Edit: Tiểu Màn Thầu
Ở phía sau không ngừng vang lên âm thanh “Đùng đùng”, so với vừa rồi âm thanh càng rõ ràng hơn, khắp nơi đều là tiếng la hét của mọi người, suy nghĩ trong đầu cô dần trở hỗn loạn.
Cô muốn quay đầu nhìn xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng thân thể của Chu Kỳ Lạc đã chắn ngang tầm nhìn của cô.
Cũng không biết có phải do cô chạy quá chậm chạp, làm cho Chu Kỳ Lạc lảo đảo một bước, dường như muốn ngã lên người cô, may mắn cô theo bản năng đưa tay đỡ lấy cậu.
“Không sao đâu,” Lúc nói ra câu nói này cậu có chút nghiến răng nghiến lợi, “Nhanh lên chạy vào lối thoát hiểm ở phía trước!”
Lần này cô rất phối hợp, nghe theo sự chỉ đạo của cậu, hoà cùng dòng người chạy vào lối thoát hiểm.
Nhìn mọi người vội vàng chạy xuống lầu, tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Bất chợt cảm thấy sau lưng trống trải, bàn tay ấm áp đặt trên người cô cũng biến mất.
Cô vội quay đầu lại, phát hiện Chu Kỳ Lạc một tay chống trên vách tường, khuỵu một chân trên mặt đất.
Mọi người lần lượt chạy vòng qua người cậu để xuống lầu, cô chen chút qua đám người đó tiến về phía Chu Kỳ Lạc.
Trên trán cậu toàn mồ hôi, đôi môi tái nhợt, đôi mắt sáng ngời dần vụt tắt.
Khi nhìn thấy cô cậu vẫn cố nở một nụ cười trấn an.
Không đợi cô lên tiếng hỏi, cậu đã giành nói trước: “Em không sao đâu, chỉ là phần bụng có chút đau thôi.
Chị đi trước đi, một lúc nữa em sẽ đuổi theo…..”
Phần bụng bị đau? Cô chớp chớp mắt.
Bụng đau đến mức không đứng lên nổi à?
Bỗng nhiên cô nhớ đến vừa rồi Chu Kỳ Lạc có chút lảo đảo muốn té, trong lòng không tránh khỏi nhảy dựng lên, vội vàng đi vòng ra phía sau lưng của Chu Kỳ Lạc.
Dường như cậu muốn che giấu điều gì đó, còn cố ý cúi thấp người xuống, nhưng ở trong mắt cô nhìn giống như thân thể cậu đang run rẩy.
Ngay sau đó chân tướng lập tức bại lộ ở trước mắt cô.
“A!” Một tiếng hô ngắn ngủi vang lên, sau đó cô hoảng loạn che miệng lại.
Hôm nay cậu mặc áo thun màu trắng, bên hông đã nhuộm đỏ một mảng, trông thật sống động, nhưng nhìn vô cùng ghê người.
Sau một lúc cô mới bình tĩnh hồi tưởng lại: Hoá ra, vừa rồi chính là —— tiếng súng.
Giờ phút này mùi máu tươi mạnh mẽ xộc vào khoang mũi, mùi hương còn rõ ràng như vậy, nhưng vì sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra?
Đứng sững sờ ở một góc trong lối đi nhỏ, trước mắt chính là Chu Kỳ Lạc đang dần suy yếu.
Bọn họ giống như bị bấm nút pause, mọi người không ngừng chạy lướt qua bọn họ để đi xuống lầu.
Vừa rồi cô đã tỉnh ngộ, bởi vì sợ hãi và hoảng loạn, mọi người sẽ không còn muốn quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, một khi sinh mạng bị đe dọa, hầu hết mọi người đều trở nên kích kỷ và vô tâm, bao gồm cả cô.
Nhưng mà Chu Kỳ Lạc không nằm trong “Đại đa số” đó.
Trong thời điểm nguy hiểm cậu vẫn che chở cho cô.
Chẳng lẽ cậu muốn làm “Anh hùng” như thế sao? Hay là giống như lời cậu đã từng nói, bởi vì “Rất thích”, cho nên cậu mới muốn làm người hùng của riêng cô?
Không thể nghĩ ra được đáp án, hiện giờ cả người cô rét run, ngăn không được sự run rẩy.
Cô đi đến bên cạnh cậu, nắm lấy bàn tay đang chống trên mặt đất của cậu, bàn tay ấy vô cùng lạnh lẽo, dần dần mất đi độ ấm.
Đôi mắt cậu cũng trở nên ảm đạm, thân thể không còn chống đỡ được nữa liền lảo đảo nghiêng về phía cô.
Trong nháy mắt cô trở nên luống cuống, cực kì luống cuống!
“Kỳ Lạc! Kỳ Lạc! Em cố chịu đựng một chút, chị sẽ tìm người giúp đỡ!”
Nghe cô nói như vậy, dường như cô nhìn thấy cậu khẽ cong môi, hay nó chỉ là ảo giác của cô.
Cô nhìn khắp nơi, hô lên vài tiếng “Help”, cũng không biết từ khi nào xung quanh đã không còn có ai, đa số mọi người đều đã chạy xuống lầu.
May mắn hơn là tiếng súng đáng sợ kia cũng đã dừng lại.
Hiện giờ cô không còn tâm trạng chú ý đến tiếng súng, ngược lại vì bốn phía đều rơi vào yên tĩnh càng làm cô cảm thấy bất an.
Cô gấp đến mức muốn bật khóc, nhưng Chu Kỳ Lạc lại lên tiếng hấp dẫn lực chú ý của cô.
Cậu khẽ gọi tên cô, cô vội vàng nghiêng đầu qua hỏi cậu làm sao vậy, cậu cảm thấy có chút buồn cười.
Lên tiếng hỏi: “Chị thực sự chán ghét em như vậy sao?”
Nghe cậu hỏi như thế, cô lại phát ngốc, hơn nửa ngày mới nhớ đến việc cậu che giấu chuyện bản thân mình bị trúng đạn, cô nói: “Chu Kỳ Lạc, chị rất ghét em!”
Cô chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười, “Hiện giờ không phải là lúc để nói đến vấn đề này….”
“Nhưng em muốn biết.” Cậu vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cô, tựa như muốn đem cô thu vào trong đó.
Cô hơi nhướng mắt lên, không ngờ nước mắt lại tuôn rơi.
Khi đối diện với cậu, ánh mắt của cô mang theo sự thẳng thắn và thành khẩn, trong lúc trả lời cậu cũng không có một tia qua loa lấy lệ: “Không chán ghét.”
“Vậy sao ——”Cậu thở nhẹ một hơi, đem cả cơ thể áp lên người cô.
Dừng một lúc, cậu lên tiếng, “ Xin lỗi…Người mà chị giận là em, đúng không?”
“Ừ,” lời nói này cô nói rất nhẹ, giống như phát ra từ khoang mũi.
Bởi vì cô sợ một khi cô lên tiếng, nước mắt kiềm chế không được lại tuôn rơi.
Tình cảnh này cô chưa bao giờ nghĩ đến, cô vẫn luôn cho rằng nhân sinh của mình quá đổi bình thường.
Cho dù việc Chu Kỳ Lạc xuất hiện đã làm nhân sinh của cô trở nên rối loạn, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày trải qua cảnh tượng sinh ly tử biệt.
“Vậy, chị có thích em một chút nào không?” Cậu lại hỏi.
Nội tâm của cô vì vấn đề này mà rối loạn một phen, cô nghẹn ngào lên án: “Hiện giờ đừng hỏi đến vấn đề này có được không?”
Chỉ là Chu Kỳ Lạc không thể hiện bộ dạng mất mát, ngược lại còn khẽ cười, “Ha ha, giống như đang giơ cờ đầu hàng vậy…”
“Em còn nói nữa!” Lúc này cô sắp bị cậu làm cho khóc đến nơi, cuối cùng cô vẫn không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi.
Cô cuống quít dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, đã nghe thấy giọng nói mang theo sự đau lòng của cậu: “Chị khóc à.” Không phải là một câu nghi vấn mà là một câu trần thuật.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Cố gắng nâng tay lên, nhưng nâng được một nửa đã không còn sực lực, “Trong tình cảnh này nam chính nên giúp nữ chính lau nước mắt.”
“Em còn tâm trạng để nói đùa nữa à!” Trái tim của cô như bị treo giữa không trung, thân thể căng thẳng, chẳng biết phải làm gì.
Loại cảm giác này thực sự quá dày vò.
“Đừng lo lắng….Trong trung tâm thương mại, còn có bảo an mà….
Chắc chắn, bọn họ đã báo cánh sát,” Chu Kỳ Lạc nói chuyện đứt quãng, có vẻ như đã cố hết sức.
Nhưng trong tình cảnh như vậy, cậu vẫn không quên trấn an cảm xúc của cô.
“Ừ!” Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, “Chị biết rồi.” Cảm giác thân thể đang dựa vào mình càng ngày càng lạnh lẽo, cô không khỏi cúi đầu nhìn xuống, cô phát hiện Chu Kỳ Lạc đã nhắm mắt lại.
Trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ: Nếu như cậu ngủ không tỉnh lại nữa, cô phải làm sao đây?”
“Kỳ Lạc, em đừng ngủ mà!” Cô bị ý nghĩ này doạ sợ, một lần nữa cảm giác kích động lại dâng lên.
Nhưng lúc này Chu Kỳ Lạc không trả lời.
Cô hy vọng cậu sẽ đột nhiên mở mắt lên, nhìn cô mỉm cười đầy nghịch ngợm, nói với cô rằng đây chỉ là một trò đùa ác ý của cậu mà thôi.
Trước mắt dần trở nên mơ hồ, cô nức nở vài tiếng, cuối cùng khóc lớn lên, giống như một đứa trẻ chịu tủi thân rất lớn.
Cô đã quên mất bản thân mình bao lâu rồi không khóc thương tâm như vậy, giờ phút này lớp nguỵ trang kiên cường kia cũng bị gỡ xuống.
Đối mặt với sinh tử, mọi thứ thật mong manh.
Cô vừa khóc, vừa nghẹn ngào nói, “Thích… Không chỉ, không chỉ có một chút, thích.”
“Chị sợ —— chị, sợ, sợ em chỉ vì không chiếm được….”
“Sợ em chơi chán rồi, sẽ không cần chị….”
“Cũng sợ làm ba mẹ khó xử, còn sợ ánh mắt của mọi người xung quanh.”
“Là do chị quá ích kỷ….
Luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình!”
Có những lời nói, chỉ khi nào thẳng thắng nói ra mới hiểu rõ được tâm ý của bản thân mình.
Cho nên trong giờ phút này, tình cảm của cô đối với Chu Kỳ Lạc mới dần dần hiện rõ lên.
Khi còn bé cô từng cho rằng việc ba mẹ ly hôn không gây ảnh hưởng lớn đến cô, mãi đến lúc trưởng thành, đến độ tuổi bản thân nên nói chuyện yêu đương, cô mới phát hiện ra chuyện ấy ảnh hưởng rất lớn.
Bởi vì sợ bị tổn thương, vì vậy cô luôn tìm cách từ chối và làm tổn thương người khác.
Cô luôn nghĩ người khác có ác ý với mình, cảm thấy tất cả những người tiếp cận cô đều có dụng ý riêng.
Cô vẫn luôn khát khao sẽ có một người đến cứu rỗi cô, đem cô thoát khỏi vũng bùn sâu kia, nhưng khi có người thực sự tiến đến muốn kéo cô ra, cô lại không dám đưa tay nắm lấy.
Chỉ là cuộc sống quá ngắn ngủi, một lần cự tuyệt hai lần do dự, có khả năng cô sắp vĩnh viễn mất đi người đáng quý kia….
Chàng trai đang nằm trên giường bệnh, từng có nụ cười sáng ngời như ánh mặt trời, thậm chí cô còn từng muốn thoát khỏi sự chiếm hữu của cậu.
Nhưng đáng tiếc, cho dù là cảm xúc nào cũng không thể có lại được nữa.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu lên mái tóc vàng của cậu, trông chói nó mắt đến lạ thường, cậu cứ yên tĩnh mà nằm ở đó, giống như một thiên sứ hạ phàm.
Cô ngước mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên ô cửa sổ, sắc mặt nhợt nhạt, mái tóc rối loạn, một mình đơn độc đứng ở đó.
Yên lặng nhìn ngắm chàng trai trẻ nằm trên giường bệnh, không ngừng trông ngóng, hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ tỉnh lại.
Nhưng mà, cậu vẫn không tỉnh lại…..
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Editor: Làm chương này mình chợt có một suy nghĩ, hãy biết trân trọng những người yêu thương mình..