Du Nhiên Đông biến mất.
Có người nói hắn ở nước ngoài ăn chơi say xỉn đi bơi bị chết đuối, có người nói hắn hít quá liều thuốc mà chết, cũng có người nói hắn làm mất hết thể diện Du gia, không có mặt mũi nào xuất hiện trước hội đồng quản trị, tự mình biến mất.
Lô Mạn lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Xuất ngoại rồi bị chết đuối? Vậy cũng phải có giấy tờ thị thực ghi lại.
Hít thuốc quá liều mà chết? Vậy cũng phải thấy thi thể.
Tự mình biến mất? Du Nhiên Đông tính tình như thế nào Lô Mạn sao lại không biết. Nếu hắn thật sự là người da mặt mỏng như vậy, phỏng chừng mười năm trước đã không thấy bóng dáng rồi, còn có thể chờ tới bây giờ mới biến mất sao?
Du Nhiên Đông tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, Du gia trả lời với bên ngoài là hắn mang theo hành lý một mình lái xe rời nhà, không nói là đi đâu, nhưng là chính hắn muốn đi, cho nên cũng không báo cảnh sát.
Không báo cảnh sát.
Xe của Lô Mạn dừng ở cách biệt thự Du gia không xa, nàng nhìn ngôi biệt thự im ắng này, chung quy vẫn cảm thấy trong sự quen thuộc của nó lộ ra vẻ xa lạ khó hiểu.
Nó tựa hồ nói ra suy nghĩ của chính mình.
Nếu ngôi biệt thự của Du gia có thể mở miệng nói chuyện được, nó sẽ nói cái gì?
Nó trơ mắt nhìn thấy bao nhiêu chân tướng. Đáng tiếc nó vĩnh viễn cũng sẽ không tiết lộ một câu.
Lô Mạn ngồi tựa vào trong xe, cau mày.
Du gia bình lặng hơn năm năm giờ lại có chút xao động kỳ quái, Lô Mạn bản năng cảm thấy có việc phát sinh, hoặc là, đã phát sinh rồi.
......
Liễu Khôn Nghi bảo các tiểu quỷ cùng quay trở về Liễu trạch, nàng không thích ở tại khách sạn bên ngoài, không có cảm giác an toàn lại còn bẩn.
Văn phòng của Phó Uyên Di vẫn còn hư hại, hang ổ của hai người đều bị lật tung, cũng không biết nên khóc hay là nên khóc.
Các nàng đi vào nhà hàng khách sạn ngồi vây quanh thành một vòng, đàm luận chuyện Phương Trúc Ác Anh.
Phó Uyên Di từ sáng sớm tỉnh dậy đã bắt đầu cảm thấy đau đầu, cũng không hiểu lý do vì sao mà tim đập rất nhanh lại cứ thấp thỏm không yên, Liễu Khôn Nghi giúp nàng lấy chút điểm tâm mà một miếng nàng cũng chưa động đến.
"Làm sao vậy?" Du Hân Niệm rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ nàng mất hồn mất vía như vậy, từ chỗ Ngọc Chi đang chia sẻ một cây nhang, chưa kịp đốt lên liền bay tới chỗ Phó Uyên Di bên này.
Hai bên huyệt thái dương của Phó Uyên Di từng đợt phát đau, người đang ngồi tại chỗ, nhưng tâm lại giống như bị cột ở trên xe lượn qua vài vòng trên đường núi.
Nàng đang muốn nhấc lên một nụ cười khẽ để cho Du Hân Niệm khỏi lo lắng, đột nhiên nghe thấy một trận xôn xao.
Phó Uyên Di, Liễu Khôn Nghi cùng một đám đại quỷ tiểu quỷ Quỷ Vương lơ lửng ở phía sau đều bị âm thanh xôn xao đó thu hút, không thể nhìn thấy được là cái gì xảy ra, nhưng âm thanh này đang cách các nàng càng lúc càng gần.
"Làm sao vậy?" Phó Uyên Di còn chưa nói xong, chỉ nghe Liễu Khôn Nghi "soạt" một tiếng đứng lên, chiếc ghế dựa phía sau cũng bị ngã lật ngửa, nàng thốt lên: "Huyền Cơ!".
Phó Uyên Di vẻ mặt ngưng đọng, một mùi máu tươi nồng đậm kéo đến phả vào mặt nàng.
Trong mùi máu mang theo mùi hôi thối oán hận của ác quỷ, mấy chiếc ghế lệch khỏi vị trí, tiếng chén dĩa vỡ vụn.
"Là chị của chị...... Phó Huyền Cơ." Du Hân Niệm nói, "Nàng bị thương."
Phó Huyền Cơ ngã vào trong lòng Liễu Khôn Nghi, quần áo trên người đã bị máu thấm ướt đẫm, hơi thở thoi thóp. Nàng ánh mắt rời rạc, gian nan nhìn về phía Phó Uyên Di, run rẩy nâng tay lên: "Uyên Di......"
Phó Uyên Di bước nhanh đến, Phó Huyền Cơ níu chặt tay áo của nàng: "Cha, cha bị giết rồi...... Mẹ cũng......"
Nửa câu sau chưa kịp nói ra đã khiến Phó Huyền Cơ vô cùng bi thương, phun ra một ngụm máu tươi, rốt cuộc lại không mở miệng được, nhân viên khách sạn lúc này đã chạy tới hỏi: "Tiểu thư! Đã xảy ra chuyện gì! Có cần gọi xe cấp cứu không!".
Liễu Khôn Nghi dùng thân mình che khuất động tác trong tay, rút ra một lá bùa màu đen đặt ở trên trán Phó Huyền Cơ, một nguồn năng lượng cực lớn được truyền vào trong cơ thể nàng, níu giữ nguyên khí yếu ớt của nàng, gia cố Khóa Tâm gần như đã vỡ vụn.
Khóa Tâm nếu bị vỡ vụn, hồn phách ly thể, Phó Huyền Cơ có khả năng sẽ mất mạng ngay lập tức.
"Cảm phiền các người, gọi xe cấp cứu!" Phó Uyên Di hô.
......
Bệnh viện.
Phó Huyền Cơ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hồi lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển tới phòng bệnh thường.
Khi nàng tỉnh lại thì cảm xúc rất không ổn định, nói được hai câu liền ho khan dữ dội.
"Chị đừng vội." Liễu Khôn Nghi nắm lấy cổ tay nàng, nói, "Trước tiên tịnh dưỡng thân thể thật tốt đã."
"Không được...... Không còn kịp rồi......" Phó Huyền Cơ nhìn Phó Uyên Di đang đứng một bên, "Uyên Di, em lại đây......"
Phó Uyên Di ngồi vào bên người nàng.
"Cha, đã bị giết......"
Phó Uyên Di nói: "Phó tiên sinh 66 tuổi, đã là người thọ nhất Phó gia, Thanh Điền chờ không được nữa cũng không phải chuyện gì đặc biệt bất ngờ."
Phó Huyền Cơ ho khan không ngừng, đôi môi trắng bệch: "Cha đã tạ thế, em cũng đừng trí khí cùng ông ấy...... Hơn nữa, có rất nhiều chuyện cũng không giống...... như em đã nghĩ."
Hai hàng lông mi của Phó Uyên Di khẽ lay động: "Em biết mẹ muốn em trở về tiếp quản Phó gia."
"Kỳ thực cha cũng đã muốn như vậy......"
Biểu tình của Phó Uyên Di có chút biến hóa rất nhỏ.
Liễu Khôn Nghi không quen ngồi nghe chuyện nhà của người khác, liền đứng lên đem Lâm Cung cùng Ngọc Chi đều đi ra ngoài. Một người hai quỷ rời khỏi phòng bệnh, thấy Du Hân Niệm không biết từ lúc nào cũng đã nhẹ nhàng bay ra.
"Sao cô cũng đi ra đây?" Ngọc Chi hỏi, "Đều là người một nhà, cô nên ở lại nghe để hỗ trợ ra quyết định chứ."
Đối với Du Hân Niệm mà nói chuyện không được tự nhiên nhất đó là người khác trêu đùa nàng và người yêu. Nàng chắp hai tay ở sau lưng, dựa vào tường: "Vẫn là chờ Phó tiểu thư tự mình nói với taôiđi......"
"Các người muốn gọi nhau Du tiểu thư, Phó tiểu thư cả đời sao?" Ngọc Chi lắc đầu, "Tình thú của người trẻ tuổi bổn tướng quân thật không hiểu nổi. Đúng không?" Nàng quay đầu nhướng mày nhìn Lâm Cung, "Tiểu nương tử."
Lâm Cung nhìn cũng không thèm nhìn nàng, nâng tay vẫy một phát, liền làm cho cái miệng nàng biến mất.
Ngọc Chi: "?!"
Lâm Cung: "Tớ thật sự muốn đi học một chiêu có thể làm cho cậu vĩnh viễn cũng không cách nào tìm được miệng trở về, như vậy cuộc sống mới có thể thái bình một chút. Lại nói, Minh Vương thật sự có phong ấn cậu sao? Trước sau đều là tám lạng nửa cân."
Ngọc Chi: "......"
Lần trước vì cứu Du Hân Niệm mà trở lại Phiên Dương Thử, lúc sắp rời đi thì lại bị đám đệ tử Phó gia phục kích, đám đệ tử đó dám cả gan nói dối là Phó Tuyển Bách sai khiến. Cộng thêm sự chú ý đối với đủ loại hành vi của Thanh Điền, Phó Uyên Di đã sớm dự đoán được Phó gia sớm hay muộn sẽ có một kiếp nạn.
Lại không ngờ được rằng Phó Tuyển Bách sẽ mất mạng.
Phó Huyền Cơ nói Phó Tuyển Bách tuy là người thọ nhất trong lịch sử sáu trăm năm của Phó gia, nhưng theo sự tăng dần của tuổi tác, quỷ khí công tâm, hai năm nay thân thể ông vẫn không tốt cho lắm, chưa từng có thể ngừng uống thuốc.
Có chút chuyện Phó Huyền Cơ vẫn chưa nói ra miệng đó là: Phó Tuyển Bách mỗi lần nhắc tới tiểu nữ nhi Phó Uyên Di liền nóng ruột công tâm, Phó Uyên Di bỏ nhà ra đi mới là tâm bệnh lớn nhất của ông.
Bản thân Phó Tuyển Bách lúc còn trẻ chính là nhân trung long phượng, vô cùng cao ngạo, không cho phép người khác có bất kỳ đối nghịch gì với Phó gia. Nhưng khi tuổi lớn dần, thân thể khỏe mạnh ngày càng sa sút, ông cũng bắt đầu tự suy xét những lời nói của tiểu nữ nhi.
Ông là đang tạo nghiệp chướng sao? Tất cả mọi người trong Phó gia tráng niên mất sớm đều là gieo gió gặt bão sao?
Luyện quỷ hung tàn, ông đã sớm cảm thấy trong cơ thể chính mình bị quỷ khí nhồi nhét, quyển sách không lúc nào rời tay cũng là vì để đọc sách thanh tâm, thậm chí là để che đậy tai mắt của kẻ khác, không để cho kẻ khác phát hiện ra tính tình của mình càng lúc càng nóng nảy hung bạo — đều là do quỷ khí gây nên.
Hồng Tư Viên luôn nhớ thương nữ nhi bỏ nhà ra đi, đã rất nhiều lần ẩn ý sâu xa nói với Phó Tuyển Bách.
"Huyền Cơ không thể kế thừa Phó gia, mà Thanh Điền lại càng không được. Hắn mặc dù thiên tư trác tuyệt, nhưng dù sao cũng là người ngoài. Mà quan trọng hơn là...... Tuyển Bách, chẳng lẽ anh thực sự không nhìn ra được tâm tư của hắn? Hắn không phải là một người đáng tin cậy để ủy thác đại sự. Phó gia chúng ta vẫn là nên truyền cho huyết mạch của chính mình."
Phó Tuyển Bách cũng không đáp lại Hồng Tư Viên, nhưng không có nghĩa là trong lòng Phó Tuyển Bách không hề cân nhắc.
Ông chưa từng nghĩ tới việc truyền Phó gia cho Thanh Điền, Thanh Điền là loại người gì, ông nhìn thấy rõ hơn ai hết.
Nghe đến đây Phó Uyên Di có chút dằn lòng không được: "Nếu ông ấy đã biết Thanh Điền là loại người gì, vì sao lại còn muốn giữ hắn ở bên người?".
Phó Huyền Cơ lộ ra nét cười yếu ớt lại giảo hoạt: "Em...... Sao vẫn còn đơn thuần như vậy. Cha chúng ta tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không đi năn nỉ em quay về Phó gia. Ông ấy tự có phương pháp của mình."
Sau khi nghe xong lời này của Phó Huyền Cơ, Phó Uyên Di gần như hoảng thần.
Ngày xưa nàng rời khỏi Phó gia cương quyết như vậy, náo loạn như vậy, nàng nghĩ rằng trong lòng Phó Tuyển Bách nhất định cũng hận nàng, tựa như ông ấy đã từng nói — ta cũng không có một nữ nhi như cô.
Phó Uyên Di quả thực là hận thấu từng việc làm của Phó gia, nàng từ trong ra ngoài đều muốn đoạn tuyệt quan hệ với Phó gia. Nhưng Phó Tuyển Bách thì không.
Sau khi Phó Uyên Di tự ý bỏ nhà ra đi, Phó Tuyển Bách thu nhận Thanh Điền, thu nhận một đại đệ tử. Trong số những đệ tử của ông cũng không phải chỉ có Thanh Điền tư chất tối cao, nhưng trong lòng hắn cất giấu dã tâm cất giấu ác niệm, thậm chí có đôi khi cũng chẳng muốn che giấu làm gì.
Phó Tuyển Bách nhìn ra được, ông cũng muốn Phó Uyên Di nhìn ra được.
Cho nên, ông để cho Thanh Điền và Phó Huyền Cơ cùng đi tìm Phó Uyên Di, để cho đứa nhỏ cứng đầu không chịu trở về nhà này nhìn thấy rõ ràng Phó gia đến tột cùng sẽ rơi vào trong tay loại người nào. Một khi Thanh Điền nắm giữ Phó gia, thuật luyện quỷ mới có thể càng thêm hung tàn, mới càng có thêm nhiều người bị hại.
Dù vậy, con cũng không chịu trở về tiếp quản Phó gia sao?
Phương pháp khiến nữ nhi về nhà của Phó Tuyển Bách quả thực có chút kiêu ngạo kỳ quặc, từ trước đến giờ ông chưa từng nhận thua trước bất cứ ai, ngay cả với nữ nhi của chính mình cũng thế.
Mấy năm nay Phó Tuyển Bách không chỉ tế ra loại pháp khí đầu tiên không chứa oán khí, thông qua Hồng Tư Viên đưa cho Phó Uyên Di, ông còn đang chậm rãi thay đổi Phó gia, thay đổi thuật luyện quỷ hung tàn. Nhưng nền móng sáu trăm năm vững chắc há có thể nói thay đổi liền thay đổi? Phó Tuyển Bách biết thời gian của mình không còn nhiều, ông chỉ có thể dẫn dắt đoạn đầu, tìm đến con đường tốt nhất, sau đó giao cho Phó Uyên Di.
Ông biết tiểu nữ nhi thông minh, thiện lương, dù thế nào cũng sẽ bảo vệ cơ nghiệp tổ tiên Phó gia, cũng sẽ vứt bỏ cặn bã, làm cho Phó gia phát triển theo hướng ngày càng thuần lương mà bền vững.
Ông cho rằng ít nhất ông còn có thể sống thêm mấy năm nữa, ai ngờ một đêm mưa xuân, bệnh tình nguy kịch, bấm tay tính toán, đại nạn kéo tới.
Phó Uyên Di còn chưa có về nhà, ông không thể cứ như vậy mà chết.
Ông phái một đệ tử mà mình vừa mắt nhất, cũng là đệ tử mà mình tín nhiệm nhất trước tiên đi đến Liễu gia báo tin, nhờ cha của Liễu Khôn Nghi giúp ông đi một chuyến đến Minh phủ, xin Minh Vương cho kéo dài mạng sống thêm năm năm. Với giao tình giữa Liễu gia và Minh phủ, Minh Vương nhất định sẽ đáp ứng.
Đệ tử khởi hành trong đêm, Phó Tuyển Bách nằm trên giường bệnh, Hồng Tư Viên cùng Phó Huyền Cơ ở bên cạnh trông chừng ông, cũng trông chừng ngọn hoàn hồn đăng trên đỉnh đầu của ông.
Chỉ cần đèn không tắt, ông vẫn có thể sống.
Nhưng một ngày trôi qua, hoàn hồn đăng càng lúc càng mờ, Minh phủ bên kia không có bất cứ tin tức gì. Đúng lúc này, đệ tử Phó gia liên thủ tạo phản, cuối cùng đã đánh vào đến gian nhà chính.
Hồng Tư Viên và Phó Huyền Cơ đều là người cõi trần bình thường, căn bản là không thể ngăn cản được.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Phó Tuyển Bách thu lấy chút sức lực cuối cùng đột nhiên tỉnh lại, đánh lui chúng đệ tử!
Phó Tuyển Bách chất vấn bọn họ tại sao lại làm phản sư môn, tất cả đều im lặng không nói, đưa mắt nhìn nhau.
"Phó lão đầu chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu, không cần sợ hắn! Lên!" Tên đệ tử cầm đầu ra lệnh một tiếng, tất cả lại một lần nữa đánh tới!
Phó Tuyển Bách quả thực là vận số đã hết, chật vật ngăn cản bọn họ liên thủ, đúng lúc này Thanh Điền xuất hiện, đánh giết đám đệ tử tạo phản một trận tơi bời.
Chuyện này vượt ra ngoài dự kiến của Phó Tuyển Bách, cũng làm cho Hồng Tư Viên cùng Phó Huyền Cơ nhìn với cặp mắt khác.
Thanh Điền che chở người nhà Phó gia thối lui đến Triển Phong Đường lánh nạn, cánh cửa chính vừa đóng lại, còn lại bốn người bọn họ. Pháp khí trong tay Thanh Điền chưa hạ xuống, quay đầu nhìn về phía người nhà Phó gia, ánh mắt lập tức thay đổi.
"Thanh Điền vẫn luôn đóng kịch." Phó Huyền Cơ nói, "Hắn đã sớm biết tâm tư của cha, tương kế tựu kế, ở lại Phó gia. Cha chưa từng dạy hắn pháp thuật cao thâm, cũng chưa từng vì hắn mà tế ra bất kỳ pháp khí lợi hại gì. Nhưng hắn quả thực thông minh, vẫn luôn lén lút thừa cơ trộm cắp, cuối cùng cũng để cho hắn trộm đi không ít bí thuật luyện quỷ của Phó gia. Hắn đã sớm giết chết đệ tử mà cha phái đi Liễu gia, lời nhắn không được truyền đến nơi, năm năm tuổi thọ kia tất nhiên cũng không thể mượn về được. Hắn giả vờ cứu chúng ta, khiến cho cha mẹ thả lỏng cảnh giác, ở trong Triển Phong Đường cậy nhờ oán khí của ác quỷ mà giết chết cha, mẹ liều chết bảo hộ để chị chạy đi, cũng không biết bà hiện tại còn sống hay không......"
Kể lại tình huống hung hiểm lúc đó, Phó Huyền Cơ hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chị đáng lẽ nên giết chết Thanh Điền từ sớm, nếu không phải vì......"
Phó Uyên Di tiếp lời: "Nếu không phải vì Phó tiên sinh muốn lợi dụng Thanh Điền khích tướng em, Thanh Điền cũng không thể bắt được cơ hội tốt như vậy mà tiêu diệt Phó gia. Cho nên tất cả đều là lỗi của em, đều là em tùy hứng hại Phó gia."
Phó Huyền Cơ hạ thấp thanh âm: "Không...... Chị không có ý như vậy......"
"Trong lòng chị đúng là nghĩ như vậy, em hiểu được." Phó Uyên Di nói, "Lão nhân gia cả đời này đều không nói được lời nào êm dịu, nếu ông ấy có thể kiên nhẫn nói rõ với em những suy nghĩ trong lòng ông ấy, nếu......"
"Nếu cái gì?"
Nếu em cũng có thể bình tâm tĩnh khí mà lắng nghe một chút những lời trong lòng ông ấy, có lẽ ông ấy thật sự có thể sống thêm được vài năm.
Nửa câu sau này Phó Uyên Di cũng không nói ra khỏi miệng.
Phó Huyền Cơ nhìn nàng lớn lên, cá tính của em gái giống cha đến bao nhiêu, trong lòng nàng và mẹ đều biết rõ, nên cũng không truy vấn nữa.
"Chị trước hết cứ an tâm dưỡng thương." Phó Uyên Di đứng lên muốn đi.
"Uyên Di......"
"Yên tâm." Phó Uyên Di nói, "Bọn họ sẽ không giết mẹ, mẹ là vương bài lớn nhất của bọn họ. Bọn họ cố ý để cho chị chạy thoát, biết chị sẽ tìm đến em, mà em, cũng chắc chắn sẽ trở về cứu mẹ."
Tâm tình căng thẳng của Phó Huyền Cơ cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng rồi lại có một nỗi lo lắng mới.
"Uyên Di, em phải cẩn thận......"
Phó Uyên Di trước khi đi ra khỏi phòng bệnh thì mỉm cười với nàng: "Thuật luyện quỷ còn chưa hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, em sẽ không chết."
Nàng đi ra khỏi phòng bệnh, Du Hân Niệm các nàng luôn canh giữ ở bên ngoài đều đồng loạt hướng mắt đến.
"Lâm Cung." Phó Uyên Di khẽ gọi một tiếng, "Giúp tớ một việc."
......
Lưu Đình một mình trở lại Liễu trạch, nhìn một mảnh hoang tàn, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Nàng biết từng viên gạch từng mái ngói ở nơi này đều là tâm huyết của tỷ tỷ, đám hỗn đản Minh phủ kia lại phá hủy hết tất cả mọi thứ ở đây.
Nơi này có rất nhiều hồi ức quan trọng a!
Mấy tiểu quỷ khác đều đang tích cực chuẩn bị trùng kiến Liễu trạch, Lưu Đình tiến đến dọn dẹp đống phế tích, Liễu Khôn Nghi đặc biệt giao cho nàng phải tìm ra thân thể Lâm Trạch Bạch.
Thân thể Lâm Trạch Bạch được đặt bên trong băng quan, băng quan kiên cố, hẳn là có thể được bảo toàn. Lưu Đình đến tìm thân thể là nhiệm vụ bề ngoài, tư tâm của nàng là muốn đến đào đào bới bới, từ trong đống phế tích tìm kiếm những đồ vật mà Liễu Khôn Nghi yêu quý, nói không chừng còn có thể cứu được một ít trở về.
Khi Lưu Đình tìm được băng quan chứa Lâm Trạch Bạch, băng quan vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, chỉ có mặt ngoài bị một lớp đất rơi phủ. Nàng mở nắp băng quan ra, mặc dù đã bị ngắt điện, nhưng khí lạnh hòa trộn với pháp lực của Liễu Khôn Nghi phả vào mặt, lạnh đến mức Lưu Đình run lên cầm cập.
Nâng giở tay chân của Lâm Trạch Bạch lên kiểm tra, xem ra là không có việc gì, có thể trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Ngay khi Lưu Đình đang muốn đóng nắp băng quan lại, bỗng nhiên có một luồng sáng đánh vào trên mu bàn tay nàng, làn da trong nháy mắt bị thiêu đốt, bắp thịt hòa tan, mà ngay cả xương cốt cũng muốn bị xâm đoạt!
Lưu Đình vội vàng vung vẫy bàn tay, một nửa lá bùa màu lam còn chưa cháy hết bay tới giữa không trung.
Lá bùa màu lam?
Lưu Đình chưa từng nhìn thấy lá bùa màu lam này.
Là ai đánh lén nàng?
Lúc Lưu Đình xoay người lại tìm kiếm kẻ đánh lén thì bất chợt có một bàn tay chụp vào mép băng quan ở phía sau nàng.
Lâm Trạch Bạch nở nụ cười tà quái nhìn nàng chằm chằm, ngồi dậy.