Bệnh tương tư


 
Sau khi trở về từ nước ngoài, cuộc sống Giang Nguyệt lại trở về quỹ đạo ban đầu.
 
Xin nghỉ nhiều ngày như vậy, công ty Lục Chu còn có một đống chuyện cần xử lý, mỗi ngày đều bận đến tối mịt mới vội vàng chạy về nhà ăn cơm.
 
Giang Nguyệt ngồi trước cửa sổ, giương mắt mê mẩn nhìn cảnh sắc vườn hoa bên ngoài.
 
Mùa hè luôn thay đổi thất thường, buổi sáng là mặt trời chói chang, bây giờ là mưa đen dày đặc, toàn bộ bầu trời âm trầm dọa người.
 
Gió lớn tùy ý làm bậy thổi qua cây cỏ trong vườn hoa, thổi tung lá rụng được gom lại một chỗ.
 
Đường chân trời truyền đến vài tiếng sấm ầm ầm, chỉ chốc lát sau toàn bộ như lâm vào bóng tối, một khắc sau nước mưa rơi lốp bốp trên mặt đất, bọt nước văng lên.
 
Có giọt nước rơi xuống thuận theo cửa sổ thủy tinh, tạo thành một đường nước. Giang Nguyệt đưa tay đóng chặt cửa sổ thủy tinh, vừa mới đứng dậy bỗng dưng có người gõ cửa.
 
“Tiểu thư, tiên sinh nói ban đêm ngài ấy có việc không trở về ăn cơm, bảo cô dùng cơm trước.”
 
Khuôn mặt Lâm mụ xuất hiện ở cửa, khom người hướng Giang Nguyệt nói “Tiên sinh nói ngài ấy không gọi cho cô được, bảo tôi lên lầu nhìn xem.”
 
Giang Nguyệt hơi kinh ngạc, lúc đưa tay cầm điện thoại trên bàn nhỏ quả nhiên nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
 
Trước đó cô chuyển điện thoại thành chế độ im lặng, quên bật lại.
 
Còn có hơn mười tin nhắn wechat của Lục Chu đồng thời xuất hiện trên khung thông báo, đều cùng một ý.
 
Ngón tay quen thuộc mở màn hình, Giang Nguyệt cụp mắt, vừa đánh được một chữ, Lục Chu bên kia đã gọi video đến.
 
Lúc Giang Nguyệt ấn mở, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt Lục Chu quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
 
“Anh.”
 
Lục Chu hiển nhiên đang bận rộn công việc, điện thoại bị anh đặt ở góc bàn, đúng lúc Giang Nguyệt nhìn anh đang sắp xếp văn kiện trên bàn.
 
Nghe thấy tiếng Giang Nguyệt truyền đến từ microphone, Lục Chu hơi ngẩng đầu, cuối cùng ngừng động tác trong tay, cầm điện thoại di động trong tay.
 
Lo lắng nói “Thân thể em không thoải mái sao, vừa rồi anh gọi điện thoại không được.”
 
Cách màn ánh mắt Lục Chu vẫn luôn đánh giá cẩn thận trên mặt Giang Nguyệt.
 
“Em không sao.” Giang Nguyệt ngẩng đầu phủ nhận.
 
Thấy sắc mặt cô không khác thường, cuối cùng người đàn ông nhẹ thở ra, lại dặn dò cô vài câu.
 

“Thời tiết không tốt, nếu em không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
 
Nói xong, Lục Chu lại rũ mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói “Tối nay chắc là anh về rất muộn, em đừng chờ anh.”
 
“Được.” Giang Nguyệt nhu thuận gật đầu.
 
Lục Chu bên kia còn muốn trò chuyện vs Giang Nguyệt thêm một hồi, nhưng trợ lý một bên đã nhắc nhở hội nghị bắt đầu, Lục Chu không có cành nào đành phải vội vàng cúp điện thoại với cô gái nhỏ.
 
Mưa rơi càng lúc càng lớn, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi trên cửa sổ thủy tinh, Giang Nguyệt ngước mắt nhìn lướt qua, quay người nói với Lâm mụ sau lưng.
 
“Cháu đi ra ngoài một chuyến.”
 
Có lẽ là vì thời tiết không tốt, lúc Giang Nguyệt đến công ty Lục Chu đã chuyện hai giờ sau.
 
Mưa giảm bớt, chỉ còn lại mưa nhỏ tí tách tí tách.
 
Tới gần tan tầm, người ở cổng công ty dần dần nhiều hơn, thỉnh thoảng có tiếng còi xe hơi vàng lên.
 
Giang Nguyệt ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn cao ốc phía trước.
 
Lần đầu tiên cô tới, người công ty Lục Chu đều không biết Giang Nguyệt, hcir coi là nhân viên bình thường.
 
Giang Nguyệt che dù xuống xe, vừa mới đi mấy bước, bỗng dưng nghe thấy một âm thanh nghi ngờ.
 
“Giang tiểu thư?”
 
Âm thanh vốn ở sau lưng, Giang Nguyệt vừa mới quay đầu, trong tầm mắt có thêm một cô gái xa lạ, đang mở dù chuẩn bị rời đi.
 
Cô khẽ nhíu mày “Cô biết tôi?”
 
Nữ tử vội vàng thu dù đi đến bên cạnh Giang Nguyệt, cười nói “Trước đó lúc tôi thực tập ở Giang thị đã từng gặp Giang tiểu thư một lần.”
 
Cô ta ngẩng đầu nhìn hộp giữ nhiệt trong tay Giang Nguyệt, ôn hòa nói “Giang tiểu thư đến tìm Lục tổng sao?”
 
Lúc cô gái nhắc lại chuyện cũ, Giang Nguyệt rốt cuộc nhớ lại người trước mắt, là thực tập sinh cô từng gặp trong văn phòng Lục Chu.
 
Không ngờ đối phương còn nhớ mình, Giang Nguyệt gật đầu nói “Anh ấy ở lầu năm phải không?”
 
Cô gái mỉm cười gật đầu, từ sau khi rời khỏi Giang thị, cô vào công ty Lục Chu, bây giờ là trợ lý cấp dưới anh.
 
Mặc dù là người làm việc vặt, nhưng chí ít cô có thân phận lên tầng.
 
Lầu năm là văn phòng Lục Chu, nhân viên bình thường không lên được.
 

Cô gái giúp Giang Nguyệt quẹt thẻ lên tầng, sau lại dẫn Giang Nguyệt đến văn phòng Lục Chu.
 
“Giang tiểu thư, bên kia chính là phòng làm việc Lục Chu.”
 
Cô gái chỉ vào căn phòng phía trước nói.
 
Giang Nguyệt gật đầu gửi lời cảm ơn “Làm phiền cô rồi.”
 
“Không cần khách sáo.”
 
Cô gái tiến lùi thỏa đáng, sau khi chào hỏi với Giang Nguyệt lại quay người đi xuống lầu.
 
Giang Nguyệt nắm hộp giữ nhiệt trong tay, vừa mới đi về phía trước mấy bước, nghe thấy tiếng Lục Chu gầm lên giận dữ bên trong truyền đến.
 
“Trước đó không phải là tôi đã nhấn mạnh một lần, vì sao lại làm sai?”
 
Tay nhấc giữa không trung đột nhiên dừng lại, Giang Nguyệt thoáng ngây người, cô gần như chưa từng thấy bộ dạng Lục Chu nổi cơn thịnh nộ.
 
Người bên trong không ngừng xin lỗi, có lẽ là vì không nhịn được, người đàn ông chỉ nói mấy câu liền bị Lục Chu đuổi ra.
 
Lúc mở cửa ra nhìn thấy Giang Nguyệt, người đàn ông còn hơi kinh ngạc, chỉ là trong tay còn có việc chưa hoàn thành, người đàn ông không để ý tới Giang Nguyệt vội vàng cầm đồ rời đi.
 
Cửa lớn còn chưa đóng chặt, qua khe hở Giang Nguyệt nhìn thấy rõ ràng Lục Chu trước bàn, cúi đầu bóp huyệt Thái Dương, giữa lông mày tràn đầy tức giận.
 
Nghe thấy tiếng ở cửa, Lục Chu không ngẩng đầu lên, nói “Không phải nói đừng vào rồi sao, sao mà còn...”
 
Lời còn chưa dứt, mu bàn tay ấn huyệt Thái Dương đã bị người nắm chặt, khí tức quen thuộc lượn lờ quanh chóp mũi.
 
“Nguyệt Nguyệt.” Lục Chu kinh ngạc ngẩng đầu.
 
Dứt lời, tức giận trên mặt biến mất gần như hoàn toàn không còn, trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng đối xử với cô như xưa.
 
Ngón tay rõ ràng khớp xương nắm chặt cổ tay cô gái nhỏ, nhẹ nhàng kéo cô ở phía trước một cái, cằm Lục Chu đặt trên hõm vai Giang Nguyệt.
 
“Sao lại đến vậy?”
 
Dư quang thoáng nhìn hộp giữ nhiệt trong tay Giang Nguyệt, Lục Chu đưa tay nhận lấy nói “Đây là cho anh sao?”
 
Giang Nguyệt gật đầu, phồng mà nói “Em đến ăn cơm với anh.”
 
Cách thời gian ăn cơm còn một đoạn, tất nhiên Giang Nguyệt còn chưa ăn cơm.
 

Ban đêm Lục Chu còn có hội nghị, vừa mới ăn cơm anh lại vội vàng đi tới phòng họp, Giang Nguyệt không chịu về nhà trước, Lục Chu không còn cách nào chri có thể cố hết sức rút ngắn thời gian hội nghị.
 
Nhưng mà lúc anh xong việc sắc trời bên ngoài đã tối hoàn toàn.
 
“Nguyệt Nguyệt.”
 
Lúc Lục Chu mở cửa vào phòng, cô gái nhỏ đã mơ màng gục xuống bàn, lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Nguyệt rốt cuộc ung dung tỉnh lại.
 
Vẫn còn buồn ngủ, Giang Nguyệt dụi mắt, cơn buồn ngủ trong mắt đen còn chưa lui đi, lầm bầm nói.
 
“Anh xong việc rồi sao.”
 
Tiếng mọi người bên ngoài phòng làm việc xột xoạt bắt đầu rời đi, khó khăn lắm một lát sau, cả tầng chỉ còn lại hai người Lục Chu và Giang Nguyệt.
 
“Ừm, xong rồi.”
 
Giọng nói Lục Chu trầm thấp, vòng qua bàn ôm Giang Nguyệt trong lòng mình.
 
Cô gái mềm mại nhỏ nhắn, một tay anh vừa vặn ôm trọn một vòng eo Giang Nguyệt.
 
Thấy sắc mặt Lục Chu mệt mỏi, Giang Nguyệt nhu thuận quay người, bóp bả vai giúp anh, giọng nói dịu dàng.
 
“Anh mệt lắm không?”
 
Mặc dù Lục Chu không nói nhưng mà Giang Nguyệt nhiều lần phát hiện nửa đêm người đàn ông lén làm việc.
 
Sợ cô lo lắng, trước tiên Lục Chu ngủ cùng Giang Nguyệt, chờ cô ngủ say rồi mới lặng lẽ đến phòng đọc sách làm việc.
 
Lông mày người đàn ông nhíu chặt, Giang Nguyệt đau lòng liên tục xoa mặt Lục Chu, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục.
 
Nhưng mà hiển nhiên người đàn ông không cùng một mạch não với cô, ngón tay Giang Nguyệt vừa mới vuốt ve mặt mày Lục Chu, cổ tay liền bị Lục Chu nắm.
 
Giang Nguyệt hoang mang ngẩng đầu “Anh.”
 
Trên mặt người đàn ông nào có mệt mỏi vừa rồi, anh đưa tay ôm Giang Nguyệt trên người, cánh tay vẫn luôn siết chặt cô gái.
 
Lục Chu cúi đầu lại gần bên tai Giang Nguyệt, giọng nói mang theo lưu luyến “Nguyệt Nguyệt.”
 
Anh cười trầm thấp một tiếng, ngón tay chậm rãi hướng vào bên trong “Chúng ta có nên thử một lần hay không?”
 
Giang Nguyệt không hề nghĩ tới, chẳng qua cô đưa cơm một lần, kết quả ngược lại tặng luôn cả mình.
 
Sau lần kia, cô cũng không dám tùy tiện đến công ty Lục Chu.
 
Mỗi lần video nhìn thấy bàn làm việc Lục Chu, Giang Nguyệt đều khó tránh khỏi nghĩ đến lần hoang đường kia.
 
Còn có tất cả xảy ra trên cái bàn kia.
 
“Nghĩ gì thế mà mặt đỏ như vậy.”
 
Bỗng dưng nghe thấy tiếng nhân vật chính câu chuyện, Giang Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc gặp ánh mắt Lục Chu.

 
“Sao anh lại trở về?”
 
Mới một giờ chiều, trước kia thời gian này Lục Chu đều nghỉ trưa ở công ty.
 
Người đàn ông đưa tay nới lỏng cổ áo, đi đến bên giường cô, rũ mắt nói “Nghe Lâm mụ nói giữa trưa em không ăn.”
 
Nói, tay lớn Lục Chu đã đặt trên trán Giang Nguyệt, lông mày anh nhíu lại nói.
 
“Có phải là sốt không?”
 
“Em không sao.”
 
Giang Nguyệt phủ nhận, nhưng mà vừa mới di chuyển yết hầu đột nhiên nổi lên một trận buồn nôn.
 
“Ọe.”
 
Giang Nguyệt vội vàng đẩy Lục Chu ra, vội vã chạy vào phòng vệ sinh, vuốt ngực nôn khan vài tiếng.
 
“Không sao chứ?”
 
Lục Chu đuổi theo sát phía sau, xoay người vỗ nhẹ sau lưng Giang Nguyệt, thuận tay rút khăn đưa cho cô.
 
Sắc mặt cô gái trong gương trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn không hồng hào chút nào.
 
Nôn khan liên tiếp mấy cái, thân thể Giang Nguyệt bắt đầu không còn sức, mễm nhũn ngã xuống bên cjanh.
 
Lục Chu kịp thời đỡ lấy người, giọng nói lo lắng “Đã khám bác sĩ chưa, anh lập tức gọi điện.”
 
Lời còn chưa dứt, ánh mặt Lục Chu đột nhiên bị thứ gì đó hấp dẫn.
 
Ánh mắt anh trì trệ, lại ngơ ngác cúi đầu, sắc mặt cô gái nhỏ yếu ớt, thân thể yếu ớt không xương tựa trên bờ vai Lục Chu.
 
Khuôn mặt cô gái tiều tụy, trên trán còn có vài giọt mồ hôi nhỏ, mí mắt lười biếng đóng lại.
 
Lục Chu nhìn cô gái trước mặt, còn có đồ vật nhìn thấy vừa rồi, chợt nhớ tới gì đó, vẻ mặt kinh ngạc và không tin.
 
Trong tủ trước bồn rửa tay rõ ràng là băng vệ sinh của Giang Nguyệt.
 
Nếu như anh nhớ không nhầm đã hơn một tháng Giang Nguyệt không có không có cái kia.
 
Con ngươi Lục Chu xiết chặt, ngón tay vòng qua eo Giang Nguyệt hơi run rẩy.
 
Một lát sau, người đàn ông sững sờ cúi đầu xuống, ngón tay run rẩy, chậm rãi hướng xuống, cuối cùng dừng ở bụng Giang Nguyệt.
 
Anh nói thật là nhỏ.
 
“Nguyệt Nguyệt, có phải là em có không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận