Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Lưu Thục Anh đi lên sườn núi, từ xa đã nhìn thấy tiểu tử nhà mình đang cùng Tô Viên Viên cắt cỏ heo, hai người vừa làm việc vừa cười cười nói nói nom có vẻ khá thân cận. Tên nhóc thúi, vô thanh vô tức liền làm thân với cô nương xinh đẹp nhất thôn, thằng bé này quả nhiên giống mình!

Lưu Thục Anh thầm hài lòng, nhưng khi tới gần vẫn vươn tay nắm chặt lỗ tai Từ Hướng Đông, mạnh mẽ lôi hắn qua một bên.

"A! Đau đau đau! Mẹ, mẹ làm gì vậy, mau buông con ra!!!" Từ Hướng Đông nhăn nhó kêu gào, nhất thời cũng không rõ rốt cuộc có mẹ là tốt hay không tốt, đặc biệt là một bà mẹ mạnh mẽ như thế này!!! Giờ thì hắn còn chút tôn nghiêm nào trước mặt tức phụ chứ QAQ.

Lưu Thục Anh quay đầu cười cười với Tô Viên Viên đang mờ mịt đứng ngây ra đó, rồi mới cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Thằng nhóc nhà mi mau khai thật đi, có phải coi trọng con bé rồi không? Trong thôn đang đồn ầm lên kia kìa, nếu mi không có ý tứ này, vậy nhanh nhanh tránh xa con bé ra, đừng làm hỏng thanh danh con gái nhà người ta."

"Sao mà hỏng được? Con biểu hiện rõ như ban ngày thế rồi còn gì nữa? Không có ý là không có ý thế nào?" Từ Hướng Đông nhăn mặt xoa xoa cái tai vừa được giải thoát, nói thản nhiên như không.

Lưu Thục Anh giận sôi máu, "Tên tiểu tử thúi, đã nhắm được mục tiêu sao không nói sớm cho mẹ hay, mi có biết dạo gần đây mẹ đi hỏi thăm bao nhiêu nhà trong thôn không hả, mi ngại hằng ngày mẹ chưa đủ mệt đúng không hả? Hả?!!!"

Từ Hướng Đông vội vàng cười nịnh, "Đương nhiên là không rồi! Con sao nỡ để mẹ yêu quý mệt mỏi chứ! Con chỉ muốn chờ chắc chắn một chút rồi mới nói cho mẹ thôi mà."

"Thế Viên Viên nghĩ sao mi có biết không?"

"Còn nghĩ sao được nữa?! Một người đàn ông tốt như con đây, có ai không thích chứ?"

"Lăn quan một bên đi, biết thế chẳng hỏi, hỏi cái đứa suốt ngày cợt nhả như mi cũng bằng thừa." Lưu Thục Anh ghét bỏ đẩy đẩy con trai, lại mỉm cười bước qua nắm lấy tay Tô Viên Viên, dịu dàng hỏi, "Viên Viên nha, dì đã nghe nói rồi, tên nhóc thúi nhà dì dạo này cứ quấn lấy con đúng không? Trước giờ dì cũng chưa thấy nó thương ai như vậy đâu, dì hói thẳng nhé, ý con thế nào? Nếu con cảm thấy phiền thì cứ nói, dì sẽ kêu thằng nhỏ này tránh đi, sẽ không để nó gây trở ngại cho con."

Tô Viên Viên liếc qua Từ Hướng Đông một cái, hắn đang nhe răng cười chớp chớp mắt với nàng kìa, nghĩ nghĩ, ở cái niên đại thất hứa cũng bị lên án nặng nề này, đối mặt trưởng bối, nàng không thể trả lời bừa được, chỉ có thể làm cho gò má mình khẽ ửng hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đồng chí Từ Hướng Đông khá tốt......"

Có câu này là tốt rồi!!!

Lưu Thục Anh tức khắc cười đến thấy răng không thấy mắt, xoa xoa tay Tô Viên Viên nói: "Con cứ yên tâm, về sau nếu tên tiểu tử thúi kia dám khi dễ con, dì nhất định sẽ không buông tha cho nó, tuyệt đối không để con phải chịu ủy khuất! Được rồi, dì trở về thu xếp chuyện này, con cứ đi qua gốc cây đàng kia nghỉ ngơi đi, công việc cứ để cho thằng nhóc này làm, đừng khách khí làm gì!"

Tô Viên Viên "ngượng ngùng" cười: "Cám ơn dì Lưu."

"Ai yo! Dì đi đây nhé!" Lưu Thục Anh lại ngắm Tô Viên Viên thêm một lát mới tiếc nuối mà xoay người đi về, thực sự càng nhìn càng thích, lần tới trạm y tế dạo trước tuyệt đối là nhờ duyên phận đưa đẩy! Chẳng phải hai người sắp trở thành người một nhà đây sao? Thực là "hữu duyên thiên lý năng tương hội", vận mệnh thật diệu kỳ, hai đứa nhỏ này, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, tương lai nếu sinh hài tử sẽ đáng yêu đến mức nào chứ! Ai nha, tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi!!!

Tô Viên Viên nhìn theo thân ảnh Lưu Thục Anh bước xa dần, chờ đến khi bà đi khuất, nàng lập tức vương tay nhéo mạnh vào eo Từ Hướng Đông, "Đồng chí Từ Hướng Đông, sao anh lại xấu tính như vậy chứ? Còn chưa biểu hiện gì đã muốn kết giao?! Hừ, ngươi rõ ràng biết ta không nỡ làm dì Lau thất vọng đúng không?!!!"

Từ Hướng Đông không buồn để ý nơi bị véo, còn nhăn nhở cười cười giật giật bím tóc Tô Viên Viên một cái, "Ngươi còn chưa hiểu sao, ta là Từ Hướng Đông nha? Không xấu xa một chút thì sao lại bị người khác kêu là tên du thủ du thực chứ? Tới đây, gọi một tiếng Đông Tử ca ca nghe chút nào."

"Hừ, tưởng bở, chuyện còn chưa đâu vào đâu, đồng chí Từ Hướng Đông, anh đừng cao hứng quá sớm." Nhìn hắn đắc ý trêu chọc, Tô Viên Viên nhất định không chịu thỏa hiệp, dù sao thì còn phải nghị thân, đính hôn gì gì đó, còn xa a!!!

"A? Chưa ra đâu vào đâu?" Từ Hướng Đông nheo nheo mắt nhìn nàng, liếc liếc thấy xung quanh không có ai, đột nhiên cọ chút bụi đất vẽ lên má nàng một chữ "Bát"

"Giờ thì "bát tự" đã vẽ xong hai nét rồi, thế nào, đồng chí có hài lòng chưa?" Từ Hướng Đông cười ha hả xoay người chạy biến.

Tô Viên Viên ngây người! Đây vẫn là thư sinh của nàng sao, thực sự là chàng thư sinh khôn khéo phúc hắc nhưng vẫn ôn nhu săn sóc kia sao? Đây là một tên đại hỗn đản thì có! Nàng lấy lại tinh thần liền lao nhanh đuổi theo hắn, "Từ Hướng Đông! Ngươi mau đứng lại đó cho ta!"

Từ Hướng Đông chạy nhanh vào rừng, nhắm chuẩn một cây đại thụ thô tráng nhất nhanh nhẹn trốn ra sau.

"Đứng lại! Ngươi nghĩ có thể chạy nhanh hơn ta a? Mau đứng lại?"

Tô Viên Viên mau chóng đuổi tới gần, đang muốn bắt người, đột nhiên bị Từ Hướng Đông chờ đợi từ lâu vươn tay ôm chặt!

"Đồng chí Tô Viên Viên, hiện tại cô chính là đối tượng của đồng chí Từ Hướng Đông rồi a."

"Đối tượng?" Tô Viên Viên sửng sốt, lập tức trừng hắn, "Đối tượng thì thế nào? Ngươi liền có thể khi dễ ta a?"

"Đúng nha, ta nói cho mà nghe, niên đại này kết giao đối tượng chính là như thế đấy! Giật giật bím tóc, đưa nhau vài quả trứng gà hay trái táo, nắm nắm tay nhỏ, đương nhiên, ta đây lớn gan hơn bọn họ một chút, bời vì ta là tên du thủ du thực a! Thế nào? Thể nghiệm được đến cảm giác tiểu thanh niên trí thức bị một tên du thủ du thực bắt tới tay sao?"

Tô Viên Viên ngẩng đầu nhìn, thấy Từ Hướng Đông cười xán lạn, lập tức bực tức đấm đấm vai hắn, "Ta chỉ nói có một câu "thể nghiệm nhân sinh bách thái", ngươi nhất thiết phải nhắc mãi vậy sao? Ngươi đừng có ấu trĩ thế có được không?"

"Đây đương nhiên không phải ấu trĩ rồi, chúng ta xử sự càng giống những người sống trong niên đại này thì càng dễ dàng cảm nhận tư tưởng của họ, đúng không? Nếu cứ bình tĩnh qua cả đời, vậy còn gì gọi là thể nghiệm? Hơn nữa, ngươi không cảm thấy làm vậy rất thú vị sao?" Từ Hướng Đông dứt lời lại vươn tay vẽ thêm hai vòng tròn bụi quanh mắt nàng, lại cộng thêm một đường ngang vắt qua mũi, chỉ trong chớp mắt, một "cái kính" đặc biệt ra đời......

Tô Viên Viên tức giận túm chặt lấy hắn, cũng muốn vẽ vẽ lên mặt hắn, Từ Hướng Đông cười ha hả không né tránh, sủng nịch nhìn nàng "báo thù", chờ đến khi Tô Viên Viên hài lòng, cả hai người đã biến thành hai con mèo hoa to đùng!

Nhìn lại "kiệt tác" của chính mình, Tô Viên Viên nhịn không được cười phì. Từ Hướng Đông chống hai tay lên thân cây sau lưng Tô Viên Viên, như ôm nàng vào lòng, sủng nịch mỉm cười nhìn nàng, không chút cám giác đùa nghịch như vậy thực ấu trĩ. Tiểu hồ ly của hắn nên mãi vui vẻ như vậy, còn hắn, phụ trách làm nàng vui là được rồi......

Lần trước họ đã phải bận rộn cả đời, hiện tại hắn thật sự hy vọng có thể bồi nàng bình an cả đời, làm nàng không cần phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì, muốn làm gì thì làm, tựa như nghỉ phép. Đừng để mỗi lần xuyên không đều nghiêm nghiêm túc túc, lãng quên thế nào là hưởng thụ sinh hoạt!

Chơi đùa đủ rồi, hai người tới bờ sông rửa mặt, thuận tiện bắt mấy con cá nướng ăn. Khi về nhà, Từ Hướng Đông còn xách theo một con cá khá lớn, Lưu Thục Anh thấy hắn vui vẻ như vậy, tự nhiên cũng tủm tỉm cười theo.

"Mau đi thay đồ đi, con làm thế nào mà ướt đẫm hết cả người thế hả!"

Từ Hướng Đông ôm vai mẹ, "Ai nha, con chỉ muốn bắt cá về hiếu kính lão nhân gia ngài thôi mà! Chỉ là đám cá này khôn quá, con phấn đấu nửa ngày mới tóm được, ngài nhất định phải ăn nhiều một chút a!"

"Được, chờ lát nữa bụng cá đều là của ta, tên nhóc con đừng hòng đổi ý!"

"Nghe mẹ nói kìa, con mà là loại người này sao?"

Hai người vui vẻ hòa thuận không biết sao lại làm Quý Lan gai mắt, ả bĩu môi chửi thầm, trong lòng càng nhận định Lưu Thục Anh là lão già mắc dịch, thiên vị không biên giới, bởi hai hôm trước Từ Hướng Tiền cũng bắt mấy con cá về, nhưng hôm đó thái độ của Lưu Thục Anh chỉ bình thường, không hân hoan như hôm nay.

Về phòng, Quý Lan tức giận bất bình đẩy đẩy Từ Hướng Tiền đàng nằm trên giường đất: "Hướng Tiền, anh nghĩ xem có phải mẹ bất công quá không? Đông Tử lười như hủi, vậy mà chỉ cần nói vài câu dễ nghe, mẹ liền vui vẻ đến vậy, còn anh ngày ngày làm lụng vất vả từ sáng tới tối mà chẳng thấy mẹ khen ngợi nửa câu......"

Từ Hướng Tiền nhíu mày nhìn ả, "Em nói gì vậy? Em đây là có ý gì? Em bất mãn với mẹ và Đông Tử?"

Quý Lan hơi hoảng, lập tức nghẹn đỏ hốc mắt, "Anh tức giận vậy làm gì? Em chỉ cảm thấy bất bình vì anh thôi mà? Bằng không mẹ bất công tiểu thúc thì liên quan gì tới em? Còn không phải vì em thương anh? Rõ ràng là anh ổn trọng hiểu chuyện, từ nhỏ đã theo mẹ ra đồng làm việc, trong cái thôn này có mấy người được như anh? Nhưng từ khi gả vào, em đã nhận ra mẹ thiên vị Đông Tử quá đáng, cậu ấy chơi bời lêu lổng cả ngày mẹ không mắng mỏ gì, hôm nay chỉ xách về có một con cá mẹ đã vui sướng vậy rồi, hôm trước anh bắt được vài con mang về mẹ cũng không khen anh lấy một câu......"

Từ Hướng Tiền mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng nhìn Quý Lan nhỏ giọng khóc nức nở lại ngậm miệng. Chỉ xoay người quay lưng về phía ả nhắm mắt định bụng không để ý tới, nhưng một hồi vẫn nghe thấy Quý Lan ấm ức sụt sịt. Dù sao cũng vừa kết hôn không lâu, tình cảm còn nồng đượm a, Từ Hướng Tiền bất đắc dĩ quay lại ôm vợ, thở dài, "Đừng khóc, sau này đừng nói những lời như thế nữa, tôi không thích, đó là mẹ và em trai tôi."

Quý Lan dịu dàng ỷ vào ngực anh, nghẹn ngào: "Em biết rồi, anh đừng giận nữa, em chỉ không nỡ nhìn anh phải chịu ủy khuất, mới cảm thấy bất bình vì mẹ không thương anh. Nếu anh không thích thì em sẽ không nói nữa. Anh cũng đừng buồn, về sau có em thương anh, trong lòng em anh luôn là đệ nhất, ai cũng không hơn được anh......"

Từ Hướng Tiền cảm động, cúi đầu nhìn ả một cái rồi lại nhắm mắt im lặng, nhưng cánh tay ôm ả lại siết chặt một chút. Chầm chậm, những lời Quý Lan vừa nói như một hạt giống nho nhỏ dần chìm sâu vào lòng anh. Mấy anh em trong nhà rất hòa thuận, anh luôn giữ khuôn phép vùi đầu làm làm việc, Đông Tử lại luôn hồ nháo, anh chỉ nghĩ đó là bởi vì Đông Tử còn trẻ con, cha họ đi sớm, trưởng huynh như cha, nên bao dung em trai một chút. Nhưng mà mẹ...... hình như đúng là mẹ yêu thương Đông Tử hơn, cũng phải thôi, em ấy biết cách ăn nói, biết cách dỗ mẹ cười vang, nhưng anh thì không làm được, anh chỉ biết ngồi bên cạnh ngây ngô cười theo. Như vậy chính là bất công sao?

Từ Hướng Tiền nghĩ ngợi mà chẳng rõ mình đang nghĩ gì, đầu óc như một cuộn chỉ rối, trước giờ anh chưa từng cảm thấy gia đình như vậy là không tốt, nhưng Quý Lan lại cảm thấy hắn ủy khuất, vì thương hắn mà khóc thê thảm đến vậy, chẳng lẽ chuyện thực sự nghiêm trọng đến thế sao? Nghe Quý Lan nói mà trong tim ấm áp đến lạ kỳ, cảm giác vô cùng ngọt ngào, giống như viên kẹo mạch nha đầu tiên anh được ăn khi còn nhỏ vậy. Có lẽ...... đây là cảm giác được yêu thương?

Từ Hướng Tiền mỉm cười vuốt vuốt tóc Quý Lan. Không sao hết, không sao đâu, sau này anh có Quý Lan, hai người là vợ chồng, phu thê nhất thể, anh không bao giờ là kẻ không được yêu thương nữa......

Cảm nhận được cảm xúc Từ Hướng Tiền biến đổi, Quý Lan cúi đầu nhếch mép cười. Hừ, bà già Lưu Thục Anh kia thực quá đáng, thái độ không thích mình quá rõ ràng, nếu đã vậy thì đừng trách mình châm ngòi mâu thuẫn gia đình. Dù sao thì trong mắt lão bất tử kia chỉ có mỗi đứa con trai bất học vô thuật kia, dứt khoát cột mấy kẻ vô dụng đó vào với nhau, ở bên Hướng Tiền chỉ cần có chính mình là đủ rồi, kể cả phần gia nghiệp sau này của Hướng Tiền bọn họ cũng đừng hòng xơ múi được một đồng một cắc!!! Đám thân thích vô dụng chỉ biết ăn bám kia, sớm muộn gì mình cũng tống cổ ra khỏi nhà!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui