Gần nửa tháng sau đó, thương tích của Lý Tử Thần cuối cùng đã tốt lên, Lý Tử Thần là đích ấu tử * của An quốc công phủ Hầu gia, từ nhỏ đi theo phụ thân rèn luyện, tính tình tương đối trầm ổn. Chỉ là tướng mạo giống mẫu thân, ngũ quan có hơi ôn nhu nhưng không mất đi vẻ tuấn lãng.
*Con út dòng chính
Hôm nay cuối cùng có thể ra phủ hít thở không khí, không phải nằm ở trên giường đến sắp mốc meo, đi tới bên hồ tương đối vắng người. Đứng ở lan can thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
Lúc này, một thiếu nữ mặc y phục trắng tinh, cõi lòng đầy tâm tư chậm rãi đi tới, thiếu nữ thanh tú như hoa lan trong cốc vắng, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn gợn nước lăn tăn trên mặt hồ. Trong nhan sắc mỹ lệ có ba phần uy nghiêm, ba phần khí khái hào hùng, lại thêm ba phần đáng yêu.
Nhìn thấy Lý Tử Thần đang đứng ở lan can bên hồ, mão ngọc quấn tơ vàng buộc lên sợi tóc màu mực, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mày kiếm giương nhẹ, môi mỏng khẽ mím, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, khí chất như ngọc. Thiếu nữ hơi sững sờ, hạ quyết tâm. Chính là hắn. . .
Thiếu nữ dặn dò tỳ nữ bên người tỳ nữ những chuyện tiếp theo nên làm như thế nào, sau đó bước nhanh đi đến phía sau hắn, một cước gọn gàng đem hắn đạp xuống nước, mình cũng nhảy xuống, lại lớn hô "Cứu mạng. . ." Tất cả động tác liền mạch lưu loát.
Thiếu nữ bơi về phía hắn, lại kéo hắn lên bờ. Thật ra thì Lý Tử Thần sẽ bơi trong nước, hắn chỉ hiếu kì thiếu nữ đạp hắn xuống dưới lại cứu hắn muốn làm gì?
Nàng vòng lấy eo của hắn, thân thể dán chặt hắn. Lý Tử Thần muốn đẩy nàng ra, ai ngờ nàng ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng: "Nếu như công tử đẩy ta ra, ta sẽ không còn cách nào sống nữa."
Lý Tử Thần nhìn nàng toàn thân ướt đẫm, váy áo dán chặt thân thể, thân thể có lồi có lõm rúc trong ngực hắn, trước ngực lộ ra cái yếm thêu hoa phù dung trắng, có thể trông thấy nhũ tiêm nhô ra, ôn hương nhuyễn ngọc, nữ tử mềm mại dùng tứ chi ôm chặt lấy hắn, trong chốc lát không khí xung quanh đều mang hơi thở của nàng. Thân thể Lý Tử Thần cứng đờ, hô hấp càng thêm nặng nề.
Thiếu nữ trông thấy nam nhân tuấn tú lạnh lẽo trước mặt, ánh nắng chói chang chiếu lên thân hình đẹp đẽ của hắn có chút trong suốt. Lông mi thật dài, đôi môi thật mỏng mím chặt lại. . . , nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt trịnh trọng: "Công tử, ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng, lấy thân báo đáp được không, ta cưới chàng. . ."
Lý Tử Thần mở to hai mắt giật mình nhìn nàng.
"Không. . . Không phải, là chàng gả cho ta. . ."
Lý Tử Thần nhíu mày.
"Không phải. . . Không phải. . . Là ta gả cho chàng mới đúng chứ. . ." Đầu nữ tử này có phải hư mất rồi hay không? Ăn nói linh tinh. . .
Thiếu nữ đang theo dõi sắc mặt của hắn, đương nhiên không bỏ sót biểu cảm vừa lóe lên, sắc mặt cứng lại.
Hắn như thế này là không đồng ý?
Nàng đột nhiên có chút nhụt chí, ưu sầu nghĩ, thật vất vả gặp gỡ một người khiến nàng thấy vừa mắt, nhưng người ta lại không muốn. Nàng cũng không phải thổ phỉ, há có thể làm ra chuyện cướp đoạt trắng trợn chứ.
"Ngươi. . ." Lý Tử Thần nói mới được một chữ thì dừng lại, nhìn qua khuôn mặt thiếu nữ dường như rơi vào trầm tư.
Thiếu nữ nghe tiếng, yếu ớt nhìn sang.
Công tử này chẳng những mỹ mạo khí chất lại rất tốt, ngay cả giọng nói cũng rất êm tai, như là tiếng nước chảy róc rách ở trong núi, trong veo nhẹ nhàng, trực tiếp thấm vào trong lòng người. Thích, rất thích! Thiếu nữ mừng thầm trong lòng.
"Vì sao ngươi lại đẩy ta xuống nước?"
"A. . . ? Cái này sao. . . Cái này sao. . . Ta. . . Lòng ta thích chàng. Ta tên là Mạc Vong, chắc chắn sẽ đối xử với chàng thật tốt." Lời thổ lộ trực tiếp, chân thành, Mạc Vong đã không quan tâm đến cái gì gọi là rụt rè của nữ tử nữa, nàng nhất định phải tìm tướng công dắt trở về.
Quả nhiên cổ nhân thật không lừa ta, nàng là "anh hùng" quả thật khổ sở với "cửa mỹ nhân." Trái tim Mạc Vong đập nhanh không có quy luật, nhìn thẳng vào mắt hắn, mắt hạnh hơi nheo lại, ánh mắt nam tử kia bình tĩnh dường như trở nên rực rỡ như ánh mặt trời. . . Nhiệt độ chiếu vào không dứt, sẽ bỏng người. Nàng bất giác rũ mắt, gương mặt giống như đang bị thiêu cháy.
Chưa từng có cảm giác này.
Tỳ nữ của Mạc Vong cầm hai tấm áo choàng chạy tới, hô to "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Một tấm áo choàng quấn lên người Mạc Vong, một tấm cho Lý Tử Thần. Đỡ lấy eo Mạc Vong, bi thương nói: "Tiểu thư ngài bị hủy trong sạch, như thế này về sau làm sao sống đây?"
Hắn nhíu mày, chủ tớ hai người các ngươi diễn kịch có thể bớt giả dối lại hay không?
"Tại hạ Lý Tử Thần, chuyện hôm nay tử Thần sẽ tới phủ thượng giải thích, xin Mạc cô nương cho tại hạ biết quý phủ ở đâu?"
"Tướng quân Mạc Khải là phụ thân ta!"
Lý Tử Thần nhìn nàng chăm chú, trong mắt tràn đầy sùng bái: "Thì ra là thiên kim Mạc tướng quân, Mạc tướng quân uy danh hiển hách. Tại hạ nhất định sẽ đến bái kiến Mạc tướng quân."
Mạc Vong cúi đầu, cắn môi, bộ dáng thiếu nữ yêu kiều: "Ta chờ chàng tới. . ."
Lý Tử Thần đưa mắt nhìn Mạc Vong lên xe ngựa rời đi.
Lý Tử Thần thở dài một hơi thật sâu, dần đây không nên đi ra ngoài, tai họa liên tục, thì giờ không tốt a. . . Lần trước ra ngoài bị Sở Úc đâm một kiếm, chữa khỏi vết thương xong lại ra ngoài lần nữa, kết quả chọc trúng nữ tử từ nhỏ lớn lên trong đám nam nhân múa thương cầm kiếm - Mạc Vong, chẳng biết tại sao liền bị "Gả".
Mạc Vong trở lại phủ tướng quân, vẻ mặt thắng lợi khiêu khích nhìn phụ thân phong thái hiên ngang.
Nhanh như vậy, nữ nhi thật liền bắt được người thành thân rồi? Khóe mắt Mạc tướng quân run rẩy.
Bọn thị vệ âm thầm nín thở, yên lặng đồng tình với nam tử bị bắt kia, người này có thể phải rất xui rủi mới có thể bị bắt.
Ban đầu, Mạc tướng quân muốn lựa chọn một thuộc hạ của mình làm con rể, biết gốc biết rễ người ta, nữ nhi bảo bối còn có thể giữ ở bên người, ai biết nữ nhi không đồng ý, ai cũng không thích, nhất định phải tự mình chọn. Thế là cha con hai người đánh cược, nếu như hôm nay Mạc Vong có thể tìm được ý trung nhân, sẽ nghe theo nàng. Nếu như tìm không thấy, cũng chỉ có thể nghe theo phụ thân sắp xếp.