Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư


Không khí nghiêm trọng trong phòng khách Vân gia, khi Vân Niệm trở về, nhìn thấy Vân Mạnh Tề xụ mặt, liền biết mọi chuyện không đơn giản.
Cậu nhìn về phía Chu Hành Nghiên, cái người mật báo này sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Vân Mạnh Tề hừ một tiếng, nói: “Con nhìn anh Tiểu Chu làm gì, là chú Trần nói cho cha và mẹ.”
Vân Niệm nhỏ giọng thở dài một hơi, nếu là chú Trần, thì cậu hết cách rồi……
Vân Mạnh Tề nhìn thấu tâm tư của cậu, “Tiểu Vân Niệm bướng bỉnh, còn muốn tìm chú Trần tính sổ sao?”
“Con không có.”
Vân Niệm ủy khuất bĩu môi.
Vân Mạnh Tề biết rõ cậu làm bộ làm tịch, nhưng vừa thấy bộ dáng đáng thương kia của cậu, tim lập tức mềm nhũng, Diệp Phỉ Vân ho nhẹ một tiếng cảnh cáo ông, ông liền cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị: “Hiện tại thấy ủy khuất sao? Hôm nay có gan lớn chạy trốn khỏi trường học như vậy, tự mình làm ra chuyện như vậy còn không cho nói, này có phải vô lý không!”
Vân Niệm lập tức chỉ vào Chu Hành Nghiên cáo trạng: “Anh ta cũng đi, sao chỉ mắng mình con, không mắng anh ta?”
Diệp Phỉ Vân không chút thương tiếc vạch trần cậu: “Đừng giả ngu nữa Vân Niệm, anh Tiểu Chu là vì ai con biết không?”
Hai vợ chồng ôn tồn nhẹ giọng bảo Chu Hành Nghiên về phòng, thậm chí còn cảm ơn Chu Hành Nghiên đã chăm sóc, sau đó giữ Vân Niệm lại dạy dỗ nửa ngày trời, cuối cùng khi thấy đứa trẻ thật sự chịu không nổi, mới thả người đi.
Vân Niệm vừa lên lầu liền đến thẳng phòng Chu Hành Nghiên, dùng cả tay chân trút giận lên cửa phòng, cửa từ bên trong mở ra.
Chu Hành Nghiên thấy cậu nhe răng trợn mắt đứng ở cửa, do dự một chút, hỏi: “Cậu muốn vào không?”
Vân Niệm không có ý định đi vào, ngẩng cao cằm, đôi mắt hạnh xinh đẹp to tròn trừng lên, nhìn chằm chằm anh, hít sâu một hơi, hét lên từng chữ: “Anh, thật, đáng, ghét!”
Giọng nói Diệp Phỉ Vân dưới lầu vang lên: “Vân Niệm con lại làm loạn cái gì thế?”
Cậu lập tức rụt cổ, dáng vẻ diễu võ dương oai biến mất không còn một mảnh, mềm mụp, vẻ mặt ngây thơ giải thích: “Mama, con đang nói xin lỗi với anh.”
Chu Hành Nghiên lại lần nữa nhìn thấy tốc độ lật mặt của cậu.
Diệp Phỉ Vân ở dưới lại nói vài câu, cậu lẩm bẩm trong họng, hùng hùng hổ hổ xoay người về phòng mình.
Những tuần tiếp theo, Vân tiểu thiếu gia thành thật hơn nhiều, bọn Cung Cự có rủ nhiều lần, nhưng đều bị từ chối.
Đi học, tan học, nghỉ giữa giờ, ăn cơm trưa, Vân Niệm không theo kịp chương trình học, khi nghỉ đủ mới học một chút, lúc mệt liền đục nước béo cò, tóm lại đối với bản thân vô cùng dung túng.
Chu Hành Nghiên ở phương diện này có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần*, các môn học với anh dễ như trở bàn tay, không có vấn đề nào anh không giải quyết được.
*Nhất kỵ tuyệt trần: Nguyên văn 一骑绝尘, là một câu nói có xuất xứ từ câu “一骑红尘妃子笑.

无人知是荔枝来 “- “Nhất kị hồng trần phi tử tiếu.

Vô nhân tri thị lệ chi lai”.

Tạm dịch: “Bụi hồng vó ngựa, Phi cười thích.

Ai biết vải thiều đến thật mau!”
Câu thơ này lấy từ tích Dương Quý Phi thích ăn vải thiều, vì để chiều lòng mỹ nhân, Hoàng đế hạ lệnh cấp tốc chuyển vải đến kinh thành mong đổi lấy nụ cười của ái phi.

Nhất kị tuyệt trần hay nhất kị hồng trần ý nói ngựa phi với tốc độ như bay, chỉ có thể thấy bụi đỏ mịt mù chứ chẳng thấy bóng dáng của con ngựa đâu.

(Thơ được dịch bởi: Lâm Trung Phú).

Ở đây ý nói anh Chu học giỏi học nhanh như ngựa phi vậy.
Điều này làm cho Vân thiếu gia đang chán đến chết cảm thấy tò mò, Chu Hành Nghiên được bạn bè thầy cô thổi phồng, sao cả ngày vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Thật sự có người có thể luôn bình tĩnh như vậy sao? Vân Niệm không tin.
Chu Hành Nghiên phát hiện Vân Niệm gần đây thích nhìn chằm chằm anh, có đôi khi một giây trước thấy đối phương mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo liền phát hiện đối phương đang trợn tròn mắt đánh giá chính mình.
Ánh mắt kia như đang đánh giá một món đồ chơi vừa nhận được, chẳng qua bởi vì thiếu hướng dẫn sử dụng, tạm thời còn phải suy nghĩ nên xuống tay từ đâu.
Chiếc xe đang trên đường đến trường học, Vân Niệm nằm trên giường ngủ nướng, ngủ đến nửa đường mới tỉnh lại, thất thần há miệng để Chu Hành Nghiên đút bữa sáng, trạng thái nhìn có chút uể oải suy yếu, lại như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì.
Chú Trần lái xe vô cùng vững vàng, sợ tiểu thiếu gia ốm yếu ngã ra xe.
Chu Hành Nghiên đút miếng trái cây cuối cùng sau bữa sáng, cảm thấy hôm nay Vân Niệm ăn uống tương đối tốt, động tác nhai nuốt của Vân Niệm dừng lại, nhíu mày, ngừng ăn.
Cậu nhíu mày đánh giá Chu Hành Nghiên vài giây, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mở miệng hỏi: “Chu Hành Nghiên, anh có thể cười không?”.

Truyện Đông Phương
Vấn đề kỳ quái không đầu không đuôi làm Chu Hành Nghiên hiện lên một tia nghi hoặc.
Vân Niệm thấy anh vẫn bình tĩnh khó đối phó như cũ, quay mặt đi, thất vọng lắc đầu: “Anh thật không thú vị.”
Chu Hành Nghiên hiểu ra, Vân Niệm lại nhàm chán rồi.
Mỗi khi điều này xuất hiện, Vân thiếu gia sẽ không an phận mà trêu chọc hết thảy những người có thể trêu chọc xung quanh, để vượt qua quãng thời gian nhạt nhẽo ấy.
Mà Chu Hành Nghiên bởi vì “Không thú vị”, thường sẽ trở thành đối tượng Vân Niệm trêu đùa khi không còn lựa chọn nào khác.
Lần này, Chu Hành Nghiên vẫn phản ứng như cũ làm Vân thiếu gia không vừa lòng, suốt chặng đường còn lại Vân Niệm đều nhắm mắt mơ màng sắp ngủ, mái tóc đen nhánh khuôn mặt trắng như tuyết, yếu ớt lại vô tội, chỉ nhìn bề ngoài, không cách nào liên hệ được thiếu niên xinh đẹp tinh xảo kia với từ bất hảo.
Trải qua một ngày bình yên ở trường học, buổi chiều sắp tan học, Chu Hành Nghiên đi ngang qua cửa sổ hành lang, trùng hợp nhìn thấy chú Trần đang đón Vân Niệm ở dưới lầu, sau đó nhận được tin nhắn của chú Trần, nói Vân Niệm mệt muốn về trước nghỉ ngơi.
Đây là lần thứ hai trong tuần Vân Niệm về sớm, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân đối với việc này cũng không bất mãn gì, so với trốn học ra ngoài chạy loạn, ngoan ngoãn ở trong nhà càng làm cho người yên tâm hơn.
Chu Hành Nghiên cũng cảm thấy tốt nhất nên như vậy, Vân Niệm quá yếu ớt, nhưng lại cố tình không an phận, cậu càng thích hợp ngoan ngoãn ở trong nhà kính, được chăm sóc chu đáo, thay vì làm mọi người lo lắng đề phòng.
Trở lại Vân gia, Vân Mạnh Tề từ lầu hai đi xuống, có vẻ như từ phòng Vân Niệm bước ra, tâm tình không tệ, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Diệp Phỉ Vân: “Thấy rồi, mấy hôm nay con trai rất ngoan ngoãn, về nhà sớm đợi anh nhé, giờ anh phải về công ty tăng ca.”
Đi ngang qua Chu Hành Nghiên, chụp lấy bả vai anh, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “ừm, không cần lo, Tiểu Chu rất đáng tin cậy.”
Cúp máy, người đàn ông cao lớn bỗng nhiên có chút kinh ngạc, dùng tay so sánh, tự hỏi: “Tiểu Chu, sao cảm thấy con cao hơn rồi? Sau này không chừng còn sẽ cao hơn chú đó?”
Chu Hành Nghiên vốn dĩ đã cao, đã có cảm giác như người trưởng thành, chẳng qua Vân Mạnh Tề thật sự quá cường tráng, ngày thường không chỉ xem Vân Niệm như một như trẻ sơ sinh, ngay cả Chu Hành Nghiên cũng bị so với một đứa trẻ.
Hôm nay so sánh một chút, mới phát hiện không phải Tiểu Chu lùn, mà là mình quá cao, ý thức được điểm này, Vân Mạnh Tề bị tự mình chọc cười, “suýt chút nữa đã quên mất con gần mười tám tuổi, mười tám tuổi đã là người lớn rồi, nhà ta chỉ có Vân Niệm là một đứa trẻ, con nhớ kỹ, nếu đứa trẻ dám gây rắc rối cho con, hãy dạy dỗ y, nói là chú bảo thế.

Biết chú ngày thường giáo huấn em như thế nào không.”
Vân Mạnh Tề nhắc mãi mới xong, mệt mỏi chui vào trong xe rời đi.
Chu Hành Nghiên lên lầu, phòng ngủ đối diện một mảnh an tĩnh, Vân Mạnh Tề nói Vân Niệm rất ngoan, hẳn là đang ngủ.
Anh xoay người về phòng mình, mới vừa ngồi xuống, màn hình di động đã sáng lên, bên trên là tinh nhắn Vân Niệm gửi đến.
【 đến phòng tôi.


Anh xác nhận lại vài lần đúng thật là tin nhắn Vân Niệm gửi đến, vài phút trước anh còn tin Vân Niệm đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng.
Tự hỏi nguyên nhân Vân Niệm gửi tin nhắn này, Chu Hành Nghiên phát hiện tự mình nghĩ không ra, chung quy thì, đối diện anh là một “nhóc con” có cơ thể suy nhược nhưng lại không thể nắm bắt được.
Từ bên này đi đến đối diện, chỉ cần vài phút, Chu Hành Nghiên gõ vang cửa phòng, bên trong không có động tĩnh, màn hình di động lại sáng lên, một tin nhắn mới được gửi đến.
【 tự mình vào đi.


Chu Hành Nghiên nhận lệnh hành sự, xoay tay nắm cửa.
Vân Niệm nhàn nhã tự tại nằm trên giường, âm thanh nền của trò chơi phát ra từ bên trong chiếc điện thoại vừa nhắn tin ra lệnh cho anh.
Như không phát hiện trong phòng ngủ nhiều thêm một người, thiếu niên xanh xao trên giường vẫn lười biếng như cũ, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi màn hình điện thoại.
Chu Hành Nghiên sớm đã quen với thái độ như vậy của đối phương, nhìn quanh phòng một lượt, phòng ngủ rất lớn, trên bàn và sàn nhà rải rác một ít đồ chơi, quần áo và sách vở, trong tủ chứa đầy đồ vật hoa hoè loè loẹt, cặp sách ném ở cuối giường, không có dấu vết được mở ra.
Lộn xộn, là ấn tượng đầu tiên của Chu Hành Nghiên về gian phòng ngủ này, chỉ là cũng không ngoài dự đoán.
Trừ cái này ra, điều hấp dẫn Chu Hành Nghiên nhất chính là một mùi hương tươi mát như có như không quanh quẩn trong phòng, cho đến khi ánh mắt anh dừng lại bên đóa hoa lan bên cửa sổ, mới nhận ra mùi hương anh thỉnh thoảng ngửi được trên người Vân Niệm đến từ đâu.
Một cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi đến, mùi hương càng nồng thêm một chút, Vân Niệm đột nhiên hắt xì, ngồi dậy, hít hít mũi, nghi hoặc hỏi: “Mùi gì vậy.”
Chu Hành Nghiên đi đến bên cửa sổ, đem cửa sổ đóng lại, xoay người, bắt gặp tầm mắt Vân Niệm đang rơi trên người anh.
Vân Niệm nói: “Có phải anh xịt nước hoa không, thơm quá a.”
Chu Hành Nghiên nhìn về phía chậu hoa “Chắc là nó.”
Vân Niệm ngồi trên giường, duỗi dài cổ, nghiêm túc hít sâu hai hơi, nói nhỏ: “Có vẻ là vậy, trước đây sao tôi không phát hiện.”
Chu Hành Nghiên thấy cậu cuối cùng cũng mở miệng ngọc, liền nhân cơ hội chủ động hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Vân Niệm xoa xoa mũi, một lần nữa nằm xuống, nói: “Ò, tôi muốn anh giúp tôi làm bài tập, ngày mai phải nộp.”
Cậu thuận tay chỉ về phía bàn học “Nè, bài tập ở trong cặp.”
Chu Hành Nghiên nhìn bàn học cậu chỉ, lại nhìn cặp sách ở cuối giường.
“Sao anh còn nhìn tới nhìn lui nữa, trời sắp khuya rồi.”
Vân Niệm một chút cũng không che giấu giọng nói bất mãn, đá văng chiếc chăn trên người, gối đầu thuận thế lăn xuống từ mép giường, rơi xuống đống đồ chơi mô hình trên thảm.
Chu Hành Nghiên tự thuyết phục mình phải thông cảm hơn với một đứa trẻ ốm yếu, đối phương có thể ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, đã rất đáng khen rồi……
Anh đi qua đi lại, nhặt chiếc gối trên mặt đất lên, lại vòng đến cuối giường, cầm chiếc cặp lên mở sách ra.
Vân Niệm trộm liếc một cái, hiếm thấy có chút ngượng ngùng, nghiêm mặt giả vờ như cái gì cũng không biết.
Chu Hành Nghiên nhìn cậu tập trung tinh thần game, điện thoại không ngừng truyền ra âm thanh của trò chơi, suy nghĩ một lát, mặt không cảm xúc từ chối: “Tôi không thể làm bài tập giúp cậu.”
Vân Niệm nghe thấy, vẫn không nhúc nhích mà từ màn hình giương mắt lên, liếc xéo anh.
Anh nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Việc này tôi không thể giúp cậu.”
Vân Niệm liếc anh một hồi, không thể tin mình vừa bị từ chối, buông di động, hai mắt nhìn chằm chằm anh, từng câu từng chữ nhắc nhở anh: “Tôi là người bệnh.”
Chu Hành Nghiên mím môi, không mặn không nhạt mà “ừm” một tiếng.
Vân Niệm bị tiếng “ừm” này làm cho bối rối, chớp chớp đôi mắt, nửa ngày mới tìm về được suy nghĩ của mình, hạ giọng kiên nhẫn giải thích với anh: “Tôi, bị bệnh, thân thể suy nhược, sống không được lâu đâu.”
Chu Hành Nghiên chỉ vào thành tích trong game trên màn hình của cậu: “Khi cậu chơi game có vẻ tinh thần rất tốt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui