Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

Nguyên Tuấn Sách suy nghĩ trong chốc lát, mỉm cười: “Cho dù là chuyện gì, chỉ cần làm với cậu ấy, tôi đều thích. Hơn nữa, thời thời khắc khắc tôi đều muốn lột da cậu ấy xuống, chém đứt cổ với tay của cậu ấy.”
 
“Mẹ kiếp, cậu là cái đồ biến thái!”
 
“Biến thái?” Từ này lại có nghĩa là gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lộ Điệp!” Cô giáo ngữ văn phát hiện hai người nó chuyện, đập cái thước lên bảng đen, cả người tức đến phát run.
 
Bầu không khí chết lặng không biết đã bao trùm lớp học từ bao giờ. Tất cả mọi người đều đang nhìn hai người bọn họ nói chuyện.
 
“Em đi ra ngoài cho tôi! Tôi phát hiện, em ngồi chỗ nào, ngồi với ai cũng có thể nói chuyện. Không muốn nghe giảng bài thì đứng ra ngoài hành lang. Lần sau cứ đến tiết của tôi, thì em ngồi lên bục giảng này!”
 
“Không phải em mà cô! Là do cậu ấy bắt chuyện với em trước mà!”
 
“Em không tự nhìn lại mình xem, thành tích của em có tốt bằng một nửa Nguyên Tuấn Sách sao? Nếu em cũng đạt được danh hiệu thủ khoa toàn khối giống em ấy, vậy cho dù em có ngủ trong tiết cô cũng mặc kệ em!”
 
Lộ Điệp vừa tức giận vừa ấm ức, cầm quyển sách giáo khoa, cúi đầu đi ra ngoài.
 
“Còn có mặt mũi mà tức giận, trước giờ tự học buổi tối phải nộp bản tự kiểm điểm 800 chữ cho tôi!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạnh Mính nhìn về phía hành lang, Lộ Điệp cúi đầu đứng cạnh cửa, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
 
Cô ngữ văn vỗ bàn học: “Xoay hết đầu lại đi, tiếp tục học!”
 
Vu Tề nhìn ra cô rầu rĩ không vui, càng hạ giọng xuống nhỏ hơn, sợ bị cô giáo nghe thấy: “Sao? Chê mình nói chuyện không buồn cười, không hấp dẫn à? Tan học mình lại kể cho cậu chuyện khác nhé.”
 
“Khá buồn cười.”
 
Chỉ là, không biết vì sao trong lòng cô cứ luôn hoảng hốt, lại không biết mình hoảng hốt vì chuyện gì.
 
Tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp tới thông báo một chuyện, trường học nhận được thông báo của thành phố, muốn tổ chức hoạt động phong thái học đường. Toàn bộ học sinh khối 11 và khối 10, ngày mai phải tập trung ở ngoài trường học, chạy hai vòng trong bốn con phố vòng quanh chung quanh trường học, sẽ có truyền thông và phóng viên chụp ảnh tuyên truyền.
 
Trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói, cái này chẳng qua là thủ đoạn chiêu sinh kiểu mới mà thôi.
 
Hoạt động chạy bộ diễn ra vào 10 giờ sáng ngày hôm sau. Các lớp dựa theo bảng tên, tự động xếp hàng theo thứ tự xếp hàng ngay ngắn trên sân thể dục. Hạnh Mính là ủy viên thể dục, phải đứng đầu đội ngũ, dẫn mọi người chạy, Vu Tề thân là phó uỷ viên, đứng ở bên sườn đội ngũ.
 
Chủ nhiệm lớp ý chí chiến đấu sục sôi, vỗ tay: “Hoạt động lần này chúng ta đại diện cho trường học, lúc chạy bên ngoài, nhớ hô khẩu hiệu cho đều giọng, hô to lên!”
 
Tinh thần của học sinh thì không được hào hứng như vậy, cả đám lộ ra vẻ uể oải, nhưng đến lúc ra ngoài cổng trường, thấy lớp trước đồng thanh hô khẩu hiệu, tiếng kêu đợt này vang dội hơn đợt trước, âm thanh như nước lũ truyền ra phía sau, lần tới lớp hai. Học sinh lớp hai cũng như tiêm máu gà, tình cảm quần chúng trào dâng.
 
Lồng ngực Hạnh Mính truyền đến cơn đau âm ỉ, cô che vị trí xương sườn.
 
Vu Tề đuổi theo, chạy đến bên cạnh cô: “Vết thương của cậu vừa mới đỡ, nếu không để mình dẫn đầu cho, cậu chạy bên cạnh đội ngũ đi.”
 
Hạnh Mính gật đầu, nói cảm ơn, thả chậm bước chân chuyển qua vị trí bên phải đội ngũ phía.
 
“Hạnh Mính Hạnh Mính! Nhường một chút.” Lộ Điệp kêu cô, len lỏi chạy lên hàng đầu tiên cạnh sườn bên phải, bạn học hàng đó tự động nhường chỗ để cho cô ấy chạy lên: “Không thấy Nguyên Tuấn Sách!”
 
Hạnh Mính nhìn thoáng qua phía sau: “Từ trước đến nay không phải cậu ấy không chạy bộ sao? Chắc giờ đang ở trong phòng học?”
 
“Ai nói! Lúc mọi người xếp hàng cậu ta vẫn còn ở bên cạnh mình, ra khỏi cổng trường lại không thấy tăm hơi đâu. Mình thấy á, tám phần là cậu ta lại trốn chạy bộ, cậu đi mách với thầy chủ nhiệm đi, xem thầy phạt cậu ấy thế nào!”
 
Lộ Điệp hận đến ngứa răng, hai tay bên người dùng sức nắm chặt lại: “Tốt nhất là phải bắt cậu ta viết bản tự kiểm điểm hai ngàn chữ!”
 
“Cậu đúng là có thù oán tất báo.”
 
“Đương nhiên! Cậu không biết đâu, cậu ta chính là tên biến thái, còn nói muốn lột da cậu….”
 
“Uỷ viên thể dục đâu!” Phía trước truyền đến tiếng la, Vu Tề không biết tại sao lại đột nhiên biến mất.
 
“Chờ mình một chút.” Hạnh Mính nói lại với Lộ Điệp rồi chạy lên phía trước, hỏi mấy bạn học chạy hàng đầu tiên: “Vu Tề đâu?”
 
“Không biết, vừa rồi chạy qua một khúc quanh, xong tự nhiên lại không thấy tăm hơi đâu. Thiếu chút nữa bọn tôi đã đụng vào lớp hai.”
 
Tự nhiên biến mất?
 
Không có khả năng, lớp hai chạy phía trước, đẳng sau chính là lớp ba, tên ngốc Vu Tề này, không đến mức không nhận ra cả bạn học cùng lớp chứ?
 
Hạnh Mính tìm Đinh Vi: “Lớp trưởng, cơ thân mình có chút không thoải mái. Phiền cậu dẫn mọi người chạy giúp mình.”
 
“Được, cậu mau đi nghỉ ngơi đi.” Đinh Vi thấy sắc mặt cô trắng bệch, đoán chừng là cô thấy khó chịu.
 
Dời khỏi đội hình, Hạnh Mính hơi dừng lại, chạy chậm lại. Chạy theo dọc đội hình lớp bốn lớp năm, cho đến tận hết lớp tám chạy cuối cùng, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Vu Tề.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui