Bệnh Nhân Số Một Của Giới Tu Chân Lâm Độ Vô Song


Lâm Độ cảm thấy, bên ngoài cấm địa của Vô Thượng Tông giống như đang tái hiện lại cuốn “Những năm tháng sinh tồn bằng cách đào đất ở Đông Bắc”, còn bên trong cấm địa, có thể viết thành “Ta và sư phụ quái dị của ta”.

Điểm duy nhất bình thường ở Vô Thượng Tông này chính là mấy đệ tử mới nhập môn.

Dưới sự hướng dẫn của Diêm Dã, nàng nhanh chóng hiểu rõ mười hai kinh mạch chính và tám mạch kỳ kinh của cơ thể, cũng như các huyệt đạo khắp cơ thể.

Không thể nào mà nhớ không được, vì tên này dạy dỗ kiểu cực kỳ quái dị.

Chỗ nào mà không nhớ, hắn sẽ ném nàng xuống Lạc Trạch để bị dòng nước lạnh buốt tẩy rửa, phong bế một mạch cho đến khi nàng tự phá vỡ mới được trồi lên.

Nàng muốn không nhớ cũng khó.

May thay, nàng cũng từng là học sinh Giang Tô thời hiện đại, không nói đâu xa, việc học thuộc lòng khá là trơn tru.

Ngày qua ngày bị dòng suối băng giá rửa trôi, không chỉ rèn luyện tim phổi mà còn khai thông những kinh mạch bế tắc.

Sức mạnh trong suối băng cũng kìm hãm linh khí trong đan điền đang có phần hư ảo do thăng cấp quá nhanh của nàng, giúp nàng có nền tảng vững chắc hơn, đồng thời luyện thêm cho cơ thể yếu ớt của nàng.

Diêm Dã nói rằng, khi nào Lâm Độ có thể ngược dòng lên đến đỉnh thác, thì nàng sẽ không phải chịu đựng cảnh hành hạ này hàng ngày nữa.

Hôm nay, Lâm Độ lại một lần nữa dùng một quyền đập vỡ mặt băng, đối diện với vẻ mặt hứng thú của sư phụ quái dị của mình.

“Ngươi quả nhiên là một thiên tài giống ta.”

Lâm Độ chẳng ngần ngại mà đảo mắt khinh thường.

Cảnh giới tu đạo có bảy cấp, cấp đầu tiên là Phượng Sơ Cảnh, nơi mà Lâm Độ đang đứng.


Sau đó lần lượt là Cầm Tâm, Đằng Vân, Huy Dương, Càn Nguyên, Vô Tướng, và Thái Thanh.

Mỗi cấp lại chia làm bốn tiểu cảnh: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.

Tốc độ tu luyện của Lâm Độ nhanh đáng kinh ngạc, trong khi đệ tử nhập môn khác vẫn đang ở trung kỳ Phượng Sơ Cảnh, nàng đã đạt tới đại viên mãn, sắp sửa đột phá và tiến vào Cầm Tâm Cảnh.

“Nghe nói sư phụ là bậc thầy kiếm đạo, xuất kiếm có thể phong tỏa cả Trung Châu.

Nếu ta giống sư phụ, sau này ta cũng có thể phong tỏa cả Trung Châu chứ?”

Diêm Dã nghe vậy thoáng ngẩn người, “Ai nói với ngươi là ta có thể dùng một kiếm phong tỏa cả Trung Châu?”

Lâm Độ không thể nói đó là cốt truyện viết vậy, liền bịa bừa, “Bên ngoài đều đồn như thế.”

Diêm Dã khẽ ồ lên, nhìn nàng tự mình dùng linh lực hong khô người, rồi từ tốn nói, “Xem ra ngươi thật sự chẳng biết gì về sư phụ của mình.”

Lâm Độ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt xám lạnh lẽo của hắn.

“Vô Thượng Tông có thể từng có kiếm tu thuần túy, nhưng sư phụ ngươi không phải.”

“Lạc Trạch này là một trận pháp băng thiên nhiên, chỉ là ta đã sửa đổi chút ít để nó trở thành trận pháp thật sự phù hợp cho băng linh căn của chúng ta tu luyện.”

Diêm Dã giơ tay búng một cái.

Gần như ngay lập tức, vô số điểm sáng lóe lên trên các khớp ngón tay dài của hắn, trông như vô tổ chức, tán loạn khắp nơi, nhưng trong khoảnh khắc tan biến, Lạc Trạch ấm áp lên, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, để lộ nguyên trạng địa hình.

Vô số cây tùng xanh um, hoa cỏ kỳ lạ, thoát khỏi lớp băng tuyết trong veo, vô số luồng linh khí quái dị tức thì tràn vào không khí.


Lâm Độ không nhịn được mà hắt xì một cái.

“Sư phụ ngươi đây, năm mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới thông thạo trận pháp, năm một trăm tuổi thì đánh bại ba vị đại sư trận pháp danh tiếng ngàn năm, đoạt lấy ngôi đầu.

Vì để tự vệ, ta mới bắt đầu học kiếm thuật, nhân tiện giành luôn hạng nhất trong cuộc thi giữa các tông môn ở Trung Châu.”

Hắn nói với giọng điệu bình thản vô cùng, như thể đang kể về một chuyện chẳng hề quan trọng, “Nếu không phải vì ta là băng linh căn, khó kiểm soát hỏa diễm, thì có lẽ ta đã đạt được thành tựu trong cả luyện khí và luyện đan.”

“Vậy nên...!sao ngươi lại nghĩ ta là cái loại kiếm tu không có não chứ?”

Lâm Độ: …?

Nàng trầm ngâm một lát, “Nhưng sư phụ chỉ ném cho ta vài cuốn sách, ‘Đại Toàn Pháp Thuật Cơ Bản của Tu Chân Giới’, ‘Bản Đồ Giải Thích Kinh Mạch Huyệt Đạo’, ‘Tạp Đàm Tu Chân Giới’ và ‘Niên Đại Sự Kiện Tu Chân Giới’, ta không hiểu cũng là điều dễ hiểu mà?”

“Ngươi mới ở Phượng Sơ Cảnh.” Diêm Dã nhắc nàng, “Phượng Sơ Cảnh quan trọng là củng cố cơ thể.

Ta tám tuổi đã mạnh mẽ hơn ngươi bây giờ.”

“À đúng rồi, ta chỉ là kẻ ốm yếu,” Lâm Độ tự giễu, “Bệnh này chắc không chữa nổi, đợi chết thôi.”

“Chết cái đầu ngươi,” Diêm Dã gõ một cái lên trán nàng, “Ngươi nghĩ nước của Lạc Trạch là nước gì? Đệ tử thân truyền của Tế Thế Tông mỗi năm mới được một bình, đem luyện đan chỉ dám nhỏ vài giọt linh dịch, ta lại dùng để cho ngươi ngâm mình! Ngươi có thể tranh thủ mà cố gắng chút được không.”

Lâm Độ từ nhỏ đã không có lòng kính trọng với sư trưởng, Diêm Dã cũng chưa từng thu nhận đệ tử khác, nên cả hai khi ở cùng nhau đều không phân biệt lớn nhỏ gì cả.

“Ta sinh ra đã có khiếm khuyết, còn có thể làm gì được?” Nàng lười biếng mở miệng, nhưng cũng không thực sự buông xuôi.


“Lâm Độ...” Diêm Dã thở dài, “Ngươi nhìn đôi mắt của ta.”

“Đang nhìn, thì sao?”

“Ta là một kẻ mù.” Diêm Dã nói, “Bẩm sinh đã mù.”

Lâm Độ sững sờ.

Diêm Dã lại mỉm cười, nụ cười vô cùng khoái trá, “Khi một kẻ mù có thể trở thành một trận pháp sư, người phải vẽ trận một cách chính xác từng chi tiết, thì còn điều gì là không thể nữa?”

“Vậy nên, dù ngươi thân thể yếu ớt, số mệnh sớm suy tàn, ta, Diêm Dã, đã là sư phụ của ngươi, thì có thể khiến ngươi trở thành kỳ tích thứ hai dưới bầu trời này.”

Lâm Độ không hỏi kỳ tích thứ nhất là gì.

Kỳ tích thứ nhất chính là Diêm Dã.

Nàng cúi đầu cười khẽ, cuối cùng cũng hiểu vì sao đôi mắt kia, dù nhìn mình, lại chẳng bao giờ thay đổi biểu cảm, luôn lạnh lùng.

Chỉ khi nhìn vào hướng chuyển động của cơ mặt hắn, mới có thể nhận ra sự giễu cợt thoải mái.

Một đồ đệ bệnh tật có một sư phụ mù tàn tật, thật hợp.

Người tu đạo dù không thể thấy bằng mắt, nhưng luôn có thể phát ra thần thức, nên việc “nhìn” không phải là không thể.

“Ngươi là đồ đệ của ta, không cầu ngươi hơn ta, nhưng ít nhất hãy cố gắng sống sót.”

Diêm Dã nói với giọng điệu lơ đãng, “Được rồi, đến giờ rồi, đến trễ là ngươi lại mất cái đùi gà đấy, mau lên.”

Lâm Độ đứng dậy, trong tay xuất hiện một chiếc trâm gỗ, nàng tùy tiện búi tóc lên, “Sư phụ, có muốn đánh cược không?”

Diêm Dã nghe theo giọng nàng mà nhìn sang, “Cược gì?”


“Cược rằng ta sẽ trở thành bậc thầy trận pháp trước ngươi một năm, không cần học kiếm thuật, cũng có thể giành ngôi đầu ở đại hội Trung Châu.”

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên, âm điệu đặc biệt của nàng dường như không hợp với chất giọng kéo dài của phương Bắc, nhưng vẫn rõ ràng trong tiếng thác đổ ầm ầm.

Diêm Dã mỉm cười, “Tốt nhất là ngươi làm được.”

Lâm Độ vừa rời đi, Lạc Trạch lại đóng băng trở lại.

Nam tử tóc trắng ngồi yên lặng trên mặt băng, im lặng hồi lâu, rồi nâng tay chạm lên đôi mắt mình, hàng lông mi trắng khẽ run.

Lâm Độ, đứa trẻ ấy, thậm chí còn không hỏi liệu có chữa được không.

Cả hắn, lẫn nàng.

Tu sĩ dưới Đằng Vân Cảnh chỉ có thể bay nhờ pháp khí.

Mặc dù Diêm Dã đã bế quan nhiều năm, nhưng gia tài của hắn vẫn nhiều hơn hẳn so với mấy vị chân nhân phải tự cung tự cấp ngoài kia.

Lâm Độ lấy ra từ chiếc nhẫn trữ vật mà Diêm Dã tặng mình một pháp khí hình lá trúc, khẽ động ý niệm, liền bay thẳng về phía nhà ăn.

Đến muộn là thật sự mất đùi gà.

Không biết hôm nay ai sẽ nấu đây.

Khi sắp đến nhà ăn, Lâm Độ bỗng nghe thấy một tiếng nổ lớn, theo sau đó là tiếng vang vọng khắp núi.

“Không xong rồi! Nhị sư tỷ nấu canh làm nổ cái bếp rồi!”

Lâm Độ khựng lại, xem ra bữa tối hôm nay lại phải hoãn rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận