Bệnh kiều vương gia

 

Mấy ngày nay Sở Úc bề bộn nhiều việc, Doãn Nặc cảm thấy thoải mái không ít, ban đêm cũng không phải ngủ chung!
 
Hôm nay, Sở Úc mang theo ba tên thị vệ xuất phủ, xem ra là có chuyện quan trọng, chắc hẳn sẽ không trở về quá sớm, chính là thời cơ chạy trốn tuyệt vời.
 

Vội vàng thu thập một chút châu báu, lén lút từ cửa sau chuồn đi, đám người làm đều đang bận rộn công việc riêng của mình, không một ai chú ý tới việc ít đi một người.
 
Ra khỏi Thu Thuỷ trấn, đang đi trên một con đường nhỏ, Doãn Nặc cảm giác cuối cùng cũng có được tự do, ngâm nga một làn điệu dân ca của quê hương mình, tâm tình hết sức vui vẻ, ai ngờ phần gáy đau xót một cái ngất đi, liền bị người bắt cóc.
 
Sau khi Doãn Nặc tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một cỗ xe ngựa cũ nát, chân bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải rách, ngẩng đầu nhìn thấy còn có bốn năm nử tử trẻ tuổi giống như nàng. Mình thật sự là có khi đen đủi như vậy sao? Vừa ra khỏi hang hổ lại tiến vào ổ sói.
 
Xe ngựa đi một hồi lâu mới dừng lại, lúc này đã là chạng vạng tối, nữ tử ở trên xe từng người bị kéo xuống một cách thô lỗ. Cởi bỏ dây thừng cột trên tay và vải rách trong miệng ra.
 
Doãn Nặc đảo mắt nhìn bốn phía một cái, xung quanh đều đốt đuốc, thoạt nhìn giống như sơn trại.
 
Một nam tử đứng đầu mày rậm mắt nâu đỏ, làn da ngăm đen, đôi mắt gian tà nhìn nàng từ trên xuống dưới, vừa nhìn đã biết cũng không phải người tốt lành gì.

 
"Nữ nhân này, ta thích, đủ xinh đẹp! Thuộc về ta, ha ha ha..."
 
Đám người ở bên cạnh, hô to "Trại chủ uy vũ, trại chủ uy vũ..."

 
Uy vũ cái rắm! Doãn Nặc cảm thấy một trận buồn nôn, thật muốn giẫm chết hắn, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình như thế nào.
 
Nam tử kia dùng sức bóp lấy cằm nàng, muốn hôn lên.
 
Chỉ nghe thấy "Sưu..." một tiếng bay nhanh tới.
 
Mũi tên đã bắn xuyên qua cánh tay đang giơ lên của nam tử kia, như thế này phải biết dùng lực lớn cỡ nào, mới có thể bắn vào trong thịt xuyên qua xương cốt. Nam tử hét lên như heo bị cắt tiết.
 
Doãn Nặc nhìn về phía vừa bắn tên kia, một đôi mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm, toàn thân Sở Úc tản ra mùi nguy hiểm.
 
Sở Úc vung tay lên một cái, binh sĩ xông về đám sơn tặc, sơn tặc không phải đối thủ của nhóm binh sĩ được huấn luyện bài bản, nhanh chóng tiêu diệt xong đám sơn tặc.
 
Sở Úc còn đang đứng bên ngoài cách nàng mấy trượng... Nàng không tự chủ được lui về sau từng bước một, đôi mắt mờ mịt hơi nước đột nhiên sáng ngời, bởi vì khẩn trương mà hô hấp trở nên dồn dập.
 
Doãn Nặc quay đầu liền bỏ chạy, tim đập như trống chầu, lòng bàn tay toát mồ hôi. Nàng không dám quay đầu lại, cũng không muốn quay đầu, chỉ dùng niềm tin cổ vũ bản thân -- chỉ cần chạy khỏi nơi này, nàng sẽ cách xa Sở Úc, nàng sẽ an toàn.
 
Doãn Nặc bị cục đá dưới chân ngăn trở, ngã sấp xuống đất.
 
Kiếm quang lóe lên, mũi kiếm vung lên cằm của nàng làm cho nàng ngẩng đầu.
 
Giọng nói Sở Úc nhàn nhạt, lại lộ ra một cỗ lạnh lùng, "Buổi chiều có người đến báo nói rằng ngươi đã mất tích, không nghĩ tới bản vương ở chỗ này dọn cướp thì gặp được ngươi, ngươi nói có phải quá có duyên với nhau hay không?"
 
"Ta... Chỉ là, chỉ là ra ngoài mua chút đồ dùng của nữ nhi gia! Sau đó... Sau đó liền bị người khác đánh cho bất tỉnh rồi bắt cóc tới đây." Doãn Nặc vừa khóc vừa tố cáo với hắn.
 
"Mua cái gì?"

 
"Cái kia... Băng nguyệt sự*." Giọng Doãn Nặc nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe được.
 
*Băng vệ sinh đó
 
"Cái gì?"
 
"Băng nguyệt sự, băng nguyệt sự! Nghe rõ chưa!" Doãn Nặc cắn răng.
 
"Dùng để làm gì?"
 
Doãn Nặc hoàn toàn bó tay rồi, cái này phải giải thích thế nào đây!
 
"Nữ tử... Mỗi tháng nữ tử có quỳ thủy* thì dùng nó!"
 
*kinh nguyệt
 
Nói dối, đem chính mình cũng lôi vào rồi. Không biết hắn có tin hay không?
 
Thần sắc trên mặt Sở Úc tựa như Tu La: "Ta nhìn thấy lúc nãy ngươi xoay người bỏ chạy, ngươi muốn rời khỏi ta? Ta đối xử với ngươi không tốt hả?"
 
"Không có... Không có, Vương Gia đối với ta có ơn cứu mạng, suốt đời này ta sẽ không rời khỏi ngươi."
 

"Ngươi thật sự muốn rời khỏi ta..."
 
"Không có..."
 
"Có..."
 
"Không có..."
 
"Có..."
 
Hai tên quỷ ấu trĩ...
 
Ánh mắt Sở Úc vừa lạnh lùng lại kiêu căng, môi mỏng mấp máy: "Cằm của ngươi đã bị sờ qua, bẩn... , có muốn gọt nó đi không, làm một nữ quỷ không cằm!"
 
"Không muốn... Ta sai rồi... Sau này... Sau này chỉ để một mình Vương Gia chạm vào!" Doãn Nặc bò tới ôm chặt lấy bắp đùi của hắn, khóc như hoa lê đái vũ, nức nở từng tiếng.
 
Ai! Vì sống sót... Đã không có nguyên tắc nữa rồi. Doãn Nặc thật vì chính mình mà cảm thấy bi ai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận