Lục Vân Chiêu ngồi trong kiệu trở về, tay vẫn vuốt vuốt ngọc bội bên hông như còn hương thơm kia bận lòng, khóe môi không khỏi cong lên.
Hắn thật sự không muốn rời xa nàng một khắc nào, nàng tùy hứng, nàng dịu dàng, quả thực là vũ khí giết người vô hình.
Hắn không cưới nàng vào cửa, biến nàng thành thê tử chân chính, trong lòng luôn bất an...!
Lời của Quách Tùng Lâm lại quanh quẩn trong tai của hắn.
Hắn thật sự phải từ bỏ Quán chức dễ như trở bàn tay chuyển sang Đài - Gián sao? Trước giờ Quách Tùng Lâm bảo thủ, không ủng hộ cải cách, lúc trước Văn Xương Tụng đề xuất cải cách, là Triệu Thái sư và ông cầm đầu phái thủ cựu phản đối rất kịch liệt.
Ông và bọn họ không hợp chính kiến, thậm chí nói là kẻ thù chính trị cũng không quá đáng.
Nhưng mãi tới hôm nay, hắn mới hiểu tâm tư Quách Tùng Lâm giấu kín.
Nếu như lúc trước hắn vào thư viện trong kinh, ở nơi toàn con cháu thế gia, thầy giáo chưa chắc sẽ coi trọng hắn, sao có thể có tác phẩm được chuyển tới Chính Sự đường sau này.
Đây cũng là thân hãm tuyệt cảnh, ngược lại có thể chuyển nguy thành an.
Lục Vân Chiêu rơi vào trầm tư.
Bây giờ quốc gia nghèo khó suy yếu thời gian dài, quốc khố trống trải.
Mỗi lần có chiến tranh với các nước bên ngoài, bại là bại, thắng cũng là bại.
Muốn thay đổi hiện trạng này chỉ có thông qua cải cách.
Nhưng mà ngay cả người như Văn Xương Tụng còn thất bại, lực lượng và tiếng nói muốn cải cách trong triều cũng càng ngày càng ít.
Từ nhỏ Lục Vân Chiêu khắc khổ đọc sách, sau khi lớn lên thi khoa cử làm quan, tất nhiên tâm tư bị người ta giẫm dưới lòng bàn chân không còn nữa, còn có lòng dạ lo nước thương dân.
Hắn muốn leo lên vị trí cao nhất, tiếp nối việc Văn Xương Tụng chưa hoàn thành.
Nhưng trước đó, hắn nhất định phải cẩn thận gấp vạn lần.
Trong triều hắn không có nền móng, không có bối cảnh thế gia có thể dựa vào, một bước vô ý là có thể lấp kín tiền đồ.
Cho nên con đường Đài - Gián này thật sự là mạo hiểm.
Nhưng không mạo hiểm thì nhân sinh sẽ giảm đi rất nhiều bước ngoặt lớn.
Triêu Tịch cưỡi ngựa đuổi theo, ở bên ngoài cỗ kiệu nói: "Công tử, tìm thấy thi thể Lưu công công ở bờ sông dưới vách núi.
Ngoại trừ gương mặt thối rữa ra thì đặc điểm cơ thể và trang phục đều trùng khớp.
Người của Đề Hình tư đã khiêng thi thể đi rồi."
Vậy mà thật sự tìm được thi thể? Lục Vân Chiêu cười cười, hắn quả nhiên không thể xem thường người bày ra thế trận mưu sát hoàn mỹ này.
Nhưng mà lần này cũng xem như có cái bàn giao với bên trên.
Lục Vân Chiêu đang nghĩ ngợi, cỗ kiệu bỗng nhiên dừng lại.
Hắn đang muốn hỏi bên ngoài, Triêu Tịch nói ra: "Công tử, hình như phía trước có chút chuyện xảy ra."
Lục Vân Chiêu nhẹ nhàng vén rèm lên một góc chỉ thấy một người nhỏ nhắn mặc váy cưới liều mạng chạy về phía trước, liên tục kêu cứu, mười hộ viện cao lớn đuổi theo phía sau nàng.
Người bên đường rối rít né tránh, cô nương kia chạy không nổi rồi, ngã nhào xuống đất, lập tức mấy nam nhân to lớn vây quanh.
"Muốn chạy? Ngươi là lão gia chúng ta trả rất nhiều vàng cho mẹ ngươi để mua! Có phải chán sống rồi không!" Nam nhân vạm vỡ quát lớn.
Cô nương kia khóc nói: "Bà ta không phải mẹ ta, bà ta là cữu mẫu của ta.
Bà ta nhận tiền của các ngươi, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách làm trâu làm ngựa trả cho các ngươi.
Cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta đi! Tuổi của lão gia các ngươi có thể làm ông nội của ta đấy!"
Nam tử vạm vỡ không nghe nàng cầu xin, túm cánh tay của nàng kéo đi.
Cô nương cầu xin giúp đỡ bốn phía nhưng dân chúng chỉ nhìn mặc kệ, nàng thê lương nhìn về phía Lục Vân Chiêu, khuôn mặt là vẻ tuyệt vọng.
Lục Vân Chiêu thấy rõ dung mạo của nàng, thân thể chấn động mạnh, lập tức vén rèm lên đi xuống: "Buông nàng ra."
Đám nam tử cường tráng hét lên: "Đi ngay, ngươi chán sống rồi à! Ngay cả chuyện của Vương gia cũng dám nhúng tay vào!"
Triêu Tịch nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh Lục Vân Chiêu cao giọng nói ra: "Vị này là Hoài Nam Tiết Độ Phán quan Lục đại nhân, các ngươi đừng có vô lễ!"
Các nam tử cường tráng ngẩn người, cô nương bị kéo đi kia nghe thấy tên Lục Vân Chiêu, kinh ngạc há to mồm.
Sau đó nàng liều mạng thoát khỏi nam tử cường tráng, chạy tới chỗ Lục Vân Chiêu, nhào vào trong nguc của hắn, khóc ròng nói: "Vân Chiêu ca ca! Là huynh sao?"
Lục Vân Chiêu do dự một lát, vẫn giơ tay vỗ vỗ lưng của nàng: "Ừm, là ta."
Triêu Tịch ngây người.
Phải biết, ngoại trừ tiểu thư Chu gia ra, công tử còn chưa từng thân mật với cô gái nào như thế.
***
Triệu Triết đi sau Lâm Huân, chán nản trở về phủ Lăng Vương, trên đường đi không dám lên tiếng.
Rõ ràng là ngày n4ng chói chang, bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt.
Triệu Triết nghĩ thầm, người này không hổ là chiến thần thống lĩnh thiên quân vạn mã, khiến các nước xung quanh nghe tiếng đã sợ mất mật.
Khí thế thực sự quá mạnh mẽ, không cần lên tiếng không cần làm gì, chỉ bằng ánh mắt là có thể giết người.
"Biểu ca...!cái đó, buổi tối đệ còn bữa tiệc mừng phải đi nên đệ về phòng thay quần áo trước nhé." Nói xong, Triệu Triết lùi lại mấy bước, chạy gần như chạy trốn.
Ôi, hắn ta không nên chọc vào Diêm Vương này thì tốt hơn.
Mỹ nhân tất nhiên quan trọng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn!
Lâm Huân sa sầm trở về phòng, tùy tiện giật áo bào ra, nằm ngửa trên giường, ánh mắt sâu thẳm.
Tay của hắn nắm thành quyền, gác lên trán, trong đầu không khỏi hiện lên tình cảnh vừa nãy: Nàng chỉnh ngọc bội cho Lục Vân Chiêu, bọn họ thân mật ở trước cổng Quách phủ không coi ai ra gì.
Tình cảnh ấy như kim đâm vào mắt hắn.
Vu Khôn cầm thư vui vẻ đi tới nói: "Thế tử, thư trong kinh, chắc là Tam Nương gửi tới?"
Lâm Huân không nói gì, sắc mặt càng khó coi hơn.
Ánh mắt của hắn chuyển tới lá thư trong tay Vu Khôn, ánh mắt lạnh như băng.
Năm ấy, nghe nói nàng muốn học múa nên hắn âm thầm mời vũ nương giỏi nhất tới dạy nàng múa.
Ba năm qua, Nguyệt Tam Nương thường xuyên báo tin tức của nàng cho hắn.
Mới đầu, hắn cũng chỉ cảm thấy nàng giống Tiểu Bạch nên chú ý nhiều một chút, muốn tìm nhiều dấu vết hơn từ trong cuộc sống hàng ngày của nàng.
Nhưng về sau những chuyện liên quan tới nàng, Nguyệt Tam Nương miêu tả như chậm rãi chiếm cứ năm tháng túc trực linh cữu cô đơn của hắn.
Xưa nay hắn không biết cuộc sống khuê phòng của một cô bé có thể đặc sắc như thế.
Nàng thích đọc sách, thích học tất cả những cái mới mẻ.
Khả năng thêu thùa của nàng ổn nhưng vẽ lại không tốt lắm, có khi lười còn bảo Tam Nương vẽ.
Ngày thường nhìn dịu dàng vô hại nhưng nếu người nào chọc nàng thì chắc chắn không có kết cục tốt.
Nàng thường giấu Quách Nhã Tâm lén ra ngoài mua vài thứ kỳ quái về nghiên cứu, còn chạy tới Vũ Nhạc phường làm Nguyệt Tam Nương sợ tới nỗi suýt nữa chẳng dám làm ăn...!Ba năm qua, hắn hầu như chưa từng bỏ lỡ tin tức gì của nàng nên lúc gặp nhau ở hành cung, hắn chẳng hề cảm thấy lạ lẫm.
Hắn vốn tính sau khi về kinh, xem nắm gạo nếp năm đó rốt cuộc trưởng thành như thế nào, không ngờ gặp nàng trong hành cung làm hắn vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.
Hắn rất khó xem nhẹ vẻ đẹp của nàng, xem nhẹ từng cử chỉ của nàng, thậm chí muốn nuôi nhốt nàng ở cạnh mình.
Nhưng Lục Vân Chiêu bên kia đã nhanh chân tới trước...!Hôn ước quỷ quái gì đó! Hắn ngồi xuống, tay đấm mạnh xuống giường.
Vu Khôn phát giác bất thường, khó hiểu hỏi thăm: "Thế tử, ngài sao vậy?"
Lâm Huân cầm thư, không trả lời mà hỏi lại: "Chuyện hành cung làm xong chưa?"
"Làm xong rồi, hai bên đều báo cáo kết quả rồi.
Cho dù có người hoài nghi thì cũng không tìm thấy chứng cứ.
Tiểu nhân còn đi cho mấy người trong nhà Tiêu Phó tướng tiền trợ cấp và quà hỏi thăm, nhân tiện nói cho bọn họ tin tức Lưu Anh đã ch3t."
Lâm Huân gật đầu, xem thư xong thì ném sang một bên: "Không phải Tam Nương, là mẫu thân gửi thư giục ta thành thân.
Nói là đã chọn mấy tiểu thư thế gia rồi, chỉ chờ ta về xem mắt."
Vu Khôn từ đáy lòng nói: "Chuyện tốt mà! Thế tử, tuổi của ngài cũng không nhỏ, lần này về kinh kế thừa tước vị, kết hôn với một phu nhân rồi cố gắng sinh con nối dõi cho trong phủ đi."
Lâm Huân nhíu mày nhìn ông, Vu Khôn biết mình nói lại nhiều, vội vàng cúi đầu.
Đột nhiên lại nghe thấy Lâm Huân hỏi: "Ngươi từng nói lúc mình còn trẻ có vô số nữ tử theo?"
Vu Khôn không giấu nổi vẻ xấu hổ, lúng túng cười một tiếng: "Không thể nói là vô số, chỉ có thể xem là có chút tâm đắc."
"Nói nghe một chút."
Hả, chuyện này phải nói thế nào? Vu Khôn nhìn xung quanh, lén lấy ra một quyển sách nhỏ đặt trước mặt Lâm Huân, nói nhỏ: "Loại sách này có rất nhiều, quyển này khá là cơ bản.
Thế tử cần thêm bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tiểu nhân."
Lâm Huân nửa tin nửa ngờ lật ra, nhìn thấy bên trong vẽ mấy nữ tử không mặc quần áo, bày ra tư thế khi3u gợi, hình ảnh vô cùng k1ch thích.
Hắn bỗng nhiên khép sổ lại, trầm giọng nói: "Ai muốn xem cái này!"
"Vậy ngài muốn...?" Vu Khôn bị hồ đồ rồi.
Cái gọi là nữ tử theo, không phải là cái này à?
"Ta muốn biết, làm thế nào mới có thể lấy lòng một nữ nhân." Lâm Huân nhẫn nại nói.
Vu Khôn nhìn thấy dáng vẻ chăm chú nghiêm túc của Thế tử nhà mình thì hỏi thăm dò: "Lấy lòng nữ nhân là một môn học.
Nếu như nữ nhân không thích ngài, vậy làm gì cũng không thể dùng.
Chẳng lẽ Thế tử còn muốn lấy tiểu thư Chu gia à? Tiểu nhân thăm dò được, nàng đã gả cho Lục đại nhân rồi."
Lâm Huân liếc ông một cái: "Chưa thành hôn thì không tính."
"Sao? Ngài còn dự định cướp tân nương hay sao?" Vu Khôn không khỏi cất cao giọng, lại giơ tay che miệng của mình.
Tiểu thư Chu gia là một người rất xinh đẹp, trong veo như nước, thanh tú động lòng người, có nam nhân nào có thể không rung động? Nhưng chuyện cướp dâu này không tốt cho danh tiếng của Thế tử.
Lâm Huân không quan tâm những thứ này.
Hắn xuất thân võ tướng, không có nhiều quy tắc xã giao như vậy.
Thích thì phải đạt được bằng mọi cách, không thích thì từ chối thẳng thừng.
Cuối tháng tám, đoàn người Khởi La trở về kinh.
Bởi vì Chu Huệ Lan mang thai, trở về lại không có Quách Tùng Lâm nên đi rất chậm.
Cũng may trên đường thuận lợi một cách kỳ lạ, cũng xem như tránh cái nóng bức nhất của mùa hè trong kinh.
Chu Minh Ngọc nhìn thấy mẹ con các nàng trở về, tất nhiên là vui vẻ.
Người một nhà ngồi ăn cơm với nhau, Chu Minh Ngọc hỏi Giang Nam có chuyện lý thú gì, Khởi La và Quách Nhã Tâm giao hẹn rồi, hiển nhiên là giấu nhẹm chuyện hành cung.
Hỏa hoạn ở hành cung vốn là rất xui xẻo, quan viên Giang Nam báo cho triều đình đôi câu vài lời, người trong triều hoàn toàn không thấy manh mối gì.
"Gặp Vân Chiêu không?" Chu Minh Ngọc nhắc tới trọng điểm.
Khởi La chỉ lo vùi đầu ăn cơm không trả lời, Quách Nhã Tâm nói thay nàng: "Đương nhiên là gặp rồi, vợ chồng son tình cảm tốt lắm đấy."
Khởi La đỏ mặt nói: "Mẹ, vợ chồng son cái gì, người ta và biểu ca trong sạch mà."
"Trong sạch, ăn cơm còn lôi kéo tay nhau? Mẹ là người từng trải, sẽ không chê cười con đâu." Quách Nhã Tâm cười nói.
Chu Minh Ngọc nhìn hai mẹ con đấu võ mồm, trên mặt thu lại nụ cười: "Ta nghe nói Vân Chiêu hình như bởi vì vài chuyện riêng mà xích mích với Vương gia Dương Châu.
Vương gia nơi ấy là vọng tộc nổi danh, trong nhà cũng có người làm quan trong triều."
Quách Nhã Tâm căng thẳng hỏi: "Vậy không sao chứ? Có làm chậm trễ cuối năm về kinh báo cáo công việc không?"
"Chắc là không.
Chuyện xảy ra trước khi các nàng trở về, ta cũng chỉ biết sơ qua, còn tưởng rằng các nàng biết nội tình.
Nếu không biết thì chắc hẳn chẳng phải chuyện gì quan trọng, không nhắc tới nữa." Chu Minh Ngọc xua tay áo.
Chờ ăn cơm xong, Khởi La trở lại trong phòng mình.
Ninh Khê và Mộ Vũ dẫn nha hoàn bà tử đi sắp xếp đồ đạc, nàng lấy một nửa quần áo ra để lên bàn gấp lại, không khỏi nghĩ tới chuyện Chu Minh Ngọc nói lúc ăn cơm, lại khó tránh khỏi để ý.
Lúc bọn họ còn ở Dương Châu Lục Vân Chiêu đã gặp phiền toái, vì sao huynh ấy không nói chứ?
Mỗi lúc thế này là nàng hận mình không biết cuộc sống của hắn gặp chuyện gì, ngược lại chỉ rõ về Lâm Huân như lòng bàn tay.
Con người Lâm Huân thật ra cũng chẳng có gì đáng quan tâm, con đường làm quan cực kỳ thuận lợi, nền tảng bản thân cũng rất tốt.
Nói tới hắn hẳn là về kinh kế thừa tước vị Dũng Quan hầu rồi nhỉ? Kiếp trước nàng nghe nói là Hoàng đế vốn khen ngợi hai cha con hắn có công lớn bảo vệ lãnh thổ, cũng muốn phá lệ phong Lâm Huân thành Nhất Đẳng công nhưng bị Lâm Huân từ chối.
Hoàng đế lại muốn phong hắn làm quan lớn, Lâm Huân cũng từ chối, chỉ tuân theo khuôn phép làm tòng ngũ phẩm Khu Mật viện đi lên.
Thái độ của hắn ngược lại chiếm được cảm tình của Hoàng đế và bách quan.
Trước giờ đế vương sợ nhất là võ tướng công cao chấn chủ còn ngông cuồng ngạo mạn, Lâm Huân làm vậy rất được lòng Hoàng đế, nên Hoàng đế ban cho phủ Dũng Quan hầu rất nhiều thứ, bao gồm cả mỹ nữ.
Nàng nhớ kỹ về sau thị tỳ Vũ Đông luôn đi theo hắn, làm điểm tâm pha trà rất ngon là được ban vào lúc này.
Người này là một mỹ nhân rất khéo tay và thuần khiết thanh cao.
Lúc trong cung là nữ quan hầu hạ bút mực, khí chất không thua khuê tú.
Kiếp trước Lâm Huân có vẻ như rất thích nàng ta.
Khởi La đang suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bà tử: "Ôi, tứ thiếu phu nhân Tô gia, ngài sao vậy?"
Khởi La đi ra ngoài, nhìn thấy Tào Tình Tình mắt ửng hồng đứng ở trong sân, theo bên cạnh là một nhũ mẫu bế em bé vừa ra đời mấy tháng, đại nha hoàn Thúy Bình còn mang theo cái bọc.
"Tào tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?" Khởi La kinh ngạc hỏi.
Nếu nói là tới cửa thăm hỏi thì cũng không có lý nào mang bọc ôm con tới.
Tào Tình Tình tiến lên mấy bước, ôm lấy Khởi La rồi bật khóc nức nở..