Doanh trại phía Đông chào đón ngày mới bằng một cái nắng dịu nhẹ của mùa thu, đan xen thêm chút se lạnh của khí trời chuẩn bị bước vào đông.
Tần Lam khoác vào người bộ quân phục màu đen, tỉ mỉ cài những cái nút áo ánh vàng được đính bên trên.
Nàng rất đẹp, không thuộc về phái đẹp khô khan như một đặc công nữ.
Đường nét trên mặt nàng có gì đó nữ tính, lại uỷ mị hiền lành.
Song, đối với Tần Lam, người này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Vì nàng giỏi, kỹ năng chiến đấu từ lâu đã bỏ xa nhiều tốp nam nhân mà trở thành đội trưởng của đặc nhiệm thành phố S.
Đúng là không dễ dàng gì.
Tuy mới chỉ sáu giờ sáng nhưng những đặc công từ nhỏ đến lớn đã chỉn chu hàng ngũ và đang tập luyện ở bên ngoài.
Trước đây khi còn là người mới thì Tần Lam cũng không ngoại lệ.
Nàng đứng ở giữa một rừng nam nhân, khí thế cao ngạo không thua kém, cũng luyện tập ngày đêm, xả thân không màng tính mạng.
"Hứa Khải, người mới đã đến chưa?" Nàng uy nghiêm bước ra ngoài sân tập, đến chỗ Hứa Khải nhỏ giọng hỏi.
Mọi người trở về thế nghiêm để chào nàng.
Như một thói quen, Hứa Khải nhìn ánh mặt trời dự đoán thời gian một lúc rồi đáp: "Đội trưởng Tần, tôi nghĩ tầm ba mươi phút nữa người sẽ đến nơi."
"Được."
Tranh thủ trong lúc đợi người, nàng hôm nay trực tiếp quan sát bọn họ tập luyện.
"Cao chân lên!"
Tiếng quát quyền lực của đội trưởng Tần khiến mọi người toát mồ hôi.
Nhưng nàng đang hướng về một cậu trai đứng giữa hàng ngũ.
Tần Lam bước lại gần, đưa đôi mắt sắc lẹm khác với bình thường nhìn cậu, gằn giọng lớn: "Nếu cảm thấy mệt quá không nhấc nổi chân thì đi ra ngoài!"
Đấy, đấy chính là Tần Lam phiên bản trong quân ngũ.
Khí thế vô cùng bức người.
Hứa Khải đứng kế bên cũng hơi sợ.
"Đội trưởng Tần, xin lỗi." Nam thanh niên xin lỗi rối rít.
Trước đây khi mới vào, anh ta nhìn thấy Tần Lam xinh đẹp thì liền trong lòng không ngừng giễu cợt.
Song hiện tại, nếu trong cuộc đời cậu mà xuất hiện thêm một người phụ nữ giống Tần Lam thì chắc chắn cậu ta sẽ ăn chay, ở giá cả đời.
"Tiếp tục."
Nàng trực tiếp bỏ qua những lời xin lỗi vô nghĩa của cậu, hai tay chấp ra đằng sau, tự mình chỉ huy luyện tập.
-
"Quả thật sĩ quan Tần nghiêm túc chưa từng thay đổi."
Giọng nói đùa giỡn của một nữ nhân vang lên từ đằng sau Tần Lam và Hứa Khải.
Đồng loạt quay đầu, song chỉ có Tần Lam là hơi dao động nơi ánh mắt.
"Xin chào, Ngô Cẩn Ngôn."
Người tự xưng mình là Ngô Cẩn Ngôn bước đến, trên môi không giấu được nụ cười cao hứng.
Cái tên này vô cùng quen thuộc trong tiềm thức của nàng.
Cách đây sáu năm đã từng đến dẫn dắt một tốp đặc công thành phố H ở miền Nam xa xôi.
Và Ngô Cẩn Ngôn là người duy nhất bị nàng đánh trượt trong khoá huấn luyện năm đó.
Ngô Cẩn Ngôn trước khi đến đây thì đã làm đội phó cho đội đặc nhiệm ở thành phố H.
Sau năm năm mà trỏ thành đội phó chính là điều phi thường nhất trong quân ngũ hiện tại.
Nhìn thấy cô gái trẻ đẹp trước mắt, Hứa Khải trong lòng không ngừng suýt xoa, cảm thán.
"Ngô đặc công, hân hạnh."
Tần Lam bước qua đám người, trực tiếp bước đến đối diện với cô, trên môi nở một nụ cười hoà nhã.
Đoạn, Ngô Cẩn Ngôn rút trong thắt lưng ra khẩu súng lục, hướng về phía Tần Lam không nhanh không chậm bắn hai phát.
"Tần đội trưởng!" Hứa Khải lập tức lao đến định tóm lấy Cẩn Ngôn.
Tần Lam hơi cười, nhìn hai viên đạn làm vỡ chậu hoa yêu thích của nàng, trong lòng dâng lên một sự lạnh lẽo cực độ.
"Sĩ quan Tần đúng là không thể khi dễ." Ngô Cẩn Ngôn lau lau nòng súng, vừa cất vào vừa nói.
Nàng đối với việc 'chào hỏi' này của cô cũng không quá bất ngờ.
Hôm qua nàng có nghe Phó Hằng nói về người này.
Chỉ là ấn tượng để lại không mấy tốt lắm.
Kiểu như thích kiêu ngạo thể hiện mình nhưng lại tưởng như thế là ngầu.
"Cô bị điên ư?" Hứa Khải quan sát Tần Lam một lượt rồi quay sang quát vào tai người kia.
Ngô Cẩn Ngôn nhếch môi: "Ừ.
Tôi điên từ trước đến giờ."
"Đi theo tôi." Tần Lam khép mi một cái, không buồn nghe những đứa trẻ đôi co, trực tiếp ra lệnh cho Ngô Cẩn Ngôn vào văn phòng của mình.
-
Ánh nắng đã bắt đầu lên cao, Tần Lam hiện tại tâm trạng không tốt nên vừa vào phòng liền kéo rèm cửa lại.
Ngô Cẩn Ngôn đi theo sau nàng cũng không ngăn được mà hít phải một ngụm khí lạnh thấu xương.
"Ngô đặc công, cô quả là to gan." Nàng ngồi xuống ghế da, chầm chậm nói, thậm chí còn không buồn khách sáo cho người kia ngồi xuống cùng mình.
Ngô Cẩn Ngôn chấn chỉnh lại tinh thần, trưng ra vẻ mặt không sợ trời không sợ đất: "Sĩ quan Tần, chỉ là chào hỏi."
"Chào hỏi?" Nàng siết chặt tay.
"Tôi thấy cô đang khiêu khích tôi thì đúng hơn."
"Chị đừng suy bụng ta ra bụng người." Cô nhún vai, không thừa nhận.
Tần Lam kiềm chế lại cơn tức của mình, khôi phục dáng vẻ điềm đạm chất vấn: "Cô vừa mới bước vào doanh trại đã phá hoại chậu hoa lâu năm, chưa kể sử dụng súng khi chưa có lệnh luyện tập.
Cô có học qua quy tắc, quy định chưa vậy?"
"Hay cô nghĩ chỉ cần mình giỏi thì liền muốn làm càng?"
Không khí trong phòng từ sau tiếng chất vấn vang vọng của nàng lập tức trở nên yên ắng.
"Thất lễ rồi, sĩ quan Tần."
Cuối cùng, người nhỏ phải miễn cưỡng khuất phục.
-
Mọi người vì sự vô phép tắc của Ngô Cẩn Ngôn lúc sáng mà không ai thèm chào đón.
Theo hình phạt của nàng, cô chạy hai mươi vòng sân tập, vừa chạy vừa mắng chửi.
Tần Lam rất hoà nhã, nhưng chỉ đối với người tôn trọng bản thân.
Còn về phần con người kia, một chút cũng không muốn nhìn huống chi là sau này làm đồng đội của nhau.
Hiện tại đã đêm, không khí cũng bắt đầu xuống thấp, chỉ cần đứng hít sương một chút liền khiến người ta hơi rùng mình.
Ngô Cẩn Ngôn sau khi tắm xong thì trở về phòng.
Đi ngang qua hướng văn phòng của sĩ quan đội trưởng cũng không ngăn được bản thân tò mò nhìn vào.
Nàng không quá để tâm đến ánh mắt đang hướng về mình, chăm chú dùng vôi và xi măng khôi phục lại chậu cây bị tiểu quỷ kia bắn vỡ.
Đột nhiên có người vừa chột dạ, vừa thấy có lỗi.
Cô nghĩ chỉ là một chậu hoa thôi, có thể mua lại được nên vốn dĩ không quá để tâm.
Lúc này đám người gồm Tô Thanh, Hứa Khải và Quán Dật cũng lù lù xuất hiện đằng sau cô.
"Đội trưởng rất yêu thích hoa." Tô Thanh bước đến vỗ vai cô.
"Đa số hoa trong đây đều do đội trưởng tự tay chăm sóc."
Hứa Khải vì còn tức giận nên không buồn đếm xỉa đến cô.
Nhưng hai người kia tính tình thân thiện, không hề để bụng vì biết trước sau gì đội trưởng của bọn họ cũng thuần hoá được cô.
"Đặc công Ngô, sáng nay có vẻ cô hơi quá đáng rồi." Quán Dật khéo léo nhắc nhở cô phải biết hối lỗi.
"Đó là chậu hoa mà ông nội của chị ấy trước khi mất đã làm tặng."
Ngô Cẩn Ngôn từ khi bước chân vào con đường đặc nhiệm thì không còn hiểu thế nào là cảm tình, nhìn thấy Tần Lam như thế mà lại trọng kỉ vật như thế nên trong lòng cũng sinh ra chút cảm giác khó hiểu.
"Cô đừng lo lắng.
Coi vậy chứ chị ấy không phải người thù dai.
Giận cô lúc đó thì phạt một cái rồi thôi." Tô Thanh tiếp tục nói.
"Mong sau này cô cẩn trọng hơn một chút."
Bọn họ nói vài câu rồi rời đi.
Ngô Cẩn Ngôn thở dài rồi lủi thủi một mình trở về phòng.
Chỉ là suốt đêm cô trằn trọc.
Thế nào là tình thân? Thế nào là tình cảm?
-
6/6/2022..