệng, trong cổ họng lại không thể phát ra bất kỳ một âm thanh kêu đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Di động bị văng ra xa, rơi trên đống lá cây, ánh đèn mỏng manh từ đèn pin lóe lên, chung quanh là một màu đen nhánh, Hạnh Mính đau đến mức đầu đầy mồ hôi, chỉ còn lại một ý nghĩa duy nhất đó là nhất định phải nhanh chóng bò dậy chạy trốn.
Hạnh Mính uốn gối quỳ dậy, lấy ra linh phù từ trong túi. Còn chưa kịp cắn nó trong miệng, một thứ không biết tên bay vọt qua khóe miệng cô, linh phù trong tay trong nháy mắt bị đốt thành tro tàn, Hạnh Mính che khóe miệng bị thương, hoảng sợ bò ra sau.
Nhìn ra cô có ý định trốn phía sau cây, Nguyên Tuấn Sách mỉm cười, nhấc chân dẫm trên không, tức thì chuyển dời đến một thân cây sau lưng cô, cả người thoáng hiện trên ngọn cây.
Bàn tay hạ xuống, nắm chặt lại, một đoàn yêu hoả u lệ hiện ra, lại một lần nữa bay về phía cô. Đáy mắt lạnh nhạt loé lên tia sáng, gần như một loại cảm xúc cố chấp.
Cô nhất định phải chết! Sau khi cô chết, cánh tay và cổ của cô sẽ trở thành chiến lợi phẩm của anh. Mỗi ngày anh đều có thể mặc sức hưởng thụ khoái cảm dục vọng, bất kỳ lúc nào, tại bất cứ nơi nào, có thể dùng chúng để vuốt ve dương vật, miễn cho nó căng cứng đến nổ mạnh.
Chỉ cần nghĩ như vậy, thứ đó lại muốn cứng!
Phần lưng lại bị đập trúng, vị trí vết thương chính xác chồng lên nhau, Hạnh Mính bị đẩy văng về phía trước mấy mét. Cô nắm chặt bùn đất và cỏ dại trong lòng bàn tay, cơn đau nhức do cú tập kích phần lưng vừa rồi truyền thẳng đến trái tim. Cô cảm thấy hình như trong một cái chớp mắt vừa rồi, não bộ, trái tim và hô hấp như ngừng lại, có một dây leo đang dùng sức quấn quanh trái tim cô, chặt đến mức như muốn khiến nó nổ tung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gương mặt Hạnh Mính tái nhợt, đôi môi không ngừng run rẩy, mồ hôi từ thái dương chảy xuống cằm. Dục vọng cầu sinh mạnh mẽ ép cô vươn tay bò về phía trước, bám vào mặt đất, run rẩy đi tiếp.
Cô không muốn chết tại đây, không muốn chịu đựng cái chết đau đớn như thế này.
Cứu cô, cứu cô, có ai đó, mau tới cứu cô, ai cũng được, làm ơn hãy cứu cô!
“Ô…… Ô!” Dạ dày nôn nao như sông cuộn biển gầm, một búng máu đen mạnh mẽ phun ra từ trong miệng, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể dường như đã bị dập nát.
Nước miếng không khống chế được mà nhỏ xuống, kéo thành sợi tơ, Hạnh Mính hít thở không thông, đôi môi khẽ hé mở, hai mắt vì thiếu oxy đã đỏ bừng, xung huyết.
Nguyên Tuấn Sách cong môi, gương mặt xinh đẹp yêu dã.
Chỉ còn thiếu một kích cuối cùng.
Anh cũng phải thừa nhận một điều, Hạnh Mính là con mồi mà anh để tồn tại lâu nhất. Cảm giác ở bên cô thật sự rất thú vị, nhưng loại cảm xúc thú vị này không quá quan trọng với anh, hơn nữa hình như anh còn nảy sinh tình cảm quái dị với cô, những thứ đó sẽ quấy rầy kế hoạch của anh.
Nên tự tay chấm dứt hết thảy, lúc này anh đã vô cùng gấp gáp, không chờ nổi muốn chém đứt tay và cổ cô!
Một đoàn lam hoả lại bị n về hướng cô, nhưng lần này, ngọn lửa xanh đó “Đằng” một tiếng, nổ mạnh giữa không trung!
Mấy đạo kim quang tựa như mũi tên bắn về phía anh, Nguyên Tuấn Sách nhanh chóng nhảy về phía sau, biến mất trong không trung, chỉ để lại một đoàn yêu khí quỷ dị. Linh phù chui vào ngọn cây anh vừa mới anh đứng, rất nhanh đã biến thành một tờ giấy mềm mại vô lực.
Một cánh tay xăm kín đồ đằng bát quái trận duỗi về phía ngọn cây, năm tấm linh phù phiêu diêu, chui vào tay áo to rộng ống của anh ấy. Tùng Nhai bước nhanh tới chỗ Hạnh Mính đang nằm dưới tàng cây, nâng cô lên.
“Tiểu Hạnh!”
Giọng nói trong trẻo cứng cáp hữu lực quen thuộc, khiến cô tìm về chút ý thức, mí mắt run lên, dòng máu sền sệt từ trong miệng chảy xuống cằm.
Hạnh Mính vươn bàn tay dơ bẩn, run rẩy bắt lấy đạo bào của Tùng Nhai, dùng hết toàn lực, cứ như thể, thứ cô đang nắm trong tay là cọng rơm cuối cùng, rồi lại ngất đi trong lòng Tùng Nhai.
Một đạo yêu hỏa lại vọt tới, chỉ là mục tiêu lần này không phải Hạnh Mính.
Tùng Nhai ngước mắt nhìn lại, đôi mắt phượng dài lạnh lẽo nheo lại, gương bát quái bay ra từ trong cổ tay áo, lòng bàn tay nhắm ngay trung tâm của gương bát quái, hai bên đen trắng trong Thái Cực Đồ xoay tròn, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Lam quang và vào nó, yêu hỏa bị bắn ngược về.
Nguyên Tuấn Sách đột nhiên quỳ xuống, che ngực, đột nhiên không kịp phòng bị chịu một kích phản phệ, ngọn lửa xuyên qua thân thể trực tiếp đánh trúng yêu hồn. Phần da người trên gương mặt để ngụy trang tróc ra, cả người u ám, tràn đầy lệ khí, tròng mắt chuyển sang màu đỏ rực, tâm trí gần như bạo liệt, răng nanh cũng không thể khống chế mà lộ ra bên khóe miệng.
Một nửa là người, một nửa là yêu, khuôn mặt trắng nõn giờ phút này bị bao phủ bởi gân xanh chằng chịt, giống như lệ quỷ tới lấy mạng, dung mạo đẹp đến quỷ quyệt khiến người người sợ hãi.
Yêu khí trên người đã lộ ra, không thể giấu tiếp nữa, tên đạo sĩ kia trực tiếp ném linh phù ra, để chúng đuổi theo anh đến tận đây. Nguyên khí bị trọng thương, Nguyên Tuấn Sách dựa vào một chút sức lực cuối cùng tránh thoát truy đuổi của linh phù, lần thứ hai biến mất trong không trung.
Tùng Nhai thu hồi gương bát quái.
Phạm vi cảm ứng của linh phù chỉ có trong vòng 1000 mét. Ngoài giới hạn này, linh phù liền biến thành một tờ giấy bình thường. Xem ra, con yêu này đã sớm biết chuyện về linh phù, trốn ở ngoài phạm vi này.
Vầng trăng sáng hoàn toàn bị mây đen che khuất, ánh trăng mỏng manh bị che đậy, ngọn cây không có ánh sáng. Trong bóng đêm, một khối thân thể chỉ đang thở thoi thóp, trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng thở dốc nặng nề, càng lúc càng nhanh.
Nguyên Tuấn Sách suy sụp tinh thần cúi đầu, cong eo. Vết thương có máu chảy ra, giọt máu rơi xuống một mảnh lá trên mũi chân anh, trên trán đầy mồ hôi, lông mi dài rậm che khuất hai tròng mắt.
Anh vô lực cong môi, tay phải ấn xuống ngực, mặc kệ từng giọt máu đang chảy xuống.
Qua một hồi lâu mới bình ổn hô hấp, không dễ dàng hít được một ngụm không khí mới mẻ. Anh ngẩng đầu, máu bên miệng đọng lại thành màu đỏ tươi, sắc đẹp thê lương, khoé môi cong lên, lộ ra nụ cười tự giễu khiếp người.
Có thể khiến anh bị thương đến mức độ này, người này tuyệt đối không phải người phàm.
Thực sự có ý tứ, thật thú vị.
Không biết nghĩ tới cái gì, bả vai anh bắt đầu run lên, trong cổ họng phát ra tiếng kêu quái dị, phải nghe rất cẩn thận mới nhận ra, anh đang cười.
“Ha ha, ha ha ha!” Tiếng cười vang vọng, kinh động đến lũ chim chóc đang nghỉ ngơi trên ngọn cây, khiến chúng hoảng loạn vỗ cánh phành phạch, bay toán loạn khắp nơi.