Phong Hân còn dự định tìm cách tạm biệt Thương Tòng Thư, Thương Tòng Thư lại muốn cùng Phong Hân bên nhau cả đời.
Những lời này như đá nặng đè lên tim Phong Hân, đè ép khiến cô không thở được, cô không muốn cùng Thương Tòng Thư bên nhau như đời trước, đến cuối cùng cả hai chỉ còn lại mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy nhau thôi tim cũng đã đầy khó chịu, chán ghét.
Lần đầu tiên cô thật sự lựa chọn từ bỏ Thương Tòng Thư, đã là năm 30 tuổi.
Lúc cô đưa Thương Tòng Thư về nhà họ Thương, phản ứng đầu tiên của cha mẹ nàng, là trách móc cô làm chậm trễ thời gian kết hôn của Thương Tòng Thư.
Ngay cả cha mẹ ruột của Thương Tòng Thư cũng coi nàng như gánh nặng mà chối bỏ, tìm cho nàng một tên vô lại không ai muốn cưới, gả Thương Tòng Thư đi.
Anh trai và em gái của Thương Tòng Thư đã có gia đình riêng, đối với nàng chính là muốn né còn không kịp.
Cuối cùng cô cũng không còn cách nào, sao cô có thể để Thương Tòng Thư gả cho tên côn đồ kia.
Nghĩ tới đây cô đã không nỡ, cuối ngày lại mang Thương Tòng Thư từ nhà họ Thương trở về.
Phong Hân không dám tưởng tượng, nếu đời này cô thật sự rời khỏi Thương Tòng Thư, vậy Thương Tòng Thư phải làm sao bây giờ, nhà họ Thương sẽ chiếu cố nàng vài năm rồi tùy tiện tìm một người đàn ông, gả nàng đi sao?
Cô mong mình có thể ích kỷ hơn một chút, có thể từ bỏ Thương Tòng Thư.
Ngay cả cha mẹ Thương Tòng Thư cũng không thể ở bên cạnh Thương Tòng Thư không rời không bỏ, vì sao cô phải cố chấp giữ vững lời hứa thuở đầu đến đau khổ như vậy?
Nhưng đến lúc phải lựa chọn từ bỏ, cô lại không thể nhẫn tâm......
Phong Hân căng thẳng sắp chết, đôi mắt đầy tia máu, cô muốn hôn lên khuôn mặt Thương Tòng Thư, Thương Tòng Thư lại đẩy ra.
Cô có chút mất mát, nắm lấy tay nàng ôm trước ngực, dịu dàng trấn an, "Đừng khóc, bây giờ chị đưa em về có được không?"
Thương Tòng Thư khóc quấy ẫm ĩ, nàng không muốn ngây người mãi trong bệnh viện, nàng còn nghi ngờ Phong Hân có người khác, cảm xúc cùng tính tình rất cuồng loạn, nghe Phong Hân nói sẽ đưa nàng về, cảm xúc mới ổn định hơn một chút.
"Vậy mình mau đi, đừng để kẻ giết người kia thấy, sẽ rất rắc rối." Thương Tòng Thư nghe thấy trong điện thoại có người muốn bắt nàng, sợ đi trễ sẽ không thoát được.
Phong Hân thừa dịp Ôn Du còn đang gọi điện ở bên ngoài, cùng Thương Tòng Thư ra khỏi bệnh viện bằng cửa khác, trên đường nhắn lại cho Ôn Du: 'Dì, Tòng Thư sợ hoàn cảnh ở bên này, cháu cùng nàng về trước.'
Gọi xe trước bệnh viện khá thuận tiện, lúc đi Phong Hân còn tránh đụng phải khoa nhi.
Trở lại phòng trọ, Phong Hân muốn kiểm tra xem chỗ Thương Tòng Thư ngã bị thương, có nghiêm trọng không.
Biểu tình của Thương Tòng Thư đột nhiên hoảng sợ, rồi lại thoáng trấn định, ánh mắt ngập ngừng, giống như đang sợ hãi việc gì.
Nàng không có phát ra tiếng, dùng khẩu hình miệng nói với Phong Hân: "A Hân, trong tủ quần có người."
Giống như chỉ có nói chuyện bằng cách này mới không bị người nấp trong phòng nghe thấy.
Phong Hân quen thuộc bệnh trạng của Thương Tòng Thư, biết rõ trong tủ quần áo không có người nào, vẫn lấy quần áo bên trong tủ ra nhìn xem, làm Thương Tòng Thư yên tâm.
Ôm Thương Tòng Thư rụt người bên cạnh vào lòng, kiên nhẫn nói: "Chị xem rồi, trong tủ không có người, chắc là đã chạy mất trước khi hai ta trở về."
Thương Tòng Thư vẫn sợ hãi, ôm chặt cánh tay Phong hân, giọng nói nhỏ đến đáng thương, "Vậy còn dưới giường thì sao? chị kiểm tra bên dưới giường chưa?"
Phong Hân lần nữa kiểm tra trước mắt Thương Tòng Thư, quỳ xuống đất nhìn gầm giường và ghế sô pha, kiểm tra cả đằng sau rèm cửa.
Từ phòng ngủ tới phòng khách, phòng bến tới đến toilet, không than vãn tìm người căn bản không tồn tại trong nhà cho Thương Tòng Thư.
Sau khi xác nhận 'người kia' thật sự đi rồi, Thương Tòng Thư mới dám nói chuyện, lòng còn sợ hãi, "Ngày mai chúng ta dọn nhà đi, nơi này không an toàn."
Phong Hân không vội đáp ứng việc chuyển nhà, đỡ Thương Tòng Thư ngồi lên sô pha, Phong Hân tìm khóa váy, "Để chị xem vết thương của em, có bị đau nơi nào không, hả em?"
Tiếng ngã trong phòng bệnh rất vang, không có việc gì là chuyện không thể.
Thương Tòng Thư nâng cánh tay lên, sau khi nghe Phong Hân nhắc đến, nàng giống như vừa mới nhớ tới việc mình bị ngã, nước mắt lưng tròng, "Hức...... Bả vai, cánh tay cũng đau nữa."
Nếu không phải Phong Hân luôn nhớ tới chuyện này, Thương Tòng Thư hiện tại mới có thể ý thức được việc mình ngã bị thương, phản ứng dần dần trở nên chậm chạp.
Vai trái của Thương Tòng Thư máu tụ một mảnh, một mảnh này trên cơ thể rất chói mắt.
Phong Hân nhìn còn đau, lấy thuốc làm tan máu bầm tới xoa cho Thương Tòng Thư, bật Ti Vi trong phòng khách, Thương Tòng Thư lấy điều khiển, Phong Hân nghĩ tới vài chuyện, lấy lại điều khiển theo bản năng.
Ti Vi không ngừng chuyển kênh, trên màn hình chợt lóe qua cả động vật, thực vật, nam nữ già trẻ.
Thấy Thương Tòng Thư không có phản ứng gì, Phong Hân ngơ ngẩn, cô nâng mặt Thương Tòng Thư về, hỏi: "Tòng Thư, em không sợ trẻ nhỏ sao?"
Thương Tòng Thư nghi hoặc, chui vào lòng Phong Hân giống như mèo con, "A Hân chính là bạn nhỏ, vì sao phải sợ?"
Phong Hân: "Chị đều 21 tuổi, sao lại là bạn nhỏ?"
Thương Tòng Thư cắn môi dưới, nghiêm túc nói: "Chị mỗi ngày đều uống sữa, còn không phải bạn nhỏ sao?"
"Phụt......" Phong Hân nhất thời không tìm thấy cách phản bác, môi cọ lên khuôn mặt căng mềm của nàng, "Ừ, em cũng là bạn nhỏ."
Có lẽ vì địa điểm xảy ra tai nạn lần này không phải ở trường học, nên Thương Tòng Thư không có nỗi sợ đối với trẻ con giống như đời trước.
Dù thế nào, đây xem như là một chuyện tốt, nhiều việc sẽ thuận tiện hơn nhiều, lúc cô đưa Thương Tòng Thư ra ngoài cũng không cần tránh nơi có trẻ con.
Hiện tại bệnh của Thương Tòng Thư chỉ mới ở giai đoạn đầu, còn chưa đến nỗi nghiêm trọng quá mức.
Người phụ nữ trong ngực Phong Hân không yên tĩnh, lại lộn xộn.
Thương Tòng Thư đột nhiên yêu cầu, "Bây giờ em muốn uống sữa bò."
"Được." Phong Hân đồng ý, "Chị đi lấy cho em, em ngồi xem ti vi chờ chị, không cần đi lung tung."
Xem ti vi là một hình thức thu hút, có thể khiến cho Thương Tòng Thư trong giai đoạn đầu bị bệnh, không đưa ra nhiều phán đoán.
Phong Hân đang đứng dậy từ sô pha, cổ bị Thương Tòng Thư giữ lại, yết hầu hơi khô, đem tay Thương Tòng Thư ra, "Đừng quấy."
Thương Tòng Thư hừ giọng ra từ chóp mũi, "Em cứ quấy."
Từ trước tới nay Phong Hân không thể chống cự trước việc Thương Tòng Thư làm nũng, huống hồ còn trải qua nhiều chuyện như vậy, chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy, đã rất lâu kể từ khi Thương Tòng Thư thân mật với cô như vậy, nhất thời có cảm giác phiền muộn không biết làm sao.
Cô vẫn luôn không có cách nào chống cự Thương Tòng Thư, bị nhiệt độ cơ thể quen thuộc lại gần, cô chỉ có thể đầu hàng phục tùng, đáp lại nhiệt tình không thua kém gì Thương Tòng Thư.
"Tòng Thư......" Phong Hân cảm thấy bản thân rất vô sỉ, một tiếng trước còn đang nghĩ cách rời xa Thương Tòng Thư, vậy mà hiện tại còn có thể cùng Thương Tòng Thư ngọt ngào như vậy.
Cả cô cũng không hiểu rõ, cuối cùng bản thân thật sự muốn điều gì, cô tự cho là đời trước không rời không bỏ, vậy mà lòng lại không gánh nổi mấy chữ không thẹn với lương tâm.
Tòng Thư à, Tòng Thư của chị......
_________
ED: mai lại là thứ hai.