Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Sư tôn thấy vật này, thì phải nghe lời của ta

Khoáng mạch của Thái Sơ Cảnh cũng không phải là ngọc thạch vàng bạc thông thường, mà là nơi thiên địa linh khí hội tụ, tại núi non đầm lầy, sông lớn biển hồ mà lắng đọng lại.

Tổ sư gia vì sao lại lựa chọn chỗ này để khai tông lập phái? Không phải bởi vì quang cảnh hùng vĩ, núi non trùng điệp, cũng không phải bởi vì các loại huyền học phong thủy --- mà chính là bởi vì bảo bối ở phía dưới này.

Chỉ cần bảo bối này một ngày còn tồn tại, linh lực của Thái Sơ Cảnh luôn dồi dào, hiệu quả hấp thu linh lực của người tu đạo sẽ nhanh hơn ở ngoại giới một chút.

Vân Thư Trần vừa nói ra, mấy vị trưởng lão đều sững sờ, ngàn lần không nghĩ tới nàng sẽ bàn tính đến chuyện này.

"Không thể được." Chung trưởng lão là sư huynh của nàng, lên tiếng trước, "Bất kể như thế nào, linh khoáng không thể đụng tới, đây là căn cơ khai tông lập phái của Thái Sơ Cảnh."

"Lỡ mà có chuyện gì xảy ra." Chu Sơn Nam phe phẩy quạt, "Đến lúc đó làm gì còn mặt mũi mà phi thăng đi gặp tổ sư gia. Nhưng mà dù sao cũng không phải chuyện của ta, là quyền chưởng môn nên ngươi tự mình quyết định."

Vân Thư Trần nhìn về phía Việt Trường Ca và Liễu Tầm Cần, nhíu mày hỏi, "Các ngươi thấy thế nào?"

"Khoáng mạch của Thái Sơ Cảnh có nhiều chỗ," Liễu Tầm Cần nhìn thẳng phía trước, "Đừng động chạm gì đến mạch dưới chân Linh Tố Phong là được."

"Có điều," nàng quay nhìn về phía Vân Thư Trần, "Ngươi động vào khoáng mạch của Thái Sơ Cảnh làm cái gì? Nếu như chỉ vẻn vẹn là vì tiền, cái này là được không bù nổi mất."

Nữ nhân ngồi tại vị trí chưởng môn nhấc tay áo lên xoay chuyển lòng bàn tay, linh lực tựa như ánh sao lấp lánh hội tụ thành một bức tranh toàn cảnh Thái Sơ Cảnh, trông rất sống động trước mắt mọi người.

Nàng chỉ về các địa phương xa xôi, "Ta lấy trận pháp thôi diễn qua, trừ bỏ những chỗ này ra thì đối với đại cục hầu như không có ảnh hưởng gì. Những linh khoáng này sau khi đào mở xong, những nơi có vị trí tốt thì có thể khai mở thành động phủ, những nơi còn lại có thể xem xét để trở thành nơi chứa đựng vật tư."

"Về phần linh khoáng, thế gian hiếm có, lựa ra phế liệu cũng có thể bán được."

"Còn những vật liệu tinh khiết thuần chất nhất, toàn bộ luyện hóa thành đan dược, trở thành phần thưởng cho đệ tử nội môn khi đi lịch luyện hoặc so tài tỉ thí."

Vân Thư Trần đảo mắt qua từng người bọn hắn, "Ta nói đến đây chắc mọi người đều hiểu. Ý của chư vị như nào?"

Đem linh khí thiên địa ngưng tụ vào trong một viên đan dược nhỏ, nuốt một lần đối với tu luyện có lợi ích rất lớn, rõ ràng thật sự là một vật có thể nội hóa.

So sánh với cái này, những pháp bảo binh khí được môn phái tưởng thưởng lúc bình thường đều là "ngoại vật" mà thôi, như dệt hoa trên gấm. Ví dụ như kiếm tu, nếu như có thể có được phong thái của kiếm tiên, hoa rơi lá rụng đều là kiếm ý, vậy thì còn phải câu nệ ngoại vật làm gì.

Vào những niên đại hòa bình, rất nhiều nội môn đệ tử đều nhìn thấu việc này, cho nên không có tâm vì tông môn mà làm việc, chỉ dốc lòng tập trung tinh thần bế quan tu luyện, chờ ngày phi thăng.


Đối với bản thân họ mà nói, chỉ như vậy thôi là đủ rồi.

Thế nhưng Thái Sơ Cảnh là một tông môn to lớn, dù sao cũng phải có người chạy việc vặt, lịch luyện, tiếp nhận treo thưởng, khai thác bí cảnh. Đây chính là nguồn sống cho những hoạt động của nội môn và ngoại môn Thái Sơ Cảnh.

Mà cứ như vậy sắt sẽ ảnh hưởng nhiều đến thời gian tu luyện của đệ tử --- những lợi ích bé nhỏ như rèn luyện được một chút thể lực bằng thực chiến bên ngoài, kém xa so với với việc ngồi tĩnh tâm một giờ.

Bây giờ hài tử đã lười tới trình độ nào? Tình nguyện tại diễn võ trường đối đầu với võ sĩ ảo ảnh chém nhau tới trưa, cũng không nguyện ý xâm nhập sào huyệt của lão yêu quái để hốt một mẻ lớn.

Lấy những đan dược này làm phần thưởng, thứ nhất là có thể đề cao được thực lực của con cháu đệ tử tông môn, thứ hai là có thể làm mồi nhử, để cho những linh hồn đang nằm ngửa của bọn hắn bật đứng dậy, vì tông môn mà cống hiến sức lực. Giống như khai mở nguồn lực, sinh sôi không ngừng.

Vừa dứt lời, một bàn tay trắng thon dài dùng lực rất mạnh đập xuống bàn, "Mở!"

Việt trưởng lão mặt mày hớn hở, "Hoành đồ bá nghiệp bực này, vì sao hiện tại mới nói qua! Sư tỷ, cái khác không nói --- mấy thứ này đào ra, trưởng lão có phải hay không là cũng được chia nhiều tí?"

"..."

Vân Thư Trần không có ý định đối với khoáng mạch chính của Thái Sơ Cảnh, việc này khiến cho mấy vị khác khẽ buông lỏng trong lòng. Sau khi giải thích xong, tuy cũng còn lo nghĩ nhưng có thể coi như là thực hiện được.

"Mặc dù chỉ là một vài quặng linh khoáng nhỏ, nhưng tổng số lượng tính ra cũng không nhỏ." Chung trưởng lão hỏi, "Ai tới đào?"

"Bản tọa nghe nói ngoại môn đệ tử có hơn sáu ngàn người, ngày thường tu luyện ăn cơm đều được Thái Sơ Cảnh cung cấp. Cũng không thể vô duyên vô cớ mà tích đức nhiều năm như vậy."

"Đây là thời điểm báo đáp."

Vân Thư Trần mỉm cười, sau đó nàng còn nói, "Trong kho của lịch đại chưởng môn xem ra là cất giấu không ít vật tốt. Đặt đó không để làm gì, không bằng lấy ra cẩn thận kiểm kê một phen, cái nào vô dụng thì bán đi, hữu dụng liền phân cho tất cả các ngọn núi. Như thế được không?"

Tổ tiên từng nói, đại đa số mọi người đều có tính thỏa hiệp. Khơi khơi mà muốn động vào kho riêng của chưởng môn, các trưởng lão tất nhiên là sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy. Nhưng nếu là đã trực tiếp thuyết phục được việc khai mở linh quặng tương đương động thổ trên đầu Thái Tuế, tỉ mỉ mà so sánh, đáp ứng việc mở kho của chưởng môn xem ra cũng chỉ coi là một việc nhỏ thôi.

Cuối cùng, quyền chưởng môn thôi diễn thật lâu, hướng các vị trưởng lão cam đoan rằng nếu hành động theo đúng kế sách, ngày sau mỗi tháng lương ít nhất phải gấp đôi.

Bọn hắn xác nhận thôi diễn như này hợp tình hợp lý, thế là không còn ai phản đối nữa.

Khanh Chu Tuyết ở trên Hạc Y Phong thanh tu mấy ngày, sau đó lại đi Kiếm Các học nghệ. Nhưng phát hiện ra sư huynh sự đệ đều không thấy đâu, cả tòa chủ phong trống rỗng, thanh tĩnh đến mức đi đường như có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại.


Một trời một vực so với ngày thường náo nhiệt. Kiếm Hiệp Hay

Nàng bèn đi đến Xuân Thu Điện một chuyến, trong điện không có ai khác ngoài Vân Thư Trần đang nhắm hai mắt, an tĩnh ngồi dựa vào ghế chưởng môn ở trên cao. Ánh nắng mờ nhạt nghiêng nghiêng trước mặt nàng phản chiếu ra những hạt bụi bay li ti.

"Sư tôn?"

Vân Thư Trần chậm rãi mở mắt, quan sát nàng một lúc, "Sao ngươi lại tới đây?"

"Vốn dĩ là đến để học kiếm." Nàng nói, "Chỉ là trên núi không có ai."

Đồ nhi quả nhiên là thấy nàng thì sẽ theo thói quen mà tới gần, vừa mới nháy mắt nói mấy câu, Vân Thư Trần đã thấy nàng đi từ cửa tới bên cạnh ghế chưởng môn. Vị trí này tương đối rộng rãi, ánh mắt của nàng rơi vào bên cạnh, có lẽ là muốn ngồi xuống cùng.

Vân Thư Trần lặng yên đặt tay xuống, giả vờ như thờ ơ mà nhấn nhấn vào cái đệm bên cạnh, uyển chuyển biểu đạt ý từ chối.

Khanh Chu Tuyết ngừng chân bên cạnh nàng, không có tiến thêm một bước.

Thế nhưng ánh mắt của nàng không chút che giấu nào mà nhìn vào mặt của Vân Thư Trần, phát hiện sắc mặt của người kia có chút tái nhợt, "Sư tôn, người gần đây ban đêm cũng không trở về."

"Là không có ngủ à?"

Thái Sơ Cảnh gần đây đang rung chuyển, Vân Thư Trần thật sự đã có mấy ngày chưa ngủ. Nàng day day mi tâm, "Đây không phải là đang ngủ sao. Ngươi đến làm nhiễu loạn giấc ngủ của ta."

"Ngủ như này không tốt cho eo." Khanh Chu Tuyết không hề dao động, dõng dạc nói, "Sư tôn ngày thường đều phải ngồi lâu để xử lý những sự vụ này, cũng đã là tổn thưởng đến eo rồi. Tự nhiên phải chú ý hơn một chút..."

"Dừng lại!" Vân Thư Trần vẫn day mi tâm, "Dông dài."

Đồ nhi của nàng cũng chỉ mới mười tám tuổi, bình thường đều là bất động thanh sắc, nhưng mỗi lần đề cập đến phương diện sức khỏe của nàng, luôn luôn đều cất lên giọng điệu tám trăm tám mươi tuổi.

Bỗng nhiên trước mắt nàng rớt xuống một mảnh lụa trắng, giống như mây bay qua trời. Là ống tay áo của Khanh Chu Tuyết, sau đó Khanh Chu Tuyết dùng ngón tay vén lên.

Người kia chẳng biết đã đi vòng ra sau lưng Vân Thư Trần từ khi nào, dùng lực nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương của nàng.


Đầu ngón tay hơi lạnh đặt gần khóe mắt.

Vân Thư Trần nghiêng đầu né qua một bên, mong mỏi có thể duy trì được một chút khoảng cách, "Không cần."

Nhưng mà khối lệnh bài chưởng môn rũ xuống ngay trước mắt của nàng, nhẹ nhàng lung lay.

Khanh Chu Tuyết cầm lệnh bài kia, nghiêm mặt nói, "Sư tôn thấy vật này, dựa theo pháp lệnh của Thái Sơ Cảnh, phải nghe lời ta."

Tấm thẻ bài gỗ kia nhìn có vẻ cũ kỹ, chính là cái chưởng môn tặng cho nàng lúc Khanh Chu Tuyết mới gia nhập Thái Sơ Cảnh năm đó.

Vân Thư Trần hơi sững sờ.

Thế là đồ đệ thỏa mãn đem lệnh bài chưởng môn cất vào, sau đó cúi đầu, tiếp tục an tĩnh xoa bóp huyệt vị của nàng.

Một sợi tóc đen ở bên tai của nàng rơi xuống, thỉnh thoảng cọ vào bên mặt của Vân Thư Trần, mang tới cảm giác ngứa ngứa tê tê.

Thủ pháp không thể không nói là rất dễ chịu, cường độ vừa phải, không giống như là tay mơ. Vân Thư Trần không biết mang tâm tình gì mà hỏi một câu, "Ngươi từ chỗ nào học được những thứ này?"

"Gần đây đi tìm Bạch Tô sư tỷ để học."

Thanh âm của đồ đệ ôn nhu mát lạnh, ngón tay di chuyển, nhấn lên bờ vai của nàng, "Ta cũng biết xoa bóp ở chỗ này nữa."

Vân Thư Trần bỗng nhiên nghĩ tới một hình ảnh. Khanh Chu Tuyết cùng Bạch Tô thân mật như vậy, một người ngồi, một người đứng, một người dạy một người học, giống như các nàng đang làm bây giờ.

Nghĩ đến đây, Vân Thư Trần liền dừng lại.

Hà cớ gì mà nàng phải suy nghĩ như vậy.

Ngay khi tâm tình của nàng đang hơi buồn bực, Khanh Chu Tuyết ngẫu nhiên lại ấn đến một chỗ rất thỏa đáng, cho nên chỗ bị đau nhức ở trên vai của nàng được thả lỏng ra rất dễ chịu. Nàng còn đang suy nghĩ, vô ý thức mà thoải mái hừ nhẹ một tiếng.

Khanh Chu Tuyết dừng tay lại, "Làm đau người sao?"

Cái gì đau? Nàng đến cùng là đang nói năng vớ vẩn gì vậy.

Mặc dù biết ý tứ của nha đầu này rất bình thường, nhưng là lọt vào tai nàng trở nên cực kỳ bỏng rát. Cả người Vân Thư Trần chợt cứng đờ trong chớp mắt, chậm rãi mà tỉnh táo lại.

"Không."


Nàng bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía trước mấy bước, ngoái nhìn nói, "Nhìn ngươi có vẻ rất nhàn rỗi."

Bởi vì động tác đứng dậy quá đột ngột, Khanh Chu Tuyết không kịp thu tay lại, cứ như vậy mà lúng túng giơ lên giữa không trung. Nàng mơ hồ mà nhìn Vân Thư Trần, "Không xoa bóp nữa sao?"

Vân Thư Trần từ trên bàn tùy ý cầm mấy bản danh sách, cầm trên tay đưa tới cho Khanh Chu Tuyết, không buồn liếc nhìn nàng một cái.

"Nhàn rỗi như vậy, người cũng đi giám sát đi."

***

Khanh Chu Tuyết đi ra khỏi đại điện, cảm giác Vân Thư Trần có điểm gì đó là lạ.

Nhưng đến cùng là lạ chỗ nào thì nàng không nói ra được. Tóm lại thì vào một ngày nào đó, thái độ của Vân Thư Trần đối với nàng đã bắt đầu xa cách rất nhiều, không rõ nguyên nhân.

Khanh Chu Tuyết thường đặt những chuyện mình chưa nghĩ ra được sang một bên, sau một thời gian sẽ xem xét lại. Có lẽ là vào một ngày nào đó sẽ hiểu ra được.

Nàng nhìn danh sách trong tay, thấy tên phần lớn là xa lạ, như vậy chắc là đệ tử ngoại môn của Thái Sơ Cảnh.

Đi tới chỗ khai khác linh khoáng, tràng diện trước mắt khiến nàng kinh ngạc. Từng đoàn ngoại môn đệ tử đẫm mồ hôi đang vận chuyển khoáng thạch từ nơi nào đó, người nối tiếp người, rất có khí thế như Tần Thủy Hoàng xây Vạn Lý Trường Thành.

Nguyễn Minh Châu cũng đến tham gia náo nhiệt, nàng dù là phụ trách giám sát, nhưng ngẫu nhiên cũng nhảy xuống chuyển một hai chồng khoáng thạch. Nhìn thấy Khanh Chu Tuyết, lông mày nàng nhướng lên, "A..., tiên tử trên chín tầng trời cuối cùng cũng xuống núi rồi."

Khanh Chu Tuyết không để ý đến lời trêu ghẹo, hỏi nàng, "Đang làm gì vậy?"

"Ngươi ở trên núi tin tức bế tắc như vậy sao?" Nguyễn Minh Châu ca thán, "Sau khi Vân sư thúc tu sửa môn phái, người lại chú ý đến nơi này. Dù sao chúng ta cũng không hiểu lão nhân gia có thâm ý gì, cứ việc làm theo cho xong."

"Ta bây giờ đang hối hận gia nhập môn phái quá sớm đây."

Nguyễn Minh Châu ao ước nhìn đám đệ tử ngoại môn đang rất hăng hái, "Ngươi biết không? Bọn hắn làm tới trưa, liền có thể đi tới nhà ăn ở ngoại môn ăn uống miễn phí! Làm ròng rã một ngày, lại có thể nhận lấy Thanh Tâm Hoàn, kiên trì không ngừng nghỉ còn được cầm ngân lượng. Nếu như liên tục một tuần có biểu hiện ưu việt, còn có thể có được một bức thư pháp do đích thân Vân trưởng lão viết!"

Lúc này một vị đệ tử đột nhiên co quắp người, miệng sùi bọt mép, lập tức có người vây quanh nhấc hắn đi đến Dược Phong. Kết quả người kia giữa đường đột nhiên bật dậy, đầy năng lượng mà vỗ vào cáng cứu thương, "Thả ta xuống!! Thư pháp của Vân trưởng lão sắp hết rồi! Ta vẫn còn có thể vận chuyển khoáng thạch thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa ha ha ha ---"

Khanh Chu Tuyết cứng người tại chỗ, bản danh sách trong tay xém bị gió thổi bay đi.

Sư tôn.

Thật lợi hại.

Nguyễn Minh Châu phất phất tay, ghét bỏ nói, "Mắc cỡ chết người! Mau khiêng hắn đi đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận