Ngô Cẩn Ngôn bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc.
"Tô Thanh?" Trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi bất an đáng sợ.
"Cẩn Ngôn, em đang ở đâu? Mau đến bệnh viện đi."
Giọng nói mất bình tĩnh của Tô Thanh hôm nay khiến cô cả đời không thể nào quên được.
Chính là nhìn cả bầu trời trước mặt sụp xuống mà chẳng thể nào ngăn cản.
"Có...có chuyện gì?"
"Đội trưởng xảy ra chuyện rồi.
Đang cấp cứu.
Mau đến đi."
—
Hành lang bệnh viện giữa đêm cũng không còn mấy bóng người.
Cẩn Ngôn hỏi thăm ở lễ tân rồi như người mất hồn mà chạy thẳng về phía phòng cấp cứu.
Đội S đã thất thần ngồi bệch trước cửa phòng cấp cứu.
Hứa Khải nhận thấy Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện liền không kiềm chế đươc mà xách vạt áo của cô lên chất vấn: "Cô đi đâu? Cô có biết chị ấy làm sao không hả?"
"Cô lúc nào cũng bên cạnh chị ấy cớ sao nay lại biến mất? Cô phụ lòng chị ấy bằng cách bỏ mặc chị ấy như thế à?"
Ngô Cẩn Ngôn khép mi.
Bởi vì Hứa Khải không hề nói oan cho cô.
"Buông ra đi." Tô Thanh bước đến ngăn cản: "Giúp đỡ đội trưởng là nhiệm vụ của chúng ra, không riêng gì Cẩn Ngôn."
"Chị còn bênh cô ta?" Hứa Khải cười trong nước mắt.
Thực sự, cậu ta rất giận.
"Cô ta là cái thá gì mà lúc nào cũng được ưu ái như thế?"
Tô Thanh nhíu mày, thẳng thừng vung tay tát Hứa Khải một cái đau đớn.
"Em bớt ấu trĩ đi!"
"Tô tỷ..." Người vừa bị đánh càng tăng thêm phần uất ức mà không nói nên lời.
Vương Quán Dật bị doạ sợ nhưng vẫn cố gắng chạy đến can ngăn.
"Đội trưởng sống chết chưa rõ chúng ta còn ở đây bất đồng..."
Im lặng được một lúc thì đèn cấp cứu cũng chuyển về màu trắng.
Một vị bác sĩ nữ đi ra, trên mặt còn viết rõ hai tiếng 'tức giận'
"Bác sĩ...Chị ấy thế nào?" Ngô Cẩn Ngôn bước lên trước, sắc mặt vô cùng khẩn trương.
"Tôi không hiểu các người là đồng đội của cô ấy kiểu gì mà để cô ấy chịu nhiều đau đớn như thế."
Cẩn Ngôn khàn giọng: "Là sao ạ?"
Vị bác sĩ kia nhìn quanh đám người một cái rồi mới lên tiếng: "Một người căng thẳng đến mức ngừng tim liên tiếp hai lần, các người có hiểu nó có nghĩa là gì không?"
"Tại sao lại ngừng tim...?" Hứa Khải yếu ớt đi đến.
"Chính là không còn thiết sống nữa." Bác sĩ chậm rãi nói, từng câu từng chữ như mũi tên chĩa thẳng vào cả đội.
Không còn thiết sống nữa.
Ngô Cẩn Ngôn ôm lấy đầu mình.
Rốt cục là tại sao?
—
Căn phòng bệnh lạnh lẽo hiện tại cùng lắm chỉ còn lại hai người.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, nhưng trong lòng Ngô Cẩn Ngôn có một trận giông bão chưa nguôi.
Cô cầm lấy bàn tay đang được dẫn ống truyền nước của nàng, nội tâm không ngừng day dứt.
"Em xin lỗi." Cẩn Ngôn đau đớn khóc nhỏ.
Sau một lúc im lặng thì cuối cùng một giọng nói cũng phát ra: "Em đi đi.
Chúng ta không thể tiếp tục."
Phải, Tần Lam đã tỉnh rồi nhưng vốn dĩ không muốn nói chuyện với cô cho nên mới giả vờ.
Nhưng cô khóc, nàng lại cầm lòng không được.
Ai nói lý trí bao nhiêu khi yêu vào thì sẽ vô cùng ngốc nghếch.
Thà rằng nàng ngốc nghếch chứ không thể phủ nhận được bản thân còn để tâm đến cô.
Tần Lam rút tay mình lại.
"Đại loại là chị không thích hợp để yêu đương.
Cho nên em đừng cố chấp nữa."
"Tần Lam, chị đừng như vậy được không?" Cô khẩn cầu nàng.
"Nguỵ tiểu thư đã đến tìm chị." Nàng xoay lưng về phía cô, hiện tại không thể nào nhìn rõ được biểu cảm.
"Sau tất cả những gì đã nhìn thấy, đã nghe thấy, chị cũng chẳng biết mình có nên tin em hay không."
"Cô ta nói gì với chị?" Ngô Cẩn Ngôn siết chặt nắm tay.
Bên cạnh bao nhiêu năm đương nhiên cô sẽ hiểu được sự gian xảo của Nguỵ Anh Lạc.
Tần Lam thở dài một tiếng: "Những gì em đã làm trong quá khứ."
Thấy cô đứng dậy, nàng liền đoán được suy tính của cô nên rất nhanh chặn lại: "Chị lấy tư cách của một sĩ quan cấp trên ra để cảnh cáo em...không được đến chất vấn cô ấy."
Chị rốt cục vẫn chọn tin tưởng người ngoài?
Cẩn Ngôn cười nhạt: "Cho dù hôm nay em có dùng súng bắn nát đầu cô ta cũng không liên quan đến chị."
Sau một lúc yên lặng, cô nhẹ giọng nói tiếp: "Ngô Cẩn Ngôn em có xấu xa hay tốt tính tất cả đều phụ thuộc vào những gì người đối diện đối xử với em.
Tần Lam, cũng giống như chị vậy, em có thể yêu chị mà bất chấp tính mạng, cũng có thể quay lưng bỏ đi khi chị đang khó khăn nhất."
Cô cắn môi một cái, ép nàng phải nhìn mình: "Chị nghĩ đi, đến cuối cùng chị đã đối xử với em như thế nào? Đã chà đạp lên tình cảm của em như thế nào?"
Tần Lam ánh mắt bày tỏ lên nỗi sợ dành cho cô.
Vì từng câu từng chữ Cẩn Ngôn phát ra đều rất bình thản, rất nghiêm túc, không phải thuộc kiểu giận quá mất khôn.
—
Bên trong căn hộ cao cấp vọng ra tiếng gào thét đau khổ của một người phụ nữ.
Nước mắt từ lúc nào không hay mà dàn dụa khắp khuôn mặt nhuốm màu từng trải.
"Trả con lại cho tôi..." Bà Phó ngồi sụp xuống nền đất.
Tiêu Hạo An mặc dù biết bản thân đã bại lộ nhưng vẫn cố tình diễn cho trót.
Cậu ta quỳ xuống muốn đỡ người phụ nữ dậy: "Con là con của mẹ mà..."
"Cậu không phải!" Bà hất tay cậu ta ra: "Cậu đã đem con trai tôi đi đâu?"
Vốn dĩ tâm trạng vừa đi chơi với Gia Nghê về còn rất phấn khởi, hiện tại đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Tiêu Hạo An thấy bị từ chối liền đứng dậy.
Sắc mặt biến hoá một cái liền trở nên hung ác: "Con trai bà ư? Haha..." Hắn cười ghê rợn một tiếng: "Nó cũng chỉ thằng nhóc vô dụng không giữ nổi mạng của mình.
Chính miệng nó đã cầu xin tôi chăm sóc cho gia đình các người."
"Xe sang, căn hộ cao cấp, sơn hào hải vị, tất thẩy đều do hắn ta đã ra điều kiện cho tôi.
Các người không biết ơn thì thôi đi."
Trơ trẽn đến vậy ư?
Hắn ta nhìn căn nhà của mình từ lâu đã được bày biện những vật dụng của gia đình xa lạ liền tặc lưỡi một cái: "Ai chà.
Từ một ngôi nhà lụp xụp trong khu ổ chuột thối nát trở thành một gia đình thượng lưu nhiều người ngước nhìn." Hạo An bóp hai bên hàm của bà ấy rồi gằn lên từng tiếng: "Các người đáng ra phải cảm ơn tôi!"
"Cút đi!" Bà Phó phun nước bọt vào mặt hắn ta, tức giận hét lớn.
Tiêu Hạo An chậm rãi đứng dậy, thậm chí còn không buồn chửi rủa nữa.
"Nghe nói 'chị hai' sắp cưới một ông chồng tài phiệt." Hắn khiêu khích: "Tài phiệt thì cũng cần người môn đăng hộ đối.
Bà nghĩ đi, tiền tài ở cái nhà này một khi tôi rút lại hết thì có phải các người sẽ trở về sống ở khu ổ chuột hay không?"
Thấy người kia có vẻ lung lay, Hạo An liền bồi thêm câu: "Tốt nhất bà nên yên phận và nhìn xem tôi sẽ xử lý đám cảnh sát đó đi."
Đến khi Tiêu Hạo An rời khỏi thì bà Phó mới thực sự suy sụp, nằm xuống nền đất khóc lớn.
"Tiểu Hằng...Tiểu Hằng...".