Bệnh Mất Ngủ

Từ thế giới yên bình thả người nhảy vào quốc gia hắc ám của Chó Điên, lần thể nghiệm nhảy bungee này tiểu Kiều không hề trang bị cáp an toàn, từ ngày đặt chân vào trạm Quỷ Cổ cậu đã không có ý định quay đầu lại.

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Trong chăn đồng thời vươn ra hay cánh tay, cái ở gần hơn vượt lên trước giành ấn tắt chuông đồng hồ báo thức, trở mình ngủ tiếp.

“…Chó Điên” Một người bị ôm trong ngực, đẩy đẩy cái người đang muốn hấp lại giấc ngủ kia.

“Ưm ưm, trời còn chưa sáng…” Cọ cọ.

“Anh sẽ bị trễ”

“Ưm ưm ưm…Ai quan tâm chứ…” Cọ đến vị trí tốt, tiếp tục ngủ.

“Sẽ bị trừ tiền lương đó”

“…” Sau ba giây yên lặng, hất chăn bông ra, Chó Điên hùng hùng hổ hổ nhảy xuống giường, “Tên vắt cổ chày ra nước Thập Phương này, quỷ cay nghiệt! Dám trừ tiền lương ta liền chém gã!” Bất hạnh thay, Thập Phương đương nhiên dám, không chỉ là chủ thuê mà còn kiêm chủ nợ nữa, đối với Chó Điên mà nói, quỷ cay nghiệt trong miệng hắn so với thủ lĩnh khu Tây thậm chí còn vĩ đại hơn.

“Hiện tại mấy giờ?” Chó Điên tiện tay mò mẫm một cái quần tứ giác mắc trên mép giường, để sát vào mũi ngửi. “Đây là của ai…”

“Tám giờ rưỡi” Tiểu Kiều giật lại cái quần lót trong tay hắn, “Nó là của tôi”

“Khó trách thơm như vậy” Chó Điên cười hề hề, kéo gáy tiểu Kiều đòi hôn chào buổi sáng.

Sau đêm đó, bọn họ hiển nhiên đã phát triển thành loại quan hệ này.

Chó Điên không thể gọi là một tình nhân tốt, tùy hứng làm bậy, trong xương cốt căn bản không có loại thành phần ôn nhu săn sóc, thường xuyên phát tình mọi lúc mọi nơi, hạ thủ ngang ngược bá đạo, khiến tiểu Kiều than thở chịu hết thấu.

Hắn không phải là tình nhân tốt, nhưng hắn là một tình nhân nghiêm túc, bất kể động cơ lúc đầu là gì, hắn quả thực bắt đầu quyết tâm nỗ lực dành dụm tiền, sáng sớm làm công trong quán Thập Phương, xế chiều làm việc ở quán Teppanyaki, thỉnh thoảng kiêm luôn chức bảo tiêu sòng bạc, cũng rất siêng năng nhận công tác ủy thác, không chỉ dựa vào song đao, mà còn phải dùng hai tay để kiếm được một nơi sinh tồn tại phố Hắc này.

Bộ dáng ra sức làm việc của hắn khiến người phố Hắc kinh hô, con chó điên này…Điên thật rồi sao?!

“Ăn sáng ăn sáng ăn sáng!” Đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong ra khỏi phòng tắm, Chó Điên chỉ mặc một cái quần tứ giác luôn miệng la hét.

Nửa cái trứng rán cùng thịt xông khói kẹp giữa hai miếng bánh mì nướng tỏa hương ngào ngạt đã được bày sẵn trên bàn xếp chờ hắn.

“Chờ chút nha, cà phê chưa pha xong” Tiểu Kiều mặc một cái quần ở nhà, cởi trần tựa người bên tủ lạnh, cầm trong tay một xấp văn kiện xem không chớp mắt, vẻ mặt trầm tư như đang lo lắng chuyện quan trọng.

Buổi sáng càng trở nên tuyệt mỹ hơn!

Chó Điên không nhào vào bàn ăn mà lại đi về phía tiểu Kiều, ôm eo cậu, cắn lên vai một cái, “Bữa sáng của tôi!”

Tiểu Kiều đặt văn kiện xuống, rụt vai cười khẽ, “Ha hả, xin đừng ăn tôi”

“Đây là cái gì?” Chó Điên mẫn tuệ phát hiện ra động tác giấu diếm của cậu, nghiêng đầu hỏi.

“Muốn thay đổi khách hàng hưởng lợi từ người chết mà thôi” Tiểu Kiều cười đẩy hắn, “Mau thay y phục, ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài”

Chó Điên bất mãn lầm bầm, “Công tác, công tác, trong đầu tiểu Kiều đầy công tác” Gãi gãi bụng, hắn ngồi vào bàn ăn phần điểm tâm của mình.

Tiểu Kiều giật mình, “Nói cho anh biết nha” Cậu ngồi đối diện Chó Điên, “Ba tôi cũng là nhân viên bảo hiểm đấy”.

Chó Điên giương mắt, “Ba tiểu Kiều cũng là tiểu Kiều?”

“Đâu phải tất cả nghiệp vụ viên đều gọi là『tiểu Kiều』” Tiểu Kiều nghe xong quả thật vừa bực mình vừa buồn cười, “Nhưng đúng là lúc ba tôi còn trẻ cũng được gọi『tiểu Kiều』” Bởi vì đều là họ Kiều như nhau.

“Ông thật sự là một người cuồng công tác, tiếp điện thoại liên tục không ngừng, trong đầu toàn là chiêu dụ mời chào, ngay cả tôi là con trai mà mỗi tháng gặp ông cũng chả được mấy lần…” Khi cậu còn là thiếu niên từng phát thệ, tuyệt đối không bao giờ trở thành người cha như vậy, nhưng bất tri bất giác đã bước theo dấu chân của ông ấy.

Điện thoại, bưu kiện, tin nhắn trả lời không hết, còn quá nhiều đôi tay chờ cậu nắm, còn quá nhiều gia đình cần cậu viếng thăm, công tác của nghiệp vụ viên bôn ba như ngựa không ngừng vó, thường xuyên bị bên ngoài cho rằng bọn họ vì thành tích mà đem người nhà vứt ra sau đầu.

Mãi đến khi bản thân đứng ở thân phận đồng dạng, cậu mới hiểu được, ba không có khả năng quên bọn họ, người đàn ông bận rộn kia vẫn đặt gia đình này trong lòng. Lúc trước không thông cảm, nhưng nay cuối cùng cũng hiểu rõ.

Tiểu Kiều sau một lúc suy nghĩ, nói: “Gần đây đẩy mạnh phát triển tương đối thuận lợi, vì thế thời gian nhàn rỗi quả thực có giảm đi, tôi sẽ điều chỉnh công tác biểu lại” Xin công ty “Đi công tác” ở phố Hắc, cậu không cần mỗi ngày phải trở về nội thành dự buổi họp sớm, vốn mỗi tuần cố định cần phải hồi báo một lần, nhưng kì thực cũng có thể dùng internet theo dõi tin tức, đổi thành một tháng về một, hai lần; tiết kiệm lộ trình và chi tiêu, chuyện vặt trong công ty có thể giao cho trợ lý, khách hàng nội thành đã có các tổ trưởng tín nhiệm hỗ trợ…Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn không muốn hoàn toàn trở thành ba mình, ít nhất cũng phải bỏ thêm thời gian ở cùng Chó Điên.

Chó Điên há miệng cười, “Tiểu Kiều tốt nhất, ngủ thật ngon ôm thật thích còn hôn thật tuyệt nữa”

“Anh cũng rất tốt a” Tiểu Kiều cười.

Nếu có thể ăn nhanh thêm chút sẽ càng tốt hơn, chín giờ đi làm, Chó Điên sắp trễ rồi!

Sau khi tiễn Chó Điên đi làm, tiểu Kiều đem nội y, drap giường bẩn ném vào máy giặt, dọn sạch rác ở phòng tắm và nhà bếp, thay áo sơmi chuẩn bị ra ngoài.

Sáng nay có ba khách hàng cần gặp, Lộc Đầu hẹn cậu gần tối đến “Sao Thủy” bàn một phần hợp đồng, tủ lạnh đã hết sạch, phải đi chợ mua thêm thức ăn…Bận quá, bận quá, nhưng thật vui vẻ.

Mỗi ngày đều phong phú như vậy mới là nhân sinh chân chính.

Tiểu Kiều vừa xách cặp công văn đi ra đường, vài hộ gia đình trong “Hang ổ” bèn nhiệt tình chào hỏi cậu.

“Đ* mẹ mày! Đêm qua tụi mày làm cmn om sòm, có để cho người ta ngủ không hả!

“Ý tứ giùm bố cái! Thiếu đ*t hả!”

“Vô cùng xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý âm lượng” Tiểu Kiều mặt đỏ tới mang tai cúi đầu xin lỗi.

Phía sau vang lên tiếng kèn, một chiếc taxi sáu chỗ gắn tượng quỷ đỏ như máu trên mui giảm tốc độ bên cạnh cậu.

Ti Đồ hạ cửa kính xe ló đầu ra, đầy đẩy vành mũ, nói: “Gõ Mép Bàn, muốn đi đâu sao? Tôi đưa cậu một đoạn” Tiểu Kiều bất ngờ nhướng mày, “Đưa tôi một đoạn? Hiếm có a”

“Tôi muốn nghe thử định tồn lần trước cậu đề cập” Ti Đồ chỉ vào ghế sau, nháy mắt, “Có lên hay không?”

Đã có người nguyện ý chở mình miễn phí một đoạn thì cần gì phải đi bộ nữa. Tiểu Kiều mở cửa sau, ngồi vào xe, “Làm phiền rồi! Tôi muốn đến công xưởng của Hắc Thiết”

“Cậu còn dám đến tìm lão hả!” Ti Đồ chịu hết nổi lắc đầu, đạp chân ga, xoay vô lăng.

Nhưng sao lại diễn biến thành thế này…Tiểu Kiều nghiêng đầu suy tư, động tác này của cậu là do bị ảnh hưởng từ Chó Điên.

Ti Đồ không chở cậu đến công xưởng buôn lậu súng ống của Hắc Thiết, taxi đầu quỷ đỏ dừng trước một tòa cao ốc văn phòng bỏ hoang, đây là nơi u ám nhất phố Hắc, bụi đời, ma túy, tội phạm truy nã hội tụ, lề đường rác chồng chất, trong không khí tràn ngập mùi thi thể thối rữa, cảnh vật dơ bẩn hỗn loạn, rồng rắn lẫn lộn, cho dù là Chó Điên, bình thường cũng sẽ không lui tới chỗ này. Lúc tiểu Kiều mới đến phố Hắc, người dẫn đường Lộc Đầu đã từng dẫn cậu đi xung quanh một lần.

Tiếng động cơ ôtô ngừng lại, chừng mười tên cao to tay cầm súng tự động đi ra từ cao ốc, rõ ràng có ý đồ bất thiện.

“Ti Đồ?”

“Xin lỗi” Ti Đồ đẩy đẩy vành nón, “Đây là công việc” Đang nghi hoặc thì Ti Đồ mở khóa ô tô, tên cao to từ bên ngoài kéo cửa ra, chỉa hai khẩu súng vào trong buồng xe.

“Xuống xe!” Đối phương quát lên.

Tiểu Kiều không có lý do không nghe theo, cậu cố gắng dùng tốc độ chậm nhất bò xuống xe, dư quang khóe mắt liếc trộm khắp nơi, ghi nhớ cảnh phố xung quanh.

Cậu vừa xuống xe, đám người kia liền ba chân bốn cẳng bẻ ngoặc tay cậu ra sau lưng trói lại, trùm túi đen lên đầu, cặp công văn cũng bị đoạt đi.

Ti Đồ huýt sáo, nói: “Công việc kết thúc, hàng hóa『Kiều Trác Ngôn』vận chuyển thành công”

“Vận chuyển viên” Ti Đồ, bất kể là vàng thỏi, tên lửa đạn đạo hay một người trưởng thành còn sống, nếu thù lao vừa ý, hắn liền sẵn lòng mang tới đúng giờ.

Tên cao to đưa cho hắn một gói giấy lớn đựng tiền mặt, sau khi xác nhận số tiền không thiếu, Ti Đồ khởi động máy, “Vậy, Gõ Mép Bàn, cậu bảo trọng!” Hắn dùng ngữ điệu như tiễn bạn thân đi du lịch cáo biệt tiểu Kiều, từ kính chiếu hậu đưa mắt nhìn đám cao to mang đối phương vào cao ốc bỏ hoang.

Tiểu Kiều nghĩ, quả thật cậu đã quá khinh thường con phố này rồi, bởi vì ấn tượng đối với Ti Đồ không tệ, trên đường tuy cảm thấy thái độ đối phương khác thường, nhưng lại không kịp thời đề phòng.

Như vậy cũng tốt, sau này khi Hồ Thử muốn than phiền, cậu sẽ không phản bác câu nào nữa.

Vì muốn bản thân an toàn, tiểu Kiều tận lực biểu hiện phục tùng, không giãy dụa không ầm ĩ, mặc bọn cao to mang cậu vào cao ốc bỏ hoang. Cửa cuốn sắt sau lưng cậu ầm ầm hạ xuống, tên cao to túm cậu trèo lên bậc thang, lên cao chừng ba tầng lầu, hai chân lại đạp lên đất bằng lần nữa, tiếp theo cậu bị đẩy từ phía sau, ngã xuống nền xi măng cứng ngắc lạnh lẽo.

Bao trùm đầu bị giật ra, hai mắt tiểu Kiều gặp sáng nheo lại, những tên đó không nói hai lời, tới quyền đấm cước đá một trận.

Cả tầng lầu mấy trăm mét vuông hoàn toàn không ngăn phòng, xà ngang và vách tường phủ xi măng, nhô cả cốt thép ra ngoài. Trong tầng lầu trống trãi, đột nhiên đặt một cái ghế salon thuộc da dài đỏ sậm, cạnh chân ghế chồng chất rất nhiều manga, máy game và đồ ăn vặt, giống như trụ sở bí mật của một thiếu niên lông bông trốn nhà.

Trên ghế salon đích xác có một thiếu niên bộ dáng học sinh cao trung đang ngồi, mặc đồng phục trường quốc học nổi danh nội thành, nhưng tiểu Kiều khẳng định đối phương chả phải là học sinh ưu tú gì, cái khác không nói tới, hiện tại đang là thời gian lên lớp.

Người nọ lên tiếng, “Kiều Trác Ngôn?”

Bụng bị đạp một cước thật mạnh, “Ưm!” Tiểu Kiều cuộn tròn thân thể, đau đớn ho khan, “Đúng, đúng vậy”

“Sự kiên nhẫn của tao có hạn, vì an toàn của bản thân mình, hy vọng mày có thể trả lời thành thật” Đám người ngừng đánh, thiếu niên đứng dậy, tiến lên nắm cổ áo cậu, chỉ dùng sức một tay đã nhấc được cậu lên, “Danh sách Chó Điên lấy đi hiện đang nằm trong tay mày phải không?”

Lại là “Danh sách”? Tiểu Kiều nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, “Không có trong tay tôi, tôi cũng không biết nó là cái gì” Cậu nói.

“Mày là con chó cái hắn nuôi, hắn sao có thể không nói cho mày biết được?” Đối phương không tin lời cậu nói.

Cái gì? Hiện tại toàn bộ người phố Hắc đều biết quan hệ của cậu và Chó Điên rồi sao?! Quên từ “Chó cái” này đi, làm cho rõ ràng ai nuôi ai nha, tiền nhà và tiền Chó Điên nợ Thập Phương đều do một tay mình trả mà.

“Anh ta từng đề cập với tôi một lần, nhưng không có nói tường tận, tôi cũng không muốn truy hỏi…Thật sự không ở trong tay tôi” Cậu báo cáo chi tiết.

Thiếu niên liếc ra sau, mấy tên cao to kia lục tung tất cả đồ vật trong cặp công văn cậu, thậm chí cắt lớp da, phanh thây cả cái cặp công văn, văn kiện và vật linh tinh bên trong rơi lả tả trên sàn.

“Thiếu chủ, tìm được cái này” Tên cao to đem điện thoại đi động, laptop và USB đưa cho hắn.

“Còn bảo không có” Thiếu niên nhận lấy, chỉ chỉ tiểu Kiều, nói: “Trói lại!” Đám người kia dùng dây câu cá trói tiểu Kiều thật chặt, vài cái chân đạp lên người cậu, khiến cậu ngay cả động một ngón tay cũng không thể.

Thiếu niên nhấc chân ngồi lên ghế salon, rút pin di động của cậu, bẻ SIM ra làm hai, lôi thẻ nhớ bên trong ra, khởi động laptop của hắn, đọc số liệu bên trong thẻ nhớ và USB. “Chậc chậc, mấy thứ này là cái quái gì…” Tiểu Kiều không nói nửa lời, “Danh sách” hả, trong laptop tao đúng là có một đống danh sách hợp đồng bảo hiểm đó, từ từ tìm đi!

Thời gian chậm rãi trôi, qua vài giờ, tiếng gõ bàn phím của thiếu niên càng lúc càng nôn nóng, số liệu cùng bảng biểu báo cáo chi chít chằng chịt trong máy tính tiểu Kiều chà sạch kiên nhẫn của hắn.

“Đủ rồi! Ít giở trò, rốt cuộc danh sách ở đâu?!” Thiếu niên ném laptop xuống đất, chỉ vào cậu lớn tiếng chất vấn.

Tiểu Kiều thở dài, “Đã nói tôi không có” Duy trì tư thế không thể động đậy trong thời gian dài, tứ chi đau nhức, nửa thân thể bên phải dán vào nền xi măng lạnh lẽo gần như mất cảm giác.

“Không nói hả?” Thiếu niên nháy mắt với thủ hạ.

Xà ngang trên trần nhà nhô ra một cái ròng rọc kim loại dùng để treo vật nặng, trên đầu sợi xích sắt có mắc một cái móc câu, tiểu Kiều rất nhanh liền hiểu được cách sử dụng của nó.

Bọn thủ hạ dùng nó móc vào dây câu ni lông trên người cậu, rồi kéo đầu xích sắt khác, treo cậu lên.

“Ưm ưm!” Dây câu chịu lực cắt vào thịt, cơn đau khiến cậu run rẩy một trận. Thủ đoạn tra tấn người của xã hội đen, xem như hôm nay cậu đã được mở mang tầm mắt!

Xích sắt đung đưa loảng xoảng, tiểu Kiều bị treo lên chỗ cao nhất của ròng rọc. Thiếu niên kia ở dưới lại hỏi: “Giao hay không?”

Tiểu Kiều thật sự phát điên, thằng nhóc chết tiệt này! Nghe không hiểu tiếng người sao?! Toàn thân đau đớn, trong lòng bứt rứt, liền không thể khống chế âm lượng được nữa. Cậu mắng to: “Thằng quỷ chết tiệt này! Lục cũng cho mày lục rồi, đánh cũng cho mày đánh rồi! Danh sách quái quỷ gì gì đó tao không biết, nghe không hiểu hả!” Cậu giận dữ ra sức lung lay cơ thể, ròng rọc trên xà nhà vang lên ken két. “Ai quan tâm nó là chính khách nhận hối lộ hay giao dịch hạt nhân gì, tao mới không cần cái thứ danh sách chó má đó! Phố hắc phố hoa khu Đông khu Tây quan hệ gì tới tao? Nắm quyền trong tay mà ngay cả cơm cũng phải đi giành giật! Có thấy phiền không a!” Người phố Hắc coi cậu như khách ngoại lai, cậu cũng vui vẻ làm một người bàng quan, ngoại trừ Chó Điên thì tất cả chuyện khác đều không can hệ đến cậu, cậu chỉ muốn bàn thành công từng bản hợp đồng mà thôi.

“Đầu óc mày bị kim chích sao? Đã nói không nằm trong tay tao! Không là không, cho dù giết tao cũng moi không ra đâu!” Thở thở thở, đã lâu rồi không mắng người, suýt nữa ngạt khí.

“Không thể nào! Tao phái người theo dõi mày, cũng lục tung phòng Chó Điên nhưng vẫn không phát hiện…” Thiếu niên kinh ngạc lắc lắc đầu.

Thì ra theo dõi và xâm nhập nhà cậu đều là thủ hạ của thằng này.

Người nên thấy kì quái phải là bản thân cậu mới đúng! Sau khi chuyển vào phòng Chó Điên, gần như đem cả căn phòng lật tung sửa sang một trận, nhưng chưa từng phát hiện thứ gì nào khác thường, ở chung với Chó Điên nhiều tháng như vậy, quần áo đều do cậu giặt, rác cũng do cậu đổ, tiểu Kiều khẳng định Chó Điên không hề mang theo thứ gì trong người.

Bản danh sách kia, bất kể là tồn tại dưới hình thức tài liệu nào, cũng tuyệt đối không nằm trong tay Chó Điên. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến anh ta tự tin như vậy, không lo lắng người khác tới đoạt mất.

“Bản lĩnh như tụi mày mà tìm khắp nơi cũng không thấy thì một con chó cái như tao làm sao biết được!” Tiểu Kiều dùng lời mắng của thiếu niên chế giễu ngược lại hắn.

Đối phương tuổi trẻ càn rỡ, chịu không nổi lời lẽ châm chọc như vậy, lập tức nộ hỏa thiêu đốt, cho rằng tiểu Kiều cứng đầu không chịu nói thật.

“Giỏi lắm, giỏi lắm! Mày muốn chết chứ gì…” Thiếu niên híp mắt, nhãn thần sắc bén như ưng, nhưng vì tuổi còn nhỏ, cùng lắm chỉ có thể coi là ưng non, “Tụi bây chỉnh chết nó cho tao! Giết chết rồi đem cho chó ăn!” Hắn giương tay, sai sử đám thủ hạ.

Bọn cao to lĩnh mệnh, bọn chúng như mèo con chơi đùa con mồi, nắm lấy xích sắt không ngừng đong đưa, chúng cố ý buông tay, rồi ngay lúc cậu sắp sửa chạm đất liền ghịt mạnh, lấy đó tra tấn cậu.

Nhảy bungee tiểu Kiều còn dám chơi, cái loại bay cao cao thấp thấp của trẻ nít này căn bản không hù được cậu, nhưng dây ni lông cứ liên tục kéo căng trên người khiến cậu đau đến nhe răng trợn mắt.

Vài tên thấy cậu phản ứng bình tĩnh, không biết từ đâu khiên ra một thùng nước lạnh đầy nước đá đến, liên tiếp giội lên người cậu. Này đúng là làm khổ tiểu Kiều, thời tiết gần cuối thu, gió lạnh từ cửa thông hơi lùa vào, thân thể bị lạnh run cầm cập, lạnh thấu xương.

“Xem mày mạnh miệng tới đâu! Tao có rất nhiều thời gian thong thả chơi đùa với mày!” Thiếu niên nhe răng cười, múc một gáo nước lạnh hắt vào cậu.

Tiểu Kiều run dữ dội.

Rắc rối rồi…Tình hình, dường như không hay lắm…Lúc nãy điên cuồng la hét một trận, cảm xúc lên xuống quá nhiều, tim đập mạnh kháng nghị, cậu cố nén sự đau đớn quen thuộc trong lòng ngực, nhưng đối phương không cho cậu cơ hội hồi sức, xối tiếp vài gáo nước đá nữa.

“Ha ha! Lớn lối hết nổi rồi sao!” Thiếu niên nắm tóc tiểu Kiều, dìm thân trên của cậu vào thùng nước đá.

Mặt nước toát ra một lượng lớn bọt khí, tiểu Kiều vặn vẹo vai giãy dụa.

Thiếu niên kéo cậu lên, ghé vào tai cậu nói: “Hiện tại, khai hay không?” Nửa người trên ướt đẫm, lọn tóc ướt bết vào gò má, bọt nước chảy đầy gương mặt tái nhợt của tiểu Kiều, cậu bị buộc phải ngước cổ ra phía sau, chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp khàn khàn.

Thiếu niên cho là cậu cố chấp, lại đè cậu vào nước đá lần nữa, lần này, bọt khí toát ra trên mặt nước giảm bớt, sức giãy dụa của cậu cũng yếu dần.

Lúc bị ngâm vào nước lần thứ ba thì mặt nước hoàn toàn không còn bọt khí nổi lên nữa.

“Mới có vậy đã chịu không nổi rồi sao? Người thành thị quả nhiên quen được chiều chuộng” Thiếu niên châm biếm. Hắn không muốn đùa chết cậu nhanh như vậy, bèn kéo tiểu Kiều ra, để cậu hít vài hơi rồi sẽ ép hỏi tiếp.

“…”

Tiểu Kiều nhắm nghiền hai mắt, đôi mày thống khổ nhíu lại, lồng ngực phập phồng yếu đến nỗi gần như không thể nhận ra.

Khó chịu quá…Tim đau đớn như có móng vuốt vô hình siết chặt, nỗi đau lây sang buồng phổi, ngay cả sức hít thở cũng không có.

“Ê ê! Sao lại không hô hấp nữa?” Thiếu niên lắc mạnh cậu.

Hai mắt biến thành màu đen, tiểu Kiều không còn cảm giác cơ thể bị lắc lư nữa, âm thanh bên tai cũng hoàn toàn im bặt, ý thức dần dần tan rã bay xa…Đến đây là chấm dứt rồi ư? Cậu tiếc nuối nghĩ, còn rất nhiều chuyện đang chờ mình hoàn thành, nhưng cơ thể mỏi mệt chẳng thể nào kiên trì đi tới đích.

Thật đáng tiếc, phần hợp đồng kia, nếu nhớ sớm hơn mấy ngày thì tốt rồi…“Chó…Điên…” Cổ họng yếu ớt rung động, gắng bật ra hai tiếng này.

Bất chợt, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi, tiểu Kiều từ ban công đưa đầu nhìn ra ngoài, trong cơn mưa bụi, có bóng người ngồi bên hiên cửa, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn màn trời, thần thái cô đơn mỏi mệt, tựa như chú chó lang thang không có nhà để về.

“Ì đùng!” Tiếng sấm vang dội, ầm ầm chấn động màng tai.

Ngón tay run rẩy, tiểu Kiều co lại năm ngón tay, ngỡ rằng mình đang cầm cán ô, muốn chạy xuống lầu vì đối phương che mưa chắn gió.

——–

“A a a a! Giết chết mày! Giết chết mày! Giết chết mày! Giết chết mày! Giết chết mày! Giết!”

“Rầm!” Chó Điên đá ngã cửa cuốn sắt, bỏ lại mấy người đồng hành, một mình xông lên lầu ba.

“Thiếu Chuẩn*!” Hắn điên cuồng hét lớn danh hiệu tại phố Hắc của thiếu niên, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ, giống như muốn đem thịt đối phương xé nát nhấm nuốt. [*chim cắt non]

Vành mắt đỏ ngầu toát hung quang, Chó Điên hóa thành một con ác thú khát máu, nháy mắt xuất hiện trước mặt thiếu niên.

Đám thủ hạ cảnh giác nổ súng vào Chó Điên, mưa đạn như cái lưới lớn hung bạo chụp vào hắn. Nhưng động tác Chó Điên nhanh đến không thể tưởng, hắn tránh khỏi làn đạn chém về phía tên cầm súng, thân ảnh như ma quỷ không thể bắt được. Một khắc trước hắn vẫn còn trước người, giây sau lưỡi đao thình lình từ sau lưng đâm xuyên, tốc độ múa song đao nhanh thần tốc, thậm chí không kịp dính máu tươi, đan xen chớp động như hàn mang trên nanh dã thú.

Mỗi lần đao lên đao xuống là có một tên ngã xuống đất, huyết vụ phún ra nồng nặc mùi gỉ sét.

Thấy Chó Điên tìm tới, Thiếu Chuẩn không chút kinh hoảng, ngược lại lộ vẻ đắc ý, cho rằng mọi việc đều nằm trong tay hắn.

“Tới đúng lúc lắm, tao đỡ phí công đi tìm” Thiếu Chuẩn buông tiểu Kiều ra, giơ tay vỗ bộp một tiếng, nháy mắt mười mấy tên thủ hạ cầm súng từ cầu thang lầu bốn đi xuống bao vây Chó Điên lớp lớp.

“Con chim non vắt mũi chưa sạch kia! Mày cho rằng chỉ dựa vào vài viên đạn này đã có thể quản lý khu Tây? Tao khinh!” Chó Điên thở phù phù, đối mặt với nòng súng xung quanh không lùi một bước.

Thiếu Chuẩn hừ lạnh, đoạt súng của thủ hạ, bắn liền mấy phát bên chân hắn, “Con chó hoang dơ bẩn! Quy tắc khu Tây do tao định đoạt!” Chó Điên nhảy ra phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào tiểu Kiều treo giữa không trung, thân thể nôn nóng đung đưa. “Đồ của tao, đồ của tao, đó là đồ của tao, tao chỉ có mỗi thứ này thôi” Hắn rống chói tai, lời còn chưa dứt người đã xông vào tiểu Kiều.

Trong thế giới tối tăm này, chỉ duy nhất một người chân thành gọi tên mình.

Đạn đoàng đoàng lướt theo gót chân hắn, Chó Điên tại chỗ nhảy lên, đá ngã tên cao to cầm đầu xích sắt. Hắn kéo dây xích nhanh chóng bay lên trên, tiện thể đem tiểu Kiều kéo lên trần nhà.

Đạp ngược một cước vào trần nhà, thân thể Chó Điên lộn vài vòng giữa không trung, rơi ra ngoài vòng vây nòng súng, trong tay ôm tiểu bảo hiểm viên của hắn.

Đám thủ hạ cầm súng vội vàng xoay người, lần nữa nhắm họng súng ngay hắn.

“Trình độ mày cũng chỉ có thế thôi à?” Thiếu Chuẩn nhướng mày, nhìn thế nào cũng thấy đối phương không thể thoát khỏi tay hắn.

Chó Điên nhếch miệng, cười xảo trá như hồ ly.

“Mày mới gà ấy, con chim lông vàng ngu xuẩn!” Như có bàn tay vô hình đẩy ngã quân bài, bọn cầm súng xung quanh liên tiếp ngã xuống, tập kích bọn chúng từ phía sau là một tráng hán cởi trần cao gần hai mét, thân hình người này tuy cao to, nhưng động tác lại im hơi lặng tiếng như con chuột trong ngõ tối.

Chó Điên là chó hoang cao ngạo, nhưng đừng quên, chó chính là sinh vật thích tụ tập thành nhóm, lúc cần thiết hắn sẽ không chút mà ngần ngại mà tìm trợ thủ.

Đặt toàn bộ sức chú ý lên người Chó Điên, không để ý sau lưng có thể nguy hiểm, đám người Thiếu Chuẩn bị Hồ Thử tập kích trở tay không kịp. Mà cọng rơm sau cùng đè nát ý chí của Thiếu Chuẩn lúc này mới xuất hiện.

Thập Phương không nhanh không chậm thong thả bước lên bậc thang. Lộc Đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, đi theo y giúp vui.

Thiếu Chuẩn nhìn thấy Thập Phương xuất hiện…Không, lúc hắn nghe thấy tiếng bước chân gần kề của đối phương thì đã đánh mất tất cả năng lực suy tư.

Hắn rũ bả vai, buông súng xuống, hai mắt dòm chừng bóng dáng Thập Phương, thì thào: “Thập…Thập Phương…”

“Hửm? Ngài vẫn còn mặt mũi kêu tên tôi sao” Gương mặt Thập Phương như không đọng lại chút biểu cảm gì, “Mang theo súng và bộ hạ của thủ lĩnh, tôi còn cho rằng ngài muốn làm nên sự nghiệp vĩ đại gì chứ, ví dụ như, cướp kho bạc nhà nước bổ sung vào tài chính căng thẳng của chúng ta, không nghĩ tới, cư nhiên lại đi làm cái việc『tao nhã』này” Y chua ngoa châm chọc.

“Thập Phương, tôi…tôi chỉ…Tôi chỉ muốn lấy lại danh sách” Thiếu Chuẩn run rẩy bước một bước, nhưng không dám đến gần Thập Phương.

“Để chứng minh cho tôi biết ngài lợi hại hơn thủ lĩnh ư?” Nhấn mạnh âm cuối, y khoanh tay trước ngực, “Đáng tiếc, ngoại trừ『thất vọng』thì tôi không còn bất kỳ lời tốt đẹp nào để nói với ngài” Sắc mặt Thiếu Chuẩn trắng xanh, việc mà hắn không thể chấp nhận nhất chính là khiến Thập Phương thất vọng. “Nhưng danh sách…”

“Không có trong tay Chó Điên” Thập Phương nói.

“Không có?!” Thiếu Chuẩn kinh ngạc trợn mắt.

“Chẳng lẽ ngài nhìn không ra sao? Chó Điên chỉ là lớp ngụy trang của『Con trai nữ đế』thôi. Nếu danh sách có trong tay, ngài nghĩ hắn sẽ không nói ra sao?” Với tính cách sợ thiên hạ không đủ loạn như Chó, nếu『Danh sách』trọng yếu như vậy lọt vào tay hắn, khẳng định hắn sẽ trắng trợn công bố, chỉ mong sao toàn bộ người phố Hắc đến đánh với hắn một trận.

Xích Lang và Thập Phương cũng từng chất vấn Chó Điên, đối với『Danh sách』, hắn luôn mực trả lời “Không biết”. Xích Lang lập tức đoán ra Chó Điên không giữ danh sách, bèn chuyển hướng mũi nhọn, Thập Phương cũng không nhằm vào hắn nữa.

Kết quả trúng kế, chỉ có thằng nhóc Thiếu Chuẩn này.

“Thân là một phần tử khu Tây, nhưng lại không hiểu rõ tính tình của thủ hạ mình, thiếu chủ, ngài muốn kế thừa vị trí thủ lĩnh, còn kém xa lắm” Thập Phương thở dài.

“Tôi…Nhưng tôi…Tôi chỉ muốn được anh công nhận…” Thiếu Chuẩn nản lòng ngồi đơ trên ghế sopha, đấm vào đầu gối mình, phẫn hận cắn răng.

Thập Phương không thèm trêu ghẹo tiểu quỷ thiếu chủ cáu kỉnh kia nữa, sai thủ hạ nhanh chóng đưa người bị thương đến bệnh viện. Coi như bọn chúng xui xẻo, bị Thiếu Chuẩn gọi tới làm vật hy sinh, nếu tiểu Kiều có gì bất trắc, ngay cả Thập Phương cũng không dám tưởng tượng phố Hắc sẽ rung chuyển tới mức nào…

Chó Điên vô cùng cẩn thận cắt dây ni lông trói chặt trên người tiểu Kiều, mũi đao không ngừng run run. Hắn cố gắng khắc chế lửa giận quay cuồng, thầm cảnh cáo chính mình tuyệt đối không được nổi điên mà chém rụng đầu Thiếu Chuẩn, để tránh phá hỏng hợp đồng tiểu Kiều đang bàn với thủ lĩnh khu Tây.

“Tiểu Kiều, tiểu Kiều”

Nghe hắn gọi, mí mắt tiểu Kiều hơi hé mở, khẽ động đôi môi suy yếu, “Chó Điên…”

“Dọa chết tôi rồi, thật sự là dọa chết tôi rồi! Tôi cứ nghĩ tim tôi không còn đập nữa” Chó Điên ôm chặt tiểu Kiều, tưởng tượng suýt nữa mình đã mất đi đối phương, hắn sợ hãi run rẩy bả vai.

“Thế nào? Còn sống không?” Lộc Đầu ngậm điếu thuốc, đi tới xem xét thương thế tiểu Kiều.

Người đầu tiên phát hiện tiểu Kiều mất tích chính là Lộc Đầu, cố vấn bảo hiểm nhân thọ của gã chưa từng trễ hẹn, hôm nay lại để gã ở quán Thập Phương chờ mỏi mòn nửa tiếng, Lộc Đầu đánh hơi được bất thường, bèn lợi dụng giao thiệp của mình tại phố Hắc, lập tức thăm dò thông tin.

Trong cả “Hang ổ” chỉ có mình tiểu Kiều ngồi vào xe Ti Đồ, sau đó không còn ai gặp qua cậu nữa, vì vậy mấy người tìm tới Ti Đồ, đặt Chó Điên xuống trước mặt hắn, thế là vận chuyển viên này cái gì khai tuốt.

“Kì quái?” Đôi môi tiểu Kiều tái xanh, sắc mặt nhợt nhạt khác thường, Lộc Đầu lo lắng cúi đầu nhìn kỹ, “Này! Chó Điên…Tiểu Kiều hình như không được ổn?” Chó Điên cả kinh, vội vàng sờ mặt tiểu Kiều, thăm dò hơi thở cậu. Tiểu Kiều gần như không còn hô hấp, hai má lạnh như băng, tình huống này trước kia đã từng phát sinh, nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng…“Có thể là triệu chứng mất nhiệt” Lộc Đầu cởi áo khoác, đắp lên người tiểu Kiều.

“Tao mang cậu ấy đến bệnh viện!”

Chó Điên ôm lấy tiểu Kiều, nhảy thẳng từ cửa sổ lầu ba xuống đất, chạy như bay trên đường phố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui