Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu


Cơ giáp của Adios khuyu xuống một bên đầu gối nhìn đống đồ nát trước mắt, bụi còn chưa kịp tan đi, anh đã điên cuồng dùng cánh tay cơ giáp còn đang hoạt động được đào bới liên tục.
Anh luôn miệng gọi tên cậu " Lâm Triết! Lâm Triết em ở đâu? Mau lên tiếng đi, Lâm Triết!!".
Không có tiếng động nào đáp lại, chỉ toàn là tiếng các mảnh vỡ vụn của con tàu bị anh vác lên ném về phía sau.
Sự việc này tới cả quân Blackburn cũng không lường trước được, nơi xảy ra vụ nổ có cả nữ vương đang ở đó.
Nếu nữ vương mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không còn tinh thần chiến đấu nữa, cuộc chiến căn bản ngay từ đầu đã là vô nghĩa, bọn họ đã thiệt hại biết bao nhiều quần lính rồi, nếu không phải do nữ vương ra lệnh, bọn họ cũng không muốn chiến đấu nữa.
Đội tàu của đế quốc bay lại gần, quân Blackburn lập tức ra dấu hiệu đầu hàng.
Toán quân đế quốc nhanh chóng tới khống chế tàu địch, chiếm quyền kiểm soát.
Vài binh sĩ mang theo cơ giáp tới giúp Adios đào bới đống đổ nát kia.
Hai mắt anh càng đào càng tối đi khi mà vẫn không tìm thấy Lâm Triết đâu, bị đè dưới đống sắt vụn này người bình thường làm sao mà sống sót được.
Tạ Dư Quang điều khiển cơ giáp dẫn theo Evan tới hiện trường.
Một quân lính đào ra được một vũng máu lớn " Thưa thượng tướng, là ở đây".
Adios vội bước sang bên đó, nhìn bãi máu bên dưới mà anh không dám tin, anh không dám lật tấm sắt đó lên, sợ rằng sẽ phải nhìn thấy thứ mà anh không muốn thấy nhất.

Tạ Dư Quang không nhìn nổi sự tiều tụy của Adios, anh ta lật tấm sắt lớn ra, không ngờ bên dưới lại là xác của nữ vương đã bị biến dạng sau vụ nổ.
"Adios, không phải Lâm Triết, là nữ vương".
Adios kéo lên lại một chút hy vọng, anh ra lệnh cho binh lính đem xác nữ vương đi xử lý còn mình thì tiếp tục tìm kiếm.
* Lộc cộc*
Adios phản ứng rất nhanh nhìn qua, vừa rồi ở góc bên kia có tiếng động gì đó.
Anh lao nhanh tới mà đào bới, Tạ Dư Quang cũng không rảnh rồi mà cùng chung sức cứu người.
Quả nhiên sau khi đào khoảng một phút sau, trước mắt bọn họ xuất hiện hình dáng của một cái cơ giáp màu đỏ đã bị biển dạng, tiếng lộc cộc khi nãy là từ nơi này phát ra.
Adios gọi lớn " Lâm Triết, em ở trong đó sao? Lâm Triết!!".
Khoảng mười giây im lặng như chết đứng, một âm thanh nho nhỏ vọng ra từ bên trong " Adios, em đang ở đây, mau mở ra đi, Elena chảy nhiều máu lắm".
Adios khóe môi nở nụ cười, quá tốt rồi, Lâm Triết vẫn còn sống, thật sự là một phép màu.

(
Adios cùng Tạ Dư Quang nhanh chóng nhấc cơ giáp màu đỏ kia ra khỏi đống đổ nát này.
Cơ giáp bị gãy một tay, các bộ phận khác đều đã bị hỏng không hoạt động, phần thân hơi bị biến dạng khiến cho cửa khoang không thể mở ra được.
Giọng Lâm Triết phát ra rất gấp gáp " Mau lên, Elena sắp không xong rồi"
Lâm Triết nhớ rất rõ, khoảnh khắc mà tia sáng bắn tới, cậu tưởng trừng như đã đối mặt với cái chết thì bống có một cơ giáp màu đỏ dùng tốc độ vô cùng nhanh lao tới chắn trước mặt cậu, cửa khoang mở ra, Elena đưa tay kéo cậu chui vào trong khoang, cửa khoang chưa kịp đóng lại thì vụ nổ đã xảy ra khiến có Elena lúc đó nửa người còn chưa kịp chui vào trong đã phải hứng chịu xung kích khiên cho toàn thân toàn là máu, cửa khoang bị sóng xung kích thổi đóng lại rồi đồ xuống, sau đó lại bị đè bẹp tới biển dạng, người việc chịu phải chấn động lớn thì may mắn cậu không bị thương gì thêm.
Máu đỏ trên người cậu toàn là của Elena dính vào.
Người này cho rằng cậu là em trai của cô ta cho nên liều chết bảo vệ cậu, Lâm Triết mặc dù có ấn tượng không tốt chơi cô ta nhưng chung quy lại, cậu đã nợ một ân tình rất lớn.
Adios thử mở cửa khoang bị biến dạng nhưng không cách nào giật được ra, mà lại không thể phá hủy nó vì bên trong vẫn còn người.
Trong lúc nguy cấp, Evan đi tới, thân hình cậu ta bé nhỏ trước ba cái cơ giáp khổng lồ xung quanh " Để tôi".
Nói rồi cậu ta trèo lên cơ giáp màu đỏ nằm trên sàn đi tới chỗ cửa khoang ở phần lưng, bàn tay phải giơ lên, ngón tay trỏ bẻ gập xuống lộ ra bên trong là một mũi khoan sắc bén.
Tia lửa phát ra từ nơi mũi khoan cắm trên người cơ giáp, mỗi một giây trôi qua đều như cả tiếng đồng hồ, mồ hôi trán ba người cùng rơi xuống ướt thẫm.

Lâm Triết nhìn thấy ánh sáng lọt qua từ nơi mũi khoan lướt qua, cậu mừng rỡ nhìn ra bên ngoài rồi lại lo lắng nhìn
Elena trong lòng mình.
"Elena, chúng ta sắp được cứu rồi, cô phải cố lên, không được nhắm mắt, mau nhìn xem, có ánh sáng rồi".
Elena trút từng hơi thở yếu ớt đưa bàn tay đấy máu lên chạm vào má Lâm Triết " Chỉ cần em còn sống là được, ta biết ta không sống nổi nữa...!khụ khụ...Em phải sống thật hạnh phúc...!Ta xin lỗi vì đã tiếp tay khiến em rơi vào hoàn cảnh này".
Elena trượt tay xuống, nhắm mắt lại, cả người mất đi khí lực.

2
" Cha à, con đã trả thù được cho người rồi, em trai cũng vẫn bình an".
"Không, đừng chết mà!!".
Cửa khoang bị khoan ba góc, Adios liền bẻ lật nó ra, ánh sáng mạnh mẽ tràn vào khiến Lâm Triết nhíu mắt, rốt cuộc anh cũng được nhìn thấy cậu.
Adios nhảy ra khỏi cơ giáp tới bế Lâm Triết ra khỏi nơi ngột ngạt đó, anh ôm chầm cậu vào lòng, suốt những ngày qua đã biết bao lần anh mơ ước được ôm cậu thật chặt như bây giờ.
" Lâm Triết...!Lâm Triết...!Lâm Triết".
"Em đây mà" Lâm Triết khóc lớn, cậu chỉ tay vào trong khoang nói với anh " Adios, Elena vì cứu em mới thành ra như vậy, mau cứu cô ta đi".
Adios chỉ ra một ánh mắt, Tạ Dư Quang lập tức kéo Elena cả người không có sinh lực lên, cả người cô ta nhuộm trong máu, một cánh tay đã biến mất, phần chân cũng bị gãy nhiều chỗ.
"Em bị thương chỗ nào?" Adios nhìn trên người Lâm Triết cũng có máu anh vội vàng muốn kiểm tra, Lâm Triết giữ anh lại " Em không sao, Elena đã bao bọc em rất kĩ, em không bị thương, đều là máu của cô ta".

Tạ Dư Quang dẫn theo Evan và Elena quay về tàu mẹ để cấp cứu.
Adios hai bàn tay ôm chặt hai bên mặt của Lâm Triết rồi cúi đầu xuống hôn cậu thật sâu.
Sau bao nhiêu gian khổ, hai người rốt cuộc đã có thể lại ở bên nhau.
Pheromones hương rượu nồng nàn quấn lấy Pheromone hương hoa hồng mà an ủi, bọn chúng đã rất nhớ thương nhau cho nên vừa gặp liền hòa lại với nhau không muốn rời xa.
"Anh rất nhớ em".
Lâm Triết hôn lên má anh, lau đi vết thương nhỏ đang cháy máu trên trán anh " Em cũng nhớ anh".
Đúng lúc này mấy đứa nhỏ trong bụng cũng có vẻ vui mừng đạp liên hồi chào đón người cha của mình.
Adios xoa lên bụng Lâm Triết cảm nhận sự tồn tại của chúng, anh hôn lên mắt Lâm Triết " Vất vả cho em rồi".
Lâm Triết hiểu hơn ai hết, Adios những ngày qua chắc chắn vất vả hơn cậu rất nhiều.
"Mọi chuyện không may đều qua rồi, sau này anh sẽ không để anh xảy ra chuyện này thêm một lần nào nữa đâu".
Hai người lại hôn nhau tiếp như phát tiết sự thương nhớ trong suốt những ngày qua, mọi âu lo, muộn phiền đều đã biến mất hết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận