Đột nhiên hấn áp sát lại khẽ nói vào tai cậu: “Thế nên nào cậu kiếm cơ hội cho chúng tôi gặp mặt thử nha ;>”
…----------------…
Mọi người ở A1 không tệ như cậu nghĩ, phẩm giá con người rất tốt, không có thành phần não ngắn không biết suy nghĩ đúng là không hổ danh là lớp được chọn lọc.
Nhưng cậu là cảm thấy Lạc Mộng càng ngày càng mang ánh mắt rất kì lạ nhìn cậu trước khi đi còn dúi vào tay cậu một chiếc kẹp tóc ngọc trai ngã hồng mà không cho ai biết bảo là cậu phải giữ nó cho kĩ không được cho ai biết hết.
Cậu ngồi ở bên lớp Cố Diệp đến tận gần đến giờ sắp bắt đầu, cả hai hối hả chạy về.
…
“Mau bắt nhóm đi, một nhóm năm người” Cô Mỹ nói lớn.
Mọi người xôn xao rồi mau đi tìm người bạn mình thích để bắt nhóm, cậu thì tất nhiên là: Lớp trưởng vạn tuế rồi.
Nghĩ liền làm Kỷ Duyệt cố gắng tìm kiếm bóng dáng của y, vừa chạm mắt thì bị một lực lớn kéo đi, cậu không hiểu chuyện gì nhìn lại, ấy vậy mà là Lục Sở.
“Bỏ xuống coi, tôi muốn theo lớp trưởng, lớp trưởngggg” Cậu ai oán với với tay, Đác Dĩ Đa nhìn cậu cười gượng.
Cuối cùng sức cậu cũng không đọ lại, cam tâm tình nguyện chấp nhận số phận bị người ta sắp xếp. Nhìn đi nhìn lại thì nhóm cậu có: Cậu, Lục Sở, Kỷ Ninh, Đác Dĩ Đa, Tử Minh.
Ôi trời hên mà phút cuối kéo được lớp trưởng về nhóm, nhưng có Kỷ Ninh là biết sao cậu là cũng phải khèo cậu không ít thì nhiều rồi đó. Tử Minh thì không có ấn tượng mấy chỉ biết cậu ta học rất giỏi, đeo một cái mắt kính có gọng đen, có tóc màu bạc trắng phau như lông bồ câu, đôi mắt nâu cà phê sữa, cậu ta thấy không nổi trội gì trong lớp thoạt nhìn tưởng khó gần.
…
Ừm…CẬU TA LÀ SIÊU CẤP VÔ ĐỊCH KHÓ GẦN!
Không có tinh thần đồng đội, tinh thần đoàn kết gì hết!
Dựng cái lều, cậu ta dựng xong phần bên kia của cậu ta thì đứng dậy vô tình đá phát cái móc khiến cài lêu run lên, hại cậu bị cái phủ lều ngấm nước rớt xuống đẩu còn rớt thêm một cục đá nhỏ để đè lại, đau chết cậu rồi!
“Đồ đáng ghét!” Kỷ Duyệt nói thầm.
“Phù, là ai đáng ghét vậy?”
Sau lưng cậu có một thân ảnh thoạt xuất hiện, hơi nói phả vào tai cậu khiến cậu giật mình kê tay lui sau kèm theo sự run nhẹ.
“Đauu TÔT” Đác Dĩ Đa ôm bụng đau đớn.
“Hả, hả vạn lần xin lỗi cậu- tớ giật mình” Cậu hoảng hốt tiến đến xin lỗi trong hối hả, tay xoa xoa bụng giúp đối phương.
Đác Dĩ Đa lắc lắc đầu gắng cười một cái như kiểu: Không sao, tôi ra đi thanh thản mà!
Kỷ Duyệt: Lớp trưởng ơi đừng chết mà QAQ
Y giảm biểu cảm lại, về phong thái bình thường, khoanh tay nói: “Thôi không đùa cậu nữa, cậu vào sắp đồ trong lều đi, cất balo giúp mọi người nữa xong rồi lại tập hợp ở nơi cô Mỹ nói ấy”
Cậu than thở rồi bắt đầu vào việc luôn, trước tiên là cậu trải một cái thảm màu đen lông ngắn mà mỗi lều đều được phát một cái, sau đó là di chuyển balo của mọi người vào trong, đầu tiên là của cậu nè, sau đó là của Lục Sở, tiếp theo là của Kỷ Ninh - đến chiếc balo của cậu ta thì cậu phải cố gắng cẩn trọng nhất để cậu ta khỏi bắt bẻ rồi sinh sự đó. Đác Dĩ Đa thì tự mang balo vào trong rồi cuối cùng là của Tử Minh.
‘Bộp’
Một sấp ảnh từ ngăn kéo bên cạnh bị hở mà rơi xuống thảm, cậu không có ý tò mò định bụng nhặt lên cho đối phương thì Tử Minh bước vào, thấy ngăn bên của balo mình bị mở cộng với sấp ảnh cậu đang cầm trong tay khiến Tử Minh hiểu lầm là cậu đang xâm phạm đồ.
“Cậu làm cái gì vậy!?” Hắn lao đến giật sấp ảnh trong tay cậu ra, sau đó quát lớn vào mặt cậu.
Kỷ Duyệt nhất thời không kịp phản ứng, sấp ảnh bị giật lấy khỏi tay, tay cậu như bị đóng băng giữa khoảng không.
“Đúng là đồ không được dạy dỗ nên nếp, không biết cách sống cho đạo đức, không biết cách làm người, loại cậu được người là tiểu tam phá hoại nhả người khác sinh ra, cũng mất dạy như vậy!” Hắn không thèm nghe cậu giải thích liền mắng cậu một tràn lớn.
Cậu điếng người trước những lời nói đó, trước giờ đúng là cậu đã nghe không biết bao nhiêu lời như vậy, nhưng bọn họ toàn nói sau lưng, nhiều quá nên cậu không chấp nhặt…nhưng…hắn như vậy khiến cậu chỉ biết cười khổ.
Hắn nhận ra mình trong nhất thời đã nói hơi quá, bèn im miệng ngang, nhanh chóng bỏ lại sấp ảnh vào balo rồi khoá kĩ lại.
Cậu nhìn hắn nợ một nụ cười chua chát, cậu sẽ đấm vào mặt hắn mất, nhưng sao cậu là chưa ra tay nhỉ? Chắc là do quá mệt mỏi vì bị hiểu làm rồi.
Tử Minh ngạc nhiên cúi gầm mặt xuống, miệng định xin lỗi cậu nhưng cậu đã đứng dậy bước ra khỏi lều.
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của mọi người, cô Mỹ cùng Đác Dĩ Đa và các bạn học sinh vội vàng chạy tới xem thì chỉ bắt gặp được hình bóng của cậu âm trầm rời đi, không một chút cảm xúc nào.
Một học sinh nữ vì đi vứt rác nên vô tình thấy toàn bộ, tiến đến gần Tử Minh, chạm vào vai hắn nói nhỏ: “Balo cậu khoá không kĩ…Ảnh cậu bị rơi xuống Kỷ Duyệt cũng chỉ là giúp cậu nhặt lên mà thôi…Với lại…tớ tưởng cậu rất đàng hoàng biết suy nghĩ trước sau…nhưng…cậu còn không thèm nghe cậu ấy nói đã chửi cậu ấy như vậy”
Tử Minh quay lui, hoảng hồn. Hắn mất kiểm soát cũng là nhận thức được bản thân đã sai.
…
Họ và Tên: Kỷ Duyệt
Tuổi: Học sinh cấp ba
Ngày / Tháng: 3/10
Chiều Cao: 1m71
Đặc điểm ngoại hình: Mắt màu hồng đỏ, tóc nâu.
Sở Thích: Du lịch, khám phá, tiêu tiền.
Ghét: Ăn khoai: Khoai môn, nhện, sâu.
Lai Lịch:
- Trước khi xuyên: Là con của một gia đình nghèo, có cậu em trai tên Kỷ An, vừa học vừa làm. Bị gia đình dùng danh nghĩa vay nợ, bất lực quá mà tự vẫn chết.
- Sau khi xuyên: Con riêng nhà họ Kỷ, mẹ là người đánh guitar trong quán bar, có tiền, có mối quan hệ phức tạp, đi học bị bạn bè dè bĩu, chê lên chê xuống, thậm chí là bắt nạt nhưng ‘Kỷ Duyệt’ này hơi cọc tính, đụng là trụng nó nấu mì luôn.