Đới Lâm nhận lấy hợp đồng, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng.
Hắn xem rất chăm chú, còn Ấn Vô Khuyết cũng rất kiên nhẫn, không hề thúc giục.
"Cái này…" Nhưng Đới Lâm càng xem, sắc mặt càng trở nên khó coi: "Chuyện này…"
Nữ bác sĩ đã sớm đoán trước được phản ứng của hắn, liền nói, "Năm đó, lần đầu tiên ký hợp đồng, phản ứng của tôi cũng giống hệt anh bây giờ.
Đúng vậy, công tác tại bệnh viện của chúng ta vô cùng nguy hiểm.
Đặc biệt là với bác sĩ ngoại khoa."
Nhìn đến trang cuối cùng của bản hợp đồng, Đới Lâm đưa tay lên xoa xoa cằm.
"Tôi có thể hỏi một chút...!Tôi có bắt buộc phải ký không?"
"Nếu như anh từ chối…" nữ bác sĩ dường như đã đoán trước được câu hỏi này của hắn từ sớm, nhanh chóng trả lời: "Thì chúng tôi chỉ đành tiễn anh xuống nhà xác của bệnh viện thôi.
Xin nhắc trước, đây không phải là lời đe dọa, năm đó tôi cũng đã từng hỏi câu hỏi giống hệt như anh, và tận mắt chứng kiến kết cục của kẻ từ chối ký tên vào bản hợp đồng đó."
Bọn tôi, đều là nô lệ cho Viện trưởng, chỉ cần ngài ấy muốn, có thể giết bất cứ bác sĩ nào của bệnh viện này vào bất cứ lúc nào."
"Chẳng lẽ… Viện trưởng… cũng là người được tuyển dụng sao?"
"Tốt nhất là… anh đừng nên hỏi han về chuyện của Viện trưởng." Ấn Vô Khuyết nhắc nhở: "Đối với chúng tôi, sự tồn tại của Viện trưởng chẳng khác gì thần thánh cả, chúng tôi tuyệt đối không thể nào chống lại được ông ấy.
Bác sĩ Đới, muộn nhất là… Để tôi xem nào, trước 0 giờ đêm nay, anh không còn nhiều thời gian nữa đâu, trước lúc đó mà anh không ký vào bản hợp đồng này à...!ừm, lời của bác sĩ Cao tuy khó nghe nhưng mà đúng là sự thật."
Nữ bác sĩ họ Cao nhìn sang Ấn Vô Khuyết, nói: "Nói hay ho đến đâu thì chết vẫn là chết, chẳng có gì thay đổi."
Từ đầu tới cuối, gã bác sĩ to con kia chẳng nói lời nào.
Đới Lâm để ý, khi nhắc tới viện trưởng, ánh mắt vẫn luôn ôn hòa của Ấn Vô Khuyết thay đổi hẳn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị dị thường, ngữ khí cũng chẳng còn khách sáo như trước.
Điều này trông chẳng giống diễn xuất chút nào.
Mà, khi đề cập tới chuyện "tuyệt đối không ai có thể phản kháng ông ta", Đới Lâm để ý thấy Ấn Vô Khuyết nhấn mạnh hai chữ "tuyệt đối".
Hắn cảm nhận được, Ấn Vô Khuyết cũng căm ghét gã viện trưởng kia tận xương tủy.
"Không sao," Ấn Vô Khuyết nói: "Dù sao thì hôm nay với ngày mai tôi không có ca phẫu thuật nào cả, có thể ở lại đây đợi anh.
Nếu bác sĩ Đới còn nghi ngờ thì có thể suy nghĩ thêm."
Giọng điệu của Ấn Vô Khuyết rất khách sáo, nhưng Đới Lâm có thể nghe ra sự tự tin ngút trời toát ra từ đó.
"Được, tôi ký.
Cho tôi cái bút."
Đới Lâm không do dự chút nào.
Xét về mặt pháp luật, nội dung của bản hợp đồng này chẳng có bất cứ giá trị ràng buộc nào cả.
Bởi vậy, nó rất có thể là một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó, giống hệt như giao kèo giữa người và quỷ trong phim ảnh phương Tây.
Nhưng mà, trong tình thế hiện tại, Đới Lâm không còn lựa chọn nào khác.
Không ký, hắn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm cận kề cái chết.
Lùi một bước mà nói, đám người trước mặt thừa sức ép buộc hắn ký.
Hắn không cho rằng cảnh sát hay luật pháp có thể làm gì được họ.
Đã vậy chi bằng đừng phí thời gian nữa, hợp tác một chút có khi còn bớt khổ.
Bác sĩ Cao đưa bút cho Đới Lâm, lật tới trang cuối cùng.
Và, Đới Lâm cầm lấy bút, ký tên mình vào dòng chữ Bên B.
"Từ ngày mai…" Ấn Vô Khuyết thấy Đới Lâm đã ký, sắc mặt lập tức dịu lại, nói: "Bác sĩ Đới, tạm thời anh sẽ đi theo bác sĩ Cao Hạp Nhan, làm bác sĩ nội trú luân khoa tại khoa Ngoại Oán Linh."
Nói rồi, gã đứng dậy, đi tới trước mặt Đới Lâm, đưa tay ra, cười nói: "Hoan nghênh anh gia nhập bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Đới."
Đới Lâm chú ý thấy thái độ của vị phó viện trưởng đối với mình có vẻ nhiệt tình quá mức, vượt xa so với phản ứng bình thường của lãnh đạo dành cho ứng viên trúng tuyển.
Điểm này ngược lại khiến hắn có phần cảnh giác.
Đới Lâm hiểu rõ, tình thế hiện giờ không cho phép hắn ngẩng cao đầu, cúi đầu trước rồi tính sau vậy.
Vừa nghĩ, hắn liền nắm lấy tay Ấn Vô Khuyết.
"Đây là phòng nghỉ dành cho bác sĩ."
Đới Lâm nhìn căn phòng nghỉ khá là rộng rãi trước mặt, kinh ngạc tột độ: Chỗ này mà là nơi ở cho một bác sĩ nội trú á?
Còn khung cửa sổ trong phòng…
Là một màn đen kịt, sâu hun hút bất tận!
Đằng sau, gã bác sĩ to con vẫn luôn im như thóc bỗng lên tiếng: "Bác sĩ nội trú khóa trước của bệnh viện cơ bản đều được nhận vào làm chính thức rồi, cho nên hiện tại chỉ có mình anh ở đây thôi.
Giờ anh đã ký hợp đồng bác sĩ nội trú rồi thì có thể về lo liệu công việc bàn giao hoặc thu xếp ít chuyện bên đó.
Chiều mai bắt đầu đi làm, mỗi ngày anh đều phải trực, bởi vậy phải ở lại bệnh viện, đến cuối tuần mới được về nhà.
Sau khi ký hợp đồng, chỉ cần anh nghĩ trong đầu một cái là có thể tự do dịch chuyển qua lại giữa thế giới thực với bệnh viện bất cứ lúc nào, nhưng mà mỗi lần đều chỉ có thể đến được địa điểm dịch chuyển không gian lần trước."
Kể từ lúc bước ra khỏi phòng phỏng vấn (căn phòng đó có một cánh cửa bí mật chỉ phó viện trưởng mới mở được), vị phó viện trưởng này đã sắp xếp cho gã to con kia đưa Đới Lâm tới phòng nghỉ dành cho bác sĩ nội trú.
Gã bác sĩ kia vẫn luôn giữ im lặng cho đến tận lúc này mới cất tiếng nói chuyện.
Đới Lâm gật đầu, hướng về người đàn ông lực lưỡng kia nói: "Xin hỏi...!anh xưng hô thế nào?".
"Hoắc Bình, bác sĩ khoa Ác Quỷ, chịu trách nhiệm hướng dẫn thực tập cho anh, bác sĩ Cao Hạp Nhan là bác sĩ điều trị chính của khoa Oán Lính.
Trong số mấy khoa bọn tôi, ngoại trừ cấp cứu, thì hiện tại, thiếu nhân lực nhất là khoa Ác Quỷ và khoa Oán Linh.
Sau khi anh luân chuyển khoa, sẽ dựa theo bảng đánh giá tổng hợp để phân khoa.
Trước kia, việc tuyển dụng đều do trưởng khoa phụ trách, nhưng gần đây trưởng khoa đều rất bận, cho nên bảo chúng tôi làm thay.
Phó viện trưởng rất coi trọng anh đấy, hy vọng anh làm thật tốt, ở chỗ này, không tiến bộ đồng nghĩa với việc đến gần hơn với cái chết.
À đúng rồi, trong phòng nghỉ có giới thiệu chi tiết về bệnh viện và điều lệ dành cho bác sĩ, tốt nhất là anh nên xem qua càng sớm càng tốt."
"Vâng, tôi biết rồi.".
Sau khi Hoắc Bình rời đi, Đới Lâm tìm thấy bản giới thiệu về bệnh viện và điều lệ dành cho bác sĩ trong phòng nghỉ, đọc kĩ càng một lượt.
Đọc xong, hắn đứng im tại chỗ, trong đầu nghĩ về việc quay về thế giới thực.
Thế rồi...!ngay lập tức hắn phát hiện ra, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi, biến thành hành lang bệnh viện số 9 lúc trước!
Quay về rồi!
Lúc này, Đới Lâm mới thực sự nhận ra, rốt cuộc bệnh viện số 444 đáng sợ đến mức nào.
Toàn bộ mọi chuyện, tựa như cách cả một đời người, nhưng hắn biết rõ, tất cả những điều này tuyệt đối không phải ảo giác.
Đêm nay, thật sự rất dài.
Không lâu sau, điện thoại reo lên.
Trước đó, Đới Lâm để ý thấy, sau khi vào bệnh viện kia, điện thoại của hắn hoàn toàn không thể mở máy được nữa, có thế nào cũng không bật lên.
Ấn Vô Khuyết nói với hắn, bên trong bệnh viện không sử dụng được điện thoại, bác sĩ dưới chức danh phó chủ nhiệm chỉ có thể sử dụng bộ đàm, thăng lên chuyên gia thì mới có thể sử dụng điện thoại chuyên dụng bên trong bệnh viện.
"Bác sĩ Đới, rốt cuộc anh đi đâu vậy?", người gọi điện tới là bác sĩ Triệu, "Anh nghe tôi nói này, vừa nãy chúng tôi đã cẩn thận đi xem xét, người bệnh mà anh nhắc tới, tối qua đã chết rồi!"