Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao


Kê Hạc nổi giận đùng đùng vào cửa, nhìn thấy Lộ Thính Cầm, sửng sốt, lửa giận trên mặt giống như viên thuốc màu hòa tan trong nước, mắt thường có thể thấy được mà tan biến.

"Lão Tam, huynh không nói cho ta biết đệ ấy tỉnh!"
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Tam vô tội mà chớp hai cái, ngẩng đầu nhìn trời.

"Không mang truyền âm phù, đi không nói."
"Bây giờ ta mà gọi, nếu trên người huynh có phù văn đáp lại, huynh xong đời luôn đấy biết không.

Một cái hai cái, đều lấy làm đồ trang trí..." Kê Hạc uy hiếp mà làm bộ muốn lấy phù của mình ra, bước nhanh về phía Lộ Thính Cầm, bị gió xuân quất vào mặt.

"Để ta nhìn xem ngủ không tỉnh này." Hắn vừa ý đánh giá Lộ Thính cầm mặc áo choàng trên dưới một lần.

"Không tồi, biết giữ ấm, chỉ là thắt không đẹp, ta thắt lại cho đệ một lần."
Kê Hạc tự nhiên mà vươn tay.

Một đôi tay thanh quý xinh đẹp, thao túng phong vân, gỡ dải lụa áo choàng của Lộ Thính Cầm ra.

Múa may lên xuống, sau một chuỗi quấn vòng phức tạp, thắt một cái nút tinh xảo.

"Đây là nút thòng lọng, kéo dây này, là gỡ ra được, hiểu chưa? Ta lại không trông cậy vào chuyện đệ học được cách thắt lại."
Thao tác này làm Lộ Thính Cầm nhìn mà choáng váng, buột miệng thốt ra một câu nghi vấn.

"Kê sư huynh, gối dựa trong phòng là huynh làm sao?"
"À." Kê Hạc cười nhạo một tiếng.

Đẩy Lộ Thính Cầm vào phòng, "Đệ đoán xem?"
Hắn để Lộ Thính Cầm ngồi trên giường, cầm lấy mấy cái gối ôm hoa quế được may vá hoàn mỹ, nhét vào bên cạnh Lộ Thính Cầm.

"Ta không kiên nhẫn, cũng không biết làm.

Diệp Vong Quy làm đấy.

Đệ quên rồi à? Trước kia xiêm y của chúng ra bị rách, đều là y vá lại."
Miệng Lộ Thính Cầm mấp máy.

Không nghĩ tới Đại sư huynh có một đôi mắt đào hoa đa tình, phong lưu cũng tuỳ tâm sở dục, lại biết làm đồ thủ công.

"Nghĩ cái gì đấy, ngốc chết được.

Nghỉ ngơi cho tốt, ta tìm Tam sư huynh của đệ nói chuyện một chút." Kê Hạc vươn mu bàn tay, sờ sờ trán Lộ Thính Cầm, thay hắn buông nửa màn che xuống.

Lộ Thính Cầm gục đầu xuống, có chút nặng nề.

.

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
So với vài lần lăn lộn trước kia, chút nhiệt độ do sốt nhẹ này quả thực có thể nói là không đáng kể.

Hắn càng muốn đi ra ngoài đợi một lúc, xem vị trí của Trọng Sương một chút.

Nhưng các sư huynh đều ở đây, không tiện mở miệng.


Hắn nắm bắt thái độ không cho phép của các sư huynh đối với Trọng Sương, Lệ sư huynh nhìn qua còn tốt, là đứng trung lập, đã hy vọng Trọng Sương thuận lợi hóa hình, đột phá xiềng xích gông cùm rằng Nhân Long hỗn huyết khó có thể tồn tại, lại hy vọng Lộ Thính Cầm thể xác và tinh thần vui khỏe, không bệnh không nạn.

Nếu là Kê sư huynh...!
Lộ Thính Cầm nhớ rõ, khi ngủ lại ở Dược Sư Cốc, Kê Hạc mang theo mèo đen đến đó.

Khi nói lên thân phận Nhân Long của Trọng Sương, ngại vì đó là đồ đệ của hắn, chưa từng nói nhiều lời độc miệng.

Nhưng nhắc tới chữ Long, trong ánh mắt trong trẻo của Kê Hạc rõ ràng toát ra hận ý.

Kê Hạc nhìn thấy Lộ Thính Cầm rũ mắt không nói, hiểu lầm rằng hắn sa sút.

Ánh mắt hắn rung động, trong vài chớp mắt ngắn ngủn, não bổ ra Lộ Thính Cầm lẻ loi hiu quạnh suy yếu bất kham mà nằm bốn ngày trên giường, mới vừa mở mắt, đã muốn cùng các sư huynh, đặc biệt là bản thân hắn, kề cận Kê sư huynh ngăn nắp xinh đẹp ôn nhu đáng tin cậy, kết quả bị vô tình mà vứt bỏ, bài trừ ngoài lời nói.

Vẻ mặt Kê Hạc bi thương, vỗ vỗ ghế dựa trước gương đồng.

"Tiểu ngũ, sư huynh sai rồi.

Lại đây ngồi, giúp đệ chải đầu."
Lộ Thính Cầm: "?"
Hắn không rõ nguyên do, nhận thấy được tâm tình Kê Hạc lúc này không cho phép cự tuyệt, chỉ là tùy tiện vấn tóc, cũng không phải chuyện gì lớn, nghe lời mà qua đó ngồi.

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì.

Chẳng qua sợ đệ nghe xong phiền lòng." Kê Hạc chọn một cây trâm ngọc khắc hoa cùng phát quan, cho Lệ Tam một ánh mắt, ý bảo Lệ Tam cũng đến bên cạnh nghe cho rõ.

"Thì là vừa rồi, các đệ tử thông báo, Tĩnh Tâm đàn đột nhiên rơi ra một con mèo con."
Kê Hạc một tay gom tóc lại, vươn một bàn tay khác ra, quơ quơ trước gương.

"Lớn như thế này.

Máu me nhầy nhụa, à, đừng sợ, lau khô xong thì tung tăng nhảy nhót, cũng không phải máu của nó."
Lộ Thính Cầm nhẹ nhàng thở ra.

"Kê sư huynh, mèo gì vậy?" Hắn theo bản năng xem nhẹ Tĩnh Tâm đàn.

"Quất bạch, chậc.

Quan tâm điểm chính là cái này thôi à?" Kê Hạc vừa nhìn đã hiểu vẻ mê mang trên mặt Lộ Thính Cầm, "Đệ đã lâu không ra khỏi cửa, chắc không biết Tĩnh Tâm đàn, thì ra khỏi Trụy Nguyệt Phong có đàn đó.

Bên trên sư phụ có khắc lại một cái trận.

Đệ khi đó còn nhỏ, khả năng là không nhớ rõ."
"Mèo con ở đây, sư phụ lại không tới?" Lệ Tam suy tư nói.

Huyền Thanh đạo nhân hàng năm ở bên ngoài, hành tung bất định, nhưng thích nhặt trẻ con vừa có duyên vừa hợp mắt, căn cốt tốt làm đồ đệ.

Trăm năm nay, trừ Kê Hạc chủ động tới cửa bái sư cầu học, mấy huynh đệ họ đều là được sư phụ nhặt về.

Khi nhặt Lộ Thính Cầm, Lộ Thính Cầm nhỏ tuổi bị ma khí ăn mòn, thân hư thể nhược, khoảng cách di chuyển không dài.

Huyền Thanh đạo nhân tiện lúc đang ở trong sơn môn lập một cái Truyền Tống Trận một chiều, làm phương tiện dẫn người nhanh chóng trở về.


Hiện tại, Truyền Tống trận yên lặng đã lâu lần nữa bắt đầu dùng lại, rơi ra, chỉ có mèo?
"Ai biết lão ở đâu! Ta lúc ấy đã nói sư phụ nên biến trận thành hai chiều, sửa cái thói quen xuất quỷ nhập thần của người.

Chuyện này không ổn rồi, có thời gian ném mèo, không có thời gian hồi một cái tin."
Ngoài miệng Kê Hạc nôn nóng lải nhải, động tác trên tay lại nhẹ nhàng tinh tế, giúp Lộ Thính Cầm cài quan xong, chỉnh chỉnh vị trí.

"Diệp Vong Quy đã đi xử lý rồi.

Nếu là sư phụ ném qua, ít nhiều cũng mang theo tin tức.

Chúng ta chuẩn bị đi một chút, Tiểu Ngũ, đệ..."
"Đệ cũng đi."
Lộ Thính Cầm hơi hơi nhíu mày.

Chuyện Trọng Sương không giải quyết trong một chốc một lát được, cũng nửa ngày rồi.

Một con mèo nhỏ dính máu, đặc biệt bị truyền tới trong sơn môn, nghĩ thế nào, cũng làm người khác chú ý.

Mày hắn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, chiếu vào trong gương, mang dáng vẻ mong manh yếu ớt.

Kê Hạc xụ mặt, tay khoanh trước ngực, phải mở miệng từ chối.

Mắt thấy hàng mi dài của Lộ Thính Cầm rung động, nhớ tới chuyện trước kia bị làm nũng, sợ hãi tước vũ khí đầu hàng, đột nhiên đứng lên, uy nghiêm nói:
"Được, đi, đừng nói nữa.

Ta đồng ý."
Gió thu khoan khoái, trời cao mà xa.

Kê Hạc gấp gáp rời đi trước.

Lộ Thính Cầm khoác áo choàng, cùng Lệ Tam chậm rãi đi trên con đường rời núi, rất có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Không lâu trước đây, cũng là đường nhỏ uốn lượn thế này, thiếu niên ánh mắt tối tăm, trực tiếp dẫn hắn đi đến pháp trường chưa biết rõ.

Lộ Thính Cầm ổn định tinh thần, cảm nhận khí tức của Trọng Sương.

Cảm quan của hắn, xuất hiện gió núi thổi quét qua trong rừng, sóc nhảy chạy xa, cành lá xào xạc, còn có một thiên thanh thiếu niên.

Ở nơi rất xa, đi theo bước chân Lộ Thính Cầm, đạp lên núi đá cây cối, không nhanh không chậm, cùng di chuyển.

Lộ Thính Cầm im lặng không lên tiếng.

Hắn hướng về phía trước, tinh thần đặt ở bên người Trọng Sương, quan sát chuyện thiếu niên muốn làm.

Nơi xa, Trọng Sương cũng ngưng thần nín thở, dùng hết những gì đã học.

Một bên che giấu thân hình, một bên theo sát Lộ Thính Cầm.


Tĩnh Tâm đàn.

Các đệ tử tĩnh tu trước đó đã được sắp xếp cho rời đi.

Diệp Vong Quy gập một gối lên, không còn mang dáng vẻ thủ tịch, ngồi dưới đất, đau đầu vuốt mèo con khóc nháo trong lòng bàn tay.

Vẻ mặt Kê Hạc bồi hồi ở trên đàn, ý đồ phá giải quỹ đạo truyền một chiều.

Lộ Thính Cầm nhận thấy được Trọng Sương đã thay đổi vị trí, lúc này tránh ở trên núi từ chỗ cao có thể nhìn xuống đàn.

Hắn không tiếng động thở dài, không muốn tự hỏi thiếu niên tuổi dậy thì mạch não cố chấp suy nghĩ cái gì, chú ý đặt lên mèo sữa dưới tay Diệp Vong Quy.

Nhìn qua đây chỉ là mèo non mới sinh ra một thời gian ngắn, màu chính là màu quýt, chóp mũi, ngực, móng vuốt rải rác lông nhung trắng.

Nó quá nhỏ, khó khăn lắm mở to mắt, chợt bị đưa đến nơi có hoàn cảnh lạ lẫm, bị dọa không ít.

Bên tay Diệp Vong Quy chồng chất vài cái khăn.

Mặt trên dính máu, bùn đất cùng chất nhầy dơ bẩn.

Có không ít mặt khăn chất liệu tinh quý, vừa nhìn đã biết là do Kê Hạc cống hiến.

"Meo meo, đừng sợ."
Lộ Thính Cầm ngồi xổm xuống, cố gắng thả nhẹ giọng nói.

Hắn mới vừa duỗi ra tay, muốn vuốt vuốt lông Nãi Quất, làm nó an tâm, lập tức cảm thấy ánh mắt Trọng Sương dừng lại trên người hắn, chớp mắt dính chặt hơn vài phần.

...!Sao lại, không cho sư tôn chạm vào mèo nhỏ thế!
Nãi Quất giãy giụa, trên đệm thịt vươn ra móng vuốt sắc nhọn, cào về phía Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm không để trong lòng, muốn thử một chút, bị Diệp Vong Quy duỗi nhanh tay ngăn lại.

Ấu thú móng vuốt sắc nhọn không giống bình thường, dưới một vết cào, vài vệt đỏ xuất hiện ở trên mu bàn tay Diệp Vong Quy, lập tức chảy máu.

Tay Diệp Vong Quy không lập tức buông ra, vội vàng thu lại móng vuốt của ấu thú, rồi mới thu tay lại.

Y không dám nhìn qua Lộ Thính Cầm, sợ sư đệ bởi vì chuyện hiểu lầm trước đó, vẫn còn giận mình, ngượng ngùng thu chân, cùng một tư thế ngồi xổm trên đất với Lộ Thính Cầm, nhìn con thú nhỏ, phát sầu nói:
"Vãn Oanh ở đây thì tốt rồi.

Mấy đại nam nhân chúng ta, vẫn là không tiện lắm..."
Linh tiên tử Đào Vãn Oanh, phó thủ tọa Huyền Thanh môn, Nhị sư tỷ của Lộ Thính Cầm.

Thiện âm thiện vũ, học tính nết không về nhà của sư tổ, lại ở dưới chân núi lang bạt ra khí chất giang hồ, rất ít khi về núi.

Ngày thường phụ trách chuyện hợp tác đối ngoại, thường du tẩu khắp nơi.

Lộ Thính Cầm tìm ra khăn tay trong lồng ngực trước đó Kê Hạc đưa cho, đẩy về hướng Diệp Vong Quy, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn, nhìn về phía ấu thú, không hiểu ra sao.

...!Vãn Oanh, sư tỷ? Không phải mèo sữa sao, có liên quan gì đến sư tỷ?
Lệ Tam cũng lại đây, ngồi xổm xuống, nhặt lên một tấm khăn, tay chấm lấy một chút chất nhầy, cảm thụ độ dính, để sát vào ngửi ngửi.

"Đừng nói với ta, huynh còn muốn nếm thử một miếng." Kê Hạc chắp tay sau lưng đi dạo lại đây.

Hắn chán ghét mà đứng ở chỗ cách xa khăn tay dính bẩn, từ trên cao nhìn xuống, nhìn một loạt các sư huynh đệ ngồi xổm vây quanh Nãi Quất.

"Ta xem qua rồi, trên khăn là máu của yêu thú.

Nhãi con này cũng là yêu thú,giống cái." Kê Hạc tuyên bố, liếc mắt nhìn tay không ngừng rướm máu của Diệp Vong Quy.

Nơi đó một miệng vết thương, đã nhanh chóng sưng lên, nhiễm màu xanh tím.


"Tình hình mới, trên móng vuốt còn có độc.

Diệp Vong Quy, huynh chặn Tiểu Ngũ, làm tốt lắm.

Không ngừng cố gắng, lấy công chuộc tội."
Kê Hạc một tay tạo thành quyết, một sợi gió theo ý của hắn, tầng tầng quấn lấy mèo con.

"Yêu thú nhỏ tuổi có năng lực sinh tồn kém, sẽ ngụy trang thành ấu thú bình thường, khi đã chịu uy hiếp, mới có thể bại lộ.

Tiểu Ngũ à...!Để ý chút, đừng nhìn thấy nhãi con, thì đi không đúng đường."
Nãi Quất tán loạn trốn tránh gió đầy đất, cổ họng còn chưa phát dục hoàn thành, phát ra tiếng anh anh đe dọa, nghe như là tiếng hòn đá nhỏ đánh vào nhau.

Đột nhiên, nó dừng bước chân, kích động đối với địch nhân vô hình, đè thấp trọng tâm, cong thân thu mình.

Póc.

Dường như không khí nổ tung, phía sau nó mọc ra bốn cái đuôi nhỏ bé yếu ớt, trên trán mở ra một cái màu xám, như là Thiên Nhãn giác*.

( *Giác: Sừng.)
"A, là Tranh*." Kê Hạc lười nhác đổi quyết, làm gió vòng quanh Nãi Quất nhanh chóng dựng lên.

Nãi Quất thấp giọng gào anh anh liên tục, đuổi theo gió bay vài vòng tại chỗ, xoay xoay, xoay ra tàn ảnh, chóng mặt nhức đầu, ngã nhào trên mặt đất.

"Còn rất hiếm thấy.

Độc tính không tồi, sức chịu đựng cũng không tệ." Kê Hạc bình luận.

Lộ Thính Cầm nhìn về phía Nãi Quất, đây là con dị thú thứ hai hắn nhìn thấy, so với thân hình ngân lang to lớn hơn mấy lần, càng uy nghiêm thần thánh, năm cái đuôi dài của con non, lực xung kích cũng rất lớn.

Trên mặt hắn không chút gợn sóng, nội tâm theo bản năng có chút sợ, nhích gần về bên người Diệp Vong Quy một chút.

Lần nhích tới này, trong phạm vi tinh thần quan sát, Lộ Thính Cầm nhận thấy được Trọng Sương đột nhiên từ chỗ ẩn nấp đứng lên, nhẹ nhàng nhảy mấy cái, trốn đến chỗ càng gần Tĩnh Tâm đàn hơn.

...!Lại làm sao vậy?
Lộ Thính Cầm cảm thấy thiếu niên tuổi dậy thì thật khó nắm bắt.

"Bây giờ làm sao?" Kê Hạc hỏi.

Hắn dùng pháp quyết, lau sạch tro bụi trên mặt đất, ngồi xổm bên cạnh Nãi Quất.

Móc ra túi Càn Khôn đế lam thêu chỉ vàng tinh xảo, từ bên trong đống khăn chồng chất như núi, tùy ý lấy ra một cái mới, bọc đầu ngón tay lại, cách khăn lụa bắt lấy năm cái đuôi mèo, xách theo Nãi Quất đã hoàn toàn bất tỉnh, quơ quơ về phía Diệp Vong Quy.

"Sư phụ ném lại đây, không phải có ý để chúng ta bỏ rơi nó.

Ai tới quản?"
_______
*Trích Tây Sơn Kinh:
Lại đi về phía tây núi Trường Lưu 280 dặm là ngọn núi Chương Nga, trên núi không có hoa cỏ cây cối, khắp nơi là loại ngọc xinh đẹp như ngọc dao, ngọc bích.

Trong núi thường hay xuất hiện hiện tượng vô cùng quái dị.

Trong núi có một loài dã thú, dáng vẻ giống như con báo màu đỏ, có năm cái đuôi và một cái sừng, âm thanh phát ra như là tiếng vang gõ vào đá, tên nó là Tranh.

Là con Sữa Quýt đấy mọi người.

Cơ bản là lần đầu tiếp xúc với việc edit, lại còn ôm truyện Tu Chân, cho nên câu của Kê Hạc tui không rõ ý, rồi lên tra Google thì mới biết Tranh là tên con thú, không phải là nghĩa tra trên từ điển.

Xin lỗi vì sự sơ suất của tui..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận