Bệnh Thê

Nửa đêm.

Phong Hân cảm thấy bản thân đã phiêu du tới nào đó, quanh quẩn chóp mũi là hơi ấm vừa xa lạ lại quen thuộc, bên tai là âm thanh quyến rũ của thiếu nữ mà dường như đã rất lâu rồi cô mới nghe lại.

Xúc cảm ấm áp trên đầu ngón tay, giọng điệu giận dỗi mơ hồ, nàng săn sóc nói, "Chị ơi, lỡ ngày mai không dậy nổi thì làm sao bây giờ?"

Ngữ khí lo lắng kia dành cho Phong Hân, còn có sự thân mật chỉ có giữa những cặp tình nhân với nhau.

Làm Phong Hân từ trong mơ hồ chợt bừng tỉnh, cô hình như nghe được giọng của Thương Tòng Thư? Quá lâu rồi, cô không nhớ rõ lắm, nhưng giọng này chắc chắn là Thương Tòng Thư, lại quá kiều, giống như của hai mươi năm trước.

Cô mở mắt trợn to, bình tĩnh nhìn cô gái ngồi cuộn tròn bên người, mái tóc dài xõa ra một phần, da thịt trắng nõn tinh tế, trên người còn mặt một chiếc váy ngủ ren trắng tinh, nửa dây áo vắt lỏng lẻo trên vai.

Phong Hân hoảng hốt, sao cô lại nhìn thấy Thương Tòng Thư của hai mươi năm trước???

Phong Hân rất có ấn tượng với chiếc váy ngủ này, là cái năm đó cô mua về dỗ dành Thương Tòng Thư mang, Thương Tòng Thư khẩu thị tâm phi nói, "Em còn lâu mới mặc, cả áo lót ngực cũng không có."

Tối đó liền chui vào chăn của cô, bắt cô tự mang, đêm đó các nàng cũng không đi đến bước cuối cùng, dù cho cô muốn, cô cũng chỉ ôm Thương Tòng Thư một lúc lâu, cô tôn trọng nàng ấy.

Đây là chuyện của hai mươi năm trước, lúc các cô vẫn còn là sinh viên.

Khi Phong Hân còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, môi của cô liền thấm đau, cô bị Thương Tòng Thư cắn.

"Chị đang nhớ tới bạn nhỏ khác sao?" Thương Tòng Thư vòng tay qua vai cô, hai bên má phồng lên như cá nóc, đối với việc cô phân tâm vô cùng bất mãn, nói thẳng một câu tàn nhẫn, "Phong Hân, em đã nói với chị rồi, cùng em ở bên nhau chính là phải cưới em, nếu giữa chừng chị đổi ý, em liền bóp chết cái đồ hỗn đản nhà chị!"


Lời nói quen thuộc truyền vào tai, nghe lấy lời hứa hẹn năm xưa, liền hít ngụm khí như bị kim đâm vào ngực, đau đớn chi chít.

Cô vùi mặt vào cổ Thương Tòng Thư...

Thương Tòng Thư triều mến mà xoa đầu Phong Hân, cho rằng Phong Hân bị mình hù dọa, hừ nói, "Chị biết sợ sao! Lời hung ác hơn em còn chưa nói đấy!"

Phần cổ đột nhiên cảm nhận được một hàng nước mắt nóng bỏng, động tác của Thương Tòng Thư cứng đờ, tay không biết nên để chỗ nào, hốc mắt cũng nhiễm sương mù.

"Chị sao vậy?" Thương Tòng Thư dùng tay nâng vai Phong Hân lên, nhìn Phong Hân khóc đến đẫm nước mắt, tay chân luống cuống, "Chị thật sự không muốn em sao?"

Thương Tòng Thư trước kia rất thích nói những điều này, Phong Hân nếu dám phụ nàng, đổi ý đi yêu người khác, nàng sẽ trả thù Phong Hân đủ kiểu, mỗi lần như vậy Phong Hân đều sẽ ôm hôn dỗ dàng nàng.

Nàng biết nàng đôi khi rất ấu trĩ, dù những lời âu yếm Phong Hân nói với nàng đều nghiêm túc.

Hôm nay Phong Hân cư xử rất kỳ lạ, thậm chí còn khóc.

Phong Hân không nói lời nào, chỉ dựa vào trên người Thương Tòng Thư lặng yên nức nở, môi lưu luyến đặt trên má Thương Tòng Thư mà hôn, từng tiếng từng tiếng lẩm bẩm: "Tòng Thư, Tòng Thư...."

Tòng Thư của cô.

Lúc được Tòng Thư đáp lại tình cảm, Phong Hân rất hạnh phúc, Thương Tòng Thư lúc đó chính là trạng nguyên khoa văn của tỉnh Z.

Hồi còn học Cao Trung cũng rất nổi tiếng, ba dòng thơ tình và vũ điệu cổ điển của nàng từng nổi trên mạng một thời, người còn chưa đến, diễn đàn cùng tin tức của trường về nàng sớm đã che trời lấp biển.


So sánh cô với những phú nhị đại từng theo đuổi Thương Tòng Thư, món trang sức nhỏ bình thường cô tặng cho Thương Tòng Thư còn không đáng nhắc đến.

Vậy mà Thương Tòng Thư lại nhìn trúng cô, lần đầu tiên nhận thư tình của cô, dắt cô đến cầu thang, nhỏ giọng nói, "Chị đọc cho tôi nghe đi, đọc đi đọc đi được không....?"

Cô đứng tại chỗ ngượng ngùng, không biết làm sao.

Thương Tòng Thư liền uy hiếp, "Chị không đọc thì tôi sẽ ném nó vào hộc như những lá thư khác, tốt nghiệp cũng sẽ không mở ra!"

Cô vừa nghe liền đồng ý trong hoang mang.

Ngày đó cả hai nàng đều trống tiết, cô lặng lẽ đọc nội dung của bức thư, ánh sáng ở cầu thang có chút mơ hồ, cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thương Tòng Thư, chỉ biết Thương Tòng Thư rất ngoan ngoãn mà lắng nghe cô.

"Chị tên là Phong Hân? Là Hân trong hân hoan hả?" Thương Tòng Thư hỏi, giọng điều tràn đầy nũng nịu thẹn thùng của thiếu nữ, "Chị Phong Hân nè, trên thư tình của chị không viết thông tin liên lạc, nếu em không chặn chị lại, thì biết đi nơi nào tìm chị đây?"

Phong Hân không nghĩ đến Thương Tòng Thư sẽ ưu ái mình như vậy, từ đó về sau, các nàng có một khoảng thời gian ngây ngô mà trò truyện.

Lúc đó cô rất thích Thương Tòng Thư, dù cho khi đó Thương Tòng Thư không đáp ứng cô, thậm chí vẫn có thể cam tâm tình nguyện tiêu hết tiền làm thêm cho Thương Tòng Thư.

Thương Tòng Thư là nữ thần mà cả trường đều công nhận, nàng lại rất khẩn trương với các mối quan hệ của cô, rõ ràng người nên lo lắng là cô mới phải.

Nếu phát hiện cô ở câu lạc bộ luyện múa uống nước mà người khác đưa, có thể giận đến mức ở trước mặt cô ăn hết một bình giấm to.


Rõ ràng là hai nàng yêu nhau đến vậy, Phong Hân không thể tin được có một ngày cô sẽ đối đãi với cô gái mình thích như vậy.

Cô mất kiên nhẫn với việc đáp lại câu hỏi của Thương Tòng Thư vào những lúc hiếm hoi nàng thanh tỉnh, hỏi cô còn yêu nàng hay không.

Sự lạnh nhạt và chết lặng của cô, thương tổn Thương Tòng Thư.

"Em ở đây, chị đừng khóc có được không?" Thương Tòng Thư ôm lấy Phong Hân, nghe thấy Phong Hân vẫn luôn gọi tên nàng, đau lòng đến không chịu được, "Nếu có chuyện gì thì chị nói với em, chúng ta cùng nhau giải quyết có được không?"

Phong Hân lắc đầu, cô không biết là mình đang nằm mơ, hay là cô thật sự trở về hai mươi năm trước, cô sợ khi tỉnh lại sẽ thấy bộ dáng dữ tợn của bản thân, hoàn toàn không còn kiên nhẫn với Thương Tòng Thư.

Cô cũng cảm thấy bộ dáng chính mình khi đó rất đáng sợ, Thương Tòng Thư khi phát bệnh sẽ lăn lộn cuồng loạn, đem cô so với Thương Tòng Thư cũng không khá hơn là bao.

Những lời chỉ trích của cô với Thương Tòng Thư, sự thiếu kiên nhẫn của cô, cả việc cô thường xuyên không chịu về nhà, tất cả đều là bằng chứng cô thất hứa đối với nàng.

Phong Hân khóc đủ rồi, ghé vào trên người Thương Tòng Thư không chịu ngủ, cứ như vậy nhìn nàng, nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Đã rất lâu rồi cô không thấy một Thương Tòng Thư ôn nhu săn sóc như vậy, một bộ dáng đi nhẹ nói khẽ, gợi lên từng đợt sóng đánh vào tim cô.

"Em còn muốn tiếp tục không?" Cô hỏi.

Thương Tòng Thư ngầm hiểu được ý tứ của cô, tai lặng lẽ đỏ lên, nàng lắc đầu nhẹ giọng cự tuyệt, "Tâm tình của chị không tốt, em chỉ muốn ôm như vậy."

Phong Hân giờ nhớ không rõ lần cuối cùng Thương Tòng Thư thân mật là khi nào.

Cô sợ nhìn thấy không thấy ôn nhu trong ánh mắt của Thương Tòng Thư, tuy mỗi ngày cô đều sẽ về nhà, nhưng thời gian ở nhà lại rất ngắn ngủi.


Phong Hân siết chặt thiếu nữ mềm mại trong lòng ngực một hồi, mới tìm về được chút cảm giác chân thật, chân thật cảm nhận được, Tòng Thư của cô vẫn còn yêu cô...

Cô ôm chặt người trong lòng ngực, âm thầm quyết tâm sẽ không để Thương Tòng Thư biến thành dáng vẻ kia.

Dựa theo tuyến thời gian, tuần sau Thương Tòng Thư sẽ đi ngang qua một trường tiểu học trong trung tâm thành phố để đến triển lãm mỹ thuật, đúng lúc tan trường vào buổi trưa, những đứa nhóc chen lấn trên vạch qua đường.

Trên đường sẽ xuất hiện một chiếc xe con không người lái bị mất phanh, Thương Tòng Thư vì muốn tránh cho tình huống xấu, nàng tông đến đầu chiếc xe kia, làm cho hai xe va chạm.

Não bộ Thương Tòng Thư cũng vì vậy mà bị thương, tỉnh lại tinh thần đã không còn bình thường.

Vậy mà cha mẹ của những đứa trẻ được cứu đó, chỉ đưa đến vài túi hoa quả lúc Thương Tòng Thư vẫn đang hôn mê, còn phí giải phẫu đã kếch xù của Thương Tòng Thư, cùng phí trị liệu phục hồi về sau lại không thấy một ai lên tiếng.

Phong Hân làm sao không hận, cô hận hành động anh dũng kia của Thương Tòng Thư, lại không được người khác đối xử tử tế, để truyền thông hưởng lợi, bị trường học đem đi làm quảng bá.

Tai nạn này, đào rỗng túi tiền của nhà Thương Tòng Thư, cùng đường đến cả ba mẹ Thương Tòng Thư cũng từ bỏ, đến cùng cũng không có lấy một ai tới giúp Thương Tòng Thư.

Còn những đồng tiền tiết kiệm ít ỏi của cô, cũng chỉ đủ để mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho Thương Tòng Thư mà thôi.

Phong Hân nhớ tới những ngày khổ cực khiến cô hít thở không thông kia, đôi mắt nhịn không được mà thấm ướt, cô không phải chưa từng tưởng tượng đến những gian khổ mà ngày tháng sau sẽ gặp phải, nhưng không có vấn đề, chỉ cần Thương Tòng Thư còn yêu cô.

Kết quả những thứ cuối cùng có thể chống đỡ giúp cô, từng thứ từng thứ một bị Thương Tòng Thư thu hồi...

Ngực Phong Hân chợt nghẹn đau, ôm Thương Tòng Thư càng chặt, cô cần gì quan tâm tới sống chết của người khác chứ, chỉ cần Thương Tòng Thư an toàn là đủ.

Trong đầu Phong Hân bắt đầu lập ra kế hoạch giúp Thương Tòng Thư tránh khỏi vụ tai nạn giao thông, khi mơ màng sắp ngủ, một âm thanh âm u thình lình xuất hiện trong đầu cô, "Nếu quá mệt mỏi, không bằng đem tôi bỏ vào quan tài đi."

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận