Beta Cũng Có Thể Bị Đánh Dấu


Editor: B.Y
Vương Tiêu trong lòng nghĩ như vậy, run run rẩy rẩy duỗi tay gắp đồ ăn cho Hình Đao.
Lại ngẩng đầu cẩn thận quan sát sắc mặt Hình Đao, phát hiện vẻ mặt hắn không giống như không thoải mái, ngược lại bởi vì hành động mình gắp đồ ăn cho hắn hình như còn có vài phần buông lỏng.
Vương Tiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, có điều cũng không ngờ rằng vừa nãy lại ăn cơm tới nghiêm túc như vậy, cậu vô thức cắn cắn chiếc đũa.
Phải làm như thế nào mới có thể quyến rũ để Hình Đao nguyện ý dẫn cậu xuống phi thuyền đây.
"Đang nghĩ gì thế."
Giọng nói trầm thấp của Hình Đao bất ngờ truyền tới, Vương Tiêu còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, vừa nghe có người hỏi cậu lập tức buột miệng thốt ra, "Làm sao mới có thể khiến anh thích tôi."
Lời vừa ra khỏi miệng cậu tự dưng lập tức phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Hình Đao, trên mặt đối phương không ngoài dự đoán, tràn đầy vẻ kinh ngạc, còn hiếm thấy mang theo một ít vẻ mê mang.
Mặt Vương Tiêu lập tức nóng lên, không có sức lực há miệng thở dốc, lắp bắp nửa ngày nhưng một câu giải thích cũng không nói nên lời.
Hình Đao không biết nghĩ như thế nào, vành tai đỏ hồng kinh ngạc nhìn cậu hồi lâu cuối cùng lại thẹn thùng mà khụ một tiếng, không có tiếp tục truy hỏi cậu, như thể coi sự việc vừa rồi như chưa hề xảy ra.
Vương Tiêu thấy thế trong lòng vô cùng nhẹ nhõm thở dài một hơi, nếu như Hình Đao gắt gao cắn cậu không buông, cậu cũng không biết bản thân phải làm thế nào tiếp tục che giấu ngăn mọi chuyện lún sâu, hoàn toàn không thể nói thẳng tôi muốn xuống phi thuyền bỏ trốn đi.
Nhưng bởi vì bản thân đã làm chuyện ngu ngốc, Vương Tiêu cũng không thể yên tâm thoải mái tiếp tục ở lại nơi này nữa, Hình Đao ngoài miệng tuy rằng không nói nhưng vẫn phóng ra ánh mắt như có như không đến trên người cậu khiến cho cả người không được tự nhiên.
Cậu cũng vì thế bất chấp vấn đề lễ phép, tìm một cái cớ, rời khỏi phòng Hình Đao, từ trong ánh mắt muốn cắn người mà đi ra ngoài.
Thiệu Niên cùng Thiết Hổ đầu trọc đúng lúc gặp Vương Tiêu ở trên hành lang, hai người mới nãy còn thắc mắc đoạn hành lang này của lão đại như thế nào tự dưng di chuyển, thấy Vương Tiêu rối rắm hoang mang từ bên kia phòng lão đại chạy ra, Thiết Hổ gãi gãi đầu vẻ mặt còn có chút khó hiểu, có ý tốt nhắc nhở Vương Tiêu một câu, không nghĩ tới người nọ nghe thấy giọng hắn ngược lại chạy trốn càng nhanh.
Hắn khó hiểu nhìn về phía Thiệu Niên, "Cậu ta bị làm sao vậy?"
Thiệu Niên vẻ mặt khó lường xoa xoa cằm, "Có thể là bị thứ gì dọa tới rồi."
Thiết Hổ cạn lời nhìn cậu ta một cái, "Nơi này là địa bàn lão đại, làm gì có thứ gì có thể tiến vào."
Những lời này nói ra lại không có được đáp lời, Thiệu Niên đã thần thần khắp (?) nơi cầm công văn lắc lư vào phòng lão đại.
Cậu ta nhìn nhìn khắp nơi, thấy lão đại quần áo chỉnh tề ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt mơ hồ lộ ra một chút hương vị tiếc nuối, Hình Đao lúc ấy đang nghĩ tới khi nãy Vương Tiêu nói muốn khiến cho mình thích đè cậu.
Không có chú ý tới vẻ mặt Thiệu Niên.

Thấy hai người tiến vào, hắn đứng dậy đi về phía bàn làm việc, tiếp nhận văn kiện trên tay hai người, "Đã xác định những tên tinh tặc đó đều sẽ đến đây?"
Thiệu Niên gật gật đầu, "Chúng ta hùng hổ lấy danh nghĩa phát thư mời cho bọn hắn, mấy đoàn tinh tặc lớn đều đã hồi âm."
Hình Đao đầu ngón tay gõ gõ cái bàn, thần sắc trở nên lạnh lùng, "Đi quan sát kĩ, đừng ra cái gì đường rẽ (?), nhanh chóng làm xong về nhà sớm một chút."
"Thiết Hổ, ngươi hung hăng đi theo dõi những người đó, ổn định bọn họ.

Đừng làm cho bọn họ phát hiện."
Hình Đao nói xong lại cẩn thận dặn dò hai người bọn họ nên làm chút cái gì.
Hai người trịnh trọng gật đầu, đang định đi ra ngoài.
Thiết Hổ không biết nhìn tâm đột nhiên tinh mắt thấy được quần áo của Vương Tiêu trên sô pha bởi vì rời đi quá vội nên quên mang đi.
Vì thế liền vô cùng tự nhiên hỏi một câu, "Lão đại, ngài vừa nãy có phải bắt nạt Vương Tiêu hay không, ta vừa mới thấy cậu ấy đỏ mặt chạy đi.

Ngài nếu là muốn luyện tập tìm chúng ta là được, thân thể nhỏ bé kia của Vương Tiêu nơi nào......!Ô ô ô.".

ngôn tình hay
"Lão đại chúng ta đi trước đây, ngài nhớ trả lại quần áo cho người ta." Thiệu Niên một bên che lại miệng Thiết Hổ, đem người lôi đi ra ngoài, trong mắt lóe lên ý cười.
Hình Đao: "......"
Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại cảm thấy giống như rất mệt.
*
Vương Tiêu một đường như chịu phạt ngàn mũi đao chĩa vào cuối cùng về tới phòng bên cạnh của mình, bổ nhào vào trên giường, lo lắng sốt ruột bắt đầu tự hỏi bản thân có phải đã bại lộ hay không, đã bị Hình Đao biết được.
Nghe nói loại tinh tặc này đều rất hung dữ đa nghi, nếu như Hình Đao thật sự nghi ngờ mình, sẽ xem xét cậu đã làm cơm nhiều ngày như vậy mà ban cho cậu một chút thoải mái, chắc cũng không đến mức một chút tình cảm cũng không nói trực tiếp đem cậu cấp ném cho Tinh Không thú ăn.
Vương Tiêu ghé vào trên giường, lại cảm thấy phiền lòng, vì thế ở trong phòng lăn lộn qua lại.

Cậu buồn rầu làm tốt cơm chiều, giao cho người máy nhỏ, cũng không dám tự mình đưa đi, mà vô cùng lo lắng trở về phòng, chẳng sợ phòng cậu ở bên cạnh Hình Đao.
Như vậy qua một ngày, Hình Đao bên kia vẫn như cũ không động tĩnh có gì, nhưng thật ra lần gần nhất nấu cơm Thiệu Niên giống như càng ngày càng thích trêu chọc quan hệ của cậu và Hình Đao.
Việc này ít nhiều làm Vương Tiêu có chút cạn lời, cậu thế vậy mà thật sự muốn chính mình giống như lời Thiệu Niên nói, cùng Hình Đao yêu đến chết đi sống lại, đem Hình Đao mê hoặc đến thần chí không rõ, như vậy cậu liền có thể thành công thoát khỏi phi thuyền.
Đáng tiếc, hiện thực là, trừ bỏ một lần Hình Đao vừa mới thấy cậu mất mặt, còn lại ở thời điểm hai người tiếp xúc, biểu hiện của đối phương đối với cậu đều không có chút ý tứ nào, như thể cậu giống như chỉ là một đầu bếp bình thường.
Mắt thấy thời gian phi thuyền cập bờ càng ngày càng ngắn, chỉ còn lại có nửa tháng tả hữu.(?)
Vương Tiêu khẽ cắn môi, nếu Hình Đao ngày hôm qua không có động tĩnh gì, chắc là không có nghi ngờ mục đích của cậu.
So với cả đời bị nhốt ở trên tinh hạm một ngày nào đó chết không rõ lí do, cậu càng tự nguyện hiện tại mạo hiểm tìm một cơ hội thoát khỏi nơi này.
Vương Tiêu nghĩ như vậy, do dự một chút, lần này không có chủ động đi đưa cơm cho Hình Đao, cho dù cậu chưa từng yêu đương cậu cũng biết dùng hai lần chiêu thức giống nhau thực tế sẽ khiến người phiền chán.
Nếu không thể đi đưa cơm nơi cậu có thể giả vờ ngẫu nhiên gặp được Hình Đao chỉ còn lại sân huấn luyện, cậu có thể đi theo Thiệu Niên cùng nhau đi đến, như vậy sẽ không có vẻ như đang cố tình.
Có thể là bởi vì nguyên nhân cậu là đầu bếp chuyên dụng của Hình Đao, người trên tinh hạm đều đối với cậu rất khách khí, đối với hành động của cậu cũng không có quá nhiều hạn chế.
Vương Tiêu vì thế tìm được Thiệu Niên rồi nói bóng nói gió muốn cùng cậu ta đến sân huấn luyện.
Sân huấn luyện có thể nói là khu vực lớn nhất của tinh hạm, nơi này phân chia mười mấy khu vực huấn luyện lớn bé khác nhau, mỗi khu vực lại chia thành mấy trăm ô vuông nhỏ.
Có thể chứa hơn vạn người cùng lúc huấn luyện.
Lần đầu tiên tới nơi này ánh mắt Vương Tiêu không kìm được lộ ra vài phần kinh ngạc cảm thán, cậu chưa từng đi tinh hạm thật sự như vậy, trước kia tinh hạm cậu đi hầu hết là dùng để đón khách.
Sân huấn luyện chuyên dụng của quân hạm cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thiệu Niên ở bên cạnh nhìn vẻ mặt cậu kinh ngạc cảm thán cười cười, không để ý mấy nói bổ sung, "Cái này chỉ có thể xem như quân hạm cỡ vừa, tinh tặc cũng cùng lắm bắt được quân hạm như vậy.

Nếu không phải ẩn giấu quá sâu, còn có người hỗ trợ, làm sao có thể kiêu ngạo giống như bây giờ."
Thiệu Niên nói rồi khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Vương Tiêu thấy thế có chút tò mò nhìn cậu ta một cái, rõ ràng bản thân cũng là tinh tặc, nhưng thời điểm nhắc đến tinh tặc quả thực là bộ dáng khinh thường, hơn nữa không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu thế nào cũng cảm thấy Thiệu Niên có chỗ chán ghét đối với tinh tặc.
Vương Tiêu trong lòng chần chờ, đột nhiên nhìn thấy cậu ta đi tới chỗ mấy cái tinh tặc xăm đầy mình mặt vui vẻ kề vai sát cánh, một bộ dáng anh em tốt, cậu lập tức cảm thấy là bản thân nghĩ nhiều.

Vừa rồi khả năng thật là cậu bị ảo giác.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại vẫn là chôn xuống vài phần nghi ngờ.
Thiệu Niên cùng kia mấy người vui vẻ một lúc, lại mang theo Vương Tiêu tiếp tục đi về phía trước, Vương Tiêu đi theo cậu ta dần dần đi vào trong, cùng tầng tầng lớp lớp phòng ở bên ngoài thấy không rõ ô vuông nhỏ phòng huấn luyện không giống nhau, càng đi vào trong phòng huấn luyện càng lớn.
Khi đi đến một phòng trong đó Thiệu Niên dừng lại, xoát một trương tạp (?), mang Vương Tiêu đi vào.
Đi vào là so với bên ngoài hoàn toàn không ầm ĩ giống nhau, bên trong tụ tập một đám cặn bã bảy tám người, Hình Đao duỗi chân ngồi ở bậc thang, chống cằm trên mặt mang theo vài phần ý cười hung dữ,
"Đại Hùng dùng lực nhẹ vậy, làm sao thế gần đây ăn ít hay sao, ngươi nhìn xem lão hổ đều rất nhanh bị ngươi làm cho buồn ngủ."
Giữa sân hai người đang dùng lực đánh lộn, Hình Đao ở một bên xem ai sắp bị đánh ngã liền ra tiếng chỉ điểm hai cái, giữa sân người, đánh nhau đến đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo trên người đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Lại là một vòng đấu sức không có phân ra thắng bại, Thiết Hổ dường như là nóng đến không chịu nổi, một tay đem quần áo quăng đi ra ngoài, phần lớn lực chú ý đều ở trên người Thiết Hổ cùng Đại Hùng, trong lúc nhất thời không có chú ý tới người bên cạnh.
Phải đến khi Thiết Hổ quăng quần áo đi ra ngoài, mới thấy trong phòng không biết khi nào nhiều thêm một gương mặt.
Hình Đao thấy ánh mắt mọi người lập tức đều nhìn về phía bên kia, ánh mắt từ trên người hai tên thủ hạ dời đi nhìn qua, vừa nhìn thấy mặt hắn lập tức đen xuống.
"Mặc quần áo vào!" Âm thanh lạnh lẽo bỗng nhiên từ bên kia vang lên, đáng tiếc hai người trong sân mải đánh nhau, hoàn toàn không có chú ý tới tiếng của Hình Đao, còn đang chuyên tâm tập trung đánh nhau.
Vương Tiêu lần đầu tiên nhìn đến cảnh tượng hăng hái như vậy, không khỏi không chớp mắt nhìn hai người, ngay cả Hình Đao khi nào đứng dậy cũng không có chú ý.
Hình Đao hừ lạnh một tiếng, lập tức đi tới giữa sân, chỉ có ba bốn chiêu liền đem hai người cùng nhau đánh ngã xuống đất.
Thiết Hổ và Đại Hùng hai người khờ khạo cùng nhau mê mang ngẩng đầu nhìn Hình Đao, đồng thời thắc mắc kêu lên, "Lão đại?"
Hình Đao ngày thường cũng sẽ cùng bọn họ đối luyện nhưng nếu giống nhau đều phải cả tám người bọn họ cùng lên sân khấu, Hình Đao mới miễn cưỡng cường có thể đánh một lúc, bằng không một hai người đều không đủ nhét kẽ răng.
Cho nên đối với hành vi Hình Đao bỗng nhiên đem bọn họ chụp trên mặt đất kết thúc có chút khó hiểu, nhưng mà rất nhanh sự tình làm cho bọn họ càng không thể lý giải liền xuất hiện, lão đại bọn họ vậy mà đem quần áo bọn họ vừa mới cởi ném tới, vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng điệu lạnh lẽo, "Nhanh lên mặc vào! Cả người trần trụi thành bộ dạng gì!"
Hai người: "???"
Ngại với uy nghiêm lão đại hai người ngoan ngoãn mặc quần áo vào, trong lòng lại nhịn không được nói thầm, chính ngài trước kia đánh vui vẻ rõ ràng cũng thường xuyên cởi quần áo.
Nhìn chằm chằm hai người mặc quần áo xong rồi, Hình Đao mới vừa lòng gật gật đầu, nhấc chân đi về phía Vương Tiêu, "Như thế nào lại đến đây, nơi này hôi hám, ta đưa cậu đi nơi khác đi."
Hình Đao nói xong không cần giải thích lôi kéo tay Vương Tiêu đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Vương Tiêu vừa mới nãy còn đắm chìm ở giữa hăng hái kỹ thuật cạnh tranh, lập tức bị Hình Đao xuất sắc vật lộn đánh gãy, Hình Đao mấy lần mới nãy kia tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng là nhìn qua không giống như hai người vừa rồi thoạt nhìn xuất sắc ngang nhau.

Lập tức liền không có.
Bị Hình Đao lôi kéo đi rồi một đoạn Vương Tiêu còn lưu luyến quay đầu lại, con trai khi còn nhỏ ai mà không có tưởng tượng qua đi tham gia quân ngũ, có được một thân thể cường tráng cách đấu kỹ thuật, đem kẻ địch đánh tới hoa rơi nước chảy.
Lôi kéo người đi hơn nửa đường, phát hiện tâm tư đối phương không yên mà thường quay đầu lại nhìn, Hình Đao vì thế dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Vương Tiêu, "Cậu vừa mới đi phòng huấn luyện chính là vì xem kia hai tên ngu xuẩn kia đánh nhau?"
Vương Tiêu có chút ngượng ngùng ho khan một tiếng, dù cảm thấy hành vi hắn gọi người khác ngu xuẩn không được tốt, nhưng là cậu cũng không phản bác Hình Đao được, rối rắm gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
Nhìn Vương Tiêu này lại làm vẻ ta đây, Hình Đao vậy mà lại cảm thấy buồn cười, "Gật đầu rồi lại lắc đầu là có ý gì."
Vương Tiêu lúc này lại thật rất thẳng thắn, "Vốn là đi tìm anh, nhưng là bọn họ đánh nhau rất đẹp."
Hình Đao nhướng mày, hơi hơi khom lưng, cởi bỏ một cúc cổ áo chính mình, "Ta đây so với bọn hắn lợi hại hơn, lập tức đánh hai cái, cậu như thế nào lại không nghĩ xem ta."
Vương Tiêu há miệng thở dốc, hơi hơi lui về phía sau vài bước, sau đó nghĩ chính mình muốn thông đồng người ta có chút cứng rắn dừng lại.
Ngập ngừng mở miệng, "Động tác của anh quá nhanh, tôi không thấy rõ."
Dường như là Vương Tiêu đè thấp giọng, Hình Đao nghe vào tai, lại cảm thấy có vài phần ý vị làm nũng.
Như là oán giận hắn vì cái gì không hoàn toàn bộc lộ tài năng cho cậu, vì thế khẽ cười một tiếng, lôi kéo Vương Tiêu tay lại đi trở về, vừa mới đi được đoạn, hiện tại kéo tay Vương Tiêu, hắn đột nhiên phát hiện tay người này, so với hắn nhỏ hơn gần một hào.
Hắn như là một đứa trẻ con tìm được món đồ chơi mới lạ, kéo tay Vương Tiêu dán ở lòng bàn tay chính mình, trên mặt lộ ra vẻ sắp tới (?).
Vương Tiêu lập tức rút tay mình về.
Xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hung dữ mở miệng, "Anh đừng tùy tiện kéo tay của tôi."
"Được."
Hình Đao tâm trạng tốt lên tiếng, nhưng mà hành vi trên không chút nào giống như là dáng vẻ biết hối lỗi.
Nắm tay Vương Tiêu trở về lại phòng huấn luyện.
Vương Tiêu dữ một chút, lại cảm thấy túng(?), liền ngoan ngoãn để hắn dắt trở về, không nghĩ tới vừa mở cửa chính là một đống người vạm vỡ chớp mắt dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn.
Cậu nghĩ tới......!Vừa rồi cửa phòng huấn luyện giống như không có đóng.
Nghĩ đến sự việc bản thân vừa mới làm cùng Hình Đao, lỗ tai Vương Tiêu lập tức liền đỏ hoàn toàn.
_________________________________________________________
Huhu chương này hơn 3000 chữ lận, edit mà mỏi cả mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận