Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

Máu liên tục chảy giàn giụa từ bả vai xuống, quần áo cũng bị thấm ướt biến thành, màu đỏ tươi bao trùm màu vàng tươi sáng lúc đầu.
 
Cột tóc đuôi ngựa vì vừa rồi vận động khá mạnh nên đã tản ra, rối tung tán loạn, dáng vẻ lúc này của cô cực kỳ chật vật. Hai tay Hạnh Mính vô lực rũ trên mặt đất, nước mắt đau đớn cứ rơi xuống: “Không muốn chết, mình không muốn chết.”
 
Cằm bị mấy ngón tay trắng nõn khẽ nâng lên, từ đầu ngón tay truyền ra một dòng điện nhỏ, cơn đau khiến cô tỉnh táo lại ngay lập tức. Cô bị ép ngẩng đầu nhìn người đang thao túng sinh tử của mình, đột nhiên lại có ảo giác anh là thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nguyên Tuấn Sách nghiêm túc cân nhắc: “Thủy thì sao? Dùng nước vừa không làm làn da của cậu bị thương, vừa có thể giúp cậu chết thống khoái một chút.”
 
“Hình như cậu còn biết bơi, bằng không thì sao lại không thèm suy nghĩ gì mà nhảy xuống sông cứu người đây? Đáng nghẽ tôi nên nghiêm túc một chút, nếu trực tiếp khiến cậu chết trên con sông trong ngày hôm qua, thì hôm nay cũng khỏi phải chịu loại đau đớn này.”
 
Linh phù xếp hàng chỉnh tề quây quanh người anh, toàn thân chúng tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh như tùy thời chờ đợi tiến công, cảnh tượng khủng bố như thế.
 
“Chết chung một chỗ với Vu Tề, hẳn là cậu sẽ không thấy cô độc đâu nhỉ?” Nụ cười mỉm xinh đẹp khi xưa nay lại tỏa ra cảm giác có khiếp người. Liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra nụ cười này không thật tâm, có thể nhận ra lúc này anh đang tức giận.
 
Nước trong đôi mắt của Hạnh Mính đã tích tụ thành đại dương mênh mông, lúc cô chớp mắt thì lũ lượt chảy xuống: “Mình không muốn chết, vì sao nhất định phải bắt mình chết. Mình sẽ không làm hại cậu, sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của cậu, cũng sẽ không nói chuyện này cho người khác.”
 
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc truyền đến từ phía sau anh, Nguyên Tuấn Sách vẫn bình tĩnh như cũ nhìn cô. Từ phương hướng phòng vệ sinh, một bồn chứa nước nổ tung, nước trong bồn chứa như bị một thế lực vô hình điều khiển, bay lên không tụ thành một đám. Một quả cầu nước to đùng lơ lửng giữa không trung.
 
Không ngờ nó lại do anh điều khiển!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái chết của bạn học Hạnh cũng không phải không có ý nghĩa. Tôi sẽ chặt tay và cổ của cậu xuống, vào mỗi đêm tối khi tôi lại vì nhớ tới cậu mà cứng lên, thì những bộ phận ấy của cậu có thể có tác dụng.”
 
“Không cần! Không cần!”
 
Viên cầu nước đang trôi nổi giữa không trung đột nhiên bay về hướng cô. Mạnh mẽ bao bọc toàn bộ đầu cô, gương mặt của Hạnh Mính hoàn toàn bị vùi vào trong nước, xoang mũi tức thì hít thở không thông, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo trong làn nước trong vắt.
 
Sóng nước nhộn nhạo, gương mặt xinh đẹp bị nghẹn đến đỏ ửng vẫn đang bất lực giãy giụa, gian nan mở to mắt, đôi tay cố gắng rẽ làn nước lạnh lẽo, giống như khi ngụp lặn dưới biển sâu, muốn ngoi lên.
 
Cử động thô bạo khiến vết thương trên bả vai càng chảy nhiều máu hơn, cô vẫn không chịu khuất phục trước tử vong, gương mặt vì thiếu ô xi đã biến thành màu tái nhợt, há mồm phun bong bóng, đôi tay cầu cứu không ngừng quơ loạn xạ trong không trung, ngón tay nhỏ gầy xinh đẹp hồng hào, dòng máu ấm áp vẫn đang vận chuyển trong đó. Dáng vẻ cô gian nan chờ chết, mỗi một phút một giây đều được Nguyên Tuấn Sách nhìn thấy hết.
 
Nụ cười trên mặt ngày càng sâu, cảm giác thù hận được bình ổn, cái cảm xúc tên là ghen ghét vừa rồi cũng dần biến mất theo hành động trả thù của anh.
 
Nhưng vì sao cái cảm giác khó chịu này vẫn cứ tồn tại?
 
Ai có thể cho anh một đáp án.
 
Hạnh Mính thống khổ khò khè phun bong bóng trong nước: “Ưm ——”
 
Tiếng gió gào thét từ ngoài cửa sổ cuốn theo vô số bụi đất, đảo qua đống lá rụng vàng khô trên mặt đất.
 
Bỗng nhiên, cuồng phong gào thét, cát bay đá chuyển, trong nháy mắt, một cơn gió mang theo cảm giác rét lạnh như bao trùm cả trời đất. Bầu trời vừa rồi còn trong xanh không mây, giờ đã chuyển sang sầm xì toàn mây đen, sắc trời trong nháy mắt biến thành màu u ám.
 
Nguyên Tuấn Sách quay đầu lại, thấy ngọn gió lạ vọt vào từ ngoài cửa sổ, thổi bay phần tóc đen trên trán anh, mày kiếm nhíu chặt.
 
Những tấm linh phù đang vây quanh bên cạnh anh bắt đầu mạnh mẽ run rẩy, anh nắm chặt gương bát quái trong lòng bàn tay, cố gắng khống chế nó. Lại không ngờ đĩa quay điên cuồng chuyển động, không chịu khống chế, bắt đầu xoay tròn. Nguyên Tuấn Sách buông tay, gương bát quái không còn bị không chế, bay lên, trong không khí dần hình thành một một trận gió xoáy nước.
 
Linh phù cọ qua bên người anh, cũng không chịu khống chế nữa, bay nhanh ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó lại lập tức hóa thành kiếm đánh về phía anh. Trong đôi mắt đen phản chiếu ảnh ngược của những tấm linh phù đang toả ra ánh sáng vàng, một lá bùa đều có mục tiêu rõ ràng, chúng muốn đâm vào đôi mắt anh!
 
Nguyên Tuấn Sách biến mất tại chỗ.
 
Viên cầu nước đang trôi nổi đột nhiên mất đi sức mạnh trợ giúp, chịu tác động của trọng lực ào ào rơi mặt đất. Được cứu trợ, Hạnh Mính vừa thoát khỏi cảnh ngạt thở, vội vàng há mồm to hô hấp, quỳ rạp trên mặt đất kịch liệt ho khan, bả vai run run vẫn truyền tới cơn đau nhói, trên mặt không rõ là nước hay nước mắt.
 
Trên mái nhà loáng thoáng hiện ra một bóng người, người đó nhìn về phía không trung, thấy trận bát quái cực kỳ lớn đột nhiên xuất hiện, trắng đen rõ ràng lại đan xen với nhau liên tục chuyển động, tạo thành xoáy nước, chúng cuốn lên mây đen, đảo loạn không gian, khiến bụi đất bay đầy trời, lá cây tán loạn.
 
Các tòa cao ốc building xung quanh ở trong khu vực xoáy nước giống như có thể lập tức bị hút vào.
 
Nguyên Tuấn Sách rũ mắt, đáy mắt đen nhánh, không có chút ánh sáng, không ngờ lực lượng trong tay anh cũng bị ảnh hưởng, anh không vui nhìn chằm chằm đang trận bát quái đang xoay tròn, thấp giọng mắng: “Lão đông tây.”
 
Trên bầu trời, chỗ trung tâm trận bát quái dần hình thành một cơn gió lốc, mây đen phủ kín chân trời, chớp điện lập loè, sấm sét ầm ầm ầm, một tia chớp đột nhiên nện xuống mặt đất.
 
Nguyên Tuấn Sách lập tức tránh ra, nhưng lôi điện dường như biết vị trí anh dịch chuyển tới, lại bổ thẳng về chỗ của anh.
 
Anh giơ gương bát quái trong tay lên, ném vào lôi điện, từ lực phản phệ cũng theo đó mà xâm nhập vào trong tay, lôi điện như lưỡi kiếm bàng bạc bắn xuống, vòng cổ bạc hình hoa sen trong nháy mắt bị nổ tung, một cánh hoa sen cắt qua xương gò má của anh, vẽ ra một miệng máu.
 
Nguyên Tuấn Sách bị xung lực tác động khiến cả người bay ra xa, khi sắp rơi xuống mặt đất, lòng bàn tay anh lật úp, mở ra hướng về mặt đất, cả người lại thoáng hiện ở lầu một.
 
Trước mặt Hạnh Mính đột nhiên có một bóng người rơi xuống, cả người người đó nện thật mạnh trên nền xi-măng, cô quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức cả người phát run.
 
Lúc nhìn thấy rõ người bị thương là Nguyên Tuấn Sách, cô cư nhiên có chút mừng thầm.
 
Nguyên Tuấn Sách che ngực, gian nan ngồi dậy, quay đầu căm tức nhìn cô. Gương mặt Hạnh Mính vẫn còn vương nước mắt như hoa lê dính hạt mưa, cả người run rẩy không biết làm sao, bị tròng mắt ám đỏ của anh nhìn chằm chằm khiến cô càng kinh hãi đến không dám động. Dưới khóe mắt anh có một vết thương, có lẽ do một vật sắc cât qua, giờ đang chảy máu tươi, dung nhan càng thêm phần tuấn mỹ yêu mị.
 
Bầu trời bên ngoài tòa nhà vẫn vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.
 
Anh bò dậy, cả người lảo đảo nhào về hướng cô. Bả vai Hạnh Mính truyền đến một trận đau nhức thấu tim, Nguyên Tuấn Sách một tay ôm lấy cô, không quan tâm sống chết của cô, miệng vết thương bị đè ép, cơn đau như muốn lấy mạng cô.
 
Anh muốn khiến cô sống sờ sờ mà bị đau chết sao!
 
Cảnh tượng trước mắt trong giây lát lại biến đổi.
 
Cô vốn đang ở trong một tòa kiến trúc toàn xi măng cốt thép lại đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài công trường, bên cạnh là một cái bảng cảnh báo, viết: Công trường đang thi công, không phận sự miễn vào.
 
Bầu trời vẫn bị bao phủ bởi mây đen, âm thanh sét đánh cực kỳ khủng bố, gió bão nổi lên, cảnh tượng chung quanh tiêu điều, bụi đất mịt mù xâm nhập vào mũi và họng khiến cô bị sặc, Hạnh Mính khó chịu đến buồn nôn.
 
Ngay sau đó, cảnh tượng lại chợt lóe, lần này là mặt cỏ trong công viên.
 
Lại thay đổi!
 
Họ đột nhiên xuất hiện trên đường cái!
 
Một chiếc xe tải nhỏ điên cuồng ấn còi, đạp chân phanh gấp khiến mặt đất bị mài ra mấy dấu vết, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất càng chói tai. Hạnh Mính sợ tới mức chỉ biết nhắm tịt mắt, có loại dự cảm không ổn.
 
Lúc mở mắt ra, phong cảnh quả nhiên lại thay đổi, biến đổi bất ngờ khiến cô tạm quên đi đau đớn trên bả vai.
 
Cảnh tượng liên tiếp thay đổi mười mấy lần, rốt cuộc đến khi hai người xuất hiện tại một con đường nhỏ lát gạch đỏ mới dừng lại, Hạnh Mính mệt đến thở dốc, đôi mắt kinh ngạc trợn to, tràn đầy vẻ khó tin.
 
Bầu trời trên đỉnh đầu bị lá cây rậm rạp che khuất, con đường nhỏ tràn ngập bóng râm râm mát, dường như trong ngọn gió thổi tới cũng mang theo hương vị bùn đất.
 
Nguyên Tuấn Sách ghé lên người cô, bất động, thân hình cao lớn tráng kiệt đè nặng lên cơ thể nhỏ bé. Hiện giờ hai bả vai cô đều đang bị thương, căn bản không thể đẩy anh ra được.
 
Hạnh Mính suy đoán, vừa rồi là kỹ năng của anh, hơn nữa phạm vi dịch chuyển cũng có giới hạn, tên khốn này là yêu quái. Cô từng nghe sư phụ nói, có một vài loài yêu quái vì muốn thành tiên, tôi luyện tu vi, nếu sử dụng quá mức sẽ khiến bản thân mệt nhọc quá mà chết.
 
Nếu kỹ năng dịch chuyển tức thời vừa rồi là do anh dùng tu vi của mình để thi triển, vậy có phải bây giờ anh đã chết?
 
Hạnh Mính nhìn lại người trong ngực, làn da tái nhợt thấy thế nào cũng không giống một người sống bình thường, thân thể lạnh băng, thậm chí còn không có hơi thở như nhân loại.
 
Vì sao cô lại không phát hiện sớm một chút? Tên khốn này rõ ràng không phải người mà.
 
Không biết đã qua bao lâu, Hạnh Mính cảm giác được máu trong người đã sắp chảy gần hết, trước mắt tối tăm, đầu nặng chân nhẹ.
 
Cô bức thiết hy vọng có một người qua đường nào đó nhìn thấy tình cảnh của hai người rồi sẽ báo công an, nói không chừng cô còn có thể được cứu.
 
“Yêu sách!”
 
Một giọng nói trẻ tuổi không biết vang lên từ đâu ra, ngay sau đó là chỗ cửa sắt “Loảng xoảng” một tiếng.
 
Hồ Anh Tài đẩy cổng chạy ra, nâng Nguyên Tuấn Sách đang mềm oặt trên mặt đất dậy, lúc này mới phát hiện dưới người anh còn đè lên một cô gái hơi thở thoi thóp.
 
Mí mắt suy yếu không thể kiềm chế mà gục xuống, ánh mắt không hẹn mà trùng hợp chạm vào tròng mắt màu mật nước của người thanh niên. Hạnh Mính cảm thấy người trước mắt rất giống hồ ly, còn không kịp cầu cứu, ý thức đã biến mất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui