Ngô Cẩn Ngôn tỉnh dậy sau hai ngày phát sốt triền miên.
Bản thân cô cũng không hiểu tại sao lần này cơ thể lại yếu đuối như thế, chỉ một vài vết thương mà đã bị hành gần như tê liệt.
Nhanh chóng cầm điện thoại lên thì phát hiện nó đã hết pin vì thế nên mọi người có tìm kiếm cô mức nào cũng không thể.
Dứt khoát mang ống truyền nước gỡ xuống, một mình làm thủ tục rời khỏi bệnh viện.
—
Doanh trại những ngày chứng kiến sự mất tích vô cớ của Ngô đặc công cũng dần trở nên xôn xao.
Đội D mà Cẩn Ngôn đang dẫn dắt hiện tại cũng bị Tần Lam hành cho ngốc đầu không nổi, ăn cơm cũng không còn cảm nhận được vị ngon.
Họ chỉ cầu mong Ngô Cẩn Ngôn sớm trở lại và đối xử tốt với họ.
Hoa hồng nào mà chẳng có gai.
Tần Lam chính là hoa hồng trong mắt bọn họ.
Ngô Cẩn Ngôn lái xe vào trong.
Lúc này, Tần Lam và những người khác đang chỉ huy luyện tập đã sớm nhìn thấy cô rồi.
Mang áo sơ mi kéo xuống vừa vặn che đi hết vết thương, cô hít thở sâu một hơi rồi mới nghiêm túc đi đến chỗ Tần Lam.
"Ai chà." Hứa Khải thấy cô liền lập tức giở giọng chua ngoa: "Ngô đặc công đi chơi về sớm thế à?"
Cô đã quá hiểu con người này nên cũng không buồn để tâm.
Trước khi đến chỗ Tần Lam, Cẩn Ngôn không quên ra hiệu báo bình an với Tô Thanh và Quán Dật.
Tần Lam dường như đã nhìn thấy cô nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Bản thân nàng mới hiểu sâu bên trong đã trút hết bao nhiêu tảng đá khi trông thấy Ngô Cẩn Ngôn.
"Đội trưởng." Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng.
Sĩ quan Tần liền cho mọi người chạy bộ.
Vốn dĩ không nỡ khiển trách cô trước mặt học viên như thế.
Đây là lần đầu tiên.
"Đi theo tôi."
Nói xong nàng nhanh chóng bước về phía văn phòng của mình.
Ngô Cẩn Ngôn trông theo bóng lưng liền thở hắc một hơi.
May mắn vì Gia Nghê đã giữ lời hứa sẽ không nói với Tần Lam.
—
"Em có biết em đã làm chuyện gì không?"
Tần Lam xoay lưng về phía Ngô Cẩn Ngôn, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, giọng nói không nghe ra sự tức giận.
Cô nuốt khan một cái.
"Đội trưởng, tôi có việc đột xuất.
Xin lỗi vì đã không có giấy phép mà tự tiện nghỉ như thế."
"Xin lỗi?"
Tần Lam cười nhạt.
"Em đừng nghĩ bản thân em giúp đỡ tôi nhiều nên muốn làm càng.
Ngô Cẩn Ngôn, từ trước đến giờ em đối tốt với tôi như thế chỉ để đổi lại cho bản thân một chút phúc lợi này ư? Chỉ để tự tung tự tác như thế này thôi sao?"
"Tôi nhắc cho em nhớ." Nàng chỉ tay về hướng cô: "Sống trong quân ngũ phải tuân theo quy định của quân ngũ.
Tôi sẽ không vì em làm cho mình cảm động.
Tôi sẽ không vì mối quan hệ đời thường tốt đẹp mà dung túng cho một kẻ không ra gì.
Em hiểu không?"
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc.
Thì ra đối với nàng cô là một kẻ không ra gì...
Từ tức giận cho đến tổn thương.
Thử nghĩ xem, tình cảm của mình bị người khác cho là lợi dụng họ, có đau không?
"Sĩ quan Tần.
Tôi đối tốt với chị là thật lòng.
Tôi thừa nhận bản thân mình sai phạm và đáng phải chịu phạt." Cô siết chặt hai tay, cố gắng ép bản thân mình phải bình tĩnh.
"Nếu chị không thể đáp lại thì xin chị cũng đừng quy chụp con người tôi như thế."
Đội trưởng Tần nhất quyết không nghe.
Nàng trực tiếp mang giấy ra, không nhanh không chậm ký tên của mình lên.
Trước sự kinh ngạc, Tần Lam vứt tờ giấy lên người cô: "Từ nay về sau..."
Đột nhiên nàng nghẹn lại một chút.
"Tôi xin thông báo, trung uý Ngô Cẩn Ngôn không thông qua được bài huấn luyện của đội đặc nhiệm S.
Từ hôm nay, trung uý Ngô Cẩn Ngôn sẽ trở về làm phó đội đặc nhiệm H."
Nàng đã tin rằng người như Ngô Cẩn Ngôn sẽ không bao giờ chịu được việc bị đuổi.
Nhưng nàng đã sai rồi.
Cô không tức giận, thậm chí còn xé tờ giấy trên tay mình đi.
"Tôi sẽ không đi.
Tôi sẽ tự phạt chính mình."
Tần Lam khép mi.
"Đừng để tôi chán ghét em."
Cô đã ra ngoài rồi.
Đương nhiên nàng lo cho cô nhưng lại càng không muốn phá vỡ nguyên tắc của bản thân mình.
Một người có những nguyên tắc bị đục lỗ chắc chắn sẽ không bao giờ có thể ngẩng cao đầu.
Ngô Cẩn Ngôn không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, không quan tâm vết thương hiện tại đã đau đớn ra sao, cô trực tiếp quỳ hai gối xuống nền đất.
Dù chuyện gì có xảy ra, cô vẫn sẽ ở lại bên cạnh Tần Lam.
Không phải mong cầu được tình yêu.
Cô ở lại để bảo vệ nàng trước móng vuốt của rất nhiều con sói đang trầu chực muốn nuốt chừng nàng.
Khi sói chết hết, cô rời đi cũng không muộn.
—
Diễn biến vụ án của Thẩm Lương và Đàm Trác đã đi vào ngỏ cụt.
Không tin tức, không nhân chứng, không vật chứng.
Tất cả cánh cửa dường như đã đóng lại rồi.
Xa Thi Mạn cắn chặt môi mình.
Cũng đã đến giờ trao trả thi thể của Đàm Trác cho gia đình.
Dù sao cũng đã khám nghiệm nhiều lần nên là để cô ấy yên nghỉ.
Khi cô đến nơi thì đã thấy Tần Lam xuất hiện cùng Trương Gia Nghê.
Sắc mặt không còn bi thương như đêm đó nữa.
"Sĩ quan Tần, bác sĩ Trương." Xa Thi Mạn nhanh chóng đi đến chào hỏi.
Tần Lam gật đầu.
"Đội trưởng Xa.
Cảm ơn cô đã giúp đỡ."
Kì thực thái độ này khác hoàn toàn với lần trước gặp ở quán cà phê.
Xa Thi Mạn cô không biết người trước mặt mình rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt nữa.
"Đừng khách sáo.
Đó là nhiệm vụ của tôi."
Ba người đứng một lúc thì người ta cũng đưa Đàm Trác từ phòng lạnh ra ngoài.
Không khí lúc này lại một lần nữa dần chìm vào bi thương.
Trương Gia Nghê cắn môi ép bản thân mình không được khóc.
Người còn lại cũng như thế.
Hiện tại chính là nên tiễn bạn đoạn cuối cùng, không thể làm bạn chứng kiến cảnh không vui như thế.
Sau một lúc liên hệ với nhà tang lễ, hai người thân duy nhất của Đàm Trác cũng hoàn thành đưa cô ấy rời khỏi sở cảnh sát.
—
Căn phòng u ám lại truyền ra những tiếng chửi rủa củ một người đàn ông.
"Một lũ ăn hại! Chỉ có một con ngốc mà lại không giết được!??"
Một tên mặt đồ đen không ngừng cúi đầu, cả thân thể run lên bần bật: "Đại ca, mong anh thứ lỗi..."
Người đàn ông mặt dữ tợn mang thuộc hạ của mình ra thành gấu bông, không ngừng trút lên lên hắn bằng những nắm đấm thấu xương.
"Ta phải báo thù! Nếu Ngô Cẩn Ngôn không chết thì hôm nay mày tốt nhất là nên đi chết thay nó đi!"
Trong phòng cuối cùng chỉ vọng ra tiếng đồ đặc rơi vỡ cùng giọng điệu cầu cứu thảm thiết của một nam nhân.
Rốt cục, giọng nói đó yếu dần yếu dần rồi tắt hẳn.
Chết rồi...
"Hahaha..." Người đàn ông khoái chí cười lên.
"Vô dụng thì nên chết cho khuất mắt tao!".