Bệnh Phú Quý


Khởi La thấp giọng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Ninh Khê trả lời: “Vẫn chưa biết tình hình cụ thể.

Tứ thiếu phu nhân chỉ phái một nha hoàn tới, nói xin người có thời gian rảnh thì qua xem sao.”
Khởi La suy nghĩ một chút, nếu như không phải Thúy Bình đến mời, còn nói có thời gian rảnh thì qua xem, chứng tỏ cũng không nghiêm trọng nói, bèn dặn dò: “Em phái một người mời đại phu qua đó xem trước, tối nay ta sẽ qua.”
Ninh Khê nhận lệnh đi ra ngoài, ánh mắt Lâm Huân hỏi thăm mà nhìn qua, Khởi La xua tay áo biểu thị không có việc gì.

Lúc này, Triệu Dục chậm rãi đi tới, gương mặt phát sáng.

Dung mạo của nàng ta rất tốt, mày liễu mắt dài, có mấy phần bóng dáng của cô mẫu Triệu Nguyễn, lại có vẻ càng thêm trẻ trung và kiêu ngạo.

Nàng ta đi đến bên cạnh Chu Cảnh Nghiêu ngồi xuống, sắc mặt của hai phu thê tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

Lâm Huân nhìn nàng ta một cái.

Hắn ở biên cương nhiều năm, có rất nhiều quân kỹ ra vào quân doanh.

Có đôi khi đánh thắng trận, các tướng sĩ cửu tử nhất sinh sẽ đắc ý quên mình, trực tiếp cùng những nữ nhân đó quấn lấy nhau ngay trên bàn tiệc, cho nên hắn cũng đã thấy không ít.

Sắc mặt của Triệu Dục không khác gì những nữ nhân đã trải qua hoan ái kia.

Mà trượng phu Chu Cảnh Nghiêu của nàng ta từ lúc bắt đầu vẫn ngồi ở đây.

Hắn cũng biết Thái tử Triệu Tế và vị tiểu thư Triệu gia này là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, rất nhiều người đều nói nàng ta vốn phải là Thái tử phi.

Sau này vì để nhận được sự ủng hộ của Tô Hàng Tri, Triệu Tế đã đổi sang cưới Tô Uyển.

Triệu gia vốn muốn để Triệu Dục đi làm Lương viện, nhưng bản thân Triệu Dục hờn dỗi không chịu nên gả đến phủ Tĩnh Quốc công.

Vừa rồi khi Lâm Huân vào phủ hình như đã nhìn thấy một thị vệ Đông cung dẫn nàng ta vào trong ngõ nhỏ, vốn tưởng rằng mình nhìn nhầm, hóa ra không phải.


Thái tử thật đúng là không xem trên dưới phủ Tĩnh Quốc công ra gì, ngay cả con dâu trưởng cũng dám nhúng chàm.

Chu Thành Bích bóc tôm, nụ cười lạnh lướt qua khóe miệng, nàng ta cố ý nói với Khởi La: “Ta nhớ lục muội thích ăn tôm nhất, trước kia Lục Vân Chiêu thường bóc cho muội, còn cầm đũa đút tới miệng muội, muội vẫn nhớ chứ?”
Trên bàn trong nhất thời trở nên yên tĩnh, ngay cả sắc mặt của Triệu Nguyễn cũng thay đổi.

Mấy người đều cẩn thận nhìn vẻ mặt của Lâm Huân, cũng không có ai dám đứng ra hòa giải.

Khởi La tức giận nhìn Chu Thành Bích, biết nàng ta cố ý khiêu khích, nàng ngồi thẳng người muốn phản kích, Lâm Huân lại ôm eo nàng, cúi đầu nói: “Hóa ra phu nhân thích người khác bóc tôm cho nàng ăn sao?” Nói xong hắn gắp tôm đặt trong bát của mình, cẩn thận bóc vỏ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Chu Thành Bích thì càng nhìn đến trợn mắt há mồm, thời gian nàng ta biết Lâm Huân cũng không ngắn, có khi nào thấy hắn cúi đầu phục tùng ai như vậy? Lâm Huân đút con tôm đã bóc vỏ đến bên miệng Khởi La, Khởi La ngoan ngoãn há miệng, cánh môi non mềm chạm vào ngón tay hắn, bụng dưới của hắn nóng lên, ánh mắt nhìn nàng trở nên sâu thẳm gợn sóng.

Khởi La không chú ý tới ánh mắt của hắn, trong lòng bồn chồn, không biết hắn thật sự không tức giận hay là đã đè nén lửa giận rồi?
“Nào, dùng bữa.” Đúng lúc này nha hoàn bưng đồ ăn lên, Triệu Nguyễn vội vàng mời mọi người, tiện thể hung hăng trừng mắt nhìn Chu Thành Bích một cái.

Chu Thành Bích không cam lòng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, Lâm Huân bị mấy nam nhân kéo đến Giám Minh đường ngồi chơi.

Chu Huệ Lan rầu rĩ không vui ôm Châu Châu đi tìm Lâm Thục Dao, Khởi La thì cùng Dương Diệu Âm đi đến Hương Đàn Cư hỏi thăm Diệp Dung, trùng hợp là Mai Ánh Tú cũng ở đó.

Vinh Hoa nhìn thấy Khởi La thì rất cao hứng, khom người mời bọn họ vào.

Diệp Dung đang đong đưa trống lắc, nhìn con trai mập mạp bò qua lại trên giường phủ đệm chăn thật dày, cười đến mức nước bọt chảy xuống.

Mai Ánh Tú cũng vỗ tay, kêu lên: “Bát công tử nhìn bên này, bát công tử!”
Chu Cảnh Lâm nhào về phía Mai Ánh Tú, có thể thấy được quan hệ ngày thường của hai người cũng rất tốt.

Diệp Dung ngước mắt nhìn thấy Khởi La thì theo bản năng đứng dậy từ trên giường, hành lễ với nàng.


Mai Ánh Tú ở bên cạnh ôm Chu Cảnh Lâm cũng làm hành động như vậy.

Khởi La vội vàng giơ tay lên nói: “Hai người làm gì vậy.”
Diệp Dung đã nở nang hơn rất nhiều, mặt mày hồng hào, bà cười nói với Khởi La: “Bây giờ con là hầu phu nhân rồi, thân phận đã khác.”
“Hầu phu nhân gì chứ, Diệp di nương đừng trêu con nữa.” Khởi La mời Mai Ánh Tú ngồi xuống, đưa tay ôm Chu Cảnh Lâm mập mạp vào lòng, ấn vào khuôn mặt tròn trịa của cậu nhóc: “Bát đệ đệ, ta là lục tỷ tỷ.”
Chu Cảnh Lâm chảy nước miếng, kêu hai tiếng ê a, cũng không sợ người lạ chút nào.

Khởi La đeo lên cổ Chu Cảnh Lâm một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng, cậu nhóc cứ cúi đầu nhìn mãi, còn muốn đưa tay nắm lấy.

Diệp Dung nói: “Lúc đầy tháng không phải con đã tặng cho nó rồi sao, sao lại tặng nữa?”
“Đây là của mẹ con chuẩn bị, bát đệ đệ có thích không?” Khởi La điểm một cái lên mũi Chu Cảnh Lâm, Dương Diệu Âm nói: “Lục muội muội, cho ta ôm với.”
Khởi La đưa đứa trẻ cho Dương Diệu Âm, nhìn thấy trên khuôn mặt nàng ấy đều là vẻ yêu thích, nàng nhân tiện nói: “Nhị tẩu cũng tranh thủ sinh một đứa đi.”
Dương Diệu Âm đỏ mặt không thôi, Mai Ánh Tú nói: “Nó đó, mỗi ngày đều phải qua đây ôm bát công tử, ta cũng ngóng trông nó nhanh chóng sinh một đứa.”
Lúc này Vinh Hoa chạy vào báo tin vui nói: “Di nương, Diệp phu nhân sinh rồi, sinh ra một bé trai! Đủ tháng, mẹ con bình an!”
Người trong phòng đứng dậy hết, Khởi La ngẩn người rồi mới phản ứng được Diệp phu nhân là Trần Gia Trân.

Mà đứa bé trai ấy đã không phải là nàng của kiếp trước nữa… Kiếp trước nàng còn chưa đủ tháng đã ra đời rồi, hơn nữa Trần Gia Trân còn khó sinh mà chết.

Diệp Dung vội vàng nói: “Vinh Hoa, nhanh tặng chút thuốc bổ, lại mang ma ma có kinh nghiệm qua đó chăm sóc.

Nói cho công tử biết, chờ Gia Trân hết tháng ở cữ thì ta sẽ qua đó thăm muội ấy.”
Khởi La nói: “Đến lúc đó gọi con với, chúng ta cùng đi.” Bất kể như thế nào thì kiếp này, vận mệnh của Trần Gia Trân và Diệp Quý Thần cũng đã thay đổi rồi.

Mai Ánh Tú cũng phụ họa nói: “Ta cũng đi cùng.

Năm nay trong nhà thật sự đã có thêm không ít con trai đấy.”

Triệu Nguyễn ở Mộc Xuân đường chỉ vào trán Chu Thành Bích răn dạy nàng ta: “Có phải đầu óc con bị hỏng mất rồi không? Bây giờ cha con đang ở phủ Viễn Hưng, bị rất nhiều biên tướng làm khó, phải dựa vào Lâm Huân quan tâm thuộc hạ trước kia thì cuộc sống mới có thể tốt hơn một chút.


Con thì tốt rồi, còn đi trêu chọc Chu Khởi La làm gì?”
“Còn không phải mẹ bảo con đi à? Con đã nói là con không đi rồi!” Chu Thành Bích giậm chân nói: “Con không quen nhìn Chu Khởi La gả tốt như vậy.

Mẹ, không phải mẹ nói nó bị ép gả cho Dũng Quân hầu sao? Nhưng người nhìn dáng vẻ đó của Dũng Quan hầu xem, quả thật sủng ái nó giống như bảo bối vậy!”
Triệu Nguyễn mím môi, nhất thời không còn lời nào để nói.

Vừa rồi lúc đi ra từ nhà ăn, Lâm Huân vậy mà lại đứng dưới hiên đợi bà ta.

Bà ta tưởng là vì chuyện của Chu Minh Kỳ, không nghĩ tới Lâm Huân lại nhìn lên trời nói: “Phu nhân, có phải nên quản giáo chặt chẽ ngũ tiểu thư hay không?” Dùng xưng hô xa lạ, không hề xem bọn họ là người một nhà.

“Là A Bích không hiểu chuyện…” Triệu Nguyễn cười theo.

“Bây giờ Triệu gia và Hoàng hậu xem phủ Quốc công và bà giống như con rơi, bà tốt nhất là nên biết rõ tình cảnh của mình.” Lâm Huân nhàn nhạt nhìn bà ta một cái: “Chuyện bà vụng trộm làm ta đều biết hết.

Sở dĩ để bà tiếp tục làm chủ mẫu là vì nể mặt Quốc công và Khởi La.

Bà hẳn là vẫn hài lòng với con rể Vương Thiệu Thành này nhỉ? Nhớ kỹ, lần sau ra tay ta sẽ không thủ hạ lưu tình nữa.”
Triệu Nguyễn nghe đến mức sững sờ tại chỗ, tay chân lạnh buốt như cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Vương Thiệu Thành lại quấn lấy con gái bà ta.

Mà ở bên kia Lâm Huân đã quay người rời đi.

Bình thường Lâm Huân đều giao thiệp với người có quyền cao chức trọng, ngự tiền cũng tới lui tự nhiên.

Hắn kìm nén tính khí thảo luận chính sử với những tiểu tử vắt mũi chưa sạch rõ ràng là không chênh lệch nhiều tuổi với hắn nhưng còn đang vì công danh mà giãy giụa, không dễ gì Ninh Khê đến hỏi hắn có thể đi hay chưa, hắn mới có thể thoát thân được.

Mọi người tiễn phu thê bọn họ đến ngoài cửa, sau khi Khởi La lên kiệu thì phái Ninh Khê nói với Lâm Huân: “Phu nhân nói, Tô tứ thiếu phu nhân bị bệnh, ngài ấy muốn đi thăm hỏi.

Muốn nô tỳ đến hỏi xem phu nhân có thể đi hay không?”
Lâm Huân ở trong kiệu im lặng, tâm niệm xoay chuyển.

Ninh Khê cho rằng hắn không đồng ý, vừa muốn lui ra ngoài thì Lâm Huân mới lên tiếng: “Đi đi.

Nói phu nhân về sớm một chút.”
Ninh Khê cao hứng đi ra phía sau phục mệnh.


Lâm Huân lại gọi Thấu Mặc tới, thấp giọng dặn dò nói: “Phái mấy người đi theo phu nhân âm thầm bảo vệ, thuận tiện nói cho ta biết nàng ấy đi đâu.”
Thấu Mặc cảm thấy mệnh lệnh này của chủ tử rất kỳ lạ.

Nếu như Tô thiếu phu nhân bị bệnh thì đương nhiên là đi Tô phủ rồi? Nhưng hắn không dám chất vấn gì cả, làm theo lời Lâm Huân nói.

Khởi La xuống khỏi kiệu, đi vào Tô phủ từ cửa hông.

Trong vườn hoa có tiếng đàn tươi đẹp, nhìn từ xa xa, trong lương đình có một công tử áo trắng đang đánh đàn, tư thái ưu nhã, giống như tiên giáng trần.

Khởi La biết đó là Tô Tòng Tu, nàng vốn nên đi chào hỏi một tiếng, nhưng nghĩ đến Tào Tình Tình còn đang bị bệnh nên sốt ruột đi thăm trước.

Nàng đi hai bước, phát hiện ra Ninh Khê còn đứng tại chỗ mất hồn, nàng gọi một tiếng, lúc này Ninh Khê mới cúi đầu đi theo sau.

Đến nơi ở của Tào Tình Tình, Thúy Bình mời bọn họ vào nhà.

Tào Tình Tình ở minh đường lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy Khởi La đi vào thì vội vàng giữ chặt tay nàng: “Khởi La, Vân Chiêu ca ca không xong rồi.

Cực kỳ không ổn rồi.”
Trong lòng Khởi La lộp bộp một tiếng, cũng không so đo việc nàng ấy không bị bệnh, theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hôm qua ta đi đến Lục phủ, huynh ấy phát sốt hôn mê, đại phu nói huynh ấy không có ý thức, vô cùng nguy hiểm.

Ta thấy Mộ Vũ quay về thì biết muội đã biết chuyện huynh ấy bị thương, nhưng muội không đi thăm huynh ấy, ta chỉ có thể nói dối với muội là bị bệnh để tìm muội đến đây.

Ta đã để đại phu qua đó, nhưng mà tình hình vẫn không ổn.

Khởi La, cầu xin muội, đi thăm huynh ấy đi?”
Khởi La nhắm mắt lại, Tào Tình Tình trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Khởi La, coi như không lo những thứ khác, nhìn trên tình cảm từ nhỏ của hai người, huynh ấy cũng là biểu ca của muội, muội không thể nhẫn tâm như vậy được! Đại phu nói nếu như không gọi ý thức của huynh ấy về thì huynh ấy sẽ chết, thật sự sẽ chết đó!”
“Tỷ đứng dậy trước đã!” Khởi La đưa tay kéo nàng ấy, Tào Tình Tình lại không chịu, chảy nước mắt nói: “Cách gì chúng ta cũng thử hết rồi, nhưng không có tác dụng.

Huynh ấy luôn gọi tên muội, luôn nói muốn đưa muội đi.

Có lẽ muội là người duy nhất có thể kéo huynh ấy về từ Quỷ Môn Quan, Khởi La…” Nói xong lời cuối cùng, nàng ấy đã khóc không thành tiếng.

“Được, ta đi.” Khởi La thở dài một tiếng, cúi người đỡ Tào Tình Tình đứng dậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận