Edit: Ashe
Một ngày trôi qua rất nhanh, thoáng cái lại đến buổi tối.
Ngày hè mưa nhiều, một tiếng sấm vang rền, từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi bên ngoài cửa sổ. Mưa ngày càng to, tiếng mưa rơi lớn dần, đập vào cửa sổ phát ra tiếng lộp độp.
Lục Chu ôm khung ảnh trống trong lồng ngực, cuộn tròn cơ thể, sắc mặt khó coi, bờ mi mảnh dài khẽ run, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Lại nằm mơ rồi.
Trong đám sương mù, Lục Chu cảm giác như mình đang trên mây. Một mảnh sương trắng xóa khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Cậu híp mắt, trong lòng vừa bất an vừa lo lắng.
Gọi to vài câu liên tiếp không ngừng nhưng vẫn chẳng hề có ai đáp lại.
Lục Chu ôm đồ trong tay, lảo đảo chạy về phía trước như đang lạc vào mê cung, xung quanh chỉ toàn là sương mù, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng.
Bỗng dưng có tiếng khóc vang lên, Lục Chu cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh, sự lo lắng trong mắt càng rõ rệt.
Dường như người nào đó đang kìm nén tiếng khóc nức nở.
Cậu đi theo về hướng tiếng khóc, sương mù dần tiêu tan, ánh sáng cũng ngày càng chói mắt. Lục Chu giơ tay gạt sương mù, nín thở tập trung suy nghĩ, men theo tiếng khóc nức nở, đi dần ra ngoài.
Bên ngoài màn sương mù là ánh mặt trời rực rỡ.
Lục Chu tiếp tục nín thở suy nghĩ, bỗng dưng trời đất chao đảo, đột nhiên trong tầm mắt cậu xuất hiện một bé trai gào khóc đến khàn cả giọng. Thấp thoáng có thể thấy đứa bé ôm một đồ vật gì đó, không ngừng khóc lóc.
Lục Chu hơi nheo mắt lại, chỉ cảm thấy dáng vẻ đứa bé đó vô cùng quen thuộc, nhưng không cách nào nhìn rõ được gương mặt.
Đứa bé trai đó giống như cậu, ôm đồ trong ngực, Lục Chu cúi đầu theo thói quen, lại phát hiện không nhìn ra đồ mình ôm trong ngực là gì. Cậu trợn to hai mắt, nhưng tầm nhìn vẫn không rõ.
Tiếng khóc của bé trai cách đó không xa ngày càng lớn, Lục Chu ngước mặt nhìn về phía đó, tầm mắt đột nhiên ngừng lại ở một hình ảnh. Đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh một người đàn ông trung niên, nét mặt vô cùng đau buồn.
Mọi người bao vây ban phía xung quanh, trên mặt mỗi người đều là vẻ bi thương, chỉ chỉ trỏ trỏ người dưới đất.
Còn có cả mấy tiếng thở dài thương tiếc.
“Đây chắc là con trai ông ta, thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ đã mất ba.”
“Nghe nói tài chính trong nhà đều phải dựa vào ba nó, nay mẹ góa con côi, không biết phải sống thế nào đây.”
“Haiz, tạo hóa trêu ngươi.”
…
Thứ mùi ở hiện trường rất khó ngửi, tuy Lục Chu không cảm nhận được, nhưng vẫn thấy rõ những người kia vừa nói chuyện vừa bịt mũi.
Cậu di chuyển tầm mắt theo ánh nhìn của mọi người, nhìn thi thể người dưới nền đất xi măng kia.
Toàn thân người kia đều là máu, quần áo màu trắng dính máu tươi, ngay cả thắt lưng màu đen cũng bị máu nhuộm dần thành đỏ.
Khuỷu tay bị bẻ gập, trong lòng bàn tay còn cầm một thứ gì đó.
Chân mày Lục Chu nhíu chặt hơn, chỉ cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen mắt, rất giống như phần nào đó trong ký ức. Nhưng đợi khi cậu hồi tưởng kỹ lại một lần, vẫn chẳng thế nhớ ra chuyện gì.
Trong đầu chỉ có một mảnh mông lung.
Đột nhiên không biết ai trong đám người kêu lên một tiếng, Lục Chu ngẩng đầu theo bản năng, ánh mắt đúng lúc nhìn vào mặt người dưới đất. Cậu bỗng trợn tròn hai mắt, hô hấp hơi chững lại.
Là ba!
Lục Chu trừng to mắt, lảo đảo chạy về phía ba, trong ngừng không ngừng gọi tên ba. Nhưng khi cậu còn cách thân thể ông không xa, không biết ai hơi duỗi chân ra, cậu vấp vào, cả người ngã xuống đất.
Đồ ôm trong ngực cũng bị rơi luôn ra ngoài, vừa vặn dừng lại phía trước cậu.
“A—— "
Sau khi một tiếng hét chói tai vang lên, Lục Chu sợ hãi nhìn cái đầu lâu từ đâu xuất hiện trước mặt mình, liên tục kêu thảm thiết.
Cậu hoảng sợ lùi về sau, nhưng phát hiện người mình như bị ai khống chế, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
Màu đỏ tràn ngập trước mắt, Lục Chu cắn chặt môi, thân thể run lên dữ dội, nỗi sợ hãi đã lâu không thấy lại một lần nữa bao phủ toàn thân.
Cậu run rẩy đưa tay ra, muốn che mắt mình lại, nhưng còn chưa kịp che thì cảnh tượng trước mắt đã biến đổi, nhưng cái đầu lâu vẫn còn ở đó.
Chẳng qua lần này lại có thêm một thi thể.
Lục Chu hoảng sợ trợn to hai mắt.
Đó là một người phụ nữ.
Người đó tóc tai rối bời nằm trong bồn tắm lớn, máu tươi chảy xuống từ cổ tay, nhuộm đỏ cả tầm mắt.
Rất xa lạ, lần đầu tiên đường nét khuôn mặt người phụ nữ này hiện lên rõ ràng.
Giống như người sáng nay cậu thấy trong khung ảnh trên bàn Giang Nguyệt.
…
Đùng đoàng ——
Một tiếng sét nữa vang lên, Lục Chu đột nhiên bật dậy khỏi giường, vẫn còn sợ hãi trong lòng, bên tai dường như vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chính mình.
Cậu ôm chặt ngực, khi ngón tay chạm đến khung ảnh cứng rắn thì sợ run lên một cái, suýt thì ném nó xuống đất.
Trong phòng bật một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng vàng vọt, ánh đèn chập chờn, Lục Chu thở gấp, khi đã nhìn rõ xung quanh rồi mới phục hồi lại tinh thần.
Lại gặp ác mộng.
Trên trán giăng kín một lớp mồ hôi mỏng, tay Lục Chu run run, thử nhiều lần mới cầm lên được cốc nước sáng sớm được đặt trên tủ.
Cậu quen thuộc lấy một lọ thuốc ra khỏi ngăn kéo, mở nắp ra uống một viên.
Cũng may đêm trước khi rời trại trẻ mồ côi, cậu đã tiện tay mang theo cái lọ bên người nên không bị Giang Ngộ phát hiện.
Hô hấp Lục Chu dần ổn định lại, vẻ mặt cuối cùng cũng trở lại bình thường. Nỗi sợ vừa rồi dần tiêu tan, sắc mặt trắng bệnh cũng có chút hồng hào hơn.
Cậu chuyển mắt nhìn căn phòng mới chuyển vào, dưới ánh đèn vàng, gió đêm thổi bay một góc rèm cửa, lộ ra một chút khung cảnh bên ngoài.
Lục Chu nhắm mắt lại, lần tiếp theo mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục lại nét bình tĩnh mọi ngày. Cậu lạnh lùng quan sát, tầm mắt đột nhiên dừng ở cửa phòng, trong mắt xẹt qua một tia âm u.
Phòng của Giang Nguyệt ở ngay cạnh cậu.
Chỉ cách nhau vẻn vẹn một bức tường.
Sắc đồng tử Lục Chu trầm xuống, ý lạnh trong mắt nhiều hơn. Bỗng dưng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khe khẽ, ánh mắt cậu ngưng lại, lặng lẽ nín thở.
Âm thanh thoáng qua trong nháy mắt, hình như có người đi qua cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên.
Lục Chu khẽ cau mày, vén chăn rời giường, rón rén đi về phía cửa. Âm thanh cách một cánh cửa nghe cũng không được rõ mấy.
Hai hàng lông mày Lục Chu càng nhíu chặt hơn, cậu cẩn thận từng chút một cầm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay một vòng.
Có ánh sáng xuyên qua khe cửa, không còn bóng người nào ngoài hành lang. Nhưng căn phòng của Giang Nguyệt ở bên cạnh lại có âm thanh phảng phất truyền ra, hình như có người đang nói gì đó.
Phía cầu thang lại có âm thanh truyền tới, Lục Chu mau chóng đóng cửa lại, quay về giường.
Một đêm giản đơn không mộng mị.
…
Mưa rơi không ngớt cả đêm, ngày hôm sau Lục Chu thức giấc, bên ngoài cửa sổ vẫn còn lác đác những hạt mưa rơi tí tách.
Lục Chu đưa tay mở cửa sổ, có hơi lạnh tràn vào, trong không khí còn lẫn cả mùi tanh của bùn đất.
Lục Chu nhíu mày, hơi khép cửa sổ lại một chút, xuyên qua lớp kính cửa xuất thần nhìn xuống khoảng sân dưới lầu.
Thật lâu sau, phòng bên cạnh vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, Lục Chu hơi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ban công phòng Giang Nguyệt.
Trên bệ cửa sổ xếp đầy chậu cây xanh, trên những chiếc lá xanh tươi còn vương những giọt nước.
Có lẽ Giang Nguyệt còn chưa ngủ dậy, rèm cửa bên đó cũng chưa mở. Ngón tay Lục Chu đặt trên bệ cửa sổ, gõ đứt đoạn, một lúc sau mới xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, chỉ có cửa phòng Giang Nguyệt mở hé.
Khi Lục Chu vào phòng, bác sĩ vừa kiểm tra xong tình hình Giang Nguyệt, đang chuẩn bị thu dọn để ra về.
Nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên lạ mặt, bác sĩ chợt ngừng dọn đồ, ngẩng đầu nhìn Lục Chu. Anh ta mới đến nhà họ Giang không lâu, chưa quen thuộc với bọn họ, nghĩ rằng Lục Chu và Giang Nguyệt là bạn bè.
Bác sĩ hơi gật đầu với Lục Chu, đứng dậy cầm hòm y tế, khi xoay người thì Lục Chu gọi lại.
Lục Chu: “Cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Giang tiểu thư chỉ bị sốt bình thường, không có gì đáng lo.”
Thân thể Giang Nguyệt quả thực như lời đồn, cực kỳ yếu ớt. Nhiệt độ đêm qua chỉ hơi giảm vài độ cô đã bị sốt nhẹ rồi.
Tuy không phải sốt cao, nhưng Giang Ngộ vẫn còn sợ chuyện mấy hôm trước Giang Nguyệt hôn mê, vội vàng tìm bác sĩ đến ngay trong đêm.
Lục Chu nghe vậy, khẽ gật đầu, nghiêng người tránh đường cho bác sĩ.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa. Vì bên ngoài vẫn mưa không ngớt nên ánh sáng cũng không rõ mấy.
Lục Chu bước đi thật nhẹ, di chuyển tới gần chiếc giường.
Rõ ràng đang vào mùa hè, nhưng trên người cô gái đắp tấm chăn vừa dày vừa nặng, khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ, tóc trên trán ướt một nửa.
Lục Chu đang suy nghĩ thì bên ngoài cửa lại có tiếng bước chân khẽ đến gần. Giang Ngộ mang thuốc vào phòng, vừa mở cửa đã thấy Lục Chu đứng bên giường.
Bàn tay vặn tay nắm cửa chợt ngưmg lại, Giang Ngộ ngẩn ra, có lẽ bất ngờ vì sự xuất hiện của Lục Chu.
Hình như Giang Nguyệt cảm giác được có người đến, ngón tay khẽ động, lông mi run nhẹ.
Cô hơi mở mắt ra, nửa chống tay ngồi thẳng người dậy, nhẹ giọng gọi một câu: “…Ba ơi?”
Lục Chu bất ngờ ngẩng đầu: “Ừ?”
Giang Ngộ: “???”
Khi ông vắng mặt đã xảy ra chuyện gì thế hả?!