Lớp bọn họ cứ cách một tháng sẽ đổi vị trí một lần, trong khoảng thời gian Hạnh Mính nằm viện, các học sinh trong lớp đã đổi một lần. Vì lúc đó cô đang xin nghỉ nên giờ chỗ ngồi vẫn không đổi.
Theo lý thuyết, cô hẳn là phải đợi đến lần đổi chỗ tháng sau, nhưng hôm nay thầy Diêm cố ý dặn dò, Hạnh Mính và Nguyên Tuấn Sách đều phải đổi chỗ ngồi.
Hai người bọn họ một người ngồi ở dãy bên trái, một người ngồi ở dãy bên phải, cách hai bạn học ở giữa, khoảng cách tựa như ngân hà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêm Bằng vừa lòng gật đầu. Cái ghế người xấu chia rẽ đôi uyên ương, ông nhất định phải ngồi rồi.
Lộ Điệp giơ tay, hô to: “Thưa thầy!”
Thầy Diêm ngẩng đầu, cô ấy không hài lòng chỉ vào bạn ngồi cùng bàn mới của mình: “Em muốn ngồi với Hạnh Mính ạ! Em không muốn ngồi cùng với cậu ta!”
Nguyên - bị ghét bỏ - Tuấn Sách không thèm nói một lời, nhìn chằm chằm sách giáo khoa, giống như căn bản không nghe thấy người bên cạnh đang nói cái gì.
Hạnh Mính xua tay với Lộ Điệp, thầy Diêm lời lẽ nghiêm khắc, tàn khốc phủ quyết kiến nghị của cô ấy: “Hai người các em mà ngồi cùng nhau thì có mà định lật ngói nhà của cái lớp này hả?! Hai đứa có còn định đi học tập nữa không! Nếu em có thể thi được vị trí đệ nhất của khối, cho dù muốn ngồi vào chỗ của thầy cũng được!”
Lộ Điệp thở phì phì, vểnh miệng, cách “Ngân hà” ở giữa, u oán nhìn Hạnh Mính.
Vu Tề ngồi bên cạnh Hạnh Mính bật cười: “Quan hệ giữa hai người tốt nhỉ? Đoạn thời gian mà cậu xin nghỉ, mỗi ngày Lộ Điệp đều giúp cậu ghi chép bài cẩn thận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hai bọn mình đã quên biết nhau từ hồi cấp hai rồi.”
“Thì ra là thế. Thảo nào, mình thấy dung mạo các cậu cứ hao hao nhau, giống như chị em ruột ấy.”
Hạnh Mính kinh ngạc: “Thật á? Giống ở chỗ nào?”
“Miệng rộng với thần kinh thôi.” Cậu ta chỉ Lộ Điệp xong, lại chỉ chỉ cô.
Hạnh Mính sa mạc lời.
Lộ Điệp chun mũi vểnh miệng, gác bút lên, hai tay chống cằm, ai oán nhìn hai người bên trái.
“Nói cái gì không biết? Lúc nói chuyện phiếm với mình còn không thèm cười. Cái tên đầu gỗ Vu Tề kia, lớn lên vừa khờ, vừa không đẹp trai mà.”
Cô ấy nhỏ giọng phàn nàn, chỉ có mình Nguyên Tuấn Sách nghe rõ cô ấy đang nói gì, tầm mắt không tự chủ nhìn về phía Hạnh Mính.
Cô nghiêng đầu, đuôi ngựa sau đâu nghiêng sang một bên, rũ trước ngực, tay che trên miệng, tươi cười vui vẻ không hề kiêng kỵ gì. Vẻ mặt Vu Tề sinh động như thật, cậu ta đang kể chuyện gì đó, chỉ thấy cô cúi đầu, nhìn tần suất run rẩy của bả vai, không biết là cô đang khóc hay đang cười.
Nhưng bất kể là thế nào, Nguyên Tuấn Sách đều cảm nhận được rất rõ ràng, bản thân anh đang cực kỳ khó chịu.
Loại cảm giác khó chịu này, không thể dùng sức mạnh phát tiết ra cho hả giận được, mà chỉ có thể đè ép dưới đáy lòng. Không thể bỏ qua, không thể chôn vùi, giống như bị một khối đá vừa to vừa nặng đè xuống, buồn bực hít thở không thông.
Hô hấp đột nhiên yếu đi, anh không khỏi hít thở nhanh hơn.
“A a a a!” Lộ Điệp cho bút vào trong miệng, cắn cắn, nắp bút cạch một tiếng, cả thân bút cũng không thoát nạn.
“Bạn học Lộ.”
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên, Lộ Điệp sợ tới mức suýt nhảy dựng lên, sợ hãi quay đầu nhìn cậu bạn cùng bàn. Nguyên Tuấn Sách mày kiếm mắt đen, gương mặt yêu mị lạnh lùng, cả người phóng thích sát khí vô hình, giữa mày vương vài sợi tóc đen, dáng vẻ vừa lười biếng vừa gợi cảm.
“Làm gì!” Lộ Điệp thừa nhận, dung mạo của người này thuộc loại chỉ cần nhìn một cái đã thấy động tâm, nhưng chuyện này cũng không thể làm giảm bớt cảm giác sợ hãi của cô ấy được. Người này không nói lời nào thì còn tốt, vừa mở miệng nói chuyện, khí thế vô hình trên người anh sẽ khiến cô tay chân hoảng loạn.
“Sao cậu lại tức giận với bạn học Hạnh?”
“Cái gì?”
“Vừa rồi.” Anh nhìn vào mắt Lộ Điệp, lại nhìn cái bút đáng thương trong tay cô ấy.
Lộ Điệp đột nhiên hiểu ý câu nói không đầu không cuối vừa rồi của anh.
“Mình không tức giận với Hạnh Mính, mình tức tên Vu Tề kìa cơ. Hơn nữa, Hạnh Mính không ngồi với mình, mình đương nhiên không vui.”
“Vì sao lại không vui?”
“Đương nhiên là bởi vì!” Lộ Điệp bĩu bĩu môi, vẻ mặt chất phác: “Là bởi vì, mình thích Hạnh Mính! Mình thích chơi với cậu ấy.”
Lộ Điệp cảm thấy đây là cách giải thích thông tục dễ hiểu nhất: “Cũng có thể nói như thế này, tình hữu nghị giữa bọn mình, là mình thích cậu ấy, Hạnh Mính cũng thích mình!”
“Thích?”
Vẻ mặt Lộ Điệp lộ rõ sự ghét bỏ: “Không phải cậu định tiếp tục hỏi mình thế nào là yêu chứ?”
Đúng vậy, Nguyên Tuấn Sách không hiểu, anh có rất nhiều nghi vấn đối với cái từ 'thích' này, cảm giác thích rốt cuộc từ đâu mà đến?
“Tôi cũng thích chơi với bạn học Hạnh, đây cũng là thích sao?”
Lộ Điệp nghẹn họng nhìn anh trân trối, giống như vừa nghe được một chuyện gì đó cực kỳ kinh động, không nên nghe. Tâm hồn nhiều chuyện lại được đốt lên!
“Cậu thích Hạnh Mính sao?”
“Thích.”
“Vậy cậu, thích đến mức nào?”