Beta Cũng Có Thể Bị Đánh Dấu


Vương Tiêu trước hết là duỗi tay gạt cái tay đang có ý định lại gần của tên kia, sau đó hơi hơi lùi về phía sau một bước.
Người nọ nhất thời không ngờ được việc bị Vương Tiêu đẩy cánh tay ra, tay trái ở không trung tạm dừng một hồi, sau một lúc lâu cười lạnh một chút, "Đã lâu không ai dám kiêu ngạo ở trước mặt ta như vậy, vốn nhìn thấy ngươi lớn lên không tồi không muốn làm đau ngươi, hiện tại, hừ! Các anh em dưới trướng ta cũng đã thèm thịt hồi lâu.

Chờ ta ăn xong chia cho bọn họ một chút họ sẽ rất vui lòng."
Mấy cái tên cao to đi theo người này ở phía sau vừa nghe được lời này lập tức hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn về phía Vương Tiêu, ánh mắt dính nhớp quả thực làm Vương Tiêu muốn đem cơm đêm qua đều nôn ra.
Cậu nhìn trước mấy người mặt hoàn toàn có ác ý, mồ hôi lạnh dọc theo thái dương trượt xuống, biết trước như thế này cậu đã cho Hình Đao đi vào cùng cậu, đúng rồi Hình Đao!
Nghĩ đến Hình Đao hai con mắt Vương Tiêu lập tức sáng lên, trên chiếc phi thuyền này hẳn là không có người nào so với Hình Đao còn lớn hơn nữa.
Cậu xốc lại tinh thần, vẻ mặt một bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, nhíu mày, lớn tiếng quát lớn một câu, "Các người là ai? Tôi chính là người của Hình Đao! Các người nếu không muốn chết nói nhanh chút rồi cút đi!"
"Ha ha ha ha ha ha!"
Mấy người kia nghe thấy Vương Tiêu nói như vậy trước tiên là sửng sốt một chút, sau đó sôi nổi cười ha hả, người cầm đầu kia càng là cười đến nghiêng ngả, ánh mắt nhìn về phía cậu tràn ngập chế nhạp, "Xem xét dáng vẻ buồn cười kia của ngươi làm ta vui vẻ như vậy, ta có thể giảm nhẹ tội cho ngươi.

Ha ha ha ha ha."
Nhìn hành vi của bọn họ Vương Tiêu trước hết là ngây ngẩn cả người, bị này nhóm người này dọa sợ tới mức hơi lui một bước về sau, rồi sau đó nhìn thấy Hình Đao không biết từ khi nào đã dựa vào trên khung cửa, cậu lập tức cảm thấy an tâm hẳn.
Khả năng Vương Tiêu đã quên mất Hình Đao mới là chủ nhân trên con tinh hạm này, là thủ lĩnh đứng đầu đám tinh tặc này.
Người nọ còn đang cười, thậm chí muốn duỗi tay xoa bóp mặt Vương Tiêu, hắn ta không có phát hiện mấy người theo hắn đi tới kia không biết khi nào đã yên lặng không phát ra tiếng.
Xung quanh cũng rơi vào một mảnh yên tĩnh, phải hơn nửa ngày hắn ta mới phát hiện có chỗ nào không đúng, cứng đờ quay đầu, phát hiện không biết Hình Đao từ khi nào đã chạy tới phía sau hắn ta, đứng ở cách đó không xa nhìn hắn ta cất tiếng cười to, biểu tình kia giống như là đang nhìn một người chết.

Đặc biệt là trên tay Hình Đao còn cầm đao nhỏ hắn thường dùng xử lý người trong nhà nhất, Trịnh Thuật lập tức cười không nổi, hắn ta nuốt nuốt nước miếng, hai đầu gối mềm nhũn thế mà lại trực tiếp quỳ xuống.
Hình Đao nhìn dáng vẻ này của hắn ta, tính tình còn rất tốt mà cười cười, ngoài miệng khách sáo, "Trịnh đại thiếu gia đang làm gì vậy? Như thế nào lại trực tiếp quỳ xuống, nhanh đứng lên đi, bộ dáng gì thế này, thật là."
Ngoài miệng nói là đứng lên đi, Hình Đao chân đi quân ủng lại dùng một chân dẫm lên trên vai Trịnh Thuật, đối phương hoàn toàn không dám ho he, thân thể run rẩy trong miệng không ngừng xin tha.
Mấy người cùng hắn ta đi tới kia càng là một đám ngã trên mặt đất run đến giống như là con rận.
Vương Tiêu nhìn dáng vẻ bọn họ, có chút không thể lý giải, cậu tuy rằng cảm thấy Hình Đao có đôi khi khí thế rất dọa người, nhưng ngày thường vẫn là ở chung thực sự rất tốt, giống như là Thiệu Niên ngày hôm qua cũng không có bộc lộ ra vẻ sợ hãi như vậy đối với Hình Đao.
Vương Tiêu không rõ lý do nhìn thoáng qua Hình Đao, bị Vương Tiêu nhìn thấy, tay Hình Đao sắp muốn rút đao dừng một chút, rồi sau đó lại như không có việc gì thu về, nhìn Vương Tiêu lộ ra một nụ cười có thể coi là hiền lành ôn nhu.
Mũi chân dùng sức một cái, Trịnh Thuật trực tiếp bị hắn đá đến trên vách tường, nhưng chính là dù bị như vậy, động tác thứ nhất sau khi Trịnh Thuật bật dậy vẫn là thành thật mà quỳ xuống, không ngừng hướng Hình Đao mà xin tha.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Vương Tiêu, Hình Đao dừng một chút, cảm thấy chính mình hình như là không phải có điểm quá hung dữ, sao lại đem người dọa sợ rồi, hắn vuốt ve chuôi đao vài cái, không chút biểu tình nhìn thoáng qua Trịnh Thuật.
Đi về phía trước vài bước túm lấy Vương Tiêu lập tức đi ra phía ngoài, "Không phải nói đổi phòng sao, còn ngây ngốc ở nơi này làm gì."
Ngây ngốc mơ màng bị Hình Đao kéo đi ra ngoài, khi sắp bị kéo ra đến hành lang Vương Tiêu vẫn là không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện Trịnh Thuật vừa nãy vẫn luôn quỳ trên mặt đất không biết vì sao thay đổi một tư thế quỳ rạp trên mặt đất, lại cũng không dám ngẩng đầu.
Nhìn Hình Đao đang lôi kéo cậu, Vương Tiêu ở trong lòng run lên, luôn cảm thấy mình nếu như không nghe lời sẽ giống Trịnh Thuật bị Hình Đao trực tiếp xử lý.
Cậu cũng có chút tò mò Hình Đao rốt cuộc đã làm cái gì mới có thể khiến cho Trịnh Thuật sợ thành dáng vẻ kia.
Hơn nữa càng làm cho cậu thắc mắc chính là, cậu cứ cảm thấy so với Hình Đao và Thiệu Niên, tên Trịnh Thuật vừa mới chắn đường trước mặt cậu càng giống với tinh tặc.
Bị Hình Đao túm lấy dẫn đi một đường về phía phòng hắn, những người bắt gặp trên đường đều không khỏi đưa tới ánh mắt tò mò, vẻ mặt hóng chuyện.
Cũng may hai người rất nhanh đi tới nơi ở của Hình Đao.
Vương Tiêu xoa xoa tay, thật cẩn thận mà nhìn về phía Hình Đao, mở miệng nói nhỏ, "Tôi là đang đi nhận phòng?"
"Ừm."

Hình Đao lên tiếng, ở thời điểm Vương Tiêu sắp đóng cửa lại như là lơ đãng nói một câu, "Trịnh Thuật không phải thuộc hạ của ta."
Vương Tiêu vẻ mặt mê mang nhìn về phía Hình Đao, vẻ mặt như đang tự hỏi Trịnh Thuật là ai.
Không đợi cậu mở miệng hỏi, Hình Đao như đã đọc được suy nghĩ của cậu, "Chính là cái tên lén la lén lút nhìn trộm vừa nãy."
Vẻ mặt Vương Tiêu như thể bất chợt hiểu ra, rốt cuộc vẫn là nhịn không được sự tò mò, mở miệng nói, "Hắn không phải thuộc hạ của anh sao? Chẳng lẽ các anh nơi này có vài bát tinh tặc sao? (?) Anh không phải lão đại của nơi này sao?"
Cậu vẻ mặt khiếp sợ mở miệng, đôi mắt tròn xoe mở to hết sức đem tâm trạng hoảng sợ của mình không che giấu chút nào mà biểu hiện ra.
Hình Đao nhìn vẻ mặt hoảng sợ này của cậu, cười khẽ một tiếng, "Ta đương nhiên là lão đại nơi này, chẳng qua mấy ngày hôm trước vừa mới nuốt một bát người (?), còn chưa có xử lí, tạm để ở bên kia, nhưng hóa ra lại làm cho bọn họ cảm thấy tính tình ta rất tốt."
Hình Đao cười nhạo một tiếng, biểu tình vẫn như cũ mang theo vài phần ý cười, Vương Tiêu thật sự bị giọng điệu tàn nhẫn này của hắn dọa sợ, Hình Đao thấy thế duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa muốn ăn cơm chiều."
"Được."
Vương Tiêu gật đầu vẫy tay với Hình Đao, vào phòng, rõ ràng Hình Đao mới là thủ lĩnh tinh tặc lớn nhất nơi này, hơn nữa từ thái độ của người khác cũng có thể nhìn ra Hình Đao tuyệt không phải một người dễ đối phó, nhưng Vương Tiêu lại không hề sợ hắn.
Rốt cuộc từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ sự việc tàn bạo nhất Hình Đao đã làm với cậu chính là không khống chế được cảm xúc của bản thân, gặm một ngụm ở trên cổ cậu mà thôi.
Cậu thật sự là rất khó mà có cảm giác sợ hãi đối với Hình Đao.
Đêm qua bị cái tên điên kia không thể hiểu được nhằm vào cậu mà quấy rầy, thêm việc sáng sớm tìm đến Hình Đao, Vương Tiêu hiện tại đã mệt chết.

Tắm rửa sơ qua một chút, cậu liền mơ màng lên giường ngủ.
Một lần nữa cậu bị người bóp mặt đánh thức trên giường, cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, cho rằng là mẹ mình ở nhà lại thấy cậu ngủ nướng vì thế tới gần véo mặt cậu để cậu rời giường đi đọc sách.
Vì vậy Vương Tiêu vẻ mặt tự nhiên ôm lấy cái tay véo cậu, kéo tay ôm vào trong lòng ngực, lại nhét vào bên dưới mặt mình, mở miệng lẩm bẩm làm nũng, "Con ngủ tiếp trăm triệu sẽ, liền trăm triệu sẽ (?)."

Hình Đao: "......"
Hắn chỉ là đói bụng, cho nên mới đến đây gọi Vương Tiêu dậy đi nấu cơm cho hắn mà thôi, hắn thật sự không có hề cố ý chiếm tiện nghi, hắn cho rằng Vương Tiêu thời gian này thế nào cũng đã tỉnh ngủ.
Hắn do dự một chút, Vương Tiêu cảm giác không ai quấy rầy chính mình, vì thế vô cùng vui mừng tiếp tục ngủ, Hình Đao nhìn cánh tay bản thân đang bị Vương Tiêu giam giữ chần chừ một chút, hôm nay hắn vẫn là ăn dịch dinh dưỡng đi.
Nghĩ vậy hắn định lập tức rút tay mình ra, không ngờ tới Vương Tiêu vừa cảm nhận được cánh tay mình đang ôm nhúc nhích, lập tức cảnh giác vùi toàn bộ khuôn mặt lên trên.
Không nghĩ là đối phương có ý định rút ra để cậu tiếp tục ngủ.
Hình Đao có chút không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy có một vật ấm áp mềm mại dán sát ở trên lòng bàn tay hắn, đồng tử hắn co rụt lại, động tác nhanh chóng thu hồi tay mình.
Không ngờ bởi vì sức lực quá lớn, Vương Tiêu lập tức bị hắn lăn một vòng, thiếu chút nữa ngã xuống giường, hiện tại ngay cả heo cũng không có khả năng ngủ tiếp được.
Bị cảm giác trống rỗng đánh thức Vương Tiêu vừa mở mắt, trước mặt chính là Hình Đào như một người vừa bị đùa giỡn, ánh mắt đối phương nhìn cậu giống như đang nhìn hồng thủy mãnh thú (?), thấy cậu nhìn qua, còn tự dưng lùi về phía sau một bước, rồi sau đó như thể giấu đầu lòi đuôi, âm thanh vững vàng vẻ mặt nghiêm túc nói, "Mau đứng lên nấu cơm, ta đói bụng."
Nói xong câu đó Hình Đao vội vàng bước ra khỏi phòng.
Vương Tiêu khó hiểu sờ sờ đầu, không biết vì cái gì Hình Đao đột nhiên giống như cô vợ nhỏ, ánh mắt nhìn mình như nhìn đăng đồ tử (?).
Dù vậy......!Vương Tiêu nhìn thoáng qua đồng hồ, quả thật nên nấu cơm.
Cậu đi ra cửa phòng, bỗng nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, cậu không biết phòng bếp ở nơi nào.

Hình Đao không thích nơi mình ở có mùi hương, cho nên cậu nấu cơm đương nhiên là muốn đi làm ở phòng bếp nhỏ.
Chính là hiện tại cậu không biết đường đi, làm thế nào biết phòng bếp nhỏ ở nơi nào.
Vương Tiêu đau răng rên một tiếng, nơi ở của Hình Đao bảy ngõ tám ngách, cậu vốn là không biết làm thế nào đến được phòng bếp.
Người bên ngoài lại không biết đều đi nơi nào, buổi sáng đến tìm phòng Hình Đao cũng là gặp Thiệu Niên ở trên đường hỏi.
Chính là nơi này của Hình Đao một người cũng không có, cậu làm sao hỏi được đường! Không đúng......!Hình như còn có một người.
Hình Đao vừa mới vào phòng bắt đầu huấn luyện, đột nhiên phát hiện cửa phòng mình một lần nữa lại bị gõ, hắn dừng một chút, nơi này hẳn là chỉ có hai người là hắn và Vương Tiêu.
Nhớ đến sự tình vừa phát sinh ở trong phòng Vương Tiêu, hắn có chút không được tự nhiên, rõ ràng không lâu trước đó mới cắn Vương Tiêu một ngụm, nhưng việc bị môi Vương Tiêu cọ qua lại vẫn khiến hắn vô cùng không được tự nhiên.

Hắn trong đầu nghĩ vậy nhưng thân thể rất thành thật mở cửa, không để lộ ra vài phần lúng túng, trên mặt vẫn là biểu cảm đứng đắn.
Vừa mở cửa, liền thấy Vương Tiêu nhìn hắn cười đến cả mặt rạng rỡ.
Hình Đao ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên cất giọng, "Làm sao vậy?"
"Tôi không biết đường đi." Thiếu niên trước mặt cực kỳ đáng thương đáp lời, đôi mắt mong đợi vẻ mặt dựa dẫm nhìn hắn.
Thật là kiều khí lại phiền toái (?), một đoạn đường cũng không nhớ được, Hình Đao ở trong lòng chửi thầm một câu, thân thể lại rất thành thật mà bước ra cửa, nâng nâng cằm.
"Đi thôi, ta dẫn đường cho cậu.

Hôm qua không phải đã đi hai lần rồi sao?"
"Đường đi quá nhiều."
Vương Tiêu nhăn mặt lấy lòng nhìn Hình Đao cười cười.
Dáng vẻ này làm Hình Đao nhớ tới bộ dạng bản thân vừa mới bị cậu đè lên tay, hắn lập tức không được tự nhiên quay đầu mắt nhìn thẳng về phía trước mặt không biểu cảm dẫn đường một cách máy móc.
Vương Tiêu thấy hắn không trả lời cũng không tiếp tục nói chuyện, bắt đầu chuyên tâm nhớ đường đi.
Đi rồi bảy tám phần chung (?), hai người đến phòng bếp nhỏ, Hình Đao đem người đưa đến chỗ rẽ cũng không tiếp tục đi phía trước.
Hắn cảm thấy trạng thái mình có chỗ kỳ quái, Vương Tiêu rõ ràng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào hắn vài cái, vì cái gì hắn không được tự nhiên như vậy, lúc trước rõ ràng là hắn đã làm mọi việc quá lên.
Hình Đao nghĩ trăm lần cũng không ra xoay người định rời đi, cửa phòng bếp bỗng nhiên truyền đến một câu vang dội "Chị dâu!"
Vương Tiêu bị một tiếng này dọa sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã, vành tai Hình Đao lập tức nóng lên.
Hóa ra......!Hắn và Vương Tiêu là dạng quan hệ này sao? Hình Đao tự dưng nhìn về phía Vương Tiêu như suy nghĩa điều gì.
Hắn cảm thấy bản thân có lẽ có thể thử nghiệm một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận