Sân thể dục bùng nổ tiếng cảm thán kinh ngạc, huấn luyện viên và các bạn học khác đều đồng loạt vỗ tay.
Tốc độ chạy nước rút của Hạnh Mính lại phá kỷ lục, giáo viên thể dục nhìn thành tích càng ngày càng ngắn, sợ tới ngây người. Nếu dùng thành tích này để đi thi, không biết có được ghi vào kỷ lục Guinness không.
Trong một đêm, Hạnh Mính cứ như uống thuốc kích thích. Tốc độ chạy nhanh như vậy, đến chính bản thân ông cũng hoài nghi, có phải Hạnh Mính dùng thuốc kích thích hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ có mình Hạnh Mính biết, yêu hồn trong cơ thể đang kiêu ngạo hò hét, giọng nói âm trầm không biết vang lên từ đâu, kêu liên tục khiến da đầu cô tê dại.
【 Quá đã! Quá đã! Đây là thân thể của nhân loại sao? Quá sung sướng! 】
Yêu hồn này chắc chắn có bệnh, biến thái y hệt Nguyên Tuấn Sách. Hạnh Mính đã quên đây là vòng chạy thứ bao nhiêu, liều mạng kêu nó dừng lại.
“Ta thật sự không chạy nổi nữa rồi. Còn chạy tiếp, chân ta sẽ thành tàn phế mất, ngươi buông tha cho ta đi!”
【 ha ha ha chạy đi! Vì sao không chạy! Ngươi xem những người đó kìa, họ đều đang nhìn chúng ta. Không phải ngày hôm qua ngươi rất chán nản, còn muốn giết bọn họ sao? Ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của bọn họ đi, không cảm thấy vui vẻ sao! 】
Hạnh Mính che ngực: “Ngươi nói bậy gì đó, ta không hề nghĩ như vậy.”
【 Dục vọng của nhân loại là vô tận, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày ngươi giết hết bọn họ! 】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dừng! Ta bảo ngươi dừng lại!”
Từng động tác ra chân, nhấc chân của cô đều bị thao túng, chỉ có đôi mắt và ý thức là còn tỉnh táo. Hạnh Mính có ảo giác, cô là một linh hồn bị đuổi khỏi cơ thể của mình, chỉ có thể gương mắt nhìn thân thể của mình bị thứ ngoại lai bên trong đùa bỡn.
【 A, anh tới. 】
Vừa dứt lời, giọng nói của hồn phách kia biến mất, Hạnh Mính đột nhiên dừng lại, không kiểm soát kịp, suýt thì ngã sấp xuống.
Có người nhìn ra cô sắp ngã, nhưng một bóng dáng đứng ngoài sân thể dục lại chạy tới nhanh hơn, đỡ được cô.
Hạnh Mính kinh hồn táng đảm, nắm lấy cánh tay lạnh băng của Nguyên Tuấn Sách, miễn cưỡng đứng vững lại, lại nhìn xuống năm ngón tay xem có phải mình kiểm soát chính mình không.
“Hạnh Mính có khỏe không?”
Cô nhắm hai mắt, giả bộ trấn định: “Mình không có việc gì, cảm ơn, cảm ơn.”
Nếu không phải ngay khoảnh khắc cô té ngã có một trận gió nâng giúp, có lẽ lần này cô đã bị hủy dung.
Có vài bạn học chạy tới hô lên một tiếng quốc tuý: “Mẹ nó! Cậu lợi hại quá đi! Hạnh Mính, cậu xác định bản thân không cắn thuốc thật hả? Thật mẹ nó trâu bò!”
“Sau này, dù cậu có nhận được cơ hội tuyển thẳng cũng nhớ đến chạy nha, để bọn mình chiêm ngưỡng năng lực nhảy cao vượt rào cản trâu bò của cậu!”
Hạnh Mính cảm thấy thẹn thùng cúi đầu, núp sau lưng Nguyên Tuấn Sách, giấu đi gương mặt đỏ bừng của mình. Cô không biết nói dối, mỗi lần nói sẽ biểu hiện ra dáng vẻ chột dạ rất dễ nhận ra, cô lại càng không thể nói với người khác là mình bị yêu hồn điều khiển được, dù sao nói ra cũng không có ai tin.
Hơn nữa đây là gian lận, nếu không có yêu hồn, trình độ của cô không cao đến biến thái như thế này.
Nguyên Tuấn Sách mang theo hộp cơm, giờ nghỉ ngơi giữa trưa, huấn luyện viên, thầy giáo và các bạn học khác đều ra mấy quán ngoài trường học ăn cơm, chỉ có cô ngồi trên sân thể dục, bưng hộp cơm, rung chân, vui vẻ ăn cơm nhà.
Trù nghệ của Nguyên Tuấn Sách rõ ràng đã được cải thiện rất nhiều. Gần đây còn biết làm mấy món thịt cá mang cho cô, nên Hạnh Mính rất chờ mong phần cơm trưa này. Kí ức quý giá nhất của kì nghỉ hè này chính là hương thơm từ hộp cơm anh làm cho cô.
Nguyên Tuấn Sách lục túi đựng hộp cơm, cau mày, giọng điệu âm trầm: “Canh, vẫn còn để trong phòng bếp.”
“Không quan trọng, chỉ những món cũng đủ rồi, ăn rất ngon.” Hạnh Mính há to mồm, nhai nhồm nhoàm, hai bên má phồng lên giống cái bánh bao, thấy lông mày anh nhăn tít lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
“Không được, không có canh là bữa cơm không hoàn chỉnh.”
Hạnh Mính nhìn nhìn ba hộp cơm trong túi, trêu ghẹo nói: “Không phải là cậu đang nhắc đến câu mà người ta hay nói, 3 món mặn 1 món canh chứ?”
Vẻ mặt Nguyên Tuấn Sách nghiêm túc, giống như đây là chuyện quan trọng liên quan đến sinh mệnh, bỏ lại một câu: Chờ ta, rồi ngay lập tức biến mất.
Hạnh Mính nghẹn ngào, khóe miệng không tự giác cong lên, mỉm cười ngọt.
Nguyên Tuấn Sách ngẫu nhiên phạm sai lầm như vậy càng giống như một người bình thường, rất đáng yêu.
Một con gió thoảng qua bên tai, tóc mái bên vành tai Hạnh Mính bay lên, trong tầm mắt xuất hiện bộ đạo bào quen thuộc.
“Ở bên một con yêu quái, xem ra em rất vui vẻ nhỉ?”
Phía đối diện cách cô 3 mét, một vị đạo sĩ trẻ tuổi trọc đầu, hai tay rũ bên người, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Năm Tự.”
“Em có biết thứ trong thân thể mình là cái gì không?”
Bị chất vấn trực diện như vậy, Hạnh Mính dành thả hộp cơm trong tay xuống: “Em biết, thứ này vốn là của Nguyên Tuấn Sách, em không rõ vì sao nó lại chui vào trong thân thể mình.”
Năm Tự dường như cũng chẳng thật sự muốn nghe cô nói mấy thứ vô ích này : “Quan hệ giữa em với con yêu quái kia tốt nhỉ? Cười vui vẻ như vậy, xem ra là thích con yêu quái đó.”
Năm Tự bước từng bước một tới gần cô, vẻ mặt phẫn nộ: “Nhưng em đừng có quên, bản thân em có thân phận gì! Hiện tại, mọi người trên núi Tu Duyên đều không thể yên ổn, sư phụ bị các trưởng lão khác nhục nhã, tất cả đều bởi vì em thả yêu hồn!”
“Nhưng xem ra bây giờ em vẫn sống yên ổn nhỉ? Còn vui vẻ như vậy! Xem ra yêu hồn đã kết hợp với em, nhân yêu thù đồ (1), em lại không biết liêm sỉ, em không khiến sự phụ thấy thất vọng, không cảm thấy hổ thẹn với sự bồi dưỡng mấy năm nay của sư phụ sao!”
Anh ta mấy thứ gì đó từ tay áo đạo bào ra, hung ác căm tức nhìn cô: “Lần này tôi xuống núi không vì điều gì khác, nếu em không giao yêu hồn ra đây! Niệm tình em từng là sư muội của tôi, tôi sẽ tha cho em một mạng!”
“Từ từ đã Năm Tự! Yêu hồn không phải em nói muốn giao ra là có thể giao ra, hơn nữa, Nguyên Tuấn Sách sẽ quay lại đây sớm thôi.”
“Đã đến lúc này còn nhắc đến con yêu đó, các người thật đúng là nhất nhật phu thê bách nhật ân (2)!”
Năm Tự ném một thứ đồ gì đó lớn bằng lòng bàn tay ra ngoài, hóa thành một cái lưới lớn toả ra kim quang. Tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống, bọc cô lại.
Hạnh Mính định dùng năng lực dịch chuyển tức thời, nhưng cô nếu làm như vậy sẽ chỉ khiến Năm Tự càng hiểu lầm sâu hơn.
Tấm lưới lớn bao phủ cả người cô, trói lại chặt chẽ, áp lực trầm trọng khiến cô phải quỳ xuống.
Từng sợi tơ lưới vàng óng chằng chịt dán trên da thịt cô, nhiệt độ càng lúc càng cao. Từng sợi chỉ bạc đan nhau chồng chất khiến cô không thể tránh thoát đang thiêu đốt da thịt cô.
Thân thể bị buộc chặt vừa đau đớn vừa bị thiêu đốt, làn sóng nhiệt tỏa sáng chói mắt bao bọc cả thân thể cô. Ánh sáng như sợi dây, càng ngày càng thô, càng ngày càng dài, giống như một con mãng xà linh hoạt, thít chặt cả người, bị ép thành một cụm.
“Năm Tự! Đau quá, buông em ra! Yêu hồn sẽ không chủ động chui ra đâu, em cũng không biết phải làm như thế nào mới ép nó ra được. Nóng quá, em sẽ bị thiêu chết mất!”
Kim võng là pháp khí, bản thân mang pháp lực, nó cảm ứng được yêu hồn trong thân thể cô, nhiệt độ thiêu đốt của ngọn lửa càng nóng bỏng. Nóng đến mức khiến da thịt khắp người cô như vỡ ra, làn da bốc cháy lên, trong nháy mắt đã chuyển sang màu đỏ bừng. Cánh tay Hạnh Mính bị cố định bên người, nước mắt liên tục chảy ra, miệng thì gào khóc.
Năm Tự vẫn niệm chú ngữ, Hạnh Mính nằm lăn lộn trên mặt đất, một lần lại một lần gào khóc gọi anh ta: “Em thật sự không biết, nó sẽ không chủ động chui ra, em cũng không biết phải làm sao!”
Vèo!
Một ngọn lửa yêu màu u lam bay qua, bao quanh tấm lưới, ngay sau đó kim võng tan thành mây khói.
Hạnh Mính vội vàng ôm lấy cánh tay bị thiêu đến bỏng rát, vẻ mặt chật vật bò dậy, nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Cô đã nhìn thấy bóng dáng Nguyên Tuấn Sách, anh dịch chuyển tức thời đến trước mặt Năm Tự, bóp cổ anh ta.
Năm Tự đau đớn, ngửa đầu về phía sau, đôi tay bắt lấy cánh tay anh, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, cảm giác hít thở không thông, dường như sắp ngất xỉu.
Hộp cơm bụi thả rơi tự do trên mặt đất, nắp hộp bung ra, canh cà chua màu đỏ tươi từ bên trong chảy ra….
Nguyên Tuấn Sách thong thả quay đầu lại, khoảnh khắc đó, Hạnh Mính nhìn thấy một nửa gương mặt yêu của anh trước, là một cái đầu lâu. Sau đó, mới là một nửa gương mặt khoác da người kia.
Tròng mắt đầy tơ máu màu đỏ đậm, rực rỡ nóng bỏng giống như ngọn lửa vừa thiêu đốt trên người, trong nháy mắt nhìn thấy, cơ thể như bị cố định tại chỗ.
“Hạnh Mính, cậu muốn xử trí tên này như thế nào?” Nguyên Tuấn Sách đang nói chuyện, chỉ có một nửa phần miệng ở bên gương mặt khoác da người động đậy, gân xanh phủ kín phần trán.
Gương mặt Hạnh Mính lấm lem nước mắt, nước mắt chảy thành giọt nhỏ xuống cằm cô, không chờ cô nói chuyện, một tiếng “Ca” rất nhỏ đã vang lên.
Cần cổ mong manh yếu ớt bị bẻ gãy trong tay Nguyên Tuấn Sách. Đôi mắt Năm Tự vẫn mở to, trợn trừng như cũ, nghiêng đầu không còn phản ứng.
Nguyên Tuấn Sách đã bóp chết Năm Tự.
Trong đầu lại vang lên giọng nói âm trầm quen thuộc, ngữ điệu vô tình mà âm lãnh: 【 Thật muốn nếm thử hương vị của bát canh kia. Nè, nhân loại, bảo anh làm lại một chén cho ngươi ăn. 】
_______________________________________