Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Thấy được thảm trạng của Lý Tứ Nhi, Tô Viên Viên cùng Dận Chân liền cáo từ, còn trực tiếp đưa hai vị ma ma kia tới thôn trang. Ở những nhà khác, đưa tới thôn trang chính là trừng phạt, nhưng đối với nàng, thôn trang mới chính là nhà, nàng còn bảo Dận Chân đề cho mình một tấm biển, tên "Tiêu Dao sơn trang", bên trong cực kỳ nhiều thứ tốt, ai được phép ở trong đó chính là hưởng phúc, làm Long Khoa Đa nghe được tức giận đến mức đen mặt suốt cả ngày.

Tô Viên Viên vô cùng vui vẻ trở lại trong cung, lại thấy các cung nhân trong Thừa Càn cung đều hành động thực cẩn thận. Nàng kéo đại một người dò hỏi thử mới biết được là do Đồng Giai Uyển Nhàn tâm tình không tốt. Bởi ngay cả cái kẻ khiến người ta ghê tởm là Lý Tứ Nhi cũng có được một nhi tử khỏe mạnh, vì sao chính nàng lại không thể?

Tô Viên Viên nhẹ nhàng chạy vào nội điện, liền thấy Đồng Giai Uyển Nhàn buồn rầu ôm Tiểu Thập Tứ mà thở dài: "Ma ma, ngươi nói xem, vì sao người khác đều lần lượt có nhi tử, còn ta thì không? chẳng lẽ ta không có duyên con cái sao?"

Ma ma vội tiến tới khuyên giải an ủi, "Nương nương, sinh sản thương thân, nương nương phải vất vả lắm mới dưỡng tốt thân thể, hà tất vì chuyện con nối dõi mà uể oải? Người khá có thể sinh thì sao chứ? Có thể được con cái hiếu thuận hay không còn phải nhìn vào phẩm tính. Nương nương ngài phẩm tính tốt, hiện giờ dưới gối ngài chẳng phải đã có Tứ a ca, Thập Tứ a ca và tiểu cách cách sao? Tứ a ca và tiểu cách cách hiếu thuận với ngài đến vậy, chẳng phải còn thần thiết hơn cả thân sinh?"

Nghĩ tới mấy hài tử, Đồng Giai Uyển Nhàn rốt cuộc lộ ra chút tươi cười, "Ma ma nói phải, có mấy đứa nhỏ ở, ta nên cảm thấy đủ, có lẽ, mệnh trung chú định không thể có được một hài tử của ta và biểu ca......"

Tuy nói như vậy, nhưng Tô Viên Viên nhìn ra được sự tiếc nuối ẩn hiện dưới đáy mắt nàng. Trong một cái thời đại như thế này, chân chính yêu một người, đương nhiên sẽ mong muốn có được một hài tử dung hợp huyết mạch của mình và người đó, vậy giống như sinh mệnh của họ sẽ được tiếp tục kéo dài, hài tử của người khác, dù có tốt đến đâu đi chẳng nữa, nhưng chuyện chính mình không thể sinh vẫn sẽ luôn là một điều tiếc nuối.

Nàng chính là một trong những người mà Tô Viên Viên muốn bảo hộ, đương nhiên không thể để loại nuối tiếc này tồn tại, Tô Viên Viên lập tức quyết định phải nghĩ cách, đầu tiên chính là điều dưỡng thân thể của Đồng Giai Uyển Nhàn và Khang Hi về trạng thái tốt nhất, nếu muốn sinh, đương nhiên phải sinh một đứa trẻ khỏe mạnh nhất có thể.

Tuy nói hai người là anh em họ, nhưng điều này không phải chuyện quá khó khăn, hai người không phải không thể sinh, chẳng qua tỉ lệ xảy ra vấn đề lớn hơn những cặp đôi khác mà thôi. Nàng đã từng gặp một đôi cũng là anh em họ, sinh ba đứa nhỏ đều không tồi, chỉ có đứa út phản xạ hơi chậm hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn thi đậu đại học, ra trường cũng tìm được một phần công tác không tệ, cũng chẳng phải chuyện cấm kỵ đến mức hoàn toàn không thể sinh. Mà thân là một hồ ly tinh, muốn bảo hộ hài tử của hai người, đương nhiên vô cùng dễ dàng.

Tô Viên Viên quyết định xong, liền vừa dẫn đám cách cách tiếp tục huấn luyện, vừa âm thầm điều dưỡng cho Khang Hi cùng Đồng Giai Uyển Nhàn. Hiện tại nàng đã là lão đại của đám cách cách đó rồi, tất cả đều nghe theo lời nàng hàng ngày cưỡi ngựa bắn tên hay đọc sách vui chơi, cả Quách Lạc La Minh Phương cũng vui vẻ chạy theo nàng mỗi ngày.

Không biết đã có bao nhiêu phi tần quang minh hay mờ mịt cáo trạng với Kahng Hi, cảm thấy Tô Viên Viên dạy hư nữ nhi của các nàng, nhưng không ngờ đám cách cách hoạt bát của hiện tại lại được Thái Hậu thích, Khang Hi cũng đã hỏi qua, các cách cách đều không chậm trễ việc học, vui chơi cũng có chừng mực, đương nhiên hắn không có hứng ngăn cản. Hắn chỉ cần biết, từ sau khi nhóm cách cách đi theo Tô Viên Viên, chưa từng có chuyện ốm đau bệnh nhẹ liên tục như lúc trước, đây là chuyện tốt, hắn sao phải ngăn cản?

Cứ vậy, Tô Viên Viên hoàn toàn củng cố địa vị hài tử vương của mình. Dận Chân lặng lẽ thu phục cung nhân phát triển thế lực của mình, mà Tô Viên Viên thì trắng trợn táo bạo mà thu phục tiểu đệ, truyền cho họ các loại tín niệm tự lực tự cường, chỉ qua vài tháng, đám tiểu gia hỏa này đều đã có mộng tưởng khá cụ thể, ngày ngày nỗ lực tiến tới, còn thời khắc ghi nhớ lời khuyên của Tô Viên Viên, không để bất cứ ý tưởng kỳ quái nào bại lộ cho người khác, nghiễm nhiên trở thành một đội đồng tử quân nội tâm cực kỳ kiên định.

Không chỉ như thế, bọn họ còn học được kỹ xảo nói chuyện từ Tô Viên Viên, miệng ai nấy đều cực kỳ ngọt, toàn bộ các a ca, cách cách đều bắt đầu "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ", khiến Khang Hi và Thái Hậu cả ngày đều vui tươi hớn hở, bầu không khí trong cung nhẹ nhàng hơn trước nhiều, những thứ âm mưu quỷ kế lúc trước dường như đột ngột mất đi động cơ thực hiện, ai cũng không tìm được cơ hội thi triển.

Sau khi "đồng tử quân" có quy mô ban đầu, Tô Viên Viên cũng nhín được chút thời gian rảnh, lập tức chạy tới trước mặt Đồng Giai Uyển Nhàn nói: "Cô mẫu, con nghe nói ở ngoại ô kinh thành có một tòa miếu Quan Âm rất linh, chúng ta đi tới đó một lần được không? Tống Tử Quan Âm ở đó rất linh, chúng ta đi cầu xin Quan Âm nương nương, cầu nàng ban cho cô mẫu một tiểu oa nhi, nàng thiện lương như vậy, nhất định sẽ đáp ứng!"

Ma ma đứng cạnh sắc mặt đột biến, vội vàng nói: "Cách cách, ngài còn nhỏ, không hiểu những thứ đó! Là kẻ nào? Là kẻ nào dám lắm miệng trước mặt ngài?"

Đồng Giai Uyển Nhàn cũng giật mính, sau đó nâng tay ngăn ma ma lại, ôm Tô Viên Viên lên đùi mình nói: "Huyên Oánh, cô mẫu biết con có tâm là đủ rồi, chuyện oa nhi, không thể cưỡng cầu."

Tô Viên Viên làm như không thấy nàng miễn cưỡng cười gượng, vùi đầu cọ cọ, "Đay mới không phải cưỡng cầu, là thiệt tình thực lòng cầu xin, chỉ mình con đi khẳng định vô dụng, cô mẫu, cùng con đi đi, phải đích thân cầu mới là thành tâm, linh hay không linh thì phải thử mới biết được a."

"Cô mẫu ở trong cung đã......"

"Làm sao mà giống được, trong miếu hương khói hưng thịnh, đệ tử cung phụng nhiều như vậy, nhất định sẽ linh thiêng hơn nha, cô mẫu, chúng ta đi nói cùng biểu thúc đi, chỉ một chuyến xuất cung thôi mà."

Đồng Giai Uyển Nhàn luôn luôn không thể từ chối nổi mỗi khi nàng làm nũng, chỉ bát đắc dĩ lắc đầu cười cười: "Con đó, có phải thấy trong cung buồn bực nên mới muốn đi chơi không? Tới trong miếu con sẽ biết, nơi đó không thú vị như con tưởng đâu."

"Không phải chơi, không phải vì chơi, con thực sự là vì cô mẫu mà, con muốn làm người vui vẻ, chân chính vui vẻ!"

Đồng Giai Uyển Nhàn xoa xoa đầu nàng, quay qua nói với ma ma: "Đều nói đôi mắt của tiểu hài tử là rõ ràng nhất, ta thực sự không ngờ ý niệm trong lòng này cũng bị nàng nhìn ra, xem ra là ta chấp niệm quá sâu, gây ảnh hưởng đến hài tử."

Nàng hơi nhắm mắt, đến khi mở mắt ra đã ngập tràn kiên định, "Cũng được, coi như thành toàn một hồi niệm tưởng, đây là một lần cuối cùng, nếu như không thành, sau này...... sau này ta sẽ không nghĩ tới chuyện này nữa."

Ma ma len lén xoa xoa hốc mắt ẩm ướt, "Nương nương có thể nghĩ thông là tốt rồi."

Cung phi xuất cung không dễ, chứ đừng nói tới chuyện tới miếu cầu tự, thực sự là không hợp quy củ. Nhưng hiện tại chính là thời điểm Khang Hi đối với Đồng Giai Uyển Nhàn là đặc biệt, chính hắn cũng thực thích cải trang vi hành dân gian, nhìn thấy ánh mắt chứa chan mong chờ của nàng, hắn lập tức gật đầu đồng ý.

Hắn cũng không để lộ chút tin tức nào, chỉ là một ngày bình thường nào đó, mang theo Đồng Giai Uyển Nhàn và Tô Viên Viên lặng lẽ xuất cung, bên người chỉ có Lý Đức Toàn và ám vệ đi theo. Xe ngựa chạy trên đường, Khang Hi xoa xoa đầu Tô Viên Viên, cười nói: "Tiểu nha đầu con, thực đúng là có nhiều chuyện phải nhọc lòng a, con thử nói xem, nếu không linh thì nên làm thế nào?"

Tô Viên Viên trừng lớn mắt, "Sao có thể không linh chứ? Con thực thành tâm a, biểu thúc nhìn này, đây là toàn bộ gia sản của con con nha, đều lấy tới thêm tiền dầu mè, Quan Âm nương nương thấy con thành tâm như vậy, khẳng định sẽ thực hiện nguyện vọng của con."

"Nha, gia sản của tiểu nha đầu con cũng không ít a."

"Đương nhiên là vậy rồi, người khác đều nói con là đại hồng nhân trước mặt biểu thúc ngài đó, gia sản ít ỏi chẳng phải sẽ khiến người ta khinh thường hay sao?"

Khang hi cười vang, quay sang nói với Đồng Giai Uyển Nhàn: "Nàng nhìn đi, hôm nay đứa nhỏ này thêm tiền dầu mè, sau này ta lại còn phải bổ sung lại cho nó, bằng không sẽ bị người khinh thường a!"

Đồng Giai Uyển Nhàn cũng mỉm cười, "Đứa nhỏ này thành như vậy chẳng lẽ không phải vì huynh cưng chiều mà ra? Trước giờ ta chưa từng thấy huynh sủng hài tử nào như thế."

Đồng Giai Uyển Nhàn rõ ràng không phải là tiểu cô nương, nhưng từ khi được Tô Viên Viên điều dưỡng, làn da trong trắng lộ hồng, đôi mắt trong veo, mỗi một tiếng nói nụ cười đều hấp dẫn như thiếu nữ mười sau, Khang Hi nhìn mà ánh mắt lóe lóe, cười cười nắm lấy tay nàng, "Chờ khi chúng ta có hài nhi, ta nhất định sẽ càng cưng chiều hắn."

Đồng Giai Uyển Nhàn đỏ mặt, khẽ nói: "Hài tử còn ngồi đây, huynh nói bừa cái gì thế?"

Khang Hi quay qua nhìn, Tô Viên Viên đã sớm cầm lấy thoại bản ngồi xem "cực kỳ chăm chú", nhưng, cái vành tai vểnh cao kia thì...... Khang Hi lại cười vang, lắc lắc đầu, cảm thấy nếu bọn họ có được một hài tử như Tô Viên Viên, thật đúng là muốn không cưng chiều cũng không được.

Tới miếu Quan Âm, Tô Viên Viên lập tức trở nên nghiêm túc, nắm tay Đồng Giai Uyển Nhàn bước từng bước lên bậc thang, mỗi một bước đi nàng đều thầm cầu phúc cho Đồng Giai Uyển Nhàn. Khang Hi thân là hoàng đế, dù thỉnh thoảng cũng ngồi thiền, nhưng lại chưa bao giờ thực sự cầu thần bái phật, nhưng nhìn thấy hai người nghiêm túc như vậy, chính hắn đứng chờ ngoài điện, trong lòng cũng mơ hồ dâng lên một tia hy vọng, hy vọng rằng thực sự có thể có được một đứa nhỏ của mình và biểu muội.

Tô Viên Viên quỳ trên bồ đoàn, ngẩng đầu nhìn nhìn tượng Quan Âm, sau đó cũng nhắm mắt nghiêm trang mà thành kính khẩn cầu giống Đồng Giai Uyển Nhàn. Nàng dùng ling lực đưa kỳ nguyện của mình tới bên tượng Quan Âm. Sau một hồi, cảm giác được gì đó, Tô Viên Viên mở mắt ra liền nhìn thấy trong một loạt tượng nhỏ trước mặt Quan Âm có hai bức tượng tiểu oa nhi tản ra vầng sáng. Một cái là tiểu tướng quân mặc áo giáp, một cái là tiểu cô nương mặc xiêm y tinh xảo, thuyết minh đây là long phượng thai Quan Âm ban cho! Còn là long phượng thai mệnh cách cực tốt!

Tô Viên Viên thầm vui vẻ, lập tức rút tay giấu vào trong ống tay áo khẽ kháp thủ quyết chỉ về phía hai oa nhi, sau đó lại chỉ hướng về bụng Đồng Giai Uyển Nhàn. Lập tức, hai oa nhi kia biến thành hai đạo hư ảnh vọt vào bụng Đồng Giai Uyển Nhàn, sau đó vầng sáng bao quanh hai bức tượng nhỏ cũng biến mất.

Tô Viên Viên nắm lấy tay Đồng Giai Uyển Nhàn: "Cô mẫu, người nhìn kìa, Quan Âm nương nương đang cười! Nhất định là nàng đã nghe được kỳ nguyện của chúng ta,, cô mẫu, mau mau thành tam khấu đầu ba cái thôi!"

Đồng Giai Uyển Nhàn mê mang dập đầu theo lời nàng, phục hồi tinh thần lại mới bất đắc dĩ cười cười, bức tượng Quan Âm kia vốn là bộ dáng mỉm cười hiền hòa, sao có thể vì nụ cười này liền nhận định Quan Âm sẽ giúp mình đây? Thật đúng là tiểu hài tử, Đồng Giai Uyển Nhàn ngẩng đầu nhìn tượng Quan Âm, cõi lòng dần yên ổn. Nàng đã sớm coi Dận Chân và Tô Viên Viên trở thành hài tử của chính mình, lần này tới đây cũng chỉ vì chấm dứt chấp niệm, nếu không linh nghiệm, về sau nàng cũng sẽ không lại suy nghĩ tới chuyện này nữa.

Khẽ mỉm cười, Đồng Giai Uyển Nhàn kéo Tô Viên Viên tới gần xoa xoa đầu gối cho nàng, "Quỳ lâu như vậy, con có đau không?"

"Con không đau a, đệm hương bồ rất mềm mà. Cô mẫu, biểu thúc, chúng ta đi thôi!" Tô Viên Viên kéo tay Đồng Giai Uyển Nhàn bước ra cửa điện, lại vươn tay kéo Khang Hi, "Khó khăn lắm mới đi ra một lần, chúng ta chơi đến tối rồi hẵng trở về nha!"

Khang Hi hơi ngẩn ngườinhìn tay mình, trước nay hắn đã từng dắt tiểu hài tử bao giờ đâu, cười cườiquay qua Đồng Giai Uyển Nhàn nói: "Đi thôi, đi theo tiểu gia hỏa này, có tới chỗnào cũng không lo không có chuyện vui vẻ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui