Cô nhi viện buổi chiều vô cùng náo nhiệt.
Những đứa trẻ vẫn tụ tập khắp sân để thi nhau xem đội nào quét được nhiều lá hơn.
Tiếng cười nói không ngừng vang lên.
Chính là thanh âm trong trẻo của tuổi ấu thơ, không vướng một chút đau khổ của bụi trần.
Tần Lam nhìn một cái liền biết được đây là nơi Cẩn Ngôn từng bước trưởng thành thành một thiếu nữ vì trước đây nàng là người thường xuyên lui đến để lén quan sát cô.
Chẳng qua Ngô Cẩn Ngôn chưa từng nhìn thấy nàng.
"Oa..." Giọng nói phấn khích của một bé gái vang lên từ phía xa, theo sau đó là lời cảm thán: "Chị gái đằng kia thật xinh đẹp!"
Chị gái?
Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng cười.
Nếu so tuổi của Tần Lam thì những đứa trẻ này phải gọi nàng là cô mới đúng.
Cẩn Ngôn mang rất nhiều quà bánh đến.
Lần lượt đặt xuống ghế đá trước những ánh mắt phát sáng đang hướng về mình.
Cô bé vừa cảm thán từ trong đám đông chạy ra, rất nhanh nhận biết rằng Cẩn Ngôn là người quen của mình: "Chị Ngôn, chị Ngôn."
Cô kinh ngạc kéo cô bé vào lòng mình: "Tiểu Nhi vẫn còn nhớ chị sao?"
Còn nhớ, lần đầu tiên Cẩn Ngôn gặp cô bé này là ba năm trước, hiện tại đã cao lớn hơn rất nhiều rồi.
"Dạ nhớ." Tiểu Nhi cười tươi một cái.
"Sao chị Ngôn lâu quá mới đến ạ?"
Cẩn Ngôn xoa đầu cô bé: "Chị Ngôn phải đi làm, rất lâu mới có ngày nghỉ."
Tần Lam đứng một bên quan sát hành động yêu trẻ con của Ngô Cẩn Ngôn mà không khỏi dâng lên một vài loại cảm xúc khó tả.
Đúng, Cẩn Ngôn là một người rất ngạo mạn, nói trắng ra là rất khó ưa.
Song, nếu tiếp xúc lâu với cô, cô hoàn toàn là một người có nhân cách đặc biệt tốt.
Cẩn Ngôn đột nhiên nhớ đến còn có sự hiện diện của nàng nên rất nhanh kéo tay Tần Lam đến bên cạnh mình: "Đây là bạn của chị, Tần Lam."
Tiểu Nhi cùng đám bạn của mình lập tức vây quanh khiến nàng nhất thời không biết phải làm sao với vô số câu hỏi được đặt ra trước mặt mình.
Ngoài dung nhan xinh đẹp của nàng thì thứ bọn trẻ chú ý đến chính là cái thân thể rắn chắc kia.
"Chị Lam, sao chị lại khoẻ mạnh đến thế ạ?" Một cậu bé trông yếu ớt ngưỡng mộ hỏi.
Cậu bé là Dĩ An, từ nhỏ đã mắc nhiều bệnh về hệ miễn dịch cho nên nhìn lúc nào cũng xanh xao, thiếu sức sống như thế.
Thấy nàng khó xử, cô cũng đến giải vây: "Chị Lam là cảnh sát cho nên phải luyện tập rất nhiều mới có thể khoẻ mạnh.
Các em cũng nên tập thể dục mỗi ngày."
Nàng cười trừ.
Nàng hoàn toàn không có khả năng giao tiếp với trẻ con như Ngô Cẩn Ngôn.
—
Đám trẻ bên ngoài cũng chịu yên lặng ăn bánh kẹo.
Lúc này cô mới dẫn Tần Lam đi vào trong bếp để chào hỏi các cô, các chú.
Vì đã từng sống ở đây trong một thời gian dài nên cô từ lâu đã thừa biết được giờ giấc làm việc của mọi người.
"Dì Trương, dì Hồng." Cẩn Ngôn phấn khích chạy đến ôm hai người phụ nữ đang tất bật đứng trong bếp.
Mọi người được một phen kinh ngạc, sau đó không ngừng hỏi thăm tình hình của Ngô Cẩn Ngôn.
Tần Lam nhìn liền biết mọi người vô cùng yêu thương cô.
Nhìn lại, trong số mấy ngàn đứa trẻ rời khỏi cô nhi viện này, khi công thành danh toại thì được bao nhiêu người trở về nơi nuôi dưỡng mình như thế.
Dì Trương là trưởng cô nhi viện, thoạt nhìn bà là người vô cùng nho nhã, dễ tính.
Nàng đã tiếp xúc bà ấy trong vài lần đến trợ cấp cho Ngô Cẩn Ngôn cho nên nhìn nhau một cái liền nhớ ra nhưng không ai đá động đến chuyện của năm đó.
Sau một lúc trò chuyện thì hai người biết được hiện tại có vài chỗ trong viện bị xuống cấp, mưa xuống sẽ dột ướt hết nhưng vì nơi đây ít được mạnh thường quân lui tới cho nên không đủ kinh phí để sửa sang.
"Mỗi khi mưa xuống thì bọn trẻ luôn phải gộp giường lại ngủ cùng nhau." Dì Trương nhìn những vết rộp trên tường mà lắc đầu đau xót.
Tần Lam cũng chăm chú quan sát.
Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng chụp lại những chỗ cần sửa chữa: "Dì yên tâm.
Con sẽ lo liệu." Cô chắc nịch nói.
Đúng là làm sĩ quan nhà nước không hề có tiền nhiều nhưng những năm qua vốn dĩ Cẩn Ngôn cô không hề tiêu sài gì.
Ăn thì ăn của căn tin doanh trại, ngủ cũng ngủ ở đó.
Lương mỗi tháng nếu không phát sinh những chuyện vặt vãnh thì có thể nói là hoàn toàn nguyên vẹn.
Chưa kể đến việc được nhiều lần thưởng lớn khi lập công.
—
Ngô Cẩn Ngôn được đám trẻ vây quanh, cô như thường sẽ kể về chuyện công việc của mình cho chúng nghe.
Dì Trương cùng Tần Lam ngồi ở ghế đá phía xa xa.
"Con xem, nó lớn nhanh thật." Dì Trương cưng chiều nhìn Cẩn Ngôn, không ngăn được mà cảm thán.
Nàng gật đầu đồng ý.
Chớp mắt một cái đã gần hai mươi năm trôi qua.
"Tính ra hai đứa cũng có duyên với nhau thật.
Mười tám năm trước gặp nhau khi con bé vẫn là đứa trẻ cần vòng tay của gia đình.
Mười tám năm sau lại cùng nhau trở thành đồng đội."
Nàng cười.
Thậm chí là đã yêu nhau rồi.
"Nhìn con bé từng ngày lớn lên, con cũng vô cùng xúc động." Tần Lam thành thật nói.
"Hai bác ở trên trời chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc."
Bởi vì mười tám năm trước, khi Tần Lam đập cửa phòng vào trong muốn giải cứu hai người họ thì đã bị một cái cột đang bốc cháy chắn ngang.
Nàng không nhìn được mặt nhưng lại nghe được âm thanh khẩn cầu của một người mẹ.
"Mong cảnh sát hãy cứu Tiểu Ngôn."
Cảnh tượng năm đó chưa bao giờ có thể phai nhạt trong hồi ức của nàng.
Có thể nó không bằng những cuộc chiến đấu tanh mùi máu mà nàng từng trải qua.
Nhưng tình mẫu tử luôn luôn khiến người ta thổn thúc nhất, day dứt nhất.
Nàng luôn muốn cho cô biết rằng, bà Ngô rất thương yêu cô.
Nhưng có lẽ nếu nói ra chuyện đó sẽ trở nên dư thừa mất.
"Tần Lam, ta biết con luôn thấy áy náy vì chuyện gia đình của Tiểu Ngôn." Dì Trương nhìn thấy tâm sự của nàng cho nên vỗ vai an ủi.
"Nhưng năm đó con cũng chỉ là học viên thực tập.
Vả lại, các con là đặc công chứ chẳng phải thần thánh gì, đâu thể một tay che mắt trời để cứu vớt nhân sinh."
Nàng thở dài: "Con biết.
Nhưng điều khiến con trăn trở nhất có lẽ là không tài nào điều tra được nguyên nhân vụ cháy."
Dì Trương suy nghĩ một lúc mới nói: "Thực ra trước đây đã có người tự xưng là người nhà họ Ngô đến đón Cẩn Ngôn trở về.
Nhưng con bé không đồng ý..."
Tần Lam kinh ngạc.
Theo lời kể của dì Trương.
Năm Ngô Cẩn Ngôn lên mười lăm, đã có một người đàn ông tự xưng là chú ruột của cô đến tìm đón.
Người này hiện tại vẫn đang tiếp quản gia nghiệp của nhà họ Ngô, công ty mặc dù không còn danh tiếng nhiều như trước nhưng lúc nào cũng chiễm chệ trên top thị trường cả nước trong suốt mười mấy năm nay.
Dì Trương điều tra thì phát hiện người này vốn không có ý xấu, chỉ muốn Cẩn Ngôn trở về tiếp quản sự nghiệp của bố để hoàn thành di nguyện của ông ấy.
Song, Cẩn Ngôn không hiểu tại sao lại một mực khẳng định mình đã quên hết rồi, chỉ nói rằng gia đình mình chỉ có bố và mẹ.
"Dì biết con bé nói dối." Dì Trương nặng nề: "Nhưng con có hiểu được tâm tư của nó không?"
"Em ấy sợ quá khứ sẽ lặp lại." Nàng tự tin nói.
"Sợ rằng bản thân nắm trong tay quá nhiều thứ liền không thể nào bảo vệ được gia đình mình như bố của em ấy."
Dì Trương tán thưởng nàng: "Dì sẽ không cho rằng đây là con thông minh.
Dì sẽ cho rằng đây chính là minh chứng của việc con đã hiểu Cẩn Ngôn rồi."
Nàng hiểu Ngô Cẩn Ngôn ư?
Hoàn toàn không..