Giản Tình ôm Tiểu Đình Đình đi khắp nơi nói với mọi người đây là bảo bối của bà, mà lúc này Tiểu Thố bồng Nguyệt Thăng đi ra, nhìn thấy một đám người vây quanh Giản Tình, trêu chọc đứa nhỏ nên bước tới,
“Mẹ, đưa Đình Đình cho con đi.”
Giản Tình vừa nghe liền sửng sốt, “Đình Đình không phải là đang ở trên tay con sao?”
“A?” Trong đầu Tiểu Thố nghĩ không lẽ mình ôm nhầm người rồi sao, liền vội vàng kéo nhẹ chiếc quần của bảo bối trong lòng mình một cái, có JJ nha, “Mẹ, mẹ đang ôm Đình Đình, Nguyệt Thăng ở đây này.”
“Ách…” Giản Tình nhất thời ngơ ra.
“Đình Đình có lẽ là cũng sắp đói rồi, mẹ đưa Đình Đình cho con đi.” Tiểu Thố cũng không biết Giản Tình bồng Tiểu Đình Đình và nói với người khác đây là con trai mình, cũng may là không có ai tò mò nhìn thử xem phía dưới Đình Đình con chim nhỏ hay không, cho nên nhất thời mới hình thành cái hiểu lầm này.
Tiểu Thố cũng không biết chắc, cho nên trực tiếp ôm Tiểu Nguyệt Thăng tới đổi với Tiểu Đình Đình, bế Đình Đình vào bú sữa mẹ, Giản Tình hận không kịp tìm một cái lỗ chui vào, “Hai đứa nhỏ rất giống nhau, ha ha cho nên tôi bồng nhẫm tôi cũng không biết.
”
“Ha ha, thật may là một nam một nữ, sau này để ý một chút có chim nhỏ hay không là biết đúng sai liền.” Một vị khách có lòng tốt cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy.”
Mặc dù Giản Tình làm ra trò cười, nhưng cũng không có ai cười nhạo bà, nhiều nhất thì cũng giống như một câu chuyện tiếu lâm thôi, mọi người cùng nhau vui vẻ nói cười một lát, chỉ vậy thôi.
Giản Tình cũng không phải là người chưa nhìn thấy chuyện đơi người, một lát sau cũng không để trong lòng nữa, chỉ là khi bồng một đứa nhỏ trên tay minh, trước tiên luôn phải kiểm tra có chim nhỏ hay không.
Cái thói quen này mãi cho tới khi hai bé được hai tuổi, mới chậm chạp mà sửa đổi được, bời vì lúc này, chỉ cần nhìn mặt là đã có thể phân biệt được hai đứa nhỏ rồi.
Tuy nhiên trong mắt người ngoài, vẫn rất dễ bị làm cho choáng váng, hai đứa nhỏ luôn ở chung một chổ với nhau, nếu không phải là người nhà thì không thể phân biệt được đứa nào là đứa nào, tuy nhiên, những thứ này đề là chuyện về sau.
Sau tiệc đầy tháng, Giản Tình trở lại làm việc, ngày nào cũng đến công ty, đứa nhỏ liền do Tần Ca và ông cụ chăm, Tiểu Đình Đình cũng vậy, Tiểu Thố ở nhà, nhưng chủ yếu chính là cho hai đứa nhỏ ti sữa, cô cảm thấy bây giờ cơ bản là một thùng sữa di động, dù là Tiểu Đình Đình hay Tiểu Nguyệt Thăng, cô đều có tình cảm rất sâu đậm, dù sao mỗi ngày cho hai đứa nhỏ ti sữa, cũng đủ để cho cô nảy sinh tình cảm sâu đậm cho dù không phải là miếng thịt rơi từ trên người cô xuống.
Ban ngày, hai đứa nhỏ chủ yếu do bốn cụ già chăm sóc, đến tối, lại do hai cặp vợ chồng tự mình chăm sóc, lúc trước kia vào thời điểm Giản Tình sinh Giản Chính Dương, đều là do ông bà ngoại chăm sóc, Giản Tình cả ngày bận rộn chạy đông chạy tây, kết quả là lúc phát hiện ra Giản Chính Dương có gì đó sai sai, thì bà đã không thể làm gì được nữa, lần này, bà đề xuất đứa nhỏ của ai thì nên do ba mẹ chungs tự mình mang chăm sóc, chỉ cần có một chút thời gian rảnh, thì sẽ cùng bọn trẻ chơi đùa, nhất định là phải để cho đứa bé khỏe mạnh lớn lên.
Đối với cái đề xuất này, Tiểu Thố cũng vô cùng tán thành, nhưng mà cái việc tán thành này cũng chỉ được sử dụng vào ban ngày thôi, hơn nữa, không bao gồm việc thay tã cho con.
Hai ông bà cụ đề xuất là nên dùng tã lót vải nguyên thủy, vì vậy mà trong nhà mua rất nhiều vải bông, từ nhỏ liền cho hai đứa nhỏ hình thành thói quen đi vệ sinh, ban ngày còn chăm sóc chúng cẩn thận, nhưng đến buổi tối, phải dùng tã vải cho hai đứa nhỏ, một khi mà tả bị ướt, hai đứa nhỏ sẽ khóc, chính là nhắc nhở người lớn rằng đã đến lúc thay tã cho bọn nhỏ.
Buổi tối, đứa nhỏ sẽ ngủ cùng Giản Chính Dương và Tiểu Thố, bên cạnh giường họ có kê một cái nôi trẻ nhỏ, mỗi lần Tiểu Đình Đình khóc, Tiểu Thố đều lay Giản Chính Dương đang nằm bên cạnh.
“Chồng, con khóc kìa anh.”
Sau đó trở mình và ngủ tiếp.
Và Giản Chính Dương chính là mơ mơ màng màng bước xuống giường, đến gần bảo bối của mình, vô cùng nhuần nhuyễn, trước tiên anh kiểm tra xem vải bông có ướt hay không, nếu như không cần thay mà bé cưng vẫn còn khó thì chắc là đói, thuần thục đi pha sữa,… Tóm lại, Giản Chính Dương chỉ cần mấy ngày đã thành công biến thành ông bố bỉm sữa.
Khi Tiểu Đình Đình được ba tháng, Tiểu Thố lại nhận được một cuộc điện thoại của Bạch Tiểu Vũ, tên nhóc này từ khi cô sinh em bé đến giờ vẫn thường xuyên gọi điện cho cô, còn thường xuyên chạy đến nhìn em bé, đối với đứa cháu gái nhỏ này là yêu thích thật lòng, mỗi lần nhìn đều cảm thấy đẹp hơn lần trước.
So với Bạch Chính Nghĩa làm mọi người không ai thích, tuy rằng Bạch Tiểu Vũ là con của Bạch Chính Nghĩa và một kẻ thứ ba sinh ra (từ đầu đến cuối ai cũng cho rằng Trần Phương là người thứ ba), nhưng thực sự cậu khiến cho mọi người không thể ghét cậu nổi.
Từ từ, Bạch Tiểu Vũ cũng trở thành khách quen của nhà họ Giản, mọi người ai cũng đều thích tên nhóc hiền lành hoạt bát tốt bụng này.
Lần này nhận được cuộc điện thoại của Bạch Tiểu Vũ, như mọi khi thig trước tiên là hỏi thăm một số chuyện liên quan đến em bé, sau đó quay đầu lại liền nói chuyện về cậu, mặc dù Tiểu Thố luôn không cho Bạch Tiểu Vũ sắc mặt tốt, nhưng thật ra, đối với Bạch Tiểu Vũ vẫn rất hiểu, Bạch Tiểu Vũ chỉ cần nói không đến ba câu, lập tức liền hỏi lại.
“Bạch Tiểu Vũ, có phải là em có chuyện gì không?”
“A, cái gì?” Bạch Tiểu Vũ rõ ràng bị Tiểu Thố làm cho choáng váng.
“Chị nói, có phải là em có chuyện gì không?” Tiểu Thố lặp lại lần nữa, “Em có chút lơ đễnh.”
“A, chị, chị phát hiện rồi à.” Bạch Tiểu Vũ có chút kinh ngạc lại có chút vui mừng, xem ra Bạch Tiểu Thố bề ngoài thì tỏ ra không quan tâm đến cậu,, nhưng mà, cái vấn đề này không phải là cậu đã phát hiện ra từ rất sớm rồi hay sao?
“Bớt nói nhảm đi, có lời thì nói, đừng có mà dông dài.”
“Chị……”
Rõ ràng là bị Bạch Tiểu Thố mắng, nhưng Bạch Tiểu Vũ lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, có lúc cậu cũng tự hỏi có phải là mình mặc chứng thích bị ngược đãi hay không, nhưng nếu như người khác đối xử với cậu như vậy, ví dụ là mẹ mắng cậu như thế này, trong lòng cậu cũng sẽ sinh ra chút kháng cự, có người đã từng nói, trên đời này, luôn có một người sinh ra đã là khắc tinh của mình, cậu nghĩ rằng những lời này đúng chứ không sai, Bạch Tiểu Thố chính là khắc tinh của cậu.
Nghe được tiếng gọi có phần nghẹn ngào của Bạch Tiểu Vũ, Tiểu Thố không cắt ngang cậu mà để cho cậu nói tiếp.
“Mẹ em và ba em muốn ly hôn.” Bạch Tiểu Vũ trầm giọng nói, “Chị, em thật sự không vui.”
“Chuyện của người lớn cứ để cho bọn họ tự mình xử lý đi.” Chuyện ba mẹ ly hôn, Tiểu Thố cũng đã sớm trải qua, cũng không cảm thấy đó là chuyện bao lớn, “Chẳng phải là tình cảm của bọn họ vẫn tốt đẹp như vậy sao, tại sao phải ly hôn?… Không lẽ là do việc ba phá sản, mẹ không chịu đựng được ư.
”
Tiểu Thố bất quá cũng chỉ là thuận miệng nói ra, giờ cô nghĩ lại thì đa số người thứ ba đều là vì tiền, có được mấy ai là vì tình, cho dù là vì tình, chỉ sợ là cũng phải thành lập dựa trên nền tảng là tiền, nhưng mà cô không ngờ tới là mình vừa nói xong, Bạch Tiểu Vũ không hề phản bác, chẳng qua là hơi thở càng nặng nề, lúc này, Tiểu Thố mới ngạc nhiên, cảm thấy hứng thú hỏi:
“Chị đoán đúng rồi hả?”
“Chị, sao em lại nghe ra mùi chị đang cười trên sự đau khổ của người khác vậy.” Bạch Tiểu Vũ bất mãn nói, cậu lập thức liền được thăng chức thành đứa trẻ của một gia đình đơn thân, vô cùng đáng thương đó có được hay không?
“Cười trên sự đau khổ của người thì làm sao, cười trên sự đau khổ của người khác đó cũng là một loại nghệ thuật, là bản chất của con người, Tiểu Thố không quan tâm lắm, “Đứng ở góc độ là con gái của vợ cũ, lẽ ra bọn họ nên sơm bỏ nhau, mỗi ngày chị không nguyền rủa bọn họ thì chị đã quá hiền rồi đấy.
”
“Chị, em sắp phải không có nhà rồi.”
“Làm sao mà không có nhà, bọn họ bỏ nhau là chuyện của bọn họ, còn em vẫn là con của bọn họ mà.” Tiểu Thố an ủi mà không có một chút chân thành nào, “Hơn nữa em cũng đã lớn như vậy rồi, lại không còn ti sữa mẹ, bọn họ có ly hôn hay không, thì chuyện cũng chả liên quan tới em, cho dù là bọn họ không cần em nữa, thì em cũng có thể tự nuôi chính mình mà, chị đây cũng không phải là ba mẹ ly hôn, cũng không có chuyện gì lớn sao.
”
Nghe thấy Bạch Tiểu Thố nói như vậy, Bạch Tiểu Vũ buồn bực, vốn dĩ là cậu muốn tìm một cô chi gái an ủi mình, kết quả lại quên mất chuyện ba mình đã vứt bỏ mẹ người ta mà cưới mẹ ruột của mình, hơn nữa, mẹ vẫn là thủ phạm phá hoại gia đình người khác, nói đến đây, cậu chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân mà quên mất cảm xúc của Tiểu Thố, thật ra thì nói cho cùng, nạn nhân chịu ảnh hưởng lớn nhất từ chuyện của thế hệ trước hẳn là Tiểu Thố mới đúng.
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Vũ cũng không thể thốt ra lời trách móc, “Chị, nếu bọn họ thật sự ly hôn, chị nuôi em được không?”
“Nuôi em gái em á, em là con trai, chị mày là con gái đấy.” Vừa nghe Bạch Tiểu Vũ nói đến chữ nuôi, Tiểu Thố liền la làng mắng, “Bạch Tiểu Vũ, em bao nhiêu tuổi rồi, em còn không biết xấu mà còn muốn chị nuôi em, nếu em không có tay thì còn có chân đấy, ngày mai đi ra ngoài kiếm việc làm liền đi, nếu không tìm được thì đừng gọi điện thoại cho chi mày làm gì nữa.
”
Đùa à, bây giờ cô còn phải nuôi con gái mình đấy có được hay không, một đứa con gái cũng đủ để vô chịu giày vò rồi, lại còn thêm một thằng ‘con trai lớn’ nữa, cô không còn muốn sống hay sao?
Vả lại, Bạch Tiểu Vũ là ai, là con trai của Trần Phương, thì dựa vào cái gì mà cô phải nuôi con trai của cái người phá hoại gia đình mình, cậu mộng đẹp như vậy, cô không vả cậu, là đã không tính bỏ đá xuống giếng rồi đấy.
“Chị, em cũng biết là mình nên đi tìm việc.” Bạch Tiểu Vũ từ lâu đã miễn nhiễm với sự đôc miệng của Bạch Tiểu Thố, cho nên tự động xem nhẹ sự tức giận của cô, cười hì hì nói,
“Chị, chị yên tâm, em không dám để chị nuôi đâu, nhưng mà chị xem, em trai em mới ra trường không được bao lâu, vừa chưa có kinh nghiệm làm việc, trước kia thì còn nghĩ đến chuyện con kế nghiệpcha, nhưng bây giờ ba em không có nghiệp để em thừa kế, ngoài kia những sinh viên đại học và nghiên cứu sinh ở khắp mọi nơi, rất khó để tìm được một công việc tốt, chị, hay là, chị giúp em giới thiệu em với công ty của cậu đi.”
“Không được.” Tiểu Thố từ chối thằng thừng, để cho Bạch Tiểu Vũ đến công ty của cậu, cậu đây là muốn chết sớm hơn một chút à, cậu yêu thương em gái, cháu gái của mình đến mức nào thì ai ai cũng đều thấy rõ, ông vẫn luôn bất mãn đối với Bạch Chính Nghĩa, bây giờ muốn ông thu nhận con trai của Bạch Chính Nghĩa, nếu ông không nhân cơ hội chỉnh chết cậu, thì cô thật sự sẽ cảm thấy rất kỳ lạ đó.
Nhưng mà lần này công ty của Bạch Chính Nghĩa phá sản rất nhanh, ngược lại điều này nằm ngoài dự liệu của cô, nghĩ đến việc mỗi lần cậu cô nhắc đến chuyện này vẻ mặt lúc nào cũng vui vẻ, cô không hiểu chuyện làm ăn, nhưng cô lại nghe Giản Chính Dương nói Bạch Chính Nghĩa lòng tham không đáy tự mình nuốt không trôi hóa đơn, kết quả cuối cùng không đạt được yêu cầu như trong hợp đồng, bị bên kia kiện ra tòa yêu cầu bồi thường, sau đó vì số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng quá lớn cho nên không thể không tuyên bố phá sản.
Con người nên lượng sức mình mà làm, không nên quá tham lam, nghe xong những lời Giản Chính Dương nói, Tiểu Thố vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân bi kịch của Bạch Chính Nghĩa là chỉ vì một cữ tham mà ra, không đáng được thương cảm.
“Chị, chị giúp em một chút đi mà, dạo gần đây em vẫn luôn tìm việc làm, nhưng mà, hoặc là yêu cầu phải có kinh nghiệm làm việc vài năm, ai sinh ra mà đã có kinh nghiệm, em vô cùng tự tin vào bản thân mình có được hay không, nhưng mà bọn họ không để ý em em cũng không có cách nào, những công việc không cần kinh nghiệm kia, thì đều là những công việc vừa vất vả vừa mệt nhọc lại kiếm được rất ít tiền, Chị, hiện tại sức khỏe của ba không tốt nên không thể ra ngoài làm việc được, huống chi là ông bà nội, vì để bồi thường hợp đồng, bây giờ trong nhà em một đồng tiền cũng không có, mấy tháng nay mẹ em sống trong nghèo khổ thì cảm thấy không chịu đựng được nữa, mẹ muốn ly hôn với ba em, bâu giờ trong gia đình chỉ có một mình em là lao động chính, chị, em phải làm việc để nuôi gia đình, chị giúp em một chút đi mà.
”
Tiểu Thố giễu cợt, “Nếu phải nuôi gia đình, vậy em còn chọn công việc cái gì, nói cho em biết, nếu mà chị để cho em vào công ty của cậu chi làm, thì cũng chỉ có thể là một nhân viên cấp thấp nhất, nếu như em muốn làm việc ở trong công ty của cậu chị cả đời, vậy thì cả đời em đều không muốn thành công, cậu chị hận ba mẹ em bao nhiêu thì nghĩ một chút là biết, bây giờ biết ba em phá sản, cậu chị còn chưa tranh thủ bỏ đá xuống giếng (Giấc mơ: Đứa nhỏ đáng thương, đã sớm rơi xuống, đến bây giờ cũng vẫn không biết gì cả), đã là rất nhân văn rồi, con ngây ngốc ở đây muốn gia vào công ty của ông, là muốn cho ông một cơ hội để đả kích em à, Bạch Tiểu Vũ, chị thấy em họ Bạch, thì em liền trở nên ngu ngốc hay sao, em cho là trên đời này có người tốt thật phải không, chị thật không hiểu Trần Phương dạy em như thế nào, thật đúng là tính tình của một đại thiếu gia, rốt cuộc em có biết bóng tối của xã hội không?”
Tiểu Thố từ nhỏ đã học được cách tự chăm sóc bản thân, có thể tự mình sống tốt, nếu không đủ thông minh thì sao có thể không chịu khổ? Tuy rằng cô thường tươi cười mặt mày hào hứng chào hỏi người khác, nhưng không có nghĩa là trong lòng cô không có bóng tối, muốn cô giúp Bạch Chính Nghĩa vô điều kiện vì một vài câu nói của Bạch Tiểu Vũ, để cho vợ chồng ông ta lại tốt đẹp trở lại, nếu không phải là đầu óc cô bị úng nước thì chính là Thánh mẫu tái thế.
Bạch Tiểu Vũ bị Bạch Tiểu Thố đả kích tuy rằng đã sớm thành thói quen, nhưng mà khi nghe Bạch Tiểu Thố nói như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy có chút tổn thương, tự ái, không phải là vì cậu không còn cách nào khác nên mới chỉ có thể đến cầu cứu Tiểu Thố hay sao.
Tuy nhiên, mặc dù Tiểu Thố nói lời rất cay nghiệt, nhưng mà cũng rất quan tâm đến mình, luôn nghĩ đến tương lai của mình, khi nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy thật ra thì Bạch Tiểu Thố vẫn rất tốt bụng (quả nhiên là một đứa trẻ mắc chứng ngược đãi ==!), vì vậy Bạch Tiểu Vũ lại hì hì cười toe toét,
“Được rồi, chuyện công việc em tự giải quyết được, chị, em muốn đến nhà chị.”
“Em tới nhà chị làm gì?”
“Gặp bé cưng, nhân tiện ăn thịt.”
Khóe miệng Tiểu Thố co quắp một chút, “Câu sau mới là mục đích chính của em chứ gì.”
Bạch Tiểu Vũ bị vạch trần cũng không có xin lỗi, “Hi hi, gần đây ngày nào ăn cơm, miệng của em cũng sắp mất vị luôn rồi, chị, em muốn ăn sườn xào chua ngọt, cánh gà quay sốt… ”
Khóe miệng Tiểu Thố co quắp, đây là đã bao lâu rồi không được ăn đồ ngon đây, người không biết nhìn vô còn tưởng rằng cậu mới vừa từ Châu Phi trở về, đối với câu hỏi của Bạch Tiểu Thố, Bạch Tiểu Vũ trả lời một cách vô cùng hùng hồn,
“Bây giờ thân thể em đang phát triển, đương nhiên phải ăn uống điều độ, nếu không em sẽ không cao thêm nữa.”
Đã cao một mét tám rồi mà còn chưa cao sao? Còn có thể kết hôn rồi mà nói thân thể còn phát triển? Bạch Tiểu Vũ nếu em muốn ăn ngon thì cũng không cần phải tìm những lí do ngượng miệng như vậy.
Cuối cùng, Tiểu Thố đương nhiên không từ chối sự bao biện của Bạch Tiểu Vũ, việc để cô giúp cậu là chuyện không thể nào, nhưng mà để cho cậu đến nhà ăn một bữa ăn ngon lành thì có thể.
Thức ăn trên bàn cơm vô cùng phong phú, Bạch Tiểu Vũ giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, không có ăn cơm, chỉ gắp thịt ăn, dáng vẻ gấp gáp như khỉ kia khiến cả đám người ai cũng thấy xót xa.
“Nào, nhóc con, ăn nhiều thêm đi, từ từ ăn đi, vẫn còn nhiều, đừng có gấp.” Bà ngoại Giản Chính Dương liên tục gắp thức ăn cho Bạch Tiểu Vũ, đứa nhỏ này rất đáng thương, gia đình phá sản, ngay cả những món ngon cũng không ăn nổi, làm sao một người lớn lên trong một gia đình giàu có như cậu có thể chịu được.
Mặc dù vợ chồng Nhiếp Tiểu Phương rất hận Bạch Chính Nghĩa và Trần Phương, nhưng mà đối với đứa nhỏ này, cũng không thể tới mức là hận, dù sao nó cũng vô tội, hơn nữa thời gian gần đây thường xuyên chạy đến nhà họ Giản nên mọi người đều thấy rõ tính tình của cậu là một cậu bé ngoan, Tiểu Thố cũng không nói lời nào, vì vậy bọn họ cũng chỉ im lặng đón nhận.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Tiểu Vũ, nhất thời tình mẫu tử tràn ra, cũng tham gia gắp thức ăn cho Bạch Tiểu Vũ.
Nhìn dáng vẻ của mọi người, Tiểu Thố vốn dĩ cũng cảm thấy Bạch Tiểu Vũ rất thảm đột nhiên lại cảm thấy cái tên này thật ra là đang giả bộ đáng thương để lấy được sự đồng cảm của mọi người, thật sự nham hiểm, nhận ra được động cơ của Bạch Tiểu Vũ, sự đồng cảm trong lòng Tiểu Thố ngay lập tức liền giảm xuống, nhìn hai bà ngoại đang gắp thức ăn cho Bạch Tiểu Vũ với ánh mắt lạnh lùng, giả vờ, em cứ giả vờ tiếp đi, để xem em có thể giả vờ được bao lâu.
Tiểu Thố gắp một miếng xương sườn cho Bạch Tiểu Vũ, vừa nói ăn từ từ thôi vừa bỏ vào bát Bạch Tiểu Vũ, vừa mới nhấc đũa ra liền bị Giản Chính Dương chặn lại, bình tĩnh đẩy cái dĩa thịt sờn đến trước mặt cho Bạch Tiểu Vũ,
“Trao đổi với ăn.”
Vợ anh gắp thức ăn, cho anh.
Tiểu Thố đen hết cả mặt, cái tên Bạch Tiểu Vũ mờ mắt vì được ăn cái món mình yêu thích, dứt khoát quên mất chị gái, “Cảm ơn anh rể, anh rể là tốt nhất.”
Ôm một bát đầy thịt bắt đầu gặm, mất mặt, Tiểu Thố liền đá một cước, “Được rồi, Bạch Tiểu Vũ, ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.”
Kết quả cô vừa dứt lời, sắc mặt Bạch Tiểu Vũ liền đỏ bừng, “Khụ khụ.”
“Đừng có mọc thêm mắt trên mũi của em, ăn cơm của mình đi.” Tiểu Thố trừng Bạch Tiểu Vũ một cái, cái tên này thực sự càng ngày càng có tiền đồ nha, “Thích diễn như vậy, dứt khoát đi làm diễn viên luôn đi.”
“Khụ khụ…” Ô ô, lần này không phải là diễn, thật sự là bị nghẹn rồi, Bạch Tiểu Vũ liền ngồi ở bên cạnh Tiểu Thố, nắm lấy cô lắc mạnh, tỏ ý cậu thực sự bị nghẹn.
Nhìn thấy cậu vừa khau tay múa chân vừa chỉ vào cổ họng của mình, Tiểu Thố bị cậu lắc bảy tám lần làm cho choáng váng, thấy sắc mặt có vẻ hơi sai sai, “Thật sự mắc nghẹn à?”
“Ai da, hình như là thật sự bị nghẹn.” Ông ngoại của Giản Chính Dương phát hiện không ổn.
Tần Ca vội vàng đứng dậy, đi tới phía sau lưng Bạch Tiểu Vũ, dùng cùi chỏ đánh xuống lưng cậu một cái, “Ô… khụ.”
Một cái xương thịt trực tiếp văng ra từ trong cổ họng, “Khụ khụ.”
“Ra rồi.” Tần Ca bình tĩnh trở lại chỗ ngồi.
“Chú Tần, cám ơn chú.” Bạch Tiểu Vũ dạo một vòng quỷ môn quan, rơm rớm nước mắt nhìn Tần Ca, “Chú chính là ân nhân cứu mạng của cháu, chị, em ở ngay bên cạnh chị, mà chị cũng không để ý đến tình trạng của em, còn nói em tôi giả vờ, vô cùng đau lòng đó.”
Thấy Bạch Tiểu Vũ không sao, Tiểu Thố cũng thả lỏng sự căng thẳng trong lòng, nghe cậu nói như vậy, lập tức ban cho cậu một cái liếc mắt, “Bây giờ em có còn muốn chị bày tỏ một chút “tình yêu” của chị đối với em không?”
Bạch Tiểu Thố sâu sắc nói, lúc nghe thấy hai chữ “tình yêu” của Tiểu Thố, ánh mắt Giản Chính Dương lại đảo qua, Bạch Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy áp lực, “Không cần, không cần, he he.”
Sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, lại nghĩ đến việc ăn cải trắng mỗi ngày, cũng chẳng trách mẹ không muốn dành thời gian cho ba, đã quen ăn thịt cá rồi, thỉnh thoảng thì ăn một ít cháo trắng thì cũng tạm được, nhưng mà mỗi ngày đều phải ăn cháo trắng không có thương hiệu nổi tiếng trên đó, còn phải sống trong ngôi nhà cổ không theo kịp thời đại là điều không mấy ai có thể chịu được.
Nhìn trên bàn còn rất nhiều đồ ăn thừa và thịt, Bạch Tiểu Vũ liếm liếm môi, “Em có thể gói lại mang về được không?”
Mang về cho người trong nhà cũng ăn thử một chút đô mặn, lâu rồi không ăn thịt.
“Tiền đò.” Tiểu Thố tức giận trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Vũ.
Bạch Tiểu Vũ cười cười, “Mang về để cho mọi người cũng nếm được một chút xíu đồ mặn nha.”
Lời nói này khiến cho mấy người phụ nữ đau xót, bà ngoại của Giản Chính Dương gật đầu lia lịa, “Đừng mang những đồ ăn thừa này đi, một lát nữa bà sẽ nhờ A Hoa làm thêm vài món nữa rồi mang về.”
Tiểu Thố ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Đừng nói là em lấy ở đây.”
“Ừ.” Cho dù Tiểu Thố không nhắc nhở, Bạch Tiểu Vũ cũng sẽ không nói, nếu để cho mọi người biết cậu lấy đồ ăn từ chổ của Tiểu Thố, nhất định sẽ không ăn, tại sao, thực sự xấu hổ.
Không ngờ tới việc Tiểu Thố lại nhắc nhở mình trước, xem ra cô cũng nghĩ đến những điều này, điều này cho thấy, thật ra Tiểu Thố vẫn rất quan tâm đến mình mà, nếu như Tiểu Thố biết Bạch Tiểu Vũ đang nghĩ gì trong đầu, thì nhất định sẽ tặng những chữ này cho Bạch Tiểu Vũ: Tự mình đa tình.
Sau khi Bạch Chính Nghĩa phá sản, tất cả mọi thứ có thể đem thế chấp đều đem đi thế chấp, chỉ còn một căn nhà cũ do ba mẹ đứng tên, gia đình liền chuyển về nhà cũ ở.
Ngôi nhà cũ nhiều năm không ở, do tổ tiên để lại, nên hơi tồi tàn, sau khi nhà họ Bạch lập nghiệp, vì hoài niệm, nên ngôi nhà cũ vẫn không có bán, trải qua một số lần tu sửa lại, thỉnh thoảng sẽ sai người đến đây dọn dẹp quét dọn, lần này Bạch Chính Nghĩa phá sản, tất cả tài sản đều mất hết, chỉ còn giữ lại được căn nhà cũ này, để cho gia đình tạm thời có nơi ở tạm.
Đối với Bạch Chính Nghĩa phá sản là đả kích rất lớn, sức khỏe của ông sau khi xuất viện vẫn không được tốt lắm, thời điểm vừa mới bắt đàu thì Trần Phương ngày nào cũng ở bên an ủi ông, động viên ông, để cho ông phấn chấn thêm lần nữa.
Định kiến nhiều năm sau khi thấy Trần Phương cư xử như vậy, ba mẹ Bạch Chính Nghĩa cũng có chútthay đổi cái nhìn đối với Trần Phương, dưới sự động viên của mọi người, Bạch Chính Nghĩa cuối cùng cũng quyết định đứng dậy, bắt đầu đi ra ngoài tìm việc làm, muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà ông ta cũng đã lớn tuổi, lại không ai nguyện ý muốn tuyển dụng ông ta vào làm việc, mà trước kia ông ta cũng đã đắc tội với rất nhiều người, một số ông chủ quen biết ông ta, ngược lại là đồng ý cho ông ta một công việc, nhưng là làm bảo vệ giữ cửa ở dưới sảnh, cho dù là vào thời điểm khi ông ta và Cừu Phương Phương ở bên nhau mà đoạn tuyệt với gia đình, cũng chưa tới mức đi làm bảo vệ cho người ta, huống chi là sau này làm ông chủ người ta vài chục năm?
Bạch Chính Nghĩa vốn kiêu căng ngạo mạn, bị những người xem như vươn tay ra giúp đỡ nhưng mục đích thật sự lại làm nhục ông ta, cơn giận này, khiến cho ông ta liên tiếp phải vào bệnh viện, vỗn dĩ đã không có nhiều tiền, lại phải tốn không ít tiền.
Bạch Chính Nghĩa càng ngày càng cảm thấy có lỗi với ba mẹ vì mình mà khổ tâm, vốn dĩ là dồn hết lòng tin vào vợ, nhưng không hề ngờ tới vào lúc này Trần Phương, người đã ăn mấy tháng khổ cũng không chịu nổi được nữa, cuối cùng cũng nói hai từ ly hôn với Bạch Chính.
Ai cũng có thể tưởng tượng được, Bạch Chính Nghĩa đã bị đả kích nhiều đến mức nào, sau khi Trần Phương nói tới ly hôn, ba mẹ Bạch Chính Nghĩa đã cãi nhau với Trần Phương, thấy Bạch Chính Nghĩa không thể nào trở mình được nữa, Trần Phương cũng không thèm che giấu bản chất thật sự của mình nữa, chẳng những yêu cầu ly hôn, còn yêu cầu Bạch Chính Nghĩa bồi thường những năm tháng thanh xuân của mình.
“Một người đàn ông kiêu căng ngạo mạn, thật sự cho rằng mình có gì đặc biệt hơn người khác sao, đừng tưởng rằng tôi không biết, Bạch Chính Nghĩa ông ở bên ngoài nuôi những tiểu nhân tình kia, tôi là tôi không thèm quan tâm đến ông thôi, ông có quyền gì nói tôi, tôi có thể chăm sóc ông nhiều năm như vậy, tôi sinh cho ông một thằng con trai, đã là tiện nghi cho ông lắm rồi, tôi nói cho ông biết, nếu không phải là ông có tiền, ma xui quỷ khiến đi theo ông, Bạch Chính Nghĩa, cái bộ dạng như chim rù này của ông, cho dù là mười Bạch Chính Nghĩa, Cừu Phương Phương cũng coi thường ông, ông thích người ta, nhưng đổi lại là bọn họ là người ta cũng không cần ông, ông thật sự rất ngu.”
Đây là nguyên văn lời của Trần Phương, sau khi Bạch Chính Nghĩa nghe xong, lại vinh dự nhập viện một lần nữa, dù sao thì cũng đã xé rách mặt nhau, Trần Phương dứt khoát mỗi ngày đều ở nhà, chờ ăn chờ uống, một chuyện không hài lòng liền mắng chửi, dù sao trước khi Bạch Chính Nghĩa đồng ý ký đơn ly hôn, bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho ông ta được thoải mái.
Nếu như là trước đó, Trần Phương dám làm ầm ĩ lên như vậy, trước tiên Bạch Chính Nghĩa sẽ vứt bỏ bà ta và sẽ cho bà ta một bài học khó quên, nhưng mà bây giờ đã sa sút, cái gì cũng không có, lại thừa biết lòng người lạnh nóng, hành động của Trần Phương trong mắt ông ta, không còn ý nghĩa là mỉa mai như vậy nữa, chưa kể ông ta bây giờ cũng không còn quá trẻ nữa, chính là vì con trai mình, ông ta không thể ly hôn.
Khi Bạch Tiểu Vũ về đến nhà, lại một lần nữa nghe thấy chiến tranh nổ ra ở trong nhà mình, vừa bước vào tới cửa nhà, mẹ và bà nội đã cãi nhau, ba thì sắc mặt vô cũng khó coi ngồi chung một chổ, ông nội thì đang ép ba ly hôn.
“Các người còn cãi nhau cái gì?” Đứng ở cửa một hồi, cũng không có người để ý tới cậu, nghĩ đến sự hòa thuận của nhà họ Giản, Bạch Tiểu Vũ có thể đảm bảo, nếu mà có một ngày nào đó tình cảnh nhà bọn họ cũng như nhà mình, cũng sẽ không xuất hiện những tình huống như nhà mình.
Tiếng rống lên giận dữ của Bạch Tiểu Vũ lập tức làm mọi người chấn động, Trần Phương vừa nhìn thấy con trai mình, thì lập tức liền vui mừng khôn xiết, “Tiểu Vũ, con mau lại đây, con nhìn cả nhà bọn họ này, tất cả đều là bạch nhãn lang, mẹ làm trâu làm ngựa cho nhà bọn họ nhiều năm như vậy, bây giờ nói trở mặt liền trở mặt, mẹ hi sinh bao nhiêu năm thanh xuân như vậy, nói đuổi người liền đuổi người, nào có chuyện dễ dàng như vậy, Tiểu Vũ, con phải theo phe mẹ, con phải ủng hộ mẹ, nếu mệ không khiến cho bọn họ bồi thường một ít, mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha.”
“Đủ rồi.” Nghe được những lời này của mẹ mình, không phải lần đầu tiên Bạch Tiểu Vũ cảm thấy bất lực, nhắm mắt lại, kìm nén chua xót trong lòng, tức giận nhìn mẹ và bà nội.
“Mẹ, bà nội, không phải chứ, con nói mọi người nghe, nhìn bộ dạng này của mọi người đi, xem giống cái gì, nếu mà truyền ra ngoài, ai có thể tin tưởng hai người đã từng là phu nhân giới thượng lưu, thật sự là rất giống những người phụ nữa đanh đá bán thức ăn ở ngoài chợ, giống hệt không khác đó? ”
“Tiểu Vũ?” Trần Phương nhìn Tiểu Vũ với vẻ mặt không thể tin.
“Đủ rồi mẹ, nếu như mẹ không quen sống với cuộc sống khó khăn như vậy, muốn rời khỏi ba, thì con cũng không có ý kiến gì hết, nhưng mà, phiền mẹ, cái tình hình nhà mình bây giờ thế nào không phải là mẹ không nhìn thấy được, mẹ có thể đừng bỏ đá xuống giếng đượ chay không, như vậy sẽ khiến cho phận là con trai như con cảm thấy vô cùng mất mặt.”
“Tiểu Vũ…” Trần Phương nhìn con trai với vẻ mặt không thể tin được.
“Ba, nếu mà mẹ muốn ly hôn, thì ba liền ký đơn đi, không cần cân nhắc đến cảm xúc của con đâu.”
Hình như con trai bỗng chốc đã trưởng thành, Bạch Chính Nghĩa nhìn mặt mũi con trai hao hao giống mình, không nói thành lời.
“Đây là thức ăn con mang về, đã lâu rồi mọi người không có thịt để ăn, nào, mau ăn cơm đi.” Bạch Tiểu Vũ đổ đồ ăn trong tay vào bát, sau đó cho vào lò vi sóng hâm nóng lại.
“Ừ, có món sườn bò yêu thích của mẹ nè.” Trần Phương nhìn thấy, bỗng chốc cảm thấy chảy nước miếng, bất kể là ba bảy hai mươi mốt, đi tới bàn ăn liền bắt đầu ăn thịt.
“Ông nội, bà nội, ba, lại đây ăn đi nào.”
Cũng đã lâu mọi người không được ăn thịt, nhìn thấy một bát thịt to như vậy, nhất thời con sâu tham ăn đều hiện ra, một trận mưa to gió lớn liền ngừng lại, ai cũng lông mày dựng ngược bất chấp đang chiến tranh lạnh, ăn thịt mới là chân lý.
Một bát thịt lớn đã bị mọi người ăn hết sạch, Trần Phương thậm chí còn quét sạch không còn một giọt nước trong chén, đã rất lâu rồi chưa từng được ăn món ngon như vậy, mọi người ai cũng có thể thỏa mãn khoảng một năm rồi.
Chờ khi tinh thần tỉnh táo lại, nghĩ đến trước đây món gì mình cũng đã từng ăn qua, bây giờ chỉ vì một bát thịt mà biến thành cái bộ dạng này, trên mặc đều có chút không kiềm nén được sự tức giận, lúc này Bạch Chính Nghĩa mới nhớ tới hỏi nguồn gốc của bát thịt này,
“Tiểu Vũ, thịt này ở đâu ra?”
“Con tìm được việc, làm ở khách sạn, đây là thịt thừa của khách sạn, con nhìn thấy bỏ đi thì lãng phí, nên giả về lén giấu lại một bát.” Bạch Tiểu Vũ suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được cái lý do này, nhưng mà cũng mang lại cho cậu một cái linh cảm, với điều kiện của mình, đi làm nhân viên phục vụ ở khách sạn cũng không có vấn đề gì cả, ngày mai sẽ đi xin việc.
Quả nhiên, vừa nghe cậu nói như vậy, mọi người cũng không ai nghi ngờ gì hết, phản ứng đầu tiên của Trần Phương chính là bảo cậu sau này mang thêm nhiều đồ ăn về, đương nhiên là bị ông bà nội của Bạch Tiểu Vũ khinh thường một hồi.
Trong khoảng thời gian này Bạch Chính Nghĩa đã nhìn thấu rất nhiều điều, khuyên Bạch Tiểu Vũ khi tìm được việc làm thì nên làm việc nên làm, không được ba lòng hai ý.
Bạch Tiểu Vũ nghe ba dạy dỗ như vậy, gật đầu một cái, lấy cớ hôm sau phải dậy sớm, tắm rửa rồi về phòng ngủ.
Vẻ ngoài của Bạch Tiểu Vũ thật sự rất tốt, xin việc ở khách sạn cũng thật sự trúng tuyển, chính là đãi ngộ trong khách sạn quá ít, điều này là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Sao lương ít vậy?”
Quản lý vốn dĩ khá hài lòng với Bạch Tiểu Vũ, kết quả vừa nghe thấy lời của Bạch Tiểu Vũ liền không vui, “Cậu đến các khách sạn ở trong thành phố này xem thử đi, những người phục vụ khác kiếm được bao nhiêu một tháng, tôi không nói đãi ngộ của khách sạn chúng tôi là tốt nhất như vậy được, nhưng ít nhất phải trên mức trung bình, nếu cậu ngại lương thấp thì mời đi đến nơi khác làm việc đi.
”
“Shit, đi thì đi, ai hiếm lạ gì đâu.” Bạch Tiểu Vũ miệng chửi, giận dữ bất bình đi ra khỏi khách sạn, chắc ở toàn thành phố này có mỗi khách sạn của ông chắc, tôi thật sự không thèm làm việc với ông đâu.
Sự thật đã chứng minh, tiền lương của nhân viên phục vụ của khách sạn thực sự rất thấp, ngày kế tiếp, chân của Bạch Tiểu Vũ cũng suýt chút nữa đã gãy, cũng hiểu được giá thị trường, chán nản ngồi trên băng ghế bên đường.
“Sao mà tiền lương lại thấp như vậy được nhỉ, ít như vậy, làm sao đủ chi tiêu cho gia đình được, không được, mình phải đổi sang ngành khác thôi.”
Kể từ lần trước lúc cậu mất bình tĩnh, ngược lại mấy ngày nay gia đình không cãi nhau, ít nhất là khi cậu ở nhàthì khồng hề có cãi vả, nhưng mà, không biết sau lưng có cãi nhau hay không.
Tuy nhiên, ngay cả khi bọn họ không cãi nhau trước mặt anh ấy, thì còn khó chịu hơn so với cãi nhau, bởi vì cậucũng có thể nhìn ra, ông nội bà nội và ba đã hoàn toàn không để ý đến mẹ nữa.
Mà mẹ cũng trực tiếp xem mọi người như là không khí, ở nơi nào giống với một gia đình chứ.
Sau khi Tiểu Thố nói những lời đó, BạchTiểu Vũ sẽ không cho phép lại để cho Tiểu Thố giúp nữa, cô nói không sai, trừ phi là Thánh mẫu, nếu không cũng sẽ không tìm việc làm giúp mình, dù sao, mẹ mình vẫn là thủ phạm phá hoại gia đình của Tiểu Thố, mình cũng cướp đi tình yêu của ba cô nhiều năm như vậy, những năm ấy, dường như Tiểu Thố chỉ có một mình mà sống, hiện tại cô đang hạnh phúc, cậu phải chúc phúc cho cô, chứ không phải là quấy rầy cô, nếu muốn tìm người giúp đỡ, cậu cũng không nên đi tìm Tiểu Thố, không biết xấu hổ.
Mẹ mình giật chồng của mẹ người ta, còn mình lại giật ba của người ta, nói như thế nào thì cũng là không được.
Sau khi việc xin viêc hơn mười ngày liên tục lâm vào ngõ cụt, không thể chịu đựng được tình trạng ngày càng kiềm nén ở nhà, Bạch Tiểu Vũ ý thức được là mình phải mau sớm quyết tình huống này càng sớm càng tốt, ba vẫn luôn uống thuốc, hiện tại gia đình không có tiền, nếu như mình còn không nghĩ ra biện pháp để kiếm tiền, thì thực sự trong nhà sẽ không còn gì ăn.
Sau khoảng thời gian tìm hiểu này, Bạch Tiểu Vũ cũng biết có một loại công việc không cần kinh nghiệm cũng có lương cao, đó là đi công trường, cái này hoàn toàn là công việc dựa vào thể lực, đối với thể lực yêu cầu rất cao.
Không lẽ mình, một người tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng lại phải ra công trường làm việc đấy sao?
Sau mấy ngày quấn quít, cuối cùng Bạch Tiểu Vũ cũng cúi đầu trước thực tế, tìm được công việc ở một công trường lớn, nơi nào cần nơi đó có mặt cậu, di chuyển máy khoan, đào bới, chỉ cần quản đốc phân phó một tiếng, cậu sẽ đến.
Ngày tiếp theo, Bạch Tiểu Vũ vốn chưa từng làm việc nặng nhọc để sống, cảm thấy tay chân đều không phải là của mình nữa, nhưng mà công việc hiện tại mà cậu tìm được trả lương ngay trong ngày, hơn nữa mỗi ngày là ba trăm tệ, mặc dù mệt đến mức sắp ngã xuống, nhưng mà Bạch Tiểu Vũ vẫn vui vẻ nhận lương, lại tiếp tục bảo đảm là ngày mai sẽ tới làm tiếp.
Tuy rằng chỉ có ba trăm tệ ít ỏi, so với một bữa cơm trước kia thì không đủ, nhưng mà bỏ ra nhiều sức lực như vậy mới lấy được thù lao, khiến cho Bạch Tiểu Vũ lần đầu tiên cảm thấy có thành tựu.
Nhưng mà khi trở về nhà trong tình trạng cả người nhăn nhíu bẩn thỉu, bị Bạch Chính Nghĩa nhìn thấy liền vặn hỏi một hồi, Bạch Tiểu Vũ thật vất vả mới bịa ra một cái cớ để lừa gạt trước, vì không để không cho người nhà nổi lên nghi ngờ, ngày hôm sau, Bạch Tiểu Vũ đi ra ngoài từ sáng sớm, trong tay vầm một cái túi, bên trọng đựng một bộ quần áo, vào toilet của một trung tâm thương mại lớn cách công trường xây dựng không xa để thay bộ quần áo mình đã mang lúc ra cửa, cho bộ quần áo mặc khi ra ngoài vào túi và cất chúng trong két sắt của trung tâm mua sắm, sau khi tan ca lại đến trung tâm mua sắm để đổi lại bộ quần áo đã mặc lúc ra khỏi nhà vào buổi sáng, quần áo dơ thì đặt trong túi xách cầm về nha, nhân lúc mọi người đều không có chú ý, đem quần áo dơ giặt đi, cũng may người của nhà họ Bạch bây giờ ai ai cũng có một đống tâm sự, sự giấu diễm của Bạch Tiểu Vũ, thật sự vẫn lừa được mọi người.
Tuy rằng mỗi ngày đến công trường đều là mệt đến sắp chết, nhưng mà một tuần sau, Bạch Tiểu Vũ rõ ràng cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn, cậi biết là do lao lực cường độ cao mỗi ngày khiến cơ thể sinh ra miễn dịch, sẽ không giống thời điểm vừa mới bắt đầu, mệt mỏi giống hệt con chó, dường như đi một bước thì mệt sắp chết.
Bản thân cậu còn trẻ tuổi nên có sức khỏe tốt, công thêm vẫn luôn thích vận động, có thể hình đẹp, chỉ là chưa từng làm qua việc nặng nhọc nên có chút không thể chịu được, sau một tuần lễ làm quen dần thì sẽ bình thường.
Buổi chiều mỗi ngày đều được nhận tiền lương sau khi tan làm, Bạch Tiểu Vũ đều nán lại để tính toán, mỗi ngày mình nhận được ba trăm tệ, một tuần là có hai ngàn một trăm tệ, buổi trưa thì công trường bao ăn, buối sáng và buổi tối thì ăn ở nhà, một tuần như vậy sẽ không dùng tiền, tối hôm nay liền mua thứ gì đó ngon ngon về cho mọi người ăn cũng được.
Sau khi đi chợ rau mua một đống thức ăn, Bạch Tiểu Vũ cao hứng về nhà, “Con về rồi.”
Kết quả là mọi người im lặng, không có một ai, đây là đang xảy ra chuyện gì thế này?
Bạch Tiểu Vũ kỳ quái nhìn quanh nhà, trên bàn cà phê phát hiện một tờ giấy nhỏ, là của ông nội Bạch Tiểu Vũ để lại, chữ viết lộn xộn, chứng tỏ là khi viết vô cùng vội vàng, trên đó ghi là phải đưa Bạch Chính Nghĩ đi bệnh viện, bảo Bạch Tiểu Vũ có thấy thì hãy chạy đến bệnh viện.
Đây là đang xảy ra chuyện gì thế này? Bạch Tiểu Vũ cố nén lại lo lắng trong lòng, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Từ chổ ông nội bà nội thì biết đã xảy ra chuyện gì, Bạch Tiểu Vũ thật sự không thể tin được những gì mình nghe thấy, khoảng thời gian này Trần Phương đang náo loạn với bọn họ, một bên thế mà lại lặng lẽ liên lạc với kẻ thù làm ăn trước đây của Bạch Chính Nghĩa, bà ta thế mà lại… chủ động người ta yêu cầu cho mình làm tình nhân.
Mặc dù Trần Phương đã ở tuổi trung niên, nhưng mà bà ta bảo duững vô cùng tốt, trông không khác gì phụ nưa mới ba mươi tuổi, quan trọng hơn chính là, bà ta từng là Bạch phu nhân đó.
Trần Phương cũng thông minh, biết mình như vậy, muốn đi làm tình nhân cho mấy kẻ giàu có, cũng không kém hơn mấy cô gái trẻ, chính là cho dù là diễn viên đi làm gái điếm, cũng chỉ có thể làm gái điếm cấp thấp nhất, đây cũng không phải là cuộc sống mà ba ta mong muốn, vì vậy, liền liên hệ với đối thủ làm ăn của Bạch Chính Nghĩa, đề nghị làm tình nhân của người ta, có thể để vợ của Bạch Chính Nghĩa làm tình nhân của mình, còn cái gì có thể tăng thêm đả kích cho Bạch Chính Nghĩa hơn chuyện này?
Sau khi Trần Phương liên lạc với một vài người, một trong số đó đã đồng ý với Trần Phương, vì vậy, sau khi tìm được người để nương tựa, Trần Phương mới không thèm để ý tới cái gì mà liêm sỉ tinhg nghĩa vợ chồng, trực tiếp để lại một thỏa thuận ly hôn, thu dọn đồ đạc và bỏ đi với người khác.
Trơ mắt Trần Phương lên xe của người đàn ông khác, là đối thủ trước kia của mình, Bạch Chính Nghĩa làm sao mà không tức giận, bị kích thích quá độ, nôn ra máu rồi ngã xuống đất và bất tỉnh, trực tiếp dọa ông nội bà nội đến hoảng sợ, luống cuống tay chân vội vàng đưa đi bệnh viện, trước tiên là phải nộp viện phí thế chân, nhưng mà lần này, trong nhà thực sự không còn một cắc bạc.
“Tiểu Vũ, con hỏi ông chủ con xem có thể ứng trước một chút tiền lương không, tuy rằng ba của con đã nộp viện phí thế chân rồi, nhưng mà sợ là cũng không đủ, hơn nữa trong nhà bây giờ đến một cắc cũng không có.”
Ông nội của Bạch Tiểu Vũ nhìn cháu trai, vô cùng bất lực nói, số tiền lần này lấy ra, cũng là do bạn già đem một vài đồ trang sức khi cưới để dành lại dùng để lo liệu việc trong nhà, kết quả còn không có dùng đến, liền phải đem đi trả tiền thuốc thang cho con trai.
Bạch Tiểu Vũ nắm chặt tay gật đầu một cái, “Con biết rồi, ông nội.”
Từ khi cậu được sinh ra, thì đã có một người mẹ làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, bây giờ, mẹ lại vì không thể sống cuộc sống vất vả, chẳng những lao vào vòng tay của người đàn ông khác, mà còn khiên ba tức giận đến mức phải vào bệnh viện, có một người mẹ như vậy, cậu nên phản ứng như thế nào đây?
Bạch Chính Nghĩa được đưa đến bệnh viện kịp thời, cuối cùng tính mạng cũng không có gì nguy hiểm, nhưng mà biết mình đã tiêu thêm một khoản tiền nữa, nên trong lòng cảm thấy khó chịu, mẹ Bạch an ủi con trai.
“Không có tiền cũng không sao cả, quan trọng nhất chính là gia đình chúng ta chung sống hòa thuận bình an với nhau, con trai à, cion cũng đừng có suy nghĩ lung tung nữa, loại đàn bà như vậy, thôi bỏ đi, đừng vì cô ta mà phí công tổn sức nữa được không? ”
Bạch Chính Nghĩa nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ cao ngạo của người đàn bà lúc rời đi, còn có ánh mắt khiêu khích của người đàn ông kia, cố gắng kiềm né để không cho để bản thân dao động,
“Ba, mẹ, con xin lỗi, con luôn khiến cho mọi người phải lo lắng, mọi người yên tâm đi, con đối vói cô ta đã hoàn toàn cắt đứt rồi, con sẽ ly hôn với cô ta, sau này, cũng sẽ không có bất kỳ giao du nào với cô ta nữa.
”
Nghe thấy Bạch Chính Nghĩa nói như vậy, ba mẹ Bạch vui mừng gật đầu một cái.
Mặc dù bác sĩ đã xác định Bạch Chính Nghĩa nhập viện, nhưng sau khi tỉnh táo thì ông ta lập tức yêu cầu xuất viện, mỗi ngày ở trong bệnh viện đều phải tốn tiền, bây giờ không giống như trước đây, mỗi một xu đều phải tiêu hai xu, không thể tiêu xài một cách tùy tiện được nữa.
Mọi người cũng cản ông ta lại, nhưng mà trong nhà thật sự không có tiền, cuối cùng Bạch Chính Nghĩa cũng được xuất viện, được bệnh viện kê cho mấy loại thuốc rẻ tiền, lúc nào cũng phải để con trai chịu khổ, mẹ Bạch đau lòng cho con trai, nước mắt chảy dài, ngay cả uống thuốc cũng phải chọn loại rẻ tiền nhất, sau khi về đến nhà, liền đem bán hết toàn bộ đồ trang sức trong nhà, Bạch Tiểu Vũ cũng móc tiền của mình ra, luống cuống nói là tìm ông chủ ứng lương rồi, hơn nữa ông chủ nói cậu có biểu hiện tốt, ông chủ muốn thăng chức cho cậu, sau này tiền lương sẽ nhiều hơn.
Nghe vậy, mọi người đều mừng cho Bạch Tiểu Vũ, cậu có thể kiếm được tiền thì đồng nghĩa với việc sẽ có thu nhập cho gia đình, dù chỉ là một chút, cũng không hơn không kém một chút bao nhiêu.
Bạch Chính Nghĩa nhập viện lần này, thân thể lại suy sụp thêm một ít, sau khi xuất viện, mặc dù ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng vẫn luôn vô tình lại phải vào bệnh viện, phản phản phục phục, mắt thường cũng có thể nhìn ra thân thể ngày cạng tệ, Bạch Tiểu Vũ vì tiền, ngoài công việc còn làm thêm kiếm tiền trên công trường, còn đi kiếm được vài công việc bán thời gian, một ngày dùng hết hơn hai mươi giờ đồng hồ, mỗi ngày chỉ ngủ hai hoặc ba tiếng.
Dù có thân thể có làm bằng sắt đá, cũng không thể chịu được, làm việc cường độ cao như thế này, Bạch Tiểu Vũ càng ngày càng thuần thục, tuy rằng mỗi ngày sớm tối đều không thấy bóng dáng, biết cậu bộn bề nhiều việc, những mà mọi người nhà họ Bạch cũng chỉ có thể âm thầm cảm thấy xót xa, mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều tiền cho Bạch Chính Nghĩa, nếu như không để cho Bạch Tiểu Vũ kiếm tiền, nhà họ thật sự sẽ kết thúc.
Tối hôm đó, sau khi giao xong một ly rượu, thừa dịp chỉ trong chốc lát, Bạch Tiểu Vũ trốn trong phòng thay quần áo lén lười biếng một hồi, rất mệt, cậu không chịu nổi nữa, Bạch Tiểu Vũ cứ như vậy dựa vào tủ quần áo ngủ thiếp đi.
Quản lý đi vào thấy Bạch Tiểu Vũ như vậy thì tức giận đến mức không có chổ xả, lại đẩy đẩy Bạch Tiểu Vũ, “Bạch Tiểu Vũ, dậy cho tôi, thuê cậu tới đây chính là chỉ để cho cậu ngủ ở đây sao?”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi quản lý, thật sự là tôi quá mệt, thực xin lỗi, tôi bảo đảm sẽ không có lần sau.” Bạch Tiểu Vũ còn chưa kịp mở mắt ra, trong miệng liên tục nói xin lỗi.
“Hừ, đây là lần đầu tiên, tha cho cậu, nếu mà còn có lần sau, cậu cũng không cần tới đây nữa.”
“Vâng vâng.” Bạch Tiểu Vũ cười xin lỗi.
“Đây, đây là rượu mà khách ngồi trong góc quán yêu cầu, mang qua đi.” Quản lý đặt khay vào tay Bạch Tiểu Vũ.
“Vâng vâng, tôi lập tức đi ngay.”
“Nhớ, người phụ nữ mặc áo đỏ.”
“Vâng vâng.”
Chờ quản lý quay người lại, Bạch Tiểu Vũ dụi dụi mắt mình, hướng quản lý chu chu miệng, cắt, có cái gì đặc biệt hơn người đâu, nhưng mà chỉ là một tên quản lý nhỏ, bất mãn chính là bất mãn, nhưng mà Bạch Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không bao giờ dám làm chuyện này trước mặt của quản lý, cậu bây giờ, cậu rất rất cần tiền, cũng không thể mất đi công việc này, thậm chí không thể để bị trừ tiền lương.
Vỗ vỗ mặt để cho bản thân tỉnh táo lại một chút, Bạch Tiểu Vũ vội vàng đi tới chỗ quản lý chỉ: “Thưa cô, đây là rượu cô gọi.”
Cô gái nằm trên sải lai trên bàn ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói của Bạch Tiểu Vũ, ánh mắt có chút men hơi say nhìn Bạch Tiểu Vũ.
“Yêu tinh.”
Gần như thời điểm vừa nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ, Bạch Tiểu Vũ đã xuất hiện một định nghĩa như vậy, người phụ nữ nằm trên quầy bar này thật sự là một yêu tinh, một mình ở quán bar uống say, cô cũng không sợ bị người lợi dụng chiếm tiện nghi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Tiểu Vũ vẫn làm hết phận sự đem rượu đẩy tới trước mặt người phụ nữ, thêm nữa còn nhắc nhở một câu: “Thưa cô, rượu vừa có thể làm người ta say lại vừa có hại cho cơ thể, một mình thì vẫn nên uống ít một chút, ở đây loại người gì cũng, tốt nhất vẫn nên gọi một người bạn đến đón.”
“Anh đang quan tâm ta?” Người phụ nữ khi nghe Bạch Tiểu Vũ nói như vậy, nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.
A… Coi như là cậu nhiều chuyện đi, Bạch Tiểu Vũ ngượng ngùng cười cười, “Chúc cô chơi vui vẻ.”
Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, nói chuyện cùng với quỷ say, cậu cũng không rảnh rỗi như vậy đâu, hơn nữa nếu để cho quản lý nhìn thấy, không chừng lại bị anh ta mắng cậu nữa, cậu cũng không muốn bị mắng.
“Đứng lại.”
“…”
“Anh đứng lại cho tôi.” Thấy Bạch Tiểu Vũ không thèm để ý tới mình, người phụ nữ ngồi trên ghế, bước lên hai bước Bạch Tiểu Vũ kéo lại từ phía sau, “Không phải nói anh dừng lại hay sao?”
Không phải chứ thật sựlà gặp phải một quỷ say, tiêu rồi, trong lòng Bạch Tiểu Vũ trầm mặc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, “Vị nữ sĩ này, có cần giúp gì cho cô không?”
“Có.” Người phụ nữ mỉm cười, “Không phải là anh lo lắng tôi sẽ uống say sao, vậy thì anh uống thay tôi cạn ly rượu này cho tôi đi.”
Người phụ nữ chỉ Bạch Tiểu Vũ chỉ vào ly rượu đặt trên quầy rượu nói với Bạch Tiểu Vũ.
“Xin lỗi, nữ sĩ, tôi không biết uống rượu.” Bạch Tiểu Vũ bình tĩnh từ chối.
“Lúc làm việc ở quán bar mà không uống rượu được à?” Người phụ nữ quan sát Bạch Tiểu Vũ một lát, cười, “Em trai, cậu thật sự là nghĩ chị đây uống say rồi à, cứ như vậy mà lừa gạt tôi sao? Nào, ngoan ngoãn uống đi.”
“Xin lỗi, tôi thực sự không… ừm.”
Người phụ nữ trừng mắt với vẻ không tin, cô thật sự lại đem rượu rót vào miệng mình, không cho mình cơ hội nói xong, trực tiếp dùng miệng đút rượu cho cậu.
Một mỹ nữ ôm chầm lấy anh phục vụ điển trai và cưỡng hôn, những vị khách ở phía xa nhìn thấy cảnh này, lập tức bắt đầu huýt sáo.
“Cô, cô, cô…” Một hớp rượu bị ép buộc nuốt vào bụng, Bạch Tiểu Vũ lắp ba lắp bắp kinh hãi nhìn người phụ nữ, quá, quá, quá đáng sợ.
“Mùi vị không tệ.” Người phụ nữ liếm liếm môi với vẻ sắc tình, ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Tiểu Vũ, “Đêm nay đi với tôi thì sao?”
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tùy tiện như vậy, quả nhiên phụ nữ đều khôn trọn vẹn, Bạch Tiểu Vũ không vui, coi cậu là cái gì, con vịt sao “Không muốn.”
“Ha ha…” Vẻ mặt của Bạch Tiểu Vũ không có làm cho người phụ nữ tức giận, ngược lại làm cho cô cảm thấy buồn cười, thật sự là một tên tiểu tử thú vị nha, “Tiểu tử, nhìn phản ứng của cậu, sẽ không phải là không được đấy chứ?”
“Cô mới không được, cả nhà cô đều không được.” Bạch Tiểu Vũ tức giận đến mức mắng lại.
“Ha ha.” Chàng trai đẹp trai như vậy tức giận vẫn có chổ đẹp, cô tìm được bảo bối rồi, người phụ nữ lấy ra từ trong túi một xấp tiền, “Quản lý.”
“Vị tiểu thư này, ngài có cần phục vụ gì không?” Quản lý bước nhanh tới, nhìn Bạch Tiểu Vũ ghen tị, lại có thể được một mỹ nữ cưỡng hôn như vậy, sao lại không phải là cậu, mặt trắng nhỏ một chút thì tốt biết mấy.
“Số tiền này là tiền bo, tôi định đưa anh ta đi, có được không?”
Bạch Tiểu Vũ nhìn người phụ nữ với vẻ mặt không thể tin được, quản lý liếc mắt nhìn xấp tiền trong tay người phụ nữ, hơn mấy ngàn tệ, người phụ này ra tay cũng coi như hào phóng, vội vàng gật đầu nói: “Chốt đơn.”
“Quản lý, tôi còn chưa tan việc.” Bạch Tiểu Vũ không thể tin nổi nhìn quản lý cứ như vậy mà bán mình đi.
“Không sao đâu, Tiểu Vũ, không phải cậu rất mệt mỏi sao, đừng nói quản lý không nhân đạo, hôm nay tôi để cho cậu tan ca sớm, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không trừ tiền lương của cậu đâu, cậu nhìn vị tiểu thư này đã có chút say rồi, cậu cứ đưa cô ấy về nhà đi, đưa người đẹp về nhà, là xem như phong độ lịch sự của đàn ông thôi, đi đi.” Quản đốc cầm lấy tiền, vỗ vỗ tay Bạch Tiểu Vũ, rồi nhanh chóng biến mất.
“A a, cậu xem này, quản lý của cậu không cần cậu nữa nha.” Người phụ nữ dường như không nhận ra đây chính là kiệt tác của mình, còn rất vui vẻ đứng một bên mỉm cười hạnh phúc.
“Đi thôi, tôi chở cậu về.” Quản lý nói để cho cậu đi về mà không trừ tiền lương, không đi thì cũng không có gì, Bạch Tiểu Vũ cũng không có giãy dụa hồi lâu, kêu người đẹp chờ một chút, nhanh chóng đổi quần áo rồi sau đó mang theo người đẹp ra khỏi quán bar, kế hoạch của cậu là như vậy, sau khi tiễn người đẹp về, cậu cũng trở về nhà, hôm nay có thể ngủ nhiều thêm một chút.
Kéo người đẹo ra khỏi quán bar, Bạch Tiểu Vũ nhìn xung quanh một lát, “Cô có xe không?”
“Xe? Có nha.”
“Đậu ở đâu?”
“Ở, ở… đó đó.” Người phụ nữ lắc đầu một cái, chỉ vào một chiếc xe thể thao.
“Thật sự có tiền nha.” Bạch Tiểu Vũ cũng từng là con em nhà giàu, đương nhiên nhìn thoáng qua cũng biết xe của người phụ nữ này là xe xịn, nhưng mà người phụ nữ này hình như so với cậu thì không lớn hơn cậu mấy tuổi, vì vậy cậu đoán rằng người phụ nữ này cũng phải là một đại tiểu thư nhà giàu các loại,
“Đi thôi, nhà của cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
“Nhà? Nhà của tôi ở XXXXXXXXXXX.”
“À.”
Nhà của người đẹp này nằm ở trong một tiểu khu cao cấp, Bạch Tiểu Vũ biết nơi đó, liền lái xe đưa người đẹp về nhà, rất nhanh liền chạy tới địa chỉ người đẹp này nói, “Ồ, chúng ta tới rồi.”
Thấy người đẹp nhắm mắt lại có vẻ không có phản ứng, Bạch Tiểu Vũ vỗ nhẹ lên mặt người đẹp, định đánh thức cô.
“Đáng ghét.” Người đẹp có chút không vui khi bị quấy rầy, mở to mắt nhìn Bạch Tiểu Vũ, “Tôi ở lầu 16, 1601, ôm tôi đi lên.”
“Này…” Bạch Tiểu Vũ muốn nói đến đây rồi thì tự mình đi lên đi, người đẹp lại trừng mắt nhìn cậu, “Tên tôi không phải là này, tôi có tên, nhớ rõ, chị tên là Hạ Đóa, Hạ trong mùa hạ, Đóa trong lãng hoa nhất đóa, biết chưa? ”
“Hạ Đóa? Hạ Đóa tiểu thư, tự mình đi lên nhà đi, tôi phải về nhà.”
“Tôi không đi đâu, cậu bế tôi lên đi.” Hạ Đóa liếc yêu cậu, lúc này lại bắt đầu chơi xấu.
“Được rồi, được rồi, tôi đưa cô lên, tôi đưa cô lên còn không được sao?” Không thể chịu nổi Hạ Đóa giống như đứa trẻ đang chơi xấu với mình, Bạch Tiểu Vũ vội vàng đầu hàng, tỏ ý sẽ nghe lời cô.
Lúc này Hạ Đóa đã hài lòng, cô nhắm mắt lại tựa như muốn ngủ tiếp.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều làm công việc thể chất, cân nặng của Hạ Đóa cũng không có là gì trong mắt Bạch Tiểu Vũ, vì vậy thoải mái bế cô lên lầu, “Tiểu thư, đến rồi, mở cửa.”
Hạ Đóa tìm được chìa khóa từ trong túi xách, tay cô mở cửa, Bạch Tiểu Vũ bế cô vào, nói rới thì mặc dù cậu cũng từng có bạn gái nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ thuần khiết đó có được hay không, mềm hương trong ngực như vậy, không phản ứng là anh không ổn, ôm Hạ Đóa vào cửa, cậu chỉ muốn đặt cô ấy xuống nhanh chóng và rời đi,
“Phòng ngủ ở đâu?”
Kỳ thực thì bật đèn lên cũng không cần hỏi, nhà của Hạ Đóa là một căn hộ đơn giản một phòng khách một phòng ngủ, một người ở, thời điểm sửa sang thì tất cả các bức tường đều được trang trí và dán cách âm, phòng khách, phòng ngủ và nhà bếp tất cả đều được tích hợp, phòng vệ sinh cũng chỉ được ngăn cách bằng tấm kính trong suốt, thứ dễ thấy nhất ở giữa ngôi nhà là một chiếc giường ngoại cỡ hình trái tim, trong lòng đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Tiểu Vũ rõ ràng cảm giác được hô hấp của mình trở nên nặng nề hơn.
Nhanh chóng đặt Hạ Đóa lên giường, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Hạ Đóa lại ôm ghì cổ cậu.
“Thích ở đây sao?”
“Buông ra.” Chết tiệt, người phụ nữ này có biết mình đang làm gì không vậy?
Hạ Đóa không biết mình tỉnh lại từ lúc nào, ánh mắt một mảnh trong veo, bây giờ dường như không có say một chút nào, không biết từ lúc nào đôi chân thon dài đã quấn lấy eo Bạch Tiểu Vũ.
“Ở lại đi.”
Lời mời rõ ràng như vậy, nếu ai nghe không hiểu thì chính là kẻ ngu.
“Không được.” Bạch Tiểu Vũ lắc đầu, cậu ta không chơi tình một đêm.
“Ha ha, vậy sao?” Hạ Đóa không cho Bạch Tiểu Vũ cơ hội nói chuyện, kỷ xảo thuần thục bắt đầu trêu chọc, cô ấy cũng không tin là mình không thể xử lý một con gà con.
“Hừm…” Sự thật chứng minh, gà con không thể đùa giỡn với những phụ nữ thành thục với kỹ năng phong phú.
Mặc dù lý trí cảm thấy hẳn là cậu nên rời đi, nhưng mà, thân thể lại trái với tâm nguyện của cậy, bị dục vọng khống chế, bản chất ngay thẳng của đàn ông của Bạch Tiểu Vũ lúc này cũng chưa bị vứt đi, cậu có thể bị phụ nữ chinh phục, nhưng mà tuyết đối không được để cho phụ chủ động, đổi khách thành chủ, “Cô gái, là em ép tôi!”.