Bệnh Mất Ngủ

Rời khỏi Bích Tâm tiểu quán, Chó Điên trầm mặc khác thường, nắm tay tiểu Kiều thế nào cũng không muốn buông, nếu có ai đến gần bọn họ, ánh mắt hung ác kia quả thật có thể giết người.

Sau khi bước vào nhà, Chó Điên cuối cùng cũng buông lơi cảnh giác, còn tay phải của tiểu Kiều thì được tự do.

“Tôi muốn tắm một cái, Chó Điên anh muốn tắm không?” Tiểu Kiều mở tủ đồ, lấy ra vài bộ quần áo sạch sẽ.

Chó Điên lắc đầu, đứng phía sau cách tiểu Kiều một bước chân, cứ nhìn chằm chằm vào cậu chẳng hề chớp mắt, giống như sợ cậu đột nhiên không rõ nguyên do bốc hơi mất.

“Vậy tôi đi tắm đây” Cậu ôm quần áo đi về phía phòng tắm, Chó Điên cũng bắt đầu bịch bịch bước theo.

Đi vào phòng tắm, Chó Điên liền đứng ở ngưỡng cửa. Tiểu Kiều xoay người cởi đồ, quay đầu lại, Chó Điên vẫn đứng đó, không có chút ý tứ tránh đi.

Cậu hết cách, đành phải để Chó Điên tiến vào, đóng cửa lại.

“Anh muốn tắm thì nói, đừng đứng đó mãi” Muốn Chó Điên đừng đứng nữa, Chó Điên liền ngồi xổm xuống thật, thân thể to lớn co lại trước cửa phòng tắm, hai tay đặt lên đầu gối, giương mắt nhìn cậu.

Nhiệt độ trong đôi mắt Chó Điên có thể nấu sôi cả một hồ nước, cậu bị nhìn chằm chằm đến khắp người khó chịu, tim không thể khống chế đập điên cuồng, cậu khó chịu thở gấp mấy hơi.

“Anh…anh muốn nói gì thì mở miệng đi, đừng nhìn hoài như vậy” Hai má nóng ran, cậu che giấu xoay người vặn vòi nước, khom lưng lấy sữa tắm.

“Tôi…không cam lòng” Chó Điên siết đầu gối, “Đáng hận đáng hận đáng hận! Tên kia, cư nhiên cầm súng chĩa vào tiểu Kiều, ngay trước mặt tôi! Ngay trước mặt tôi cầm súng…Đáng hận a! Tôi không cam tâm! Tôi muốn giết hắn! Giết hắn!” Hắn nóng giận lắc lư thân thể, thở ồ ồ, hai mắt giăng đầy tơ máu.

“Tôi muốn giết! Giết giết giết giết giết giết! Giết hắn!” Chó Điên đột nhiên kích động lên, hai tay túm tóc, liên tục gầm gừ.

“Chó Điên!” Vòi sen chuyển hướng Chó Điên, nước nóng bốc hơi xối ào ào lên đầu hắn. “Bình tĩnh, không có chuyện gì” Tiểu Kiều cúi đầu, khẽ đẩy bờ vai hắn, ấm giọng nói: “Không có việc gì, tỉnh táo lại được không?”

“Tiểu Kiều…” Chó Điên ngước cổ, nước nóng rửa sạch vết máu trên mặt hắn, từ gò má uốn lượn chảy xuống, lông mi hắn đọng giọt nước thật nhỏ, biểu cảm có vài phần đáng thương như chú chó trôi giạt, “Tôi rất sợ hãi, nếu tiểu Kiều không còn nữa, tôi sẽ lại ngủ không được”

Tiểu Kiều cười khổ, “Tôi chỉ là cái gối ôm thôi sao?”

“Là gối ôm của một mình tôi” Chó Điên vòng tay ôm eo cậu, kéo cậu đến gần mình. “Thời điểm đi tìm tiểu Kiều, tim tôi đập rất mạnh, mạnh đến mức tôi sắp nổi điên, trong đầu chỉ có một ý niệm…Nếu tiểu Kiều biến mất, tôi không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa”

“Đang yên lành, sao tôi có thể biến mất chứ” Tiểu Kiều vuốt ve mái tóc ẩm ướt nhỏ giọt của Chó Điên.

“Lần sau, nếu có kẻ nào dám cầm súng chĩa vào tiểu Kiều, tôi liền một đao chặt đứt tay hắn!” Chó Điên thoải mái lim dim mắt, hai má cọ tới cọ lui trước ngực cậu, “Tại phố Hắc, có tôi bảo vệ tiểu Kiều, tôi sẽ làm vệ sĩ của tiểu Kiều, tiểu Kiều chỉ cần ngủ cùng tôi là tốt rồi!”

“Vậy làm phiền anh nhé” Mặc dù như vậy có thể đổi lại thành cậu mất ngủ.

“Tiểu Kiều…”

“Hửm?”

“Ở chung với tiểu Kiều, mỗi ngày đều có thể thoải mái an tâm ngủ” Chó Điên nắm tay tiểu Kiều, hôn lên ngón tay thon dài của cậu, “Cơm tiểu Kiều nấu, quần áo tiểu Kiều giặt”. Bắt lấy vai cậu, hôn xuống bên cổ ấm áp của cậu, dùng đôi môi dịu dàng lưu dấu trên mạch máu đang đập dưới làn da cậu, “Thanh âm của tiểu Kiều, giọng nói của tiểu Kiều” “Ánh mắt tiểu Kiều nhìn tôi, cách tiểu Kiều cười với tôi…” Nụ hôn dần hướng lên trên, đôi môi áp vào sợi tóc mềm nhuyễn trên thái dương cậu, “Thật dễ chịu, mùi hương của tiểu Kiều” Rất thích, toàn bộ đều rất yêu thích, ngửi mùi hương độc nhất trên lọn tóc tiểu Kiều, khát vọng ôm cậu vào lòng dâng đầy trong khoang ngực, muốn vuốt ve thân thể trơn mịn ấm áp này, nghe cậu thở dốc bên tai mình…Kiều Trác Ngôn, tiểu Kiều, nhân viên chào hàng lớn lên tại nội thành, mang theo hơi thở tươi mát bước vào phố Hắc lầy lội này, không phân thị phi trắng đen, đối với cậu ấy mà nói thì tất cả đều mới mẻ thú vị, cho dù chính mình điên khùng cáu kỉnh, lọt vào mắt tiểu Kiều, cũng biến thành có một không hai.

Tiểu Kiều mở ô, từ trong cơn mưa đón hắn quay về, cho hắn một cuộn băng vải, một chén cơm nóng, một mái nhà, kể từ lúc đó, ý nghĩa sinh mệnh không chỉ dừng ở việc hô hấp không khí nữa. Chú chó lưu lạc đầu đường cam nguyện bị thuần phục làm chú chó giữ cửa trung thành, chờ mong nhận được lời khen ngợi của đối phương.

“Tiểu Kiều, thật muốn thật muốn, muốn tiểu Kiều mãi mãi ở bên cạnh tôi” Vào lúc này thế giới đen tối bỗng chốc thay đổi, những lời ân ái không sánh bằng một câu hứa hẹn chờ đợi vĩnh hằng. Hạnh phúc tràn ngập không nói nên lời, Chó Điên trực tiếp truyền đạt hy vọng của chính mình.

Nếu chỉ là ỷ lại thì không đủ để thúc đẩy một người quên cả sống chết, nếu chỉ là cảm kích sẽ không thể có khát vọng độc chiếm nắm chặt không buông như vậy, tiểu Kiều nháy mắt hiểu được ánh mắt Chó Điên, mờ mịt mà cháy bỏng, như hơi nước tỏa ra khắp phòng, bao vây cậu, ăn mòn cậu, gần như không thở nổi, trái tim đập sao đau quá, nhưng lại thoáng chút ngọt ngào.

Lòng bàn tay áp vào hai má Chó Điên, bụng ngón tay vuốt ve bóng đen nhợt nhạt quanh viền mắt hắn, cho dù phủ lên một lớp thâm quầng, vẫn không thể che giấu được khí thế người này.

Ánh mắt chẳng thể nào chuyển dời, hình bóng quanh quẩn trong não, cảm xúc bị tác động theo từng cái giơ tay nhấc chân của đối phương, tim đập không thể khống chế, đây tuyệt không phải là tò mò đồng cảm đơn thuần. Khẳng định lúc Chó Điên đạp vỡ cửa kính nhảy lên bàn thì mình đã sa vào tim hắn.

“Nếu anh nguyện ý cùng tôi ký hợp đồng, tôi sẽ đáp ứng anh” Tiểu Kiều hệt như đang trả bài mà đọc khẩu hiệu quảng cáo của công ty bảo hiểm mình: “Một bản khế ước thủ hộ trọn vẹn, bảo đảm cả đời”

“Cần in dấu tay không?”

“Đóng mộc là được, thêm vào bản sao giấy chứng minh nữa”

“Không có mang theo, làm sao bây giờ?”

“Vậy chỉ còn cách in dấu tay…” Cậu hôn lên mí mắt, chóp mũi, hai má Chó Điên, đôi môi cuối cùng dừng trên khóe miệng đối phương, khẽ cười.

Chó Điên hôn lại cậu, hút mút cánh môi, đầu lưỡi trượt vào hàm răng mở ra của cậu, nghênh hợp lưỡi cậu giao triền, tay phải ôm phần gáy, làm cậu càng áp sát vào mình hơn. Tay trái quanh năm luyện đao thô ráp từ bên cổ cậu xoa dần xuống, vào lúc đôi bên hơi tách ra vuốt ve vài cái lên ngực cậu.

Cậu níu lấy mái tóc Chó Điên, kéo giãn cự ly ra một chút, “Không, không có được bộ ngực đầy đặn, thật, thật ngại quá…”

“Tôi cũng đâu có” Chó Điên kéo mở áo sơ mi, để cậu nhìn vào ngực mình.

Lồng ngực Chó Điên chằng chịt vết sẹo, có cái như tan vào cơ thể, mờ nhạt gần như không thấy được, cũng có cái vừa hình thành, rõ ràng đến độ có thể nhìn vào mà phỏng đoán được góc độ địch thủ chém hắn, mỗi vết đều là minh chứng cho sự nỗ lực sinh tồn của hắn, khiến vành mắt tiểu Kiều nóng ran.

Lúc khom lưng, cơ ngực Chó Điên vạm vỡ, tuy nói không có bộ ngực nõn nà mềm mại như phụ nữ, nhưng thật sự không tính là nhỏ. Có lẽ áo sơ mi mà Chó Điên mặc lúc thường nhìn không thấy, hoặc có lẽ cự ly giữa bọn họ quá gần, cơ thể đã nhìn qua vô số lần kia lúc này lại có một lực hấp dẫn đặc biệt. Tiểu Kiều nhịn không được sờ lên, cơ bắp rắn chắc dưới lòng bàn tay khiến tim cậu đập dồn dập.

Não hỏng rồi…Cư nhiên lại có cảm giác cơ ngực Chó Điên so với ngực phụ nữ sờ thích hơn, xem ra mình đã triệt để luân hãm rồi. Giống như nhảy bungee lần đầu, cậu không suy nghĩ nhiều, cứ thế sải bước tung người nhảy xuống, lao đầu vào một thế giới khác mà sự điên cuồng của nó đã vượt quá mức độ có thể dự đoán.

Lồng ngực Chó Điên rộng mở, nhưng hạ phúc vẫn còn giấu dưới lớp áo sơ mi, có thể nhìn thấu màu da mờ mờ, như ẩn như hiện, tiểu Kiều như bị quỷ ám kéo vạt áo hắn ra.

“…Tiểu Kiều khiến tôi thật hưng phấn” Chó Điên ngẩng đầu liếm mặt cậu, hơi thở phả vào da thịt, có chút nhột. Tiểu Kiều quay đầu tránh, đối phương chuyển sang cắn tai cậu, hàm răng lướt qua vành tai yếu ớt, tiếng hít thở nặng nề dồn dập vang lên. “Tôi muốn cắn đứt cổ họng tiểu Kiều, hút hết tủy xương tiểu Kiều” Đây quả thật không thể gọi là tình ái lãng mạn, nhưng tiểu Kiều nghe vào mà cả người nóng lên, ngón tay hưng phấn đến run rẩy. “Làm ơn…Đừng cắn mạnh quá” Cậu thở nhẹ, vòng qua bả vai Chó Điên.

“Hê hê!” Chó Điên cười xấu xa, biểu cảm như dã thú tham lam liếm cắn cổ cậu, hàm răng quét qua da thịt tựa như thật sự muốn xé rách yết hầu cậu.

Hai tay Chó Điên siết chặt thắt lưng cậu, đè cậu xuống.

Thuận tay tắt vòi sen đang không ngừng phun nước nóng, tiểu Kiều hướng ra sau nằm trong vũng nước, lọn tóc sau gáy bồng bềnh trên mặt nước, đôi má ửng hồng cực kì mê người.

Chó Điên liếm môi, điệu bộ khom lưng thở mạnh khiến tiểu Kiều run rẩy. Đối phương khóa trên người cậu, hai chân kẹp lấy eo cậu, cúi người cắn môi, cằm, hầu kết cậu, tay vòng ra sau eo nâng hạ thân cậu lên. Phân thân bán cương giữa háng cách lớp tạp dề đen ma sát cùng vật nóng của Chó Điên.

“Sao lại…Phát triển nhanh như vậy…” Mùi cơ thể Chó Điên xen lẫn mùi rỉ sét chui vào xoang mũi, năng lực suy xét dần dần bị nhiệt độ cơ thể đối phương hòa tan.

Dấu hôn từ cổ trải dài xuống ngực, lưỡi Chó Điên trượt tới đầu nhũ cậu, đầu lưỡi lấy điểm nhạt màu nổi lên ấy làm tâm xoay vòng quanh, hắn cong môi hết liếm rồi cắn, khiêu khích tình dục cậu.

“Ưm…” Tiểu Kiều uốn thắt lưng, yếu ớt rên rỉ.

Tiếng rên khẽ này lọt vào tai Chó Điên tuyệt vời như thanh âm thiên nhiên, “Tiểu Kiều, kêu nữa đi, tôi thật thích giọng của tiểu Kiều” Chó Điên nâng khóe mắt bị tình dục hun đỏ ngắm nhìn gương mặt cậu, bàn tay thăm dò xuống dưới, bao lấy phân thân cậu vuốt vài cái, càng ra sức trêu chọc.

“Ưm, ưm…” Sống lưng tê dại, cậu tựa như cụm mây, cả người tán loạn vô số tia chớp nhỏ bé, “Chó, Chó Điên…” Há miệng thở dốc, nắm bả vai Chó Điên, lực đạo trong tay mang theo ý tứ thúc giục.

Chó Điên nhếch khóe miệng, đôi mắt khép hờ, một tay ôm eo cậu, một tay đùa vuốt phân thân cậu. Mặc dù hắn không có kinh nghiệm làm tình đồng tính, nhưng tự an ủi vốn không thiếu, thủ pháp thỏa mãn đàn ông, đương nhiên cùng giới hiểu rõ nhau nhất.

Bao lấy hành thân cấp tốc vuốt ve, thỉnh thoảng xoa nắn chiếc túi căng nóng bên dưới, lúc ngón cái Chó Điên lơ đãng cọ qua phần đỉnh đỏ tươi, vai tiểu Kiều liền run lên bần bật. “Ô! A a” Cậu hổn hển phát ra tạp âm khàn khàn, vành mắt ướt át nhìn về phía Chó Điên, gợi cảm chết người!

Hạ phúc giống như có một dòng nham thạch nóng chảy sôi trào, giữa háng cương nóng đến phát đau, Chó Điên gặm cắn đầu nhũ non nớt của tiểu Kiều, bày tỏ ngọn lửa dục này.

“Tôi, tôi cũng…Cùng nhau” Lớp vải giữa hai chân Chó Điên nhô cao, hiểu được trạng thái lúc này của hắn, tiểu Kiều chống thân trên, đưa tay vói vào trong tạp dề đen.

Cảm giác kích thích như ăn vụng kẹo, lén tốc váy này khiến tim cậu đập nhanh hơn, ngón tay run dữ dội, giật mấy cái khuy trên quần Chó Điên mà mở không được, trong lòng vừa nôn nóng vừa ão não, “Nhanh chút, giúp, giúp tôi…” Cậu hôn môi Chó Điên.

Chó Điên sao có thể chịu được thỉnh cầu của cậu, từ yết hầu phát ra một tiếng rên như thú gầm, cách tạp dề túm lấy quần, giật một hơi xuống. Tay tiểu Kiều lập tức áp lên, bao trọn đầu tính khí cứng rắn của Chó Điên.

“Thật tuyệt…” Chó Điên say sưa nỉ non, vùi mặt vào cổ cậu, khẽ cắn cơ thịt căng thẳng trên cổ cậu.

“Hmm! Hmm…A a…”

Trong phòng tắm, tiếng nước róc rách không thể át đi hơi thở dốc trầm thấp của hai người, hơi thở đan vào nhau, cũng như thân thể thiếp hợp.

Chó Điên khàn khàn thở gấp, không ngừng mút cắn cổ cậu, răng nhọn thậm chí mài rách da. Sắp đến cực hạn, thân thể mẫn cảm vô cùng, một chút kích thích cũng khiến bả vai tiểu Kiều run rẩy không thôi, chút đau nhói do răng Chó Điên mang đến đối với cậu mà nói chính là một loại khiêu khích khác, mà đầu lưỡi nhàn nhạt vị máu tươi càng khiến Chó Điên hưng phấn hơn.

“Ô ô…” Tiểu Kiều nhắm chặt hai mắt, chống lại từng trận choáng váng tập kích, giống như thi đấu, bọn họ gần như thô bạo an ủi phân thân cho nhau, tính vật trong tay rỉ ra dịch đục, giúp động tác sáo lộng càng thêm thông thuận.

Chó Điên cứ mãi tấn công lỗ nhỏ yếu ớt, bụng ngón tay ma sát lặp đi lặp lại, dùng móng tay nhẹ nhàng gảy. “A, a a! Ô…” Phổi chưa kịp hít vào một hơi liền vội vàng thở ra, tiểu Kiều cảm giác mình sắp chết ngạt rồi, thần kinh toàn thân tập trung xuống hạ thân, ảo giác như hành thân có thể miêu tả từng đường cong trong lòng bàn tay Chó Điên, thậm chí là vân tay.

“Tôi sắp…A a a…Ô hmm!” Điện quang vô hình va chạm nổ tung trong cơ thể, đầu ngã ra sau, tiểu Kiều chợt làm động tác ưỡn thắt lưng, phát tiết trong tay Chó Điên.

Sức lực cả người nháy mắt trút sạch, tiểu Kiều nằm lên sàn gạch men, trán toát mồ hôi nóng to như hạt đậu, cậu thở dốc từng hơi từng hơi, đầu óc trống rỗng hết vài giây.

“Hà, hà, hà, hô…Xin, xin lỗi, chờ tôi chút, tôi, tôi sẽ giúp anh làm tiếp…” Phát giác mình nới lỏng tay, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng với Chó Điên, cậu đỏ mặt định tiếp tục thỏa mãn đối phương.

Chó Điên liếm dịch trắng đục cậu vừa tiết ra trong tay, nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt nóng như hai luồng lửa. “Tiểu Kiều” Không thỏa mãn liếm liếm môi, “…Tôi muốn vào trong tiểu Kiều” Giọng nói khàn khàn tượng trưng cho thời điểm giống đực động tình khiến tiểu Kiều run rẩy, cậu nuốt nước bọt, lồng ngực xôn xao điên cuồng.

Vứt bỏ lý trí, rơi vào sự cám dỗ của ái tình, để bản năng thân thể nắm giữ hành động. Không cần đạo lý, bọn họ như chất KNO3* xao động, phút chốc quẹt nhau tóe lửa. [*thành phần thuốc nổ]

Nâng tay che mặt, cậu thở hổn hển nói: “Lên..lên giường làm…làm tiếp” Vừa dứt lời liền cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, Chó Điên ôm cậu ra khỏi phòng tắm, khoảng cách chỉ vài bước nhưng lại khó mà nhẫn nại, không ngừng hôn môi cậu.

Lúc bọn họ rốt cuộc cũng đến gần mép giường, nước đọng trên tóc đã gần nguội lạnh, nhưng nhiệt độ thân thể vẫn rất cao.

Thả tiểu Kiều xuống giường, Chó Điên kéo bỏ tạp dề, cởi áo sơ mi vướng víu ra, cúi người từ mép giường bò về phía cậu, dáng điệu như dã thú tấn công con mồi, khiến tiểu Kiều vô ý thức lui vào trong góc.

“Phải…phải làm thế nào? Tôi không có kinh nghiệm” Thậm chí sau khi giải ngũ, cũng chưa từng mặt đối mặt nhìn người cùng phái lõa thể, nhưng với phụ nữ thì đương nhiên là có.

“Tôi cũng thế…” Chó Điên nắm eo tiểu Kiều, kéo cậu vào phạm vi tầm tay mình, “Nhưng tôi từng xem qua” Hơi thở phun vào tai cậu, tiểu Kiều nhột quá rụt rụt cổ lại, tim đập mãnh liệt, “Vậy, vậy phiền anh rồi” Chó Điên cười hê hê vài tiếng, dục hỏa trong mắt tán loạn, nụ cười có phần dữ tợn.

“Nghe nói từ phía sau tới, đừng khẩn trương quá” Chó Điên trở thân tiểu Kiều, để cậu đưa lưng về phía mình.

Hiện tại đã rất khẩn trương rồi…Tiểu Kiều nghĩ thầm, cho dù thần kinh cậu có thô đến đâu chăng nữa, nhưng sắp bị người đồng tính xỏ xuyên qua cơ thể, thấp thỏm là điều khó tránh khỏi. Song cậu đã chuẩn bị tốt cảm xúc.

Bàn tay thô ráp vuốt ve sau eo, tiểu Kiều nhất thời giật mình một trận, “Ưm ưm…” Chó Điên hôn phía sau cổ cậu, tay mân mê lọn tóc cậu, như đang nhấm nháp tư vị, liếm lông tơ ở gáy cậu.

“Anh đừng ngủ nha!” Tiểu Kiều quay đầu lại nói.

“Yên tâm, yên tâm, tinh thần tôi chưa bao giờ tốt như lúc này” Chó Điên cười ranh ma chỉ vào “Vũ khí” tràn đầy tinh thần của mình, nếu trong tình huống này mà còn có thể ngã đầu ngủ thì hắn dứt khoát tự thiến mình luôn cho rồi!

“Xem ra…” Tầm mắt dời xuống, tiểu Kiều lại nuốt một ngụm nước bọt. Lúc thứ nọ còn rũ giữa hai chân chủ nhân thì có thể bao trọn trong lòng bàn tay, nhưng không biết thời điểm tiễn lên dây thì sẽ thế nào, cậu liền cảm thấy có chút dọa người.

“…Tiểu Kiều”

Chó Điên khàn giọng gọi, chỉ hai chữ mà lại bao hàm nồng đậm lửa dục, ánh mắt bọn họ giao nhau, đôi môi lần nữa thiếp hợp.

Ác thú trong linh hồn giãy dụa kêu gào, khát đến độ máu như muốn bốc hơi khô cạn, trong nội tâm không chỉ có tình dục cháy bỏng, mà còn nóng nảy bức thiết muốn hoàn toàn độc chiếm người này. Một khắc cũng không thể đợi được nữa, nếu không thể lập tức xâm chiếm thân thể đối phương thì có lẽ hắn sẽ thật sự hóa thành một con ác khuyển điên dại, vì tình mà lăn lộn khó ngủ mất.

Đôi môi lần nữa thuộc về riêng mình, lúc tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc. Chó Điên liếm sạch nước bọt trên khóe miệng tiểu Kiều, hôn bả vai căng thẳng của cậu, cắn nếp nhăn trên da vai cậu, đầu lưỡi thèm khát men theo chỗ hõm xương sống rơi xuống, lướt qua đường cong eo, hai má cọ xát cặp mông rắn chắc.

Bình thường không ít lần bị “Quấy nhiễu tình dục” như thế này, đã muốn tập thành thói quen. Nhưng lúc này mất đi sự trở ngại của vải vóc, chóp mũi Chó Điên quét qua quét lại, hơi thở trực tiếp phun lên da thịt, cảm giác giống như mở lớn hai chân đem thân thể trần trụi hiển lộ trước mắt đối phương, thật khó tránh khỏi xấu hổ.

“Chó Điên!”

Tiểu Kiều xoay người muốn đẩy hắn ra, nhưng bị một tay Chó Điên đè thắt lưng lại.

Bàn tay Chó Điên chạm vào cặp mông, tách mở khe mông thỏa thích nhìn nụ hoa non mịn. Bộ vị ẩn mật kia chưa từng tiếp nhận ánh mắt người khác thậm chí là cả chính mình, dưới cái nhìn nóng rực của Chó Điên, nếp uốn khẩn trương co rút lại.

Chó Điên thở hổn hển, lập tức cảm thấy hạ phúc bị ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, vô phương khống chế khát khao sôi trào, “Cái lỗ thật nhỏ” Hắn đụng vào nếp uốn thít chặt, móng tay nhẹ nhàng gảy qua, “Thật sự đi vào được sao…”

“Đừng có hỏi tôi a!” Tiểu Kiều kêu rên, hai má nóng đỏ vùi sâu vào giữa cánh tay.

Chó Điên đè lên eo cậu, làm mông cậu hơi vểnh lên, hắn vuốt ve cặp mông săn chắc, ngón cái ma sát nụ hoa đầy tình sắc, “Xúc cảm thật tuyệt” Hắn hưng phấn liếm môi.

Mân mê cặp mông, nếp uốn thẹn thùng bị hắn cường ngạnh kéo sang hai bên, nhụy hoa tách ra làm lộ phần hồng nộn bên trong, mềm mại mịn màng hệt cái miệng nhỏ cong lên của đứa bé. Chó Điên vùi mặt vào giữa cánh mông, đưa đầu lưỡi liếm lộng hoa huy*t mê người.

“A a!…Anh làm gì vậy, sao anh có thể liếm…” Bộ vị được cho là dơ bẩn bị đầu lưỡi Chó Điên xâm nhập, tiểu Kiều thất thố kinh hô, vô ý thức muốn bò lên đầu giường.

“Tôi còn chưa ăn đủ” Chó Điên nắm lấy cái mông đầy đặn kéo cậu trở về, mê muội ngước cổ thè lưỡi ra, đầu lưỡi từng chút từng chút đâm vào huyệt khẩu, ánh mắt say mê tan rã.

“Nơi đó có gì cho anh ăn chứ…A!” Miệng hoa tập trung dầy đặc dây thần kinh, độ mẫn cảm không kém gì đầu nhũ, bị ma sát lặp đi lặp lại như vậy, nhiệt độ hơi thở tăng cao. Bộ vị khó nói bắt đầu cảm nhận được tư vị khác, tê dại, hơi ngứa, như có con rắn nhỏ ẩm ướt chuyển động giữa hai chân cậu, xấu hổ không chịu nổi.

“Đây…đây căn bản là tra tấn, a a! Ô…” Thân thể vắt không ra khí lực giãy dụa, tiểu Kiều hư nhuyễn tê liệt ngã xuống giường, ngăn lại đôi môi vô phương kiềm chế tiếng rên rỉ.

Chó Điên liếm càng lúc càng sâu, ngón tay gần như muốn đem cặp mông nặn tụ máu bầm, ngón cái đẩy nếp uốn ra, đầu lưỡi đói khát liên tục ra vào liếm lộng miệng hoa, mãnh liệt xâm phạm bộ vị này. Tiếng vang sách sách hòa với tiếng thở dốc ồ ồ cũng là một tầng khiêu khích khác, dưới sự kích thích khó có thể chống lại, nụ hoa phía sau không ngừng co rút, phân thân giữa hai chân lại từ từ ngẩng đầu.

“Ô, ô…Ưm, a a!” Trong đầu một mảnh trống rỗng, toàn bộ lý trí bị quẳng ra sau, chỉ còn khao khát thỏa mãn dục vọng, da thịt trên cặp mông co rút run rẩy, tiểu Kiều hoảng hốt đong đưa vòng eo, làm phân thân ma sát với drap giường.

Một bàn tay chợt xuyên qua hai chân cậu, Chó Điên bao phân thân bán cương của cậu vào lòng bàn tay xoa nắn chuyển động, “Ưm ưm…” Cậu thỏa mãn nằm sấp trên giường, co chân trái để động tác đối phương dễ dàng hơn.

Đam mê hương vị nồng đượm đặc thù của cậu, Chó Điên liếm qua lại từ nhụy hoa xuống túi cầu, khẽ cắn lớp da buông thõng trên nhiệt nang, dùng lưỡi mô tả mạch máu lồi ra, động tác trong tay khi nhanh khi chậm, giống như lúc nhớ đến mới nghiêm túc vỗ về vài cái, khiến linh khẩu khó chịu tiết ra lệ dịch như giọt nước.

“Chó…Chó Điên…Nhanh chút…” Tiểu Kiều hối thúc, khát khao đưa tay tự an ủi phân thân mình.

Phản ứng này có thể nói vô cùng dâm đãng, khiến Chó Điên không nhịn được vọng động muốn xỏ xuyên qua thân thể đối phương ngay lập tức, hắn nắm lấy tính khí của mình xoa hai cái làm dịu bớt. Sau đó lại liếm thêm vài lần nữa, thâm nhập một ngón tay vào nhụy hoa.

Huyệt khẩu bị liếm trở nên ướt át mềm mại, dễ dàng dung nạp ngón trỏ của hắn, hắn xoay cổ tay khuấy động phần trong trơn mềm, lại thử cho thêm một ngón tay vào nữa.

“Ưm ưm…a” Cơ mông co rút lại, kẹp chặt ngón tay Chó Điên, tiểu Kiều cong lưng, cổ họng phát ra tiếng rên yếu ớt.

“Thật không tệ…” Chó Điên nhếch môi, vừa cười vừa thở dốc, túm thân thể cậu trở về, ngón tay cắm rút nhanh hơn, nội bích trơn mềm hơi giãn ra rồi lại ép vào. Một tay đẩy mở, tay kia cũng không nhàn rỗi, mân mê cặp mông đầy đặn của tiểu Kiều, như chú chó khát nước, hắn trượt chiếc lưỡi ẩm ướt theo độ cong cái mông, hàm răng gặm cắn cặp mông mà hắn yêu thích không thôi.

Tiểu Kiều nhắm chặt hai mắt, nằm sấp trên giường, eo nâng mông vểnh cao, một mặt thừa nhận ngón tay xâm phạm của Chó Điên, một mặt thỏa thích vuốt ve dục vọng của mình, “Ô ô, ô ô…” Cảm giác điện quang tán loạn dưới mí mắt, sắp lên đến đỉnh điểm.

Thêm chút nữa…Chỉ chút nữa thôi…

Đột nhiên, Chó Điên rút tay ra, cảm giác trống rỗng như thủy triều đánh úp lại, dập tắt đốm lửa trong cơ thể, tiểu Kiều nghi hoặc quay đầu lại. “Chó…Chó Điên?” Chỉ thấy Chó Điên mở hai chân nửa quỳ phía sau cậu, quần lót kéo xuống một đoạn, vật ngạnh nóng giữa hai chân nhô cao muốn đụng tới rốn, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nó liên tục run nảy, biểu lộ dục niệm khẩn thiết.

“Lý trí tôi…tới cực hạn rồi” Chó Điên há miệng thở gấp, cầm gốc phân thân, tay kia vân vê mông cậu, hắn thẳng eo, đầu gối hơi hướng về phía trước, lò xo nệm phát ra một tiếng “Két”.

Tiểu Kiều lập tức quay đầu lại, khẩn trương nuốt nước bọt, bắp thịt toàn thân căng thẳng chờ đợi cơn đau xỏ xuyên.

“Thả lỏng…”

Lồng ngực đẫm mồ hôi dán vào sống lưng cũng ẩm ướt của cậu, Chó Điên ghé vào tai cậu phun ra tình dục nồng đậm, phần đầu của tính vật cương nóng thử đâm vào huyệt khẩu, hành thân như thiết trụ trượt qua lại giữa đùi.

Tiểu Kiều cưỡng ép bản thân hít thở, thúc giục cơ thịt thân thể phối hợp. Bả vai cứng ngắc thoáng thả lỏng, tay Chó Điên vuốt ve cặp mông, ngón cái kéo mở huyệt khẩu đóng kín, đem đầu mũi khoan thúc vào nhụy hoa.

“Ô ô!” Nội bích bị kéo căng, cảm giác như trong cơ thể bị nhét vào một cái trứng ngỗng cứng rắn, miệng hoa dù đã ẩm ướt mềm mại, nhưng thân thể lần đầu dùng hậu huyệt tiếp nhận hoan ái vẫn không thể nào thích nghi nhanh như vậy, tiểu Kiều đau đớn rên khẽ, tay níu chặt drap giường.

Chó Điên hôn phần gáy hoàn hảo phủ một tầng mồ hôi mỏng của cậu, hơi rút phân thân ra, xoay eo rồi lại chậm rãi tiến vào, đẩy mở nội bích thít chặt, cường ngạnh thâm nhập sâu hơn.

“Ưm…ô ô ô ô…” Tiểu Kiều vùi đầu kéo loạn drap giường, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thân thể và linh hồn cắn răng chịu đựng nỗi đau như xé rách này.

Nội bích bao trọn lấy mình đau đớn co rút, Chó Điên cũng cảm giác được tiểu Kiều chịu khổ, nhưng hắn vô pháp dừng lại, ngược lại bộ dáng cắn răng chịu đựng của đối phương đã kích thích đến mặt tàn bạo thị ngược của hắn.

Hắn cong lưng, hai tay ôm lấy đùi tiểu Kiều, kéo cậu đến gần mình, đồng thời đẩy eo một cái.

“A a…A!” Tiếng rên rỉ mà người thanh niên dưới thân phát ra chứa vài phần khổ sở xen lẫn vài phần ngọt ngào, bên trong nhỏ hẹp ép chặt lấy hắn.

Thật tuyệt, thật tuyệt…Thanh âm, ánh mắt, giọng điệu…Góc độ của nụ cười, nhiệt độ thoải mái của da thịt trên lưng, mùi hương thơm dịu trên lọn tóc đẫm mồ hôi, gương mặt thanh tú anh tuấn hoảng hốt rên rỉ, cơ thể thon dài tinh tráng dưới thân hắn nhẫn nại thống khổ, tất cả của người này, đều tốt đẹp như vậy, đều vì hắn mà tồn tại.

Toàn bộ đều thuộc về hắn!

“Tiểu Kiều…” Chó Điên há miệng thở hồng hộc, đôi mắt chớp động sự tàn bạo hung ác của loài thú, hắn không ngừng xỏ xuyên, xỏ xuyên, từ trên thân người này cướp đoạt hết thảy khát vọng của mình.

Phóng tầm mắt ra toàn phố Hắc, quay đầu nhìn lại nhân sinh đã qua, khát cầu duy nhất của hắn, chỉ có Kiều Trác Ngôn.

“Tiểu Kiều, tiểu Kiều, tiểu Kiều…” Nỉ non lặp đi lặp lại tên đối phương, lồng ngực tràn ngập hân hoan.

Mồ hôi đọng trên trán Chó Điên rơi xuống vai tiểu Kiều, hòa lẫn mồ hôi trên người cậu, thuận theo độ cong bả vai chảy xuống, Chó Điên thúc eo, cúi đầu liếm đi.

“Chó…A a ô…Chó Điên…”

Tuyệt vời, tiếng thở dốc tuyệt vời…Hắn hung hăng cắn xuống cổ tiểu Kiều, đầu lưỡi nếm được mồ hôi ngọt ngào khiến hắn hưng phấn muốn điên.

“A a…Nhẹ chút…Ô ô ô!”

Tuyệt vời, thân thể run rẩy tuyệt vời…Nắm lấy chân trái tiểu Kiều kéo cao hạ thân cậu, làm cho đối phương phối hợp với góc độ luật động của mình.

“Tiểu Kiều, tiểu Kiều…Tiểu Kiều, tiểu Kiều, tiểu Kiều…” Cái eo không ngừng đung đưa.

Nhìn chằm chằm sống lưng bóng loáng phủ đầy mồ hôi dưới thân, hai mắt Chó Điên giăng đầy tơ máu. Lông tơ sau gáy tiểu Kiều bị mồ hôi thấm ướt, từng nhúm dính vào gáy, tôn lên vành tai ửng hồng, bộ dáng yếu ớt không chút phòng bị này làm người ta yêu thương, thật muốn…thật muốn cắt đứt cái cổ mê người của cậu ta.

Giết, giết chết cậu ta! Một đao cắt toạc yết hầu, nhấm nháp máu tươi ấm nóng nồng đậm, nuốt cậu ta vào bụng, nhào nặn thành một khối nhét vào ngực. Con mãnh thú trong lòng thô bạo hô hấp.

Ôm lấy tiểu Kiều, để cậu ngồi giữa hai chân mình, Chó Điên mạnh mẽ đâm thẳng từ dưới lên trên, “A a a, không, chậm, chậm chút…A a!” Vòng eo tiểu Kiều bị công kích nảy lên, Chó Điên cầm phân thân bán ngạnh của cậu ép về, hưởng thụ sự nhu động cùng cơn co rút từ nội bích.

“Ưm ô, ưm a…” Sức đâm thẳng khiến thân thể lắc lư, phân thân tiểu Kiều chuyển động trong tay Chó Điên, cậu cũng say mê đưa tay đặt lên. Nhiệt dịch tiết ra dính đầy những ngón tay giao nhau, tiếng va chạm cơ thể kích thích màng tai cậu, chẳng biết lúc nào, tiếng rên đau đớn hóa thành tiếng thở dốc êm ái đứt quãng.

“Ô, ô ô…Chó, Chó Điên…”

Tay Chó Điên ôm đùi tiểu Kiều, khung giường đong đưa kịch liệt, hắn dùng lực đạo gần như tra tấn liên tục thúc tới. Sau đó tiểu Kiều cũng la không nổi nữa, cậu cong chân, lưng vô lực dán vào lồng ngực Chó Điên, cúi thấp đầu khàn khàn thở dốc.

“Tiểu Kiều, tiểu Kiều…”

Nụ hôn dừng trên mặt, trên cổ tiểu Kiều chuyển sang liếm cắn thô bạo, tần suất luật động tăng nhanh, Chó Điên đè đối phương trở lại giường, giữ vai cậu, thần sắc dữ tợn đong đưa eo, phân thân hung hăng rút ra rồi thẳng tiến vài lần, phóng thích dục vọng vào bên trong căng chặt nóng bỏng.

“Ưm ô” Tiểu Kiều nhăn mày, vòng eo run lên, phân thân bị nắm trong tay cũng đồng thời run rẩy một trận, tiết chất dịch đặc dính đầy tay.

“Hộc, hộc…”

Sau khi thư giãn hít thở không khí như có chứa thành phần rượu cồn say mê, Chó Điên rút phân thân ra, bạch trọc trộn lẫn chút máu chảy ra ngoài nhụy hoa sưng đỏ, ngấm dần xuống drap giường.

Liếm sạch dịch nóng trong tay, Chó Điên mỹ mãn ôm lấy tiểu Kiều, cọ xát lưng cậu, hưởng thụ dư vị bay bổng cả người. “Thật tuyệt thật tuyệt, tôi muốn cùng tiểu Kiều làm liên tục”

“…”

Người trong lòng sau khi phát tiết liền không còn động tĩnh, Chó Điên nghi hoặc xoay người cậu qua đối diện mình, phát hiện hai mắt tiểu Kiều nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt gần như dừng hẳn.

Ngực như đông lại, Chó Điên hoảng hốt cho rằng mình thật sự đã lỡ tay giết chết đối phương, “Tiểu Kiều? Tiểu Kiều! Làm sao vậy?” Hắn khẩn trương lắc lắc tiểu Kiều.

Cổ họng tiểu Kiều vang lên tiếng rên rất nhỏ, cậu mở mắt ra, chợt hít mạnh một hơi, “Hà, hà, hà, hà….” Mở to hai mắt, co rút vai thở gấp không ngừng, “Không, không sao…Có chút thở…thở không nổi…”

Xác nhận tiểu Kiều vô sự, Chó Điên thở phào, liếm sạch mồ hôi lạnh trên trán cậu, “Tôi…làm quá sao?”

“Đối…đối với lần đầu mà nói thì có chút tàn nhẫn” Tiểu Kiều sờ sờ cổ, quả nhiên rách da rồi, hơn nữa cậu khẳng định dưới đùi cũng có máu chảy, vừa động liền đau đến thấu xương.

“Tiểu Kiều sẽ không cho tôi chạm vào nữa sao?” Con chó hoang khổng lồ chớp mắt a chớp mắt, lo lắng hỏi.

Tiểu Kiều bật cười, “Chí ít cũng phải chờ vết thương tôi khỏi hẳn đã”

“Vậy thì tốt, tôi rất muốn ôm tiểu Kiều, liên tục làm tình cùng tiểu Kiều” Chó Điên ôm tiểu Kiều, mặt dựa vào lồng ngực phập phồng kịch liệt của cậu, “Tiểu Kiều, tim tiểu Kiều đập nhanh quá”

Tiểu Kiều mệt mỏi lần nữa nhắm mắt lại, cậu vuốt ve sợi tóc ngắn của Chó Điên, “Đó là minh chứng của sự sống” Dùng âm thanh yếu ớt đáp.

Tiếng tim đập đinh tai nhức óc, ầm ĩ không ngừng, chứng minh cho sinh mệnh của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui