Buổi sáng, khi Doãn Nặc rời giường cảm thấy đầu váng mắt hoa, té xỉu trên giường. Dọa Sở Úc sợ đến mức vội vàng gọi Liên Kiều tìm đại phu trong thôn.
Đại phu sờ qua mạch tượng của Doãn Nặc, phát ra âm thanh kỳ quái "A", sắc mặt thay đổi đột ngột, bỗng dưng đứng lên.
Sở Úc vội vàng hỏi, "Nàng sao rồi?" Sắc mặt đại phu có chút khó mở miệng, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của Sở Úc, không thể không đỏ mặt, "Vị công tử này, ngài có thể tiết chế một chút hay không? Phu nhân đang mang thai, trong vòng ba tháng, không cho làm chuyện phòng the. May mắn phu nhân tuổi trẻ nội thể tốt, thân thể không có vấn đề gì lớn"
Sở Úc không còn chưa phản ứng kịp, nhìn đại phu, có chút mờ mịt. Đại phu hồ đồ này đang nói cái gì? Nặc Nặc không phải té xỉu sao? Hắn không nên kê đơn thuốc gì sao?
Ai mang thai? Ai phải tiết chế? Ai làm chuyện phòng the?
Sở Úc từ từ hiểu rõ, Doãn Nặc mang thai con của hắn, mới hơn một tháng, đại phu chỉ quanh co lòng vòng nói hắn phải ôn nhu một chút, còn viết một tờ giấy, chủ yếu nói về những thứ cần phải chú ý.
Sở Úc nhẹ nhàng kéo tay nàng qua, nhỏ bé như thế. Ánh mắt của hắn lần theo xuống dưới, rơi vào phần bụng còn bằng phẳng của nàng, hắn nhìn chằm chằm nơi đó, nhìn một lúc lâu. Kia là hài tử của hắn và nàng, ở nơi đó bào thai đang dần dần lớn lên. Thời gian qua, Sở Úc cũng nhớ không nổi nàng mang thai vào lúc nào. Cảm giác thật thần kỳ.
Người như hắn. . . Cũng sẽ có hài tử.
Doãn Nặc tỉnh lại, nhìn thấy Sở Úc ngồi trước giường ngẩn người. Vẫn nhờ nàng ho khan một tiếng, Sở Úc mới tỉnh táo lại.
Doãn Nặc chưa từng thấy hắn cứng ngắc như thế bao giờ. Không biết hắn đang nghĩ gì, yên tĩnh một hồi. Sở Úc xoa lên bụng dưới bằng phẳng của nàng, bàn tay phủ lên chỗ đó, eo của Doãn Nặc nhỏ bé đến không thể tưởng tượng nổi, hắn bỗng nhiên cười một tiếng: "Nặc Nặc, nơi này có hài tử, là hài tử của ta và nàng." Thanh âm luôn lạnh lùng của hắn lại có một tia run rẩy mà hắn không phát hiện.
Hắn cười vui vẻ như vậy, có thể hiểu hắn cao hứng đến mức nào.
Tâm tình của Doãn Nặc, cũng không có phức tạp như vậy, cảm xúc xuất hiện đầu tiên trong lòng nàng, chính là cao hứng, mừng rỡ. Phần lớn nữ tử trên đời, ban đầu nghe tin mình mang thai, có lẽ cũng cao hứng giống nàng nhỉ? Nàng có hài tử? Đây là chuyện kỳ diệu cỡ nào! Đây là thuộc về nàng, hoàn toàn thuộc về nàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, vì tránh né các thôn dân nhiệt tình quá mức đi đưa tiễn, bốn người Sở Úc liền lên đường từ sớm.
Trên đường đi Sở Úc chú ý cẩn thận chiếu cố Doãn Nặc, đến mức bản thân còn căng thẳng hơn phụ nữ có thai, trên gương mặt tuyệt mỹ, mị hoặc chúng sinh thế mà xuất hiện quầng thâm mắt. Lý Tử Thần và Mạc Vong cười cả một đường.
Mỗi khi trời tối Doãn Nặc đều sẽ mơ thấy nữ tử áo trắng nhắc nhở nàng đến núi Thanh Nguyệt, dựa theo chỉ dẫn trong mơ, một đường suôn sẻ đi tới trong núi Thanh Nguyệt trong truyền thuyết.
Tìm kiếm núi Thanh Nguyệt quá mức thuận lợi, khiến bốn người không chỉ có hoài nghi, càng thêm đề cao cảnh giác.
Dưới chân núi, rừng cây rậm rạp, đột nhiên có một phụ nữ điên bẩn thiểu chạy đến kéo tay Lý Tử Thần không buông: "Ngọc lang, Ngọc lang ngươi trở về rồi? Dẫn ta đi đi. Xuỵt! Nói nhỏ chút, đừng để bọn hắn phát hiện."
Lý Tử Thần vội vàng đẩy nàng ta ra, phụ nữ điên kia lảo đảo một cái ngồi sập xuống đất, ngẩng đầu nhìn thấy Doãn Nặc, hết sức hoảng sợ chỉ vào Doãn Nặc: "Không được qua đây, không được qua đây, ta sai rồi. . . Ta sai rồi. . ."
Đứng lên, ôm đầu liền chạy mất.
Sở Úc: "Có gì đó kỳ lạ, ta đuổi theo nàng."
Ba người bọn họ ở phía sau chậm rãi đuổi theo, gặp được một nông phu đốn củi. Lý Tử Thần tiến lên hỏi thăm: "Vị đại ca kia phải có thấy một vị công tử áo trắng chạy qua hay không?"
"Quần áo màu gì, thật ra ta không có để ý, chỉ là trông thấy một gương mặt hại nước hại dân, nhìn lại hóa ra là nam nhân gieo họa đi qua." Đây chính là một thôn phu sơn dã điển hình, nói chuyện thật sự thẳng thắn.