Bệnh Viện Sản Khoa

Edit + Beta: Vịt

Có người sinh con tốn sức trâu bò, có người còn dễ hơn đẻ trứng.

Sắp đến ngày sinh Hà Quyền ngược lại gặp qua không ít, nhưng tất cả đều là gào khóc thảm thiết. Như cái người 10h hôm nay đến đây kiểm tra sinh sản được phát hiện cửa tử cung đã mở đến 6 ngón, 11h con đã ra Hà Quyền thật sự chưa từng gặp phải. Trọng điểm là, sản phu toàn bộ quá trình còn bình tĩnh hơn cả hộ sinh và bác sĩ, không nói tiếng nào, cuối cùng cau mày là xong việc.

Nhân viên y tế khu sản 1 2 3 sau khi nghe nói chuyện này, toàn thể tỏ vẻ hâm mộ ghen tỵ. Lúc ăn cơm trưa 3 chủ nhiệm cố ý tụ tập, thảo luận ca bệnh đặc thù nhân tiện nhớ lại trước đây.

"Lúc tôi sinh con, hành hạ 3 ngày, vụ này sao có thể nhanh vậy chứ." Chủ nhiệm Phan hơn 50 tuổi ôm bình giữ nhiệt cảm khái. Thói quen hồi trẻ bà giữ lại, buổi trưa tự mình mang cơm. chồng làm cá hố hầm, thịt viên chua, rau xà lách xào tỏi, bất quá bị Hà Quyền chia mất một nửa.

Chủ nhiệm Cao thích đẹp, tuổi hơn 40, ngoại trừ trong lúc mang thai cân nặng chưa từng vượt hơn trăm. Để giữ dáng cô buổi trưa không hề ăn đồ dầu mỡ, luôn ở nhà ăn dưới tầng mua salad lấp bụng. Cô gắp quả cà chua nhỏ vào trong hộp cơm của Hà Quyền, theo dõi cậu ăn sau đó nói: "Hồi tôi sinh thằng hai đã từng làm sản phụ, sinh xong hơn 7 tiếng đồng hồ, người với người thật sự không thể so sánh. Đúng rồi, chủ nhiệm Hà, nghe nói cậu định sinh tự nhiên?"

Cảm nhận được ánh mắt nhằm chăm chú trên mặt của hai vị tiền bối, Hà Quyền nuốt đồ trong miệng xuống, hơi có vẻ lúng túng mở miệng: "Cái này, tôi không thử xem sao, sau này đâu có tư cách dạy dỗ người bệnh."

"Đến lúc đó cậu sẽ biết, sống không bằng chết." Chủ nhiệm Cao dọa cậu, "Tự mình cầm dao cũng dám mổ."

"Tôi làm cái này, có gì không dám?" Hà Quyền co rút khóe miệng.

"Nói đến đây, hồi tôi mới vào khoa sản thật sự trải qua một lần." Chủ nhiệm Cao nhớ lại một phen, "Vị trí mông, sống chết không sinh được, khe hở xương sống hẹp còn không tiêm được thuốc tê. Hồi đó đâu có máy giám sát tim thai chứ, toàn bộ dựa vào kinh nghiệm của bác sĩ. Sư phụ tôi hồi đó nói, đứa nhỏ này nếu không mổ, khẳng định chết trong trứng nước. Sản phụ vừa nghe liền nóng nảy, la hét bảo tôi nhanh mổ ra."

"Sau đó?" Hà Quyền hỏi.

Chủ nhiệm Phan mặt không biểu tình nói: "Không có thiết bị hút vào gây tê, tiêm vào gây tê toàn bộ khó tránh khỏi nghẹn chết đứa nhỏ, cuối cùng chỉ có thể sinh mổ."

"Địu! Vậy đau lắm đó!" Lông tơ Hà Quyền dựng hết lên, dùng sức xoa cánh tay.

"Lúc đó đã bị đau đẻ làm tê cứng, không đau như trong tưởng tượng, cậu quên à, cắt nghiêng không cần thuốc tê." Chủ nhiệm Phan khoát khoát tay, "Sau đó sản phụ kia nói với tôi, lúc đó cô ấy hận không thể từ trong tay sư phụ tôi cướp lấy dao tự mình ra tay, đau quá. Đến lúc tôi tự sinh mới biết, thật sự có chuyện như vậy."

Chủ nhiệm Cao gật gật đầu: "Quả thật, khu chúng tôi có người đau tới túm gãy rào chắn giường đẻ."

Mặc dù làm sản khoa nhiều năm bản thân cũng là "Hiểu biết sâu rộng", nhưng lòng tin kiên trì sinh tự nhiên của Hà Quyền vẫn hơi dao động chút.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Buổi chiều phòng đẻ có người cần phuốc-sét đỡ đẻ, Hà Quyền dẫn theo Thời Hâm Hạo làm xong việc, vừa đi ra phòng đẻ liền bị một hộ sinh cản lại.

"Chủ nhiệm Hà, giường 4 yêu cầu giảm đau."

Hà Quyền đi qua kiểm tra cho người bệnh, sau khi xác nhận miệng tử cung không mở vượt chỉ tiêu sắp xếp bác sĩ gây mê truyền ống giảm đau. Sản 3 có hơn 1 nửa cần mổ, bình thưởng bác sĩ gây mê đều bận rộn ở phòng giải phẫu, phòng đẻ không có người chuyên môn tiêm giảm đau. Đợi gần 1 tiếng vẫn không có bác sĩ gây mê xuống, người bệnh đau sắp quỳ xuống với Hà Quyền, cầu xin cậu "Chủ nhiệm, nếu không ngài mổ cho tôi đi".

Hà Quyền đang hơi mềm lòng, Tần Phong mở cửa đi vào. Hắn nhìn giường 4 trong phòng, hỏi: "Ai muốn tiêm giảm đau?"

"Tôi tôi tôi!" Người bệnh giống như sợ hắn không nghe thấy kêu to.

Tần Phong đi qua vén áo bệnh nhân của đối phương lên, theo xương sống sờ sờ, lấy bệnh án qua xem tình huống người bệnh, nói: "Được, có thể tiêm. Tôi đi tìm người nhà ký, cậu đến cách vách chờ tôi."

Vừa nghe có thể tiêm giảm đau, người bệnh lúc nãy còn đau không bò dậy nổi "Vèo" cái chạy xuống giường.

Hà Quyền khơi lông mày, nói với hộ sinh: "Mỗi lần thấy người bệnh như vậy, tôi đều cảm thấy bốn chữ "tuyệt xử phùng sinh" giống như cụ thể hóa trước mắt vậy."

((*) tuyệt xử phùng sinh: quay trở lại từ cõi chết)

"Vâng, vẫn có mà, mỗi lần nghe thấy người bệnh chửi chồng, tôi còn muốn chửi người hơn bọn họ, có sức đó dùng thì dùng để mà gắng sức không được sao?" Hộ sinh cười cười, "Từ lúc tôi làm nghề này, tài chửi người đột nhiên tăng mạnh, hiện tại bảo tôi chửi người không nói tục, có thể nói nửa tiếng không lặp lại."

Hà Quyền cười khổ. Hộ sinh nói cũng không sai, nhất là lúc có người yêu bồi đẻ, người bệnh chửi chồng còn sung hơn cả sinh con. Đa dạng đủ kiểu, có hận không thể từ gia phả người ta vuốt xuống chửi. bình thường gặp phải tình huống như vậy hộ sinh đều sẽ quát người bệnh, giữ sức lại sinh con không tốt hơn chửi người?

Hiện tại, cậu chỉ hi vọng mình đến lúc đó sẽ không chửi xuyên nóc nhà.

"Cong lưng, cằm dán vào ngực, này, đừng có mà động đậy, động đậy đâm lệch cậu có thể liệt đấy."

Mỗi lần trước khi tiêm giảm đau cho người bệnh, Tần Phong đều phải dọa bọn họ. Mặc dù hắn tới giờ chưa từng đâm lệch, nhưng không nói như vậy, người bệnh bị đau đẻ hành hạ luôn sẽ uốn tới ẹo lui quấy nhiễu công việc của hắn. Lúc trước đã gặp phải một ca, đang hạ kim đối phương đột nhiên thẳng lưng, dọa hắn ra mồ hôi lạnh đầy người.

"Ngài chờ chút!" Người bệnh kêu lên, "Để tôi qua đợt đau này đã!"

Tần Phong chống tay chờ người bệnh bình tĩnh trở lại. Không tới hai phút, người bệnh cắn răng nói: "Ngài làm việc đi."

Cái này coi như ổn, chuẩn bị nửa tiếng mới có thể ra tay, Tần Phong cũng có thể ngủ một giấc ngắn.

"Lúc đâm vào sẽ đau chút, cậu nhẫn nhịn." Tần Phong nói, đâm kim vào xương sống người bệnh. Cảm giác được thân thể đối phương căng thẳng rõ ràng, hắn an ủi: "Thả lỏng chút, hết đau ngay đây."

Chờ Tần Phong tiêm xong ống giảm đau, người bệnh cau mày hỏi: "Bác sĩ, bao lâu thì có tác dụng vậy?"

"Tùy từng người, có người lập tức thấy hiệu quả, có người......" Tần Phong ho một tiếng, nuốt "Có người giống như không tiêm" trở lại, "Nửa tiếng đi."

"À, cám ơn ngài."

Dù gì cũng có chút hi vọng, người bệnh thả lỏng nét mặt.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Từ trong phòng gây tê đi ra, Tần Phong nhìn Hà Quyền ngồi trên ghế hành lang lật ca bệnh của người bệnh, bèn ngồi vào bên cạnh cậu hỏi: "Nghe nói, cậu ngay cả giảm đau cũng không định tiêm?"

"Nên đau đều đã đau, trên lưng còn phải chịu thêm một tiêm, kéo dài quá trình sinh, không có lợi." Đầu Hà Quyền cũng không ngẩng.

Tần Phong khiêu mi: "Lạ nhờ, tôi còn tưởng cậu sẽ ủng hộ sinh con không đau."

"Tôi ủng hộ, nhưng không có nghĩa là mình nhất định sẽ dùng." Hà Quyền nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Ít nhất ở sản 3, trong 10 ca chuyển sang mổ có 5 là sau khi tiêm giảm đau tim thai giảm mạnh, tôi không muốn đánh cược."

"Cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh tim thai giảm mạnh là thuốc tê dẫn đến." Tần Phong mở tay.

Hà Quyền không phục nói: "Tôi đã muốn tự nhiên triệt để một lần, các cậu đừng cứ đả kích tính tích cực của tôi được không? Buổi trưa chủ nhiệm Phan chủ nhiệm Cao mang sinh mổ ra dọa tôi, hiện tại cậu lại nói cái này, sao, ở trong mắt các cậu ý chí của tôi không kiên định như vậy?"

"Rồi rồi rồi, cậu là chủ nhiệm, cậu nói đúng." Tần Phong ngẩng đầu nhìn màn hình treo trên tường, "3 rưỡi khu 1 còn có ca giải phẫu, tôi lên trước đây."

Hắn vỗ vỗ vai Hà Quyền để bày tỏ khích lệ, đứng dậy rời khỏi khu sinh.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Lúc ăn cơm tối, Trịnh Chí Khanh nghe Hà Quyền ở đó không ngừng cằn nhằn chuyện bị người coi thường, mình thì mím môi không nói chuyện. Hà Quyền nói 10 phút, thấy bạn học Trịnh Đại Bạch không biểu lộ thái độ, cảm thấy khó chịu.

"Nói không chừng em thuộc kiểu đặc biệt thuận lợi." Cậu tự mình an ủi, "Giống như cái người hôm qua sinh con ở phòng khám VIP."

Trịnh Chí Khanh vội vàng gật đầu.

"Anh xem đi, em ngày nào cũng đứng 3 ca mổ, còn tầng trên tầng dưới, cấp cứu khám bệnh nằm viện chạy tới chạy lui, lượng vận động này đủ nhỉ?"

"Tuyệt đối vượt qua bình thường."

"Hơn nữa em kháng áp lực mạnh, sức chịu đau cũng đủ, cho nên, em nhất định không có vấn đề."

"Em khẳng định không có vấn đề."

"Trịnh Đại Bạch! Anh thái độ đứng đắn!" Hà Quyền vỗ một cái lên bàn — ngữ khí Trịnh Chí Khanh rõ ràng là đang qua loa, "Người khác không ủng hộ em thì thôi, thái độ này của anh là ý gì?"

Trịnh Chí Khanh nhanh chóng vuốt tay cậu bày tỏ trấn an: "A Quyền, bất kể em làm ra quyết định gì anh đều ủng hộ, đến lúc đó em muốn tự nhiên thì tự nhiên, muốn mổ thì mổ, anh đảm bảo phục tùng chỉ huy."

"Không được! Nếu em đau không chịu được bảo anh mổ, anh cũng không được đáp ứng!" Hà Quyền hiên ngang lẫm liệt nói, "Tuyệt đối không để bọn họ mang em ra làm trò cười!"

"Sẽ không, nếu như thật sự phải mổ, đó cũng là anh đau lòng em, không nhìn tiếp được em chịu tội." Trịnh Chí Khanh không khỏi bội phục mình, mạch suy nghĩ có thể nhanh nhạy như thế, "Có bất kỳ gánh nặng nào khác, A Quyền, đảm bảo sẽ không để em mất mặt."

Lòng tự tôn nhận được thỏa mãn, Hà Quyền vui vẻ ăn thêm nửa bát cơm.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Cách ngày sinh dự tính còn 20 ngày, nghe nói Hà Quyền vẫn chưa nghỉ, Tề Gia Tín gọi điện thoại đến chỗ Trịnh Chí Khanh tỏ vẻ lo lắng. Kể từ sau khi xem ảnh siêu âm màu 4 chiều của Tiểu Bạch, ông cụ xòe đầu ngón tay sống, ngày ngày mong đợi làm cụ.

Trịnh Chí Khanh có thể hiểu được đối phương, nhưng anh cũng không khuyên được Hà Quyền. Lại nói hiện giờ phần lớn người chỉ cần không có bệnh, đều sẽ đi làm tới cách ngày sinh dự tính một tuần mới nghỉ. Vận động nhiều mới có lợi với quá trình đẻ, thật sự làm ổ trong nhà 1-2 tháng không vận động, lúc sinh mới lao lực.

"Chí Khanh à, tính A Quyền bướng bỉnh, con phải khuyên nó nhiều." Tề Gia Tín ngữ trọng tâm trường, "Ta hôm qua đọc báo, có người sinh con ở trung tâm thương mại, ài, các con phải chú ý đấy."

"Tề lão, ngài yên tâm, cho dù là sớm hơn, A Quyền cũng chỉ sẽ sinh con trong bệnh viện." Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ cười cười.

"Tóm lại nhất định phải cẩn thận." Tề Gia Tín ngừng một chút, thử thăm dò hỏi: "Các con đã lâu không về nhà ăn cơm rồi, bao giờ đến vậy?"

"Con lát hỏi A Quyền xem, nếu cuối tuần không có việc gì, bọn con về một chuyến."

"Được, được, muốn ăn gì nói trước, ta bảo A Vân chuẩn bị."

"Cơm thường ngày là được rồi...... xin lỗi, Tề lão, có điện thoại đến, con cúp trước." Trịnh Chí Khanh chờ sau khi đối phương cúp nhanh chóng nhận cuộc gọi đến, "Ai vậy?"

"Trịnh tiên sinh? Chào ngài, tôi là phục vụ khách hàng của Ái Nhạc Anh, xin lỗi thông báo với ngài, giường sơ sinh ngài đặt hiện tại hết hàng, có lẽ phải chờ khoảng 10 ngày làm việc, xin hỏi có muốn hủy đơn không?"

Trịnh Chí Khanh tính toán ngày, nói: "Không cần, đến kịp, có hàng báo tôi là được."

"Cám ơn thông cảm của ngài, chúc ngài làm việc vui vẻ."

Cúp điện thoại, Trịnh Chí Khanh tiếp tục công việc. Vừa mở bảng Excel doanh thu quý trước ra, điện thoại bàn trên bàn lại vang lên.

"Xin chào." Anh nghiêng đầu kẹp ống nghe bên cổ.

Tiếng Kiều Xảo giống như báo cháy vang lên bên tai Trịnh Chí Khanh —

"Trịnh Đại Bạch! Nhanh đến sản 3! A Quyền vỡ ối rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui