Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Lại là vài thập niên nữa trôi qua, Đế Quốc đã trở thành quốc gia đứng đầu thế giới, vô luận ở phương diện nào, các quốc gia khác đều không thể theo kịp. Dận Chân thiết lập một giải thưởng chuyên biệt dành cho nhân tài, một người có thiên phú cực cao ở một phương diện nào đó nguyện ý đứng ra xuất lực cống hiến cho quốc gia, hoặc có thể nghiên cứu ra một đồ vật hữu ích chưa từng xuất hiện đều có thể đạt được một khoản tiền thưởng kếch xù, cũng được hưởng thụ đãi ngộ cực cao.

Giải thưởng này kích thích dân chúng tích cực tìm kiếm tri thức, kích phát nhiệt tình nghiên cứu của các học giả. Mỗi năm còn có không ít người kết ban đi ngoại quốc mở rộng tầm mắt, đội tàu của Dận Đường đã phát triển đến rất nhiều quốc gia, hoàn toàn đảm bảo an toàn cho hành khách, hơn nữa, nhân dân Đế Quốc đi tới đâu cũng không có người dám khinh suất trêu chọc, bởi một khi người Đế Quốc xảy ra, các vị quan ngoại giao dưới trước Dận Tự đều cường thể ra mặt đòi giải thích, đòi bồi thường, bằng không lập tức đoạn tuyệt kinh tế mậu dịch giữa quốc gia đó cùng Đế Quốc.

Tổn thất như vậy thực sự quá lớn đối với bất kỳ quốc gia nào, bởi đến cả vũ khí của bọn họ cũng đều phải mua của Đế Quốc, chỉ là, bọn họ đều không biết, những vũ khí mà Lão Thập bán ra đều là hàng kém chất lượng tồn đọng quá lâu trong kho hàng mà thôi.

Như vậy, Đế Quốc chẳng những bảo lưu thành quả trí tuệ của mình, mà còn không ngừng hấp thụ thành tựu của ngoại quốc, hơn nữa, Đế Quốc cực kỳ nghiêm khắc bảo mật các thành quả kỹ thuật của mình. Cứ thế, ngoại quốc vô luận cố gắng đến đâu cũng không thể nào phát triển vượt qua Đế Quốc, ai kêu Đế Quốc chiếm hết tiên cơ cả trăm năm a?!!!

Nhờ ánh mắt vượt xa thời đại quá nhiều cùng với một mục tiêu minh xác chưa từng thay đổi, Đế Quốc phát triển xa xa dẫn đầu toàn thế giới.

Mấy xuyên qua nữ nhìn đến cảnh tượng này đều sững sờ, dù qua bao năm vẫn không thể tin tưởng, ngay cả người từ ban đầu chứng kiến Đế Quốc dần dần quật khởi, họ vẫn cảm giác hết thảy tựa như ảo mộng, có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, các nàng đơn giản chỉ nói vài tin tức tương lai cho Hoàng đế, tại sao có thể tạo thành ảnh hưởng lớn lao đến như vậy? Bởi vì, các nàng sẽ không bao giờ có thể đoán được, Dận Chân và Tô Viên Viên cũng là người từ hiện đại xuyên tới, hơn nữa, vị Đế Quốc Hoàng Hậu mà thế nhân sùng bái kính ngưỡng dạt dào kia còn là một hồ ly tinh!

Thời điểm kỷ niệm Đế Quốc thành lập 60 năm, Dận Chân và Tô Viên Viên đỡ Khang Hi cùng Đồng Giai Uyển Nhàn đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn giang sơn mà họ cùng bảo hộ bấy lâu. Khang Hi giờ đã hơn một trăm tuổi, nhưng vì ngày ngày sử dụng linh thủy Đức phi cung cấp, hiện tại nhìn hắn chỉ như một ông lão tuổi xế chiều. Bím tóc dài biến thành mái đầu bạc trắng, trên người mặc Đường trang, chống long đầu quải trượng, có vẻ tinh thần sáng láng, nhưng kỳ thực bác sĩ đã chẩn ra hắn đại nạn sắp buống xuống.

Khang Hi nhẹ vuốt quải trượng, trầm mặc ngắm nhìn kinh thành phồn hoa thực lâu, đến tận khi Đồng Giai Uyển Nhàn dịu dàng nhắc nhở gió núi lạnh lẽo, khuyên hắn nên trở về, hắn mới mở miệng nói: "Dận Chân a, con làm rất đúng."

Dận Chân đã chờ những lời này vài thập niên, tuy rằng hắn chưa từng hối hận vì đã đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, cũng tự tay "diệt" Đại Thanh, nhưng hắn và Tô Viên Viên từ nhỏ lớn lên trong sự yêu thương của Khang Hi, dù rằng phụ tử thân tình bị Khang Hi xếp sau giang sơn, nhưng phần tình cảm này vẫn vô cùng trân quý, sống đã ba đời, đây là phần tình thương của cha duy nhất mà hắn có được.

Đồng Giai Uyển Nhàn dịu dàng mỉm cười nhìn hai cha con hòa hảo, lại từ ái vỗ vỗ bàn tay Tô Viên Viên đang đứng bên cạnh đỡ mình. Hiện tại nàng cũng đã trở thành một lão thái thái, dù mái đầu bạc phơ nhưng vẫn thực ưu nhã mỹ lệ. Đời này nàng vốn chỉ mong được bình an sinh hoạt, lại không ngờ có thể làm bạn với biểu ca cả nửa đời, bốn hài tử nuôi dưỡng bên người cũng đều trưởng thành tài giỏi, còn từng chu du thật nhiều quốc gia, tận mắt nhìn thấy tổ quốc quật khởi thành một đế quốc hùng mạnh.

Đời này, nàng không còn gì nuối tiếc, chờ Khang Hi đi rồi, nàng cũng muốn theo đi, phu thê sống nằm chung chăn chết nằm chung huyệt, hy vọng kiếp sau còn có thể tiếp tục tiền duyên. Lão phu lão thê tay nắm tay, nhìn nhau mỉm cười dịu dàng, hết thảy quá khứ như mây khói thoảng quá, toàn bộ tiêu tan......

Đưa tiễn hai vị lão nhân đi rồi, Dận Chân khởi xướng kỳ tranh cử, hoàng đế tiếp theo của Đế Quốc hoàn toàn không có liên hệ gì đến Ái Tân Giác La thị, là một trung niên nhân thực cơ trí. Hơn nữa, hắn còn đưa ra điều luật quy định toàn bộ quan viên tới 65 tuổi là phải cáo lão về hưu và về sau mỗi 5 năm tranh cử hoàng đế một lần, về phần hoàng đế tiền nhiệm có thể liên nhiệm hay không, vậy phải xem năng lực người đó thế nào.

Một đời này, có thể nói hai người chỉ có quãng thời gian thanh mai trúc mã kia là ung dung thoải mái, vài thập niên sau gần như toàn bộ đều cống hiến cho quốc gia, rất ít có thời gian riêng. Hiện tại coi như về hưu, không có con cháu cần phải chăm sóc lo lắng, hai người liền dọn tới ôn tuyền sơn trang, mỗi ngày an nhàn dưỡng hoa nuôi cá, cuộc sống như thế ngoại đào nguyên.

Báo chí dành trọn một tháng đưa tin về những cống hiến ví đại của hai người, khai quốc Hoàng Đế cùng vị Hoàng Hậu được người người kính ngưỡng, họ dùng cả cuộc đời để tạo phúc cho bá tánh, là tượng đài sùng bái tối cao trong lòng nhân dân. Tân nhiệm hoàng đế cũng là fan của hai người, bởi đối với nhân dân Đế quốc, vợ chồng họ chẳng khác nào trụ cột tinh thần, tân hoàng vung tay quyết định...... dựng một bức tượng kỷ niệm khổng lồ tại quảng trường trung tâm lớn nhất Đế quốc.

Pho tượng này, Dận Chân mặc tây trang đứng bên Tô Viên Viên mặc sườn xám, Dận Chân lạnh lùng nghiêm túc, Tô Viên Viên khẽ khoác hờ cánh tay hắn tươi cười dịu dàng, ưu nhã đoan trang. Bức tượng này do những vị điêu khắc sư tài năng nhất Đế quốc cộng đồng hoàn thành, tỉ mỉ đến từng sợi tóc, khuôn mặt và ánh mắt đương nhiên càng tinh xảo sinh động như người thật, bất cứ ai nhìn vào cũng đều có thể chiêm ngưỡng đến phong thái Đế Hậu.

Tô Viên Viên biết được chuyện này còn lôi kéo Dận Chân tới nhìn qua một lần, mỉm cười nói: "Thực không ngờ chúng ta còn được dựng tượng chịu hậu nhân chiêm ngưỡng, nhớ trước đây cầu được long phượng thai cho Hoàng ngạch nương, ta còn tạo kim thân cảm tạ vị Quan Âm nương nương kia a, nơi đó về sau cũng hương khói tràn đầy, sao ta không sớm nghĩ tới dựng cho chính mình một tượng đài nha, tín ngưỡng lực tuyệt đối tăng lên thật nhiều."

Dận Chân nhìn nàng cười nhẹ, "Vậy bây giờ ngươi tích cóp đủ linh lực tu thành bốn đuôi sao?"

Tô Viên Viên cười toe, "Đương nhiên rồi, lần này trở về ta liền bế quan, còn nữa, khí linh của ngươi hẳn là sắp thức tỉnh rồi, về sau chúng ta liền đóng cửa từ chối tiếp khách."

"Được, đều nghe người."

Bên cạnh có một cô bé cùng mẹ đi qua, kinh ngạc chỉ lên bức tượng reo lên, "Mẹ, mẹ, cô này thực xinh đẹp a! Con chưa nhìn thấy ai xinh đẹp như cô ấy bao giờ!"

Mẹ cô bé vội vàng kéo tay con gái xuống, căn dặn: "Đây là tượng của Hoàng Đế và Hoàng Hậu, con không nên chỉ thẳng vào, vậy thực không lễ phép, hai người họ đều là vĩ nhân đáng kính!"

"Vĩ nhân là cái gì?"

"Vĩ nhân chính là những người công hiến cực lớn cho quốc gia." Một người đàn ông bước tới ôm cô nhóc lên đặt trên vai mình, cười nói, "Khi ba ba còn nhỏ đều phải ở trong nhà trệt, ban đêm phải dùng ngọn nến thắp sáng, đi đường cũng chỉ có xe kéo, không giống hiện tại có nhà lầu đèn điện, còn có ô tô chạy đầu đường cái. Ba nghe nói Viện Nghiên Cứu còn đang tập trung nghiên cứu chế tạo điện thoại vô tuyến, tất thảy những thứ đó đều do Hoàng Đế và Hoàng Hậu mang tới, hai người họ anh minh cơ trí, một tay gây dựng nên đệ nhất cường quốc, ba ba là quân nhân, người ba ba kính nể nhất chính là bọn họ. Niếp Niếp, con phải học tập cho tốt nhé, sau này trưởng thành đền đáp quốc gia, con hiểu chứ?"

"Con biết rồi! Con nhất định sẽ chăm chỉ học tập!"

Tô Viên Viên và Dận Chân nhìn nhau mỉm cười, kéo thấp mũ che khuất gương mặt đi vòng qua ba người, lên xe về nhà. Trong xe thường thường truyền ta tiếng hai người cười vui vẻ, thế sự xoay vần, cuộc đời chìm nổi, bọn họ vẫn ở bên nhau, làm bạn tới cuối con đường.

Mười vạn điểm nguyện lực đã đủ, Tô Viên Viên tìm căn phòng yên tĩnh nhất bế quan, bắt đầu phá tan bình cảnh. Cách nàng không xa đặt một lu nước tràn đầy linh thủy, dưới đáy lu có một khối ngọc bội hồ ly, chính là khối ngọc mà khí linh bám vào kia.

Thời điểm Tô Viên Viên vận chuyển công pháp hấp thu linh lực, khối ngọc bội kia cũng được thơm lây không ngừng hấp thụ linh lực trong linh tuyền thủy. Đây là biện pháp mà 001 cân nhắc thật lâu mới nghĩ ra được, Dận Chân và Tô Viên Viên chỉ có thể dựa vào kỳ nguyện lực cùng tín ngưỡng lực tu luyện, nhưng khí linh trong ngọc bội lại có thể mượn dùng ngoại lực, cũng chính là linh tuyền thủy.

Lúc này có linh lực Tô Viên Viên thăng cấp hỗ trợ, khí linh kia rất có thể một lần chữa trị toàn bộ thương thế mà hoàn toàn thức tỉnh, vậy nên dù đang tu luyện, Tô Viên Viên vẫn cẩn thận phân ra chút tinh thần quan sát khí linh biến hóa.

Ba ngày ba đêm, bầu trời đột nhiên truyền tới sấm sét âm ầm, Tô Viên Viên bay nhanh ra khỏi phòng, thuận tay vớt ngọc bội mang theo, đứng thẳng trên đỉnh núi ngạnh kháng ba đạo thiên lôi. Thiên kiếp có thể giúp nàng tẩy tủy phạt cốt, thăng cấp hoàn thành, Tô Viên Viên tẩy sạch đám bụi than trên người, trở lại làm Tô Viên Viên bạch y phất phới, sau lưng là bốn chiếc đuôi lông xù xù hân hoan vũ động, khuôn mặt nàng không hề biến đổi, nhưng lại cảm giác như thêm vài phần mị hoặc khó tả rõ, sóng mắt lưu chuyển dường như đều ẩn chứa vô hạn thâm tình.

Cảm nhận linh lực trong cơ thể cùng pháp lực càng thêm cao cường, Tô Viên Viên hơi hơi mỉm cười, cảm thấy thực mỹ mãn.

Trước kia, nàng phải nhìn thẳng vào mắt đối phương mới có thể thi triển định thân thuật, hiện tại đã thăng cấp thành bất cứ lúc nào và ở đâu nàng đều có thể định trụ một người pháp lực thấp hơn nàng. Trước kia nàng chỉ có thể dùng ảo thuật thôi miên mê hoặc đối tượng, nay đã có thể tùy ý chế tạo ảo cảnh vây khốn bất cứ kẻ nào tâm trí không kiên định. Pháp thuật ngũ hành cũng tăng cường uy lực, có thể biến ảo thành đủ loại vũ khí công kích địch nhân. Hơn nữa, còn tăng thêm một pháp thuật đi vào trong giấc mộng, về sau nàng có thể tạo ra một giấc mộng đơn giản rồi thừa cơ tiến vào thức hải của người khác.

Quan trọng nhất chính là phương pháp "đoạn đuôi cầu sinh", bất cứ lúc nào nàng cũng có thể lấy đại giới mất đi một cái đuôi để đổi lấy tánh mạng của mình. Tuy rằng làm vậy sẽ suy yếu rất lâu, nhưng hiện tại nàng có bốn cái đuôi, tương đương với có thêm ba cái mạng, đây đương nhiên là chuyện cực tốt!

Ngay khi nàng đang cao hứng, ngọc bội trong tay chấn động, tiếp theo một đạo hư ảnh bay ra từ trong ngọc bội, nhìn nàng khiếp sợ nói: "Ngươi là ai? Vì sao ngươi có được ngọc bội này? A, không đúng, ngươi, ngươi là hồ yêu kia?"

Tô Viên Viên nghiền ngẫm nhìn nhìn nó, nhướng mày hỏi: "Ngươi nhận thức ta? Ta nhớ rõ khi ngươi hôn mê ta chỉ từng biến thành con nhóc mười tuổi a?"

"Trên người người có khí vị của tôn chủ." Khí linh này tạo hình là một nhóc con bụ bẫm, nó nhìn quanh quất hồi lâu, sốt ruột kêu lớn, "Tôn chủ đâu? Rốt cuộc Tôn chủ làm sao rồi?"

Tô Viên Viên vừa thong thả bước xuống chân núi vừa nói: "Ngươi cứ yên tâm, Tôn chủ của ngươi đương nhiên khỏe mạnh bình thường a, nhưng còn người," nàng vươn tay chọt chọt cái bụng tròn vo của khí linh, "Có phải ngươi nên thành thật khai báo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không a?"

Khí linh mắt đảo lia lịa, nhưng có thế nào cũng không chịu mở miệng nói, chờ đến lúc thấy Dận Chân mới khóc lóc nhào vào lòng hắn, "Tôn chủ, ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp ngài nữa, không ngờ ngài khôi phục tốt đến thế, còn sớm chữa trị tốt cho ta......"

Dận Chân căn bản không có ấn tượng gì về tên nhóc khí linh này, nhưng lại có chút cảm giác thân thiết như phát ra từ trong linh hồn, liền mở miệng nói: "Là Viên Viên giúp ta, nàng phân cho ta rất nhiều linh lực, hiện tại ngươi có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Khí linh lai sạch nước mắt, nhìn Dận Chân, lại nhìn qua Tô Viên Viên, cảm giác được hai người đã kết thành phu thê, không khỏi sốt ruột kêu lên, "Tôn chủ không nhớ rõ chuyện khi trước, sao có thể khinh suất thành thân a? Lúc ấy ngài vốn dĩ đã đến lúc phi thăng, ai ngờ thời điểm cuối cùng lại bị động tĩnh khi Đát Kỷ phi thăng quấy nhiễu đến tẩu hỏa nhập ma, may mà ta đúng lúc cảm ứng được một con tiểu hồ yêu nhận được cơ duyên, dùng một giọt tinh huyết của Đát Kỷ tạo thành ảo cảnh tu luyện, ta liền phong ấn thân thể ngài, cũng đưa linh hồn của ngài vào trong ảo cảnh này. Chỉ là, linh hồn của ngài bị tổn thương quá nặng, chỉ có thể bơ vơ trong ảo cảnh chậm rãi hấp thu linh lực chưa trị mà không thể tu luyện. Kỳ thực, nếu truy cứu đến cùng, ngài không cần cảm kích tiểu hồ yêu này, bởi vì đây là một đường sinh cơ vận mệnh chú định, là nhân quả do Đát Kỷ tạo thành......"

Dận Chân và Tô Viên Viên đều ngẩn ra, hai người có nghĩ thế nào cũng không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, thì ra ngay từ đầu giữa bọn họ đã có liên hệ như thế. Nhưng vậy thì có sao, trong mắt hai người đây chính là duyên phận, bằng không hai người ở trong núi tu luyện lâu đến thế mà chưa từng gặp qua đây? Đối với chuyện Dận Chân mất đi ký ức, hai người không quá lo lắng, Tô Viên Viên cảm thấy sống trên đời nên quý trọng hiện tại, không cần vì chuyện "có thể" trong tương lai mà phủ định hiện tại, còn Dận Chân là tin tưởng chính mình dù khôi phục ký ức cũng sẽ không cô phụ Tô Viên Viên, bọn họ lại không có cừu hận hay địch ý gì, căn bản không cần lo sợ không đâu.

Dân Chân xoa xoa đầu khí linh, nghiêm túc nói: "Viên Viên là thê tử của ta, về sau hai người chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau, hy vọng ngươi có thể tôn trọng nàng. Nếu không có nàng, ngươi cũng không thể tỉnh lai nhanh như vậy, ngươi phải nhớ kỹ ân tình này."

Khí linh gật gật đầu, nếu chủ nhân đã quyết định, nó đường nhiên không có gì dị nghị.

"Phu nhân, ta là khí linh pháp bảo bản mạng của Tôn chủ, là một thanh kiếm. Nhưng pháp bảo bản mạng của Tôn chủ cũng xuất hiện thực nhiều vết nứt, cho nên ta chỉ có thể duy trì bộ dạng tiểu hài tử như thế này, nhưng chỉ cần Tôn chủ khôi phục lại là ta có thể giúp hai người đại chiến tứ phương, ta rất lợi hại rất hữu dụng!"

【A, làm ta hao phí bao nhiêu sức lực mới cứu sống, thứ rác rưởi, còn không biết xấu hổ dám mở miệng nói chính mình hữu dụng】

Tô Viên Viên nhéo nhéo gương mặt nhỏ bụ bẫm kia, âm thầm trợn trắng mắt,【Ngươi trở nên khó tính từ khi nào vậy? Dù sao ta và thư sinh làm nhiệm vụ cũng không cần ngươi giúp đỡ, ngươi nhàn rỗi mãi không nhàm chán sao? Cứu nó về là có thêm người ở bên bảo hộ thư sinh, đây là chuyện tốt nha. Lại nói nữa, về sau nếu ngươi nhàm chán có thể tìm nó trò chuyện tống cổ thời gian, các ngươi vừa lúc một đôi nha!】

【Ha hả.】

Quãng đời còn lại, Dận Chân thực sự không nhúng tay quản quốc gia đại sự nữa, an an ổn ổn làm một lão nhân nhàn nhã, chỉ thường thường đọc báo xem xem một chút xu thế phát triển của quốc gia, không hơn. Lúc trước hắn quyết định cải cách, một phần nguyên do là vì hắn từng trải qua hậu thế, không nỡ khoanh tay đứng nhìn triều đại này làm quốc gia suy sụp, một phần là nhờ các fan trong giới giải trí đời trước dẫn dắt, nếu thiệt tình yêu thích là có thể giúp Viên Viên kiếm được điểm nguyện lực, vậy tạo phúc bá tánh làm cho họ thiệt tình kính ngưỡng không phải cũng có thể đạt tới hiệu quả tương đồng sao?

Đạo lý này giống như khi cầu thần bái phật vậy, cầu nguyện càng chân thành thì nguyện lực càng cao, hoặc cũng có thể coi đây là tín ngưỡng lực. Tuy đây chỉ là thế giới ảo cảnh do 001 tạo thành từ tiểu thuyết, nhưng bọn họ có thể thông qua việc hoàn thành nguyện vọng của người đọc ngoại giới mà giành được điểm nguyện lực, vậy tín ngưỡng lực do người trong thế giới ảo cảnh này đương nhiên cũng có thể hấp thu.

Sau đó, hắn thành công, chẳng những thay đổi quốc gia, hắn còn giúp Tô Viên Viên thu thập đủ điểm nguyện lực tu luyện thành cái đuôi thứ tư. Liền tính về sau họ rời khỏi, nhưng chỉ cần thế giới giả thuyết này còn tồn tại, tín ngưỡng lực của hậu nhân sẽ cuồn cuộn không ngừng cung cấp linh lực cho hai người, mặc kệ bọn họ ở nơi nào cũng đều có thể hấp thu đến.

Đây là quy tắc của Thiên Đạo, "tồn tạo tức là có lý", mặc dù cái "lý" này thực sự rất huyền ảo, đến nay hắn vẫn chưa thể hiểu biết thấu đáo, nhưng ít ra tìm đúng con đường, trong tương lai nếu muốn có thêm càng nhiều linh lực liền chú tâm mà làm đại sự, nhất định có thể đạt thành mong muốn.

Một đời này Dận Chân sống đến hơn trăm tuổi, cũng nhờ vào linh tuyền của Đức phi. Đáng tiếc thứ này quá mức huyền bí, Viện Nghiên Cứu thực nghiệm hàng chục năm cũng chưa thể làm ra kết quả gì. Những năm gần đây, thân nhân bằng hữu từng người từng người rời đi, mấy đứa nhỏ cũng đều biến thành lão nhân, bọn họ đi rồi đôi khi Dận Chân cũng cảm thấy thực vắng vẻ, nhưng chỉ cần nắm chặt tay Tô Viên Viên, hắn liền nguôi ngoai. Thực may mắn, bên người hắn luôn luôn có nàng làm bạn, vô luân đi tới nơi đâu, làm cái gì, bọn họ vĩnh viễn sẽ không cô đơn, chỉ hy vọng đôi tay này có thể nắm chặt đến mãi mãi......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui