[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Đêm đó Mạnh Hân mang Lưu Đình đi bệnh viện, cho nàng làm kiểm tra sức khỏe thật kỹ lưỡng, cũng từ miệng của nàng biết được vết thương trên người này quả nhiên là do ba nàng ra tay tàn nhẫn.

"Em trước tiên đừng trở về." Mạnh Hân mang nàng đến bãi đậu xe nói, "Đến nhà của tôi ở vài ngày đi."

Lưu Đình đứng ở bên ngoài xe của Mạnh Hân, không có bất kỳ sự cảm động nào khi được cứu trợ: "Đến nhà cô ở vài ngày? Khi nào thì mới trở về?".

Mạnh Hân không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.

Lưu Đình cũng không cảm thấy mình có thể thoát khỏi gia đình của nàng. Đó là căn nguyên cho sự bần cùng của nàng, là số kiếp đã gắn chặt vào trong hồn phách nàng. Nàng cũng không phải chưa từng nhận được sự cứu trợ của người khác, nhưng đại đa số chỉ có thể giúp nàng nhất thời, nàng chung quy vẫn phải trở về, chung quy vẫn phải trở lại bên cạnh ba nàng, trở lại với cuộc sống thuộc về nàng.

Nàng sớm muộn gì cũng sẽ bước chân lên chiếc cầu phao kia, sớm muộn gì cũng phải trở về với số mệnh.

Mạnh Hân bước xuống xe, đứng ở trước mặt Lưu Đình đối diện cùng nàng, ngữ khí không có bất cứ cảm giác lừa gạt nào, giống như đối với một người trưởng thành mà nói với Lưu Đình: "Tôi sẽ dùng hết mọi khả năng của tôi đàm phán với ba em, nhưng nếu hắn không hoàn toàn thay đổi thái độ đối với em, em đừng trở về. Tôi sẽ không cho em trở về."

Lưu Đình ánh mắt chuyển dời đi hướng khác, hỏi: "Vậy tôi phải đi đâu?".

"Ở bên cạnh tôi." Mạnh Hân trả lời chắc như đinh đóng cột, không có một tia do dự.

Lưu Đình lúc này mới nhìn thẳng vào nàng.

Trên gương mặt nghiêm túc của Mạnh Hân lộ ra chút ý cười hòa ái, nghiêng người mở cánh cửa bên ghế lái phụ ra: "Bây giờ có thể lên xe rồi chứ?".

Đó là lần đầu tiên Lưu Đình ngồi xe hơi cá nhân, nàng thậm chí ngay cả mở cửa đóng cửa cũng không chắc chắn nên làm như thế nào mới chính xác.

Mạnh Hân không nói tiếng nào giúp nàng mở cửa, cài chặt dây an toàn, không có bất kỳ ngôn ngữ ngầm vượt trội nào, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, Mạnh Hân an tĩnh lại tràn đầy quyền lực, ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm khiến cho Lưu Đình thoải mái, kiên định, đặc biệt bất ngờ lại xúc động trong lòng, nàng cảm giác được cái gì gọi là "Tôn trọng".

Nơi ở của Mạnh Hân là một tiểu khu rất bình thường, bởi vì lúc trở về đã khuya, trong tiểu khu xe đậu chật kín. Mạnh Hân mang theo nàng chạy loanh quanh cả một vòng lớn cũng không thể tìm được vị trí nào để đậu xe, đành phải chạy ra đường lớn đậu xe ở phía đối diện.

Hai người xuống xe, Mạnh Hân kéo tay Lưu Đình băng qua con đường đêm khuya.

Thời gian trôi đi, qua lại có rất nhiều chi tiết đều có khả năng không nhớ rõ, nhưng cái cảm giác trong khoảnh khắc kia vẫn luôn lưu lại ở trong đầu.

Lưu Đình nhớ rõ mùi nước hoa trên người Mạnh Hân, có chút mùi hoa lê, lại mang theo sự thanh mát của quả sung, đối với một người như Mạnh Hân quả thật không gì có thể phù hợp hơn.

Lưu Đình ở lại nhà của Mạnh Hân, liên tục trong hai tuần Mạnh Hân mỗi ngày lái xe mang nàng đến trường rồi tan trường, còn túm lấy chủ nhiệm lớp của Lưu Đình cùng đi đến nhà Lưu Đình thăm hỏi một chút.

Chủ nhiệm lớp của Lưu Đình đành phải đi một lần, cùng với Mạnh Hân bị ba của Lưu Đình đánh đuổi ra khỏi cửa. Khi chủ nhiệm lớp thấy Lưu Hướng Quân cầm trong tay con dao làm bếp liền bị dọa sợ mất hồn, không nói hai lời lập tức chạy ra ngoài, giày cũng chưa kịp mang vào, còn không để ý đến dưới chân, giẫm phải đống rau nát nhừ dưới đất vấp té gãy tay.

"Sao lại muốn xen vào loại sự tình này chứ! Đây là việc nhà của học sinh, người khác cũng không can thiệp được!" Cánh tay của chủ nhiệm lớp bị treo trước ngực, trút giận một chút đối với Mạnh Hân, "Cho dù cô có thể quản nhất thời, liệu có thể quản cả đời sao? Đứa nhỏ bị bạo hành có nhiều như vậy, chẳng lẽ từng đứa cô đều phải quản? Cô sao lại nhàn rỗi như vậy chứ."

Mạnh Hân nghe hắn nói như vậy cũng nổi giận: "Cái gì gọi là nhàn rỗi? Anh là lão sư của nàng, chẳng lẽ có thể để mặc cho học trò của chính mình còn chưa trưởng thành đã bị bạo hành gia đình? Anh sao lại nhẫn tâm như vậy?".

"Tôi cũng muốn giúp." Chủ nhiệm lớp rất bình thản mà nói, "Nhưng tôi biết chính mình có bao nhiêu năng lực. Mạnh lão sư, tôi khuyên cô một câu, việc này cô cũng đừng quản, gã Lưu Hướng Quân kia nhìn qua chính là một kẻ lưu manh, hắn đánh bạc hít thuốc phiện, lại còn phạm tội cưỡng gian, nói không chừng hắn cũng đã từng giết người rồi cô biết không? Cô tuổi còn trẻ lại là một nữ lão sư, cẩn thận đừng để chính mình rơi vào tròng."

Mạnh Hân liếc mắt nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp, không phản bác lại hắn.

Nàng biết quan điểm bất đồng khó mà trao đổi, hai bên vĩnh viễn không thể thông hiểu lẫn nhau. Nhiều lời vô ích, Mạnh Hân bỏ đi, tiếp tục đi con đường mà chính mình cảm thấy đúng đắn.

Lưu Đình ở trong nhà của Mạnh lão sư đã được một tuần lễ. Mạnh Hân đi đến nhà nàng vài lần, cũng chưa thể nói chuyện đàng hoàng với Lưu Hướng Quân, lần nào đến đó Lưu Hướng Quân cũng đều say mèm, không phải muốn đánh người thì chính là muốn động tay động chân.

Mạnh Hân cũng hiểu được Lưu Hướng Quân là người không thể nói đạo lý, nàng hỏi Lưu Đình còn có người thân nào khác hay không, Lưu Đình nói không có.

Mạnh Hân trực tiếp đến cục cảnh sát tố giác, lúc cảnh sát đến hòa giải thì thái độ của Lưu Hướng Quân lại thay đổi khác thường, không ngừng kể khổ với cảnh sát, nói có người bắt cóc con gái yêu dấu của hắn đi rồi, hắn vô cùng sốt ruột, hi vọng đồng chí cảnh sát có thể giúp hắn tìm trở về. Cảnh sát hỏi hắn có bạo hành đối với con gái hay không, Lưu Hướng Quân làm vẻ mặt khó tin, nói:

"Tôi sao có thể bạo hành con gái của tôi chứ? Nàng là vận mệnh của tôi! Có thể là do nàng thi cử không tốt tôi mắng nàng vài câu, nàng tính tình nóng nảy lại có người ý đồ bất lương xúi giục, cho nên mới bỏ nhà ra đi. Ai...... Đều do tôi, về sau tôi không bao giờ mắng nàng nữa......"

Vết thương trên người Lưu Đình đã sớm lành hẳn, cảnh sát khuyên nàng trước tiên nên về nhà, Lưu Đình không muốn.

Mạnh Hân cũng hiểu là không thể được: "Nếu ba nàng còn đánh nàng nữa thì phải làm sao?".

Cảnh sát nói: "Các người có thể phản ánh đến ủy ban cư trú, cũng có thể đến chỗ chúng ta báo án."

Nói thì đơn giản, nhưng Mạnh Hân hiểu được đó không phải cách giải quyết vấn đề.

Nàng không thể để cho Lưu Đình trở về được.

Mạnh Hân bảo Lưu Đình yên tâm ở lại nhà nàng chuẩn bị cho đợt thi cuối kỳ, có một đêm, một người đàn ông xa lạ đến nhà nàng gặp được Lưu Đình, hai người ở trên hành lang nói chuyện thật lâu, mãi đến khuya Mạnh Hân mới trở vào nhà. Lúc Lưu Đình lấy dép lê đến cho nàng thì phát hiện trên mặt nàng có nước mắt.

"Đó là bạn trai của cô?" Lưu Đình hỏi.

Mạnh Hân đứng ở cửa trong chốc lát, không trả lời câu hỏi của nàng.

"Tôi ở nhà cô, có phải đã gây trở ngại đến cô không?"

Mạnh Hân tiến lên sờ sờ đầu nàng nói: "Sắp thi cuối kỳ rồi, cố gắng ôn tập thật tốt, những chuyện khác không cần phải quan tâm."

"Làm sao có thể mặc kệ......" Lưu Đình nhỏ giọng thì thầm, "Cô là vì chuyện của tôi mới gặp phải phiền toái a."

Mạnh Hân ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà trong phòng khách, nghiêng đầu cười với nàng. Cho dù nụ cười này mang theo sự mỏi mệt rõ ràng, thậm chí một vòng sưng đỏ trên đôi mắt vẫn còn chưa có biến mất, nhưng nét tươi cười này lại khiến cho Lưu Đình si mê.

"Em là học sinh của tôi. Tôi nói rồi, tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp em." Mạnh Hân nói, "Thế giới này không chỉ có một mặt làm cho người ta khổ sở và tuyệt vọng. Em tin tưởng tôi, nó không tốt như vậy, nhưng cũng không xấu đến như vậy."

Lưu Đình từ trước đến giờ chưa từng hi vọng xa vời bất cứ điều gì, cũng chưa từng tin tưởng bất cứ điều gì, Mạnh Hân chẳng qua chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, nhưng trên người nàng có loại khí chất làm cho Lưu Đình an tâm, thậm chí làm cho nàng xúc động muốn thử tin tưởng một chút gì đó.

Lưu Đình ngồi vào đối diện nàng, gật gật đầu nói: "Tôi tin tưởng cô."

Mạnh Hân nhìn nàng cười thật vui vẻ.

Lưu Đình biết, Mạnh Hân đối với nàng mà nói là vô cùng quan trọng.

Mạnh Hân là cọng rơm cứu mạng của nàng, bởi vì Mạnh Hân tồn tại, nàng muốn thử thêm một lần nữa, lại một lần nữa cố gắng đi tìm hiểu thế giới này, tiếp nhận thế giới này, lại một lần nữa thử đi hướng tới tương lai.

Mỗi khi từ trong băng quan tỉnh lại, Lưu Đình đều tự hỏi chính mình: Nếu lúc ấy Mạnh Hân không chết, nàng có thể vẫn bồi tiếp ở bên người nàng ấy, làm một "người" bình thường hay không? Nàng thầm nghĩ muốn bình thường mà sống, bồi ở bên cạnh Mạnh Hân.

Chỉ tiếc vận mệnh không cho nàng cơ hội này, cũng không cho Mạnh Hân tương lai.

Từ nhỏ đến lớn, bất luận là trên tivi hay trong sách, tất cả mọi người đều đồng loạt truyền đạt một giá trị quan — phải làm người tốt.

Vì sao phải làm người tốt?

Lưu Đình tự hỏi chính mình, Mạnh Hân một người tốt như vậy cũng không thể có được nhân sinh tốt đẹp, thậm chí ở độ tuổi đẹp nhất lấy phương thức quá đỗi khuất nhục và bi thảm mà rời khỏi thế giới này, làm một "Người tốt" đến tột cùng có chỗ nào tốt?

Lưu Đình làm bài thi khá tốt, dưới sự chỉ bảo của Mạnh Hân môn toán học nàng đạt được 118 điểm, đáp án sai duy nhất trong đề bài trắc nghiệm kia chính là vì sơ ý điền sai tờ đáp án.

Mạnh Hân nhìn phiếu điểm của nàng thực vui vẻ thực cảm khái, nhưng Lưu Đình có thể phát hiện được trong nụ cười của nàng mang theo chút cay đắng.

"Làm sao vậy?" Lưu Đình hỏi nàng.

Mạnh Hân cười khổ: "Không có gì."

"Chia tay với bạn trai?"

Mạnh Hân kinh ngạc: "Em làm sao biết?".

"Người đàn ông kia rất lâu cũng không có tới, mấy đêm trước tôi nghe thấy cô khóc ở trong nhà vệ sinh."

Mạnh Hân: "......"

"Là vì tôi sao?"

"Sao có thể. Nhóc con không cần lo lắng nhiều như vậy, em làm sao hiểu được thế giới của người lớn."

"Ừm, tôi không hiểu." Lưu Đình nói, "Tôi chỉ là không muốn nhìn cô khổ sở, không muốn trở thành gánh nặng của cô."

"Em học tập cho thật tốt là được, những chuyện khác không cần em phải lo lắng."

Lưu Đình đã hi vọng biết bao đây chính là nhà nàng, người trước mắt này chính là mẹ nàng.

Mạnh Hân không chỉ mang đến cảm giác của một người mẹ.

Ở trong lòng Lưu Đình còn có một loại cảm giác khác, phi thường vi diệu, không cách nào hình dung được.

Lại đến ngày rằm tháng bảy, quỷ môn mở ra.

Bởi vì kỳ thi cuối kỳ Lưu Đình nằm trong số mười người đứng đầu, Mạnh Hân rất vui vẻ, mang nàng đi ra tỉnh ngoài chơi một vòng vừa trở về.

Lưu Đình phụ giúp đẩy hành lý, không cho Mạnh Hân xách bất cứ đồ đạc gì.

"Tiểu quỷ." Mạnh Hân gõ vào đầu nàng, "Giả bộ làm người lớn cái gì a."

Lưu Đình đắc ý cười nói: "Tôi rất nhanh sẽ trở thành người lớn chân chính nha!".

Hai người một đường vui cười đi lên lầu, Mạnh Hân hỏi nàng có đang nhắm tới trường đại học nào hay không. Lưu Đình nói muốn thi vào trường ở tỉnh này.

"Tỉnh mình có trường đại học nào tốt chứ? Em hẳn là nên thi vào thành phố G."

"Tỉnh mình đúng là không có trường đại học nào tốt." Lưu Đình nói, "Nhưng mà có cô a."

Mạnh Hân bật cười: "Ôi chao, em không muốn rời xa tôi như vậy, thật muốn thành con gái của tôi rồi......"

Lúc đang muốn mở cửa, Lưu Đình cảm giác phía sau có người, trong lòng chợt run lên, chùm chìa khóa rơi trên mặt đất.

"Làm sao vậy?" Mạnh Hân nhặt chùm chìa khóa lên, hướng theo ánh mắt Lưu Đình nhìn xung quanh hành lang tối đen.

Trong bóng tối không có ai, không có thanh âm, chỉ có sự bí hiểm thuộc về đêm tối.

"Không, không có gì." Lưu Đình cảm thấy mình đa tâm rồi.

Vừa rồi nàng rõ ràng nghe thấy được thanh âm quen thuộc — thanh âm rượu trong chai lắc lư, thậm chí nghe được mùi khó ngửi giữa rượu thịt cùng thuốc lá pha trộn vào nhau — cái mùi đó luôn có thể ngửi được ở trên người Lưu Hướng Quân.

"Đi vào thôi." Mạnh Hân mở cửa vào nhà, hai người đều mệt lã, sau khi tắm rửa xong liền đi ngủ.

Đêm đó mưa rất lớn.

Sự mệt nhọc từ chuyến lữ hành lan rộng toàn thân, Lưu Đình rất mệt mỏi, nhưng nàng vẫn không thể hoàn toàn tiến vào giấc ngủ. Nàng trong lòng không nỡ, thỉnh thoảng bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, không ngừng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn.

Tiếng sấm xé rách bầu trời, tia chớp chiếu sáng màn đêm tối. Lưu Đình không dám nhắm mắt, dù sao vẫn cảm thấy ngay sau khoảnh khắc địa cầu giận dữ đó chính là lúc, nàng sẽ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông qua khung cửa sổ.

Lại là một trận sấm sét, Lưu Đình đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Nàng nhanh chóng ngồi dậy.

Bên ngoài phòng tiếng sấm cuồn cuộn, tiếng thét chói tai kia dĩ nhiên không nghe thấy nữa. Nàng không biết âm thanh vừa rồi là thật sự tồn tại hay là do chính nàng ảo tưởng.

Không được, nàng thật sự rất sợ hãi, rốt cuộc không thể ngủ một mình được.

Lưu Đình ôm lấy con gấu bông nhỏ mà Mạnh Hân đã tặng cho nàng mở cửa phòng ngủ ra.

Ngoài phòng một mảnh tối đen, nàng muốn đi bật đèn ở phòng khách, bỗng nhiên dưới chân đạp phải cái gì đó.

Nàng dừng bước, một cử động nhỏ cũng không dám, toàn bộ hô hấp đều ngưng trệ.

Cảm giác này giống như là, người.

Một trận mùi hôi thối quen thuộc tràn ngập bên trong phòng khách tối om, đó là hỗn hợp mùi rượu thịt và thuốc lá.

Nơi chân trời có một tia chớp đánh xuống, giữa phòng khách chợt sáng bừng lên.

Lưu Hướng Quân vẻ mặt dữ tợn giơ con dao đầy máu lên khỏi đỉnh đầu chính là ký ức cuối cùng của Lưu Đình trong cuộc đời này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui