Editor: Amy
Dương Gia Văn gửi cho Nại Nại kết quả khác nhau, cụ thể: “Tuy rằng âm sắc gần giống, nhưng không phải cùng một người”, có thêm không ít tham số dẫn chứng, Nại Nại không xem hiểu những số liệu đó, dù sao kết luận cuối cùng vẫn là ---
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy không phải Cố Trường Sinh.
Nại Nại lại một lần nữa hoang mang.
Mỗi lần khi cô nghĩ rằng mọi chuyện đã chắc chắn, vừa đến chỗ Dương Gia Văn liền….
Nhưng mà số liệu khoa học sẽ không gạt người, phần tài liệu minh chứng hai âm sắc khác biệt, kết hợp với kết quả đối chiếu khuôn mặt lần trước, đều kết luận, không phải cùng một người.
Không lẽ...Cô thực sự quá nhạy cảm?
Hình như mọi người đều đã ngủ, Nại Nại ngủ trên giường trên, nghiêng nhìn Cố Duật Ninh đang ngủ phía dưới.
Căn phòng tối tăm chỉ có một ngọn đèn bàn, ánh sáng nhu hòa chiếu lên mặt anh.
Cố Duật Ninh ngủ nhưng vẫn giữ nguyên bộ đồ, tay áo xắn lên, cánh tay đặt dưới gáy, lộ ra một đoạn cánh tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường cong khuôn mặt anh tuyệt đẹp, lông mi cong dài, mày kiếm nghiêng sao, mũi cao thẳng, môi mỏng đơn bạc, hơi cong lên một chút.
Trên mặt anh một nốt mụn đều không có, làn da bóng loáng trắng nõn, nhưng không có bất cứ cảm giác son phấn nào.
Không có một ấn ký riêng biệt nào đủ để chứng minh dung mạo của anh với Cố Trường Sinh giống nhau như đúc.
Rốt cuộc...Có phải không.
Nại Nại thật sự mê mang.
“Lâm Nại Nại.” Anh bỗng nhiên lên tiếng, dọa Nại Nại nhảy dựng.
“Á!”
Cố Duật Ninh không mở mắt, dùng giọng nói du dương nói: “Mong em đừng tiếp tục dùng ánh mắt si mê như vậy nhìn anh.”
Nại Nại:....
Người đàn ông này có thiên nhãn sao! Nhắm mắt nhưng vẫn biết cô đang nhìn.
“Không có đâu.” Cô lui về sau, quả quyết phủ nhận: “Không hề si mê.”
“Không được yêu anh.”
Tuyên ngôn đậm chất tổng tài bá đạo.
“A a a, sẽ không có chuyện đấy đâu!” Nại Nại lập tức đỏ mặt.
“Nhỏ giọng chút, mọi người đang ngủ.”
Cô nhanh chóng che kín miệng, nhỏ giọng nói: “Em mà có yêu anh thì cũng là yêu tiền của kim chủ ba ba anh thôi!”
Cố Duật Ninh không hề trả lời, hơi thở quanh quẩn theo tiếng cười nhạt, rất khẽ, tựa hồ mọi thứ với anh rất nhẹ nhàng.
Nại Nại cố ép mình nhắm mắt lại.
Đáng ghét như vậy, chắc chắn không phải Cố Trường Sinh!
Ở giường dưới, Cố Duật Ninh lấy điện thoại ra, có hai tin nhắn mới do Dương Gia Văn gửi đến ---
“Tiên sinh, tôi mãnh liệt yêu cầu tăng tiền lương, trực tiếp viết lại code, còn phải chỉnh sửa lại minh chứng, tôi...quá vất vả.”
Tin nhắn thứ hai là: “Tiên sinh, thật sự không nghĩ đến việc nói sự thật cho cô ấy sao?”
Cố Duật Ninh đặt điện thoại xuống, nhìn trần nhà ảm đạm.
Cố Trường Sinh đã chết, để cho cả thế giới, quên anh ta đi.
……
Một đêm đó, giấc ngủ yên ổn đến lạ.
Sáng sớm hôm sau, Nại Nại nhẹ nhàng từ trên giường xuống, lấy đồ dùng cá nhân, đi đến nhà vệ sinh phía cuối hành lang rửa mặt, không ngờ, vừa mới tiến vào, lại nhìn thấy cô bé mặc váy đỏ hôm qua, đang ghé vào cạnh bồn nước đánh răng.
Cô bé không mặc váy đỏ mà mặc một chiếc váy ngủ hình hoa rất bình thường, cầm bàn chải đánh răng trẻ em, nghiêm chỉnh chải lên chải xuống.
Khóe miệng Nại Nại mỉm cười, đi đến đối diện cô bé, vừa thấy Nại Nại, cô bé lắp bắp kinh hãi, chắc là không ngờ cô sẽ dậy sớm như vậy.
“Hi.”
Cô bé ngơ ngác phun ra một ngụm bọt.
“Kỹ thuật diễn của em rất tốt.” Nại Nại khen ngợi: “Bài đồng dao hôm qua, là em tự hát sao?”
“Khụ...Dạ.”
Gặp lại sau khi diễn, cô bé có vẻ khá ngại ngùng, nhanh chóng súc miệng, dường như không quen gặp mặt như vậy.
“Vậy...Hôm qua, chị có bị dọa sợ không?”
Nại Nại nói đúng sự thật: “Em làm mấy người bạn của chị bị dọa sợ không nhẹ, chị thì vẫn tạm ổn.”
Cô bé cầm cốc súc miệng, đi đến cạnh Nại Nại, tò mò hỏi: “Ồ, chị không sợ quỷ sao?”
“Chị không sợ nha.”
“Vì sao vậy ạ?” Cô bé hoang mang nhìn cô.
“Bởi vì tim chị không khỏe.” Nại Nại mỉm cười giải thích: “Nếu cái này sợ, cái kia cũng sợ, chị sẽ rất dễ bị phát tác.”
Cô bé chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu: “Chị thật dũng cảm, em thì sợ quỷ, không dám ở nhà một mình.”
“Sợ quỷ mà em vẫn đóng phim kinh dị nha.”
“Đúng vậy, em sợ quỷ, nhưng mà em không sợ giả làm quỷ đi dọa người khác.” Cô bé nói: “Em phải về rồi, sau khi quay xong, chị có thể ký tên cho em được không?”
“Em không biết chị, tại sao lại muốn chị ký tên?”
“Em muốn trở thành người dũng cảm như chị, có chữ ký của chị, từ nay về sau em sẽ không sợ quỷ rồi.”
“Ký tên không thành vấn đề, nhưng mà, chị không phải dũng cảm, chị chỉ là…”
Nếu cô giống như Cố Bình Sinh, có chỗ dựa để ỷ lại, ai không muốn làm một cô gái mỏng manh yếu đuối?
Nại Nại dừng một chút, không nói tiếp: “Không có gì, nhanh trở về đi nào!”
“Vâng.”
Nại Nại ngẩng đầu, thấy trong tay Cố Duật Ninh cầm ly súc miệng, lười nhác đứng cạnh cửa, không biết đã nhìn cô bao lâu.
“Tam gia.”
“Chỉ là bởi vì không có ai để làm nũng, nên phải ép chính mình trở nên mạnh mẽ, không sợ cái gì, đúng không?”
Mắt Nại Nại trợn trắng: “Tam gia, đã hiểu rõ thì không nên nói, anh lại chọc vào vết thương của người khác là có ý gì?”
“Sau khi trở về, hủy hợp đồng với studio Tinh Tuyết đi.” Cố Duật Ninh đi tới, vừa rửa mặt vừa nói, ngữ điệu hết sức bình thường như thể đang xử lý công việc.
“Anh làm chỗ dựa cho em.”
Nại Nại suýt chút nữa tưởng tai mình có vấn đề!
What?
“Tam gia anh nói gì vậy?!”
Cố Duật Ninh nhàn nhạt nói: “Truyền thông Phong Ngu có đoàn luật sư tốt nhất, có thể giúp em thắng vụ kiện này, hơn nữa khiến tiền bồi thường hợp đồng hạ xuống thấp nhất.”
Tim Nại Nại đập nhanh, thực sự bắt đầu điên cuồng gia tốc: “Thấp nhất...Là bao nhiêu?”
“Chưa biết, nhưng không cần lo lắng, số tiền này truyền thông Phong Ngu sẽ trả giúp em.”
Nại Nại rơi vào trầm mặc.
Cố Duật Ninh không nói gì thêm, mở vòi nước, đưa tay hứng nước rửa mặt.
Rất lâu sau, Nại Nại mới nặn được một câu: “Vậy là tam gia thực sự muốn...dùng quy tắc ngầm với em sao?”
Cố Duật Ninh tắt vòi nước, xoay người, vẩy nước vào mặt Nại Nại: “Em tưởng bở.”
Nại Nại:....
Cô lau bọt nước trên mặt, nhìn theo bóng dáng Cố Duật Ninh, truy vấn nói: “Thế thì tại sao? Tam gia, tại sao anh muốn giúp em?”
Cố Duật Ninh hơi nghiêng đầu, đáp: “Em nghĩ gì vậy, vào truyền thông Phong Ngu rồi, số tiền đó là phải trả dần.”
Nại Nại sửng sốt trong vài giây, bỗng phản ứng kịp thời, Cố Duật Ninh, muốn ký hợp đồng với cô!
A a a a a!
Cô sẽ ký hợp đồng với truyền thông Phong Ngu!
Nại Nại phải cố gắng lắm mới có thể áp chế xúc động muốn nhảy lên ôm anh.
“Tam gia, anh thật sự muốn ký hợp đồng với em??”
Cố Duật Ninh không mặn không nhạt nhìn cô: “Có thể nói...Em cũng khá có tiềm chất.”
“Rất tinh mắt!!” Nại Nại hưng phấn nói: “Em...em sẽ làm thật tốt, kiếm thật nhiều tiền cho anh!”
Hu hu hu, anh không chỉ đẹp trai, mà con người cũng rất tốt nữa~.
Truyền thông Phong Ngu từng là công ty chủ quản của Cố Trường Sinh, tuy rằng lãnh đạo và nhiều nghệ sĩ trước kia đều đã thay đổi nhưng mà được vào cùng công ty với thần tượng, Nại Nại siêu vui vẻ!
Cô nằm mơ cũng muốn được vào truyền thông Phong Ngu, nói qua cũng phải nói lại, minh tinh trong giới giải trí ai mà không muốn đến truyền thông Phong Ngu chứ!
Tiêu chuẩn thấp nhất để ký hợp đồng với Truyền thông Phong Ngu, cũng là cấp bậc tiểu thịt tươi lưu lượng như Lục Dĩ U, bậc cửa thực sự cao, không phải ai muốn là có thể bước vào.
……
Toàn bộ buổi sáng Nại Nại đều ân cần hầu hạ Cố Duật Ninh, nào là hâm nóng sữa bò, lại đến bóc trứng gà…..
Hôm qua còn khịt mũi coi thường hành vi ôm đùi của Dung Khả Nhi và Hứa Thành, nay liền thay đổi 180 độ.
Hai người Hứa Thành, Dung Khả Nhi dựa vào tủ quần áo, khoanh tay nhìn cô.
“Tam gia cẩn thận nóng!”
“Tam gia để em làm cho!”
“Ôi ôi Tam gia, sao anh có thể tự mình uống nước chứ, để em bón cho anh.”
Hứa Thành Dung Khả Nhi:......
Cô gái này như thể có hai gương mặt khác nhau vậy.
…….
Buổi sáng, sau khi Nại Nại tiếp xúc cùng cô bé váy đỏ thì không hề sợ hãi phần sau của cốt truyện nữa, đi theo cốt truyện, nhóm họ tìm được “thi thể” của Lý Kim Dao tại một phòng học, như lời hát của bài ca dao, cô ấy bị treo trên quạt điện, “tử trạng” thê thảm.
Hai diễn viên phụ là Hứa Thành và Dung Khả Nhi vốn cũng sẽ lần lượt trúng chiêu, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Kim Dao thảm như vậy, hai người nhất quyết không muốn bị diễn viên quần chúng kéo đi, bắt đầu đấu trí đấu dũng cùng nhóm diễn viên quần chúng.
Dù sao đạo diễn cũng không cho họ kịch bản, trên phim trường họ liền tự do phát huy. Vậy nên cốt truyện sau đó cơ bản chính là một hồi chạy trốn cái chết, tính xuất sắc cùng sự khẩn trương đẩy lên tột độ, so với cốt truyện kinh dị phía trước còn gay cấn hơn nhiều.
Đạo diễn đối với mấy diễn viên không nghe lời này tức giận cũng không xong, đã đi được hai phần ba cốt truyện, nhưng vẫn chưa rõ vai chính là ai.
Cuối cùng thật sự không có cách nào, đành để diễn viên quần chúng bỏ qua hai vai phụ không nghe lời kia, trực tiếp để họ tìm được nhật ký của cô bé váy đỏ, lấy đó làm manh mối, tìm ra lời giải.
Các thành viên tìm được nhật ký, biết được chân tướng: Cô bé váy đỏ kia tên là Tiểu Hồng, lúc học tiểu học luôn bị các bạn nam, bạn nữ bắt nạt, sau khi chịu đủ mọi ủy khuất, vào một buổi tối nọ, mặc một chiếc váy đỏ, treo cổ tự tử ở quạt trần trong phòng học.
Sau khi Tiểu Hồng tự sát, các sự kiện quỷ dị bắt đầu xuất hiện, nhiều học sinh gặp phải hiện tượng quỷ ám, trên đường trở về ký túc xá nghe thấy tiếng hát u uất, mấy nam sinh nữ sinh từng bắt nạt Tiểu Hồng lần lượt gặp chuyện.
Theo lời bạn học, trước khi những nam sinh nữ sinh đó gặp chuyện, đều liên tục mơ thấy Tiểu Hồng tìm bọn họ chơi trốn tìm hoặc nhảy dây, đó là những trò mà Tiểu Hồng lúc còn sống thích chơi nhất.
Như lời bài hát kia ----
“Bạn nam mê chơi trốn tìm, bạn nữ thích nhảy dây.”
“Còn ta có thể chơi gì? Chơi trò chơi thật khủng bố!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt, người một nhà ngay ngắn chỉnh tề, treo trên quạt điện quay một vòng, quay qua quay lại quay một vòng, một người cũng không thể thiếu.”
……
Để hóa giải oán khí của Tiểu Hồng, mấy nhân vật chính lần theo nhật ký của cô bé, tìm thấy hài cốt ở tầng hầm, hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Hồng, cuối cùng thuận lợi chạy ra ngoài.
*
Toàn bộ quá trình quay phim, kéo dài trong hai tuần, về đến nhà, Nại Nại tự cho mình mấy ngày phép, nghỉ ngơi thật tốt.
Tuy thời gian quay bộ phim này ngắn nhưng yêu cầu diễn viên quay phim bất chấp thời tiết, mỗi giờ mỗi phút thần kinh đều căng chặt, vất vả hơn nhiều so với quay những bộ phim bình thường.
Thêm nữa, để theo cốt truyện luôn cần tiêu hao nhiều năng lượng, không mệt mới là lạ.
Cuối cùng cô đã hiểu “một mảnh khổ tâm” của Thư Ninh, hao tổn tâm trí muốn phá hỏng chút danh tiếng mới có được của cô.
Bộ phim kinh dị này đã không thể dùng từ phế để đánh giá nữa rồi, quả thực chính là...Đạo diễn từ bỏ cứu vãn.
Vốn dĩ, Nại Nại hoàn toàn không có mong chờ gì với bộ phim này, bản phim sau biên tập do đạo diễn gửi tới cô tùy tiện đưa cho Dương Gia Văn.
Nhưng không nghĩ tới, Dương Gia Văn đặt máy tính trên ghế sô pha, xem liên tục trong hai tiếng, cả cơm trưa đều quên ăn, WC cũng không đi, lúc thì ôm bụng cười, lúc lại che mắt, thét chói tai.
Nại Nại nhăn mày ngồi vào cạnh anh: “Hay như vậy?”
Dương Gia Văn nhìn Nại Nại, nghiêm trang nói: “Bộ phim này, tuyệt đối hạ gục mọi phim kinh dị phim kỳ ảo trong nước chỉ trong nháy mắt, Lâm Nại Nại, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, em lại sắp nổi tiếng rồi.”