Edit: Quýt Hơi Ngọt
Thời điểm Đoạn Cẩn tắm rửa xong nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, liền nghe thấy di động kêu một tiếng.
Mở ra thì thấy: 【Y đã gửi lời kết bạn với ngài.
】;
Đoạn Cẩn vội vàng chấp nhận, gửi tin nhắn cho đối phương biểu đạt ý xin lỗi.
Nhưng Y từ đầu đến cuối một tin nhắn cũng chưa gửi.
Đoạn Cẩn thở dài, có chút buồn rầu, đây là lần đầu cậu chọc giận người khác khi đến thế giới này.
Nhưng cậu lại không biết nguyên nhân tức giận của đối phương là gì, đợi trong chốc lát, thấy Y vẫn không phản hồi, đành phải tắt máy đi ngủ.
Một đêm ngủ ngon......
Chủ nhật cuối thu trời nắng mát mẻ.
Đoạn Cẩn ăn sáng xong, định ra ngoài.
Cậu và Trình Vĩ Bác đã ước định gặp nhau ở cửa trường học, thời điểm tài xế đưa Đoạn Cẩn đến, Trình Vĩ Bắc đã đứng ở cổng trường, tay cầm cốc trà sữa, cúi đầu, ánh mắt buồn bực, mặt biến đen, người đi đường xung quanh đều tránh hắn.
Thấy Đoạn Cẩn bước từ trên xe xuống, hơi thở âm trầm bao quanh Trình Vĩ Bác mới hơi tiêu tan một chút.
Hắn ta vẫy vẫy tay, sau đó đi đến trước mặt Đoạn Cẩn, cười lấy lòng: "Tiểu thiếu gia đến rồi."
Đoạn Cẩn từ lúc đến thế giới này, đến bây giờ, càng tiếp xúc với Trình Vĩ Bác thì lại càng không thích hắn.
Trình Vĩ Bác hẹp hòi ghen tị, thù dai, làm việc thì nham hiểm, nếu không phải vì giả thuyết cốt truyện, Đoạn Cẩn sẽ không giao tiếp với hắn.
Giáo dưỡng tốt đẹp khiến Đoạn Cẩn không đem sự chán ghét mày biểu hiện ở trên mặt, chỉ nhàn nhạt nói: "Để cậu đợi lâu rồi."
"Sao có thể chứ, tôi mới vừa đến thôi." Trình Vĩ Bác đem trà sữa đưa cho Đoạn Cẩn, còn nói thêm "Này, Đoạn thiếu, giảm 50% đường."
Đoạn Cẩn không nhận lấy: "Uống trà sữa tôi sẽ bị đau dạ dày, cậu uống đi."
Trình Vĩ Bác tươi cười âm trầm chớp mắt một cái, sau đó lại treo lên nụ cười lấy lòng: "Chúng ta hiện tại đi tìm Trình Uyên sao?"
Đoạn Cẩn gật gật đầu, đáp ứng.
Tuy rằng trường cấp ba của bọn họ là trường cấp ba quý tộc số một số hai của tỉnh, nhưng bởi vì vị trí ở trong khu phố cũ, mấy của hàng trên con phố đó cũng chỉ trang hoàng đơn sơ, lối đi bộ cũng bởi vì tháng ngày gió thổi mưa xối cùng khói dầu tích lũy mà biến thành màu đen.
Trên đoạn đường hầu như đều mở tiệm cơm, bởi vì chung quanh có vài cái chung cư cũ, lượng khách lớn, nhiều tiệm còn đem bàn ghế đặt cả trên lối đi bộ, trên mặt đất đều là cặn đồ ăn cùng vài chai rượu đã cạn sạch.
Trình Uyên làm thêm ở một quán lẩu đông khách nhất khu, bàn ăn thậm chí lấn hết phần đường đi, nhưng Đoạn Cẩn cùng Trình Vĩ Bắc chỉ cần liếc mắt liền tìm ra Trình Uyên trong đám người.
Trình Uyên nửa người trên mặc một chiếc áo thun đen đã bị giặt đến phai màu, nửa người dưới mặc quần jean, nhưng vóc dáng cao lớn cùng với gương mặt anh tuấn làm hắn trông như hạc trong bầy gà.
Chủ tiệm hiển nhiên cũng biết nhan sắc của Trình Uyên có thể thu hút không ít khách hàng, vẫn luôn bảo Trình Uyên làm phục vụ bên ngoài quán.
Thời tiết đầu thu khô nóng, mồ hôi của Trình Uyên đều từ thái dướng mà theo cổ chảy vào trong áo thun, ánh mặt trời giữa trưa chiếu đến làn da trắng lạnh của hắn, làm hắn càng thêm lóa mắt.
Chỉ là hắn vẫn luôn lạnh mặt, khí tráng bao quanh âm trầm, làm nhiều thực khách nữ muốn tiếp cận hắn cũng phải chùn bước.
Trình Vĩ Bác nhìn mấy em gái sắc mặt đỏ hồng, một bên nhìn trộm Trình Uyên, một bên cùng chị em tốt nói chuyện liền ghen ghét đến hai mắt đỏ lên.
Hắn ta cúi đầu, đi thẳng đến, lúc Trình Uyên khom lưng bưng thức ăn, từ bên cạnh hung hăng mà hích Trình Uyên một cú.
May Trình Uyên vẫn kịp thời đứng vững vàng, không có té ngã, nhưng mâm đồ ăn trong tay thì đổ hết xuống đi bàn.
"Có chuyện gì vậy?" Bà chủ nghe thấy tiếng hết chói tai của khách hàng bên ngoài, vội vàng từ trong tiệm đi ra, vừa nhìn thấy Trình Vĩ Bắc liền hiểu đã sảy ra việc gì, không kiên nhẫn phất phất thay: "Có việc gì thì đi ra ngoài tự giả quyết đi.
Nếu không phải cậu lớn lên ưa nhìn, tôi đã sớm cho cậu nghỉ việc rồi, ngày nào cũng chọc phiền toái.".
Trình Vĩ Bác khóe miệng nhếch một cái, lấy ra 50 đồng đặt lên bàn: "Xin lỗi a bà chủ, làm phiền cô rồi, tôi cùng hắn đi giải quyết việc riêng một lát, không làm chậm trễ cô buôn bán.".
Bà chủ có chút kinh ngạc nhận lấy tiền, phất phất tay, trở vền tiệm.
Đoạn Cẩn đứng ở dưới bóng cây, nhìn Trình Uyên vẻ mặt vô cảm, đôi mắt đen không gợn sóng, quanh thân khí tráng tối tăm, đột nhiên có chút lúng túng, hỏi 5654: "Sao tự dưng tôi có cảm giác tôi với Trình Vĩ Bắc cộng lại cũng không địch nổi Trình Uyên a.....".
5654 rà quét chỉ số cảm xúc của Trình Uyên một chút: "Chỉ số cảm xúc của Trình Uyên đã gần chạm mức bùng nổ, bất quá đang ở trên đường hẳn là hắn cũng không dám manh động, tóm lai cậu cẩn thận một chút.".
Giờ phút này tâm trạng của Trình Uyên đã gần đến cực hạn.
Từ buổi sáng thứ ba đến thứ sáu, vô luận hắn trêu chọc Trình Vĩ Bắc đến mức nào, thì tiểu thiếu gia vẫn chưa từng một lần tới tìm hắn.
Tiểu thiếu gia cũng không trốn học, giờ giải lao đều rất ít ra khỏi phòng, thời gian hắn nhìn thấy cậu càng ngày càng ít.
Hắn không biết mình làm sai cái gì, đột nhiên khiến cậu ghét bỏ.
Thời gian phảng phất trôi qua càng chậm, mỗi phút mỗi giây không nhìn thấy tiểu thiếu gia đều làm hắn sợ hãi cùng thống khổ, hắn giống như con cá mắc cạn, mỗi lần hô hấp đều như đang bị lăng trì, mọi suy nghĩ đều thuộc về cái hồ tên Đoạn Cẩn.
Đã trong một ngày hắn không nhìn thấy tiểu thiếu gia.
Không phải không có nghĩ tới việc trộm theo dõi.
Chỉ là nhìn trộm trong trương học đã khiến cậu không thoải mái, hắn thật sự không dám.
Chỉ mong thứ hai đến nhanh một chút, để hắn có thể thừ phía xa nhìn cậu một cái.
Nhưng cố tình, ở thời điểm hắn nôn nóng bất an nhất, Trình Vĩ Bắc lại tới trêu chọc hắn.
Trước kia sống mơ màng hồ đồ, không quan tâm người khác đối xử hắn như thế nào, tự nhiên cũng không thèm để ý Trình Vĩ Bác.
Mà lúc nay, Trình Vĩ Bác lại là mối liên kết duy nhất của hắn với tiểu thiếu gia.
Hắn khát cầu, hy vọng Trình Vĩ Bác có thể đem tiểu thiếu gia đưa tới trước mặt hắn.
Hắn cũng ghen ghét Trình Vĩ Bác muốn đi tìm tiểu thiếu gia là có thể đi tìm, muốn cùng tiểu thiếu gia nói chuyện là có thể nói chuyện, thậm chí có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh tiểu thiếu gia.
Nếu có thể để linh hồn của hắn cùng Trình Vĩ Bác trao đổi một ngày, hắn nguyện ý sẽ lập tức chết đi ngay sau đó.
Hiện tại, Trình Vĩ Bác tựa hồ không thể đưa tiểu thiếu gia đưa tới trước mặt hắn, hắn đối Trình Vĩ Bác chỉ có cảm xúc duy nhất là ghen ghét.
Trình Vĩ Bác còn đang suy nghĩ sẽ trả thù Trình Uyên như thế nào, để giải tỏa đoạn thời gian bị Trình Uyên ác ý khiêu khích, đột nhiên lại cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Linh cảm của hắn cảm nhận được sự nguy hiểm tột độ, sợ hãi nói với hắn: Chạy! Chạy mau!
Trình Vĩ Bác cố gắng tăng nhanh bước chân, cơ hồ là chạy về phía Đoạn Cẩn đang đứng, mới cảm thấy sự sợ hãi giảm đi một chút.
Đoạn Cẩn nhìn bộ dạng hoảng sợ của Trình Vĩ Bác, có điểm cạn lời.
Vì cái gì mà sợ Trình Uyên như vậy, còn muốn đi trêu chọc hắn.
Nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt kịch bản pháo hôi, từ sau thân cây đi ra: "Trình Uyên, nghe nói gần đây cậu luôn tìm Trình Vĩ Bắc gây phiền toái?".
Trình Uyên động tác cứng đờ, không dám tin tưởng cậu ở đây, đồng tử hơi hơi co rút lại, đôi mắt một chút một chút sáng lên, Đoạn Cẩn thậm chí có thể nùn thấy hai mắt hắn phát ra ánh sáng.
Trình Uyên ngẩng đầu lên, nhanh chóng chớp chớp mắt, rồi sau đó lại lập tức đem tầm mắt thả lại trên người Đoạn Cẩn, hốc mắt ửng đỏ, một lát cũng không dám rời đi, khí chướng mịt mù quanh thân trở thành hư không.
Cả người giống như được cứu rỗi mà sống lại.
Trình Uyên dùng sức nắm chặt tay phải, móng tay khảm vào thịt, mới không làm hắn thất thố mà xông lên đi tìm chết chết, ôm lấy tiểu thiếu gia.
"Ân." Thanh âm trầm thấp đã có chút nghẹn ngào, như là sợ chính mình trả lời quá mức có lệ, lại vội vàng bổ sung, "Là tôi tìm hắn gây phiền toái.".
Trình Vĩ Bác ở bên cạnh nghe hắn trắng trợn thừa nhận như vậy, không biện giản cũng không cầu xin, dũng khí trong lòng lại tăng lên, đi đến dùng sức đẩy Trình Uyên một cái: "Phế vật chết tiệt, thiếu đánh có phải không!".
Trình Uyên bị hắn đẩy ngã trên mặt đất, tay chống má, vết máu từ bàn tay chảy ra.
Hắn vừa không phản kháng, cũng không phản bác, thậm chí nhìn cũng chưa chìn Trình Vĩ Bắc lấy một cái, chỉ không một chút xê dịch mà nhìn Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn bỗng dưng cảm thấy ánh mắt hắn giống như một con chó lớn đáng thương hề hề, thiếu chút nữa bị vứt bỏ.
Trình Vĩ Bác kinh ngạc Trình Uyên ngã xuống mặt đất, không muốn buông tha cơ hội tốt này, nhấc chân tàn nhẫn đạp lên người Trình Uyên.
Trình Uyên bị một đá này làm sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, cuộn tròn thân thể trên mặt đất, mím chặt môi, kìm nén đau đớn, nhưng hai mắt hắn vẫn luôn nhìn Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn mắt thấy Trình Vĩ Bác còn muốn đá tiếp, vội vàng đi lên, nhíu mày: "Được rồi, cậu muốn làm ra mạng người?".
Trình Vĩ Bác thở hắt một hơi, bình phục lại cảm xúc bạo ngược, nói: "Đoạn thiếu, bây giờ không giáo huấn hắn, sợ là hắn không nhớ lâu được.".
Đoạn Cẩn đối Trình Vĩ Bác chán ghét càng sâu, hỏi hệ thống: "Không cần qua tay Trình Vĩ Bác, tôi trực tiếp bắt nạt Trình Uyên, có tính là OOC không?"
【 không tính, chỉ cần là hành vi khinh nhục vai chính công liền có thể.
】
Hàm dưới Đoạn Cẩn khẽ nâng, da thịt trắng sứ dưới ánh nắng chiếu của mặt trời có chút trong suốt, đôi môi hồng nhạt nhẹ nhàng cong lên, bộ dáng kiêu căng nhìn Trình Uyên đang cuộn tròn bên chân: " Đánh hắn thì hắn không phục, chỉ có làm nhục, mới có thể làm rớt cái lòng tự trọng này của hắn.".
Nói đoạn, Đoạn Cẩn cong lưng, duỗi tay muốn vỗ vỗ lên mặtTrình Uyên.
Trình Uyên bởi vì đau đớn, vẫn luôn cuộn tròn, không động tĩnh gì bỗng nhiên ngoảnh mặt, không cho Đoạn Cẩn đụng tới.
Đoạn Cẩn mắt đào hoa hơi hơi nheo lại, một phen kéo lấy cổ áo Trình Uyên, nhấc lên, giận dữ: "Còn dám trốn tôi? Trình Uyên, tôi bắt cậu phải làm con chó của tôi, cậu có làm hay không?"
Trình Uyên còn chưa bao giờ cách tiểu thiếu gia gần như vậy, hắn giờ phút này ánh mắt, tất cả đều dán lên người tiểu thiếu gia.
Một nốt lệ chí dưới mắt phải làm cho chân dung vốn đã thanh nhã của tiểu thiếu gia càng trở nên mỹ lệ động lòng người.
Nốt lệ chí này ngày thường rất khó thấy, chỉ khi nào cậu cảm xúc kích động, mới có thể để lộ ra, làm thế nhân nhung mà động tâm.
Trình Uyên hô hấp đột nhiên dồn dập, thanh âm so vừa rồi còn muốn trầm thấp vài phần, giải thích: "Dơ......"
Đoạn Cẩn nhìn hắn như vậy, khí thế ăn trơi trác táng vừa mới khoác lên liền xìu xuống.
Vai chính công thân thế bi thảm, từ nhỏ đến lớn nhận hết khinh nhục, may là vẫn chưa hình thành nhân cách phản xã hội.
Hiện tại bị cậu nhục nhã còn sợ làm cậu bẩn tay.
Đoạn Cẩn ở trong lòng cảm thán, Trình Uyên thật là thiện lương quá mức.
Thật sự không hạ thủ được tiếp tục nhục nhã hắn.
Buông cổ áo Trình Uyên ra, Đoạn Cẩn ngồi dậy đối với Trình Uyên nói: "Về sau ở trường học, cậu phải làm con chó của tôi.
Tôi bảo cậu làm cái gì, cậu liền phải làm cái đó, có nghe không?".
Trình Uyên gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
Đoạn Cẩn từ trong túi lấy ra một cái ví tiền, ném lên người Trình Uyên, nhíu mi lại, có chút không kiên nhẫn: "Cầm đi bác sĩ, tôi không muốn con chó của tôi sinh bệnh chuyện gì cũng không làm được.".
Dứt lời, liền xoay người rời đi.
Trình Vĩ Bác nhìn Trình Uyên từ trên mặt đất bò dậy, một bên nhìn chằm chằm Đoạn Cẩn bóng dáng, ánh mắt hết sức quấn quýt si mê.
Vừa rồi hắn còn chưa giải tỏa đủ, thấy Trình Uyên đang xuất thần, liền một quyền hướng đến mặt Trình Uyên lao tới.
Trình Uyên nghiêng sang một bên, một bàn tay bắt lấy cánh tay của Trình Vĩ Bắc, hướng phía sau uốn éo.
Trình Vĩ Bác nghe thấy "Rắc" một tiếng, một trận đau bén nhọn từ vai truyền khắp toàn thân hắn ta, phần dưới bả vai hoàn toàn không sử dụng được lực, nhịn không được tiếng rên đau đớn.
Trong tiếng gào thét đau đớn của Trình Vĩ Bắc, Trình Uyên ngữ khí lạnh băng, gằn từng chữ một: "Từ giờ trở đi cách cậu ấy xa một chút.".
Thấy Trình Vĩ Bác vừa khóc vừa kêu đáp ứng, hắn mới buông tay ra, khóe mỗi khẽ cong, tâm tình tốt rời đi.
【 Lời tác giả 】
Tạ Dật ( chờ tin nhắn đến hừng đông): Sao bà xã vẫn chưa dỗ mình......
Trình Uyên: Hôm nay bị lão bà bao dưỡng, ta muốn đem ngày này nhớ kỹ, mỗi tháng ngày này đều phải cùng lão bà chúc mừng.
—————
Quýt.