Lý Tấn Nhất vẫn đang là một tiểu cô nương hồn nhiên, rỗi việc.
Nàng ngẩng đầu lên, với ánh mắt cái hiểu cái không rơi vào trên người hai người kia: "Xuân Cung từ? Là bài thơ miêu tả mùa xuân bên trong hoàng cung hay sao? Nghe qua thì có vẻ rất thâm sâu nha.
Quỷ nhát gan công chúa dạy cho ta một chút có được không?"
Làm sao Lý Quý Hâm lại có thể để tiểu sư muội đáng yêu của mình cho Trầm Dao Quân bôi bẩn được đây? Nàng vội vàng trả lời: "Tấn Nhất, bên chỗ sư phụ cùng hoàng hậu có đồ ăn rất ngon, ngươi có muốn đi qua ăn không đây?"
Lý Tấn Nhất lập tức thấy thật có đạo lý, nàng lập tức xông ra khỏi An Ninh các.
Trong thư phòng chỉ còn lại hai người Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân, không gian yên tĩnh không một tiếng động, an tĩnh đến quỷ dị.
Nàng vẫn còn đang tự hỏi về cái vấn đề này: làm thế nào đem một tiểu nữ hài với tư tưởng ô trọc bồi dưỡng thành một người trong sáng được đây? Có nên đem nàng đi ngâm vào trong nước sạch tẩy trắng một chút hay không? Nhưng nếu Trầm Dao Quân thật sự là một tiểu cô nương hồn nhiên, trong trắng như nàng mong muốn, hoàng hậu cũng sẽ không đem nàng đẩy lên ngôi vị hoàng đế.
Cũng được! Cũng được! Còn không phải vì hoàng hậu dơ bẩn như vậy, phu nhân Hoa Xà mới cao hứng không thôi hay sao?
Lý Quý Hâm đã rất ít khi nhìn thấy sư phụ của mình thoải mái như thế này.
Năm trước khi còn ở trên Hoa Xà sơn, phu nhân Hoa Xà có thể nhìn về phía một lá cây mà ngẩn người ra đến mấy canh giờ.
Ngoại trừ việc dạy cho hai đồ đệ học văn tập võ, tất cả thời gian của nàng đều dành cho việc hoài niệm những chuyện đã qua.
Như vậy cũng thật tốt! Người nào có trải qua nỗi khổ tương tư thì mới biết có người làm bạn trọng yếu đến mức nào.
Trầm Dao Quân cười híp mắt vừa nhìn Lý Quý Hâm vừa lắc mông: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao còn có thật là nhiều, thật là nhiều chứ đâu, ngươi còn muốn nghe hay không? Nếu không muốn nghe, vậy thì ngươi cũng có thể trực tiếp cảm thụ cảnh đẹp có trong thơ!"
Lý Quý Hâm tay mắt lanh lẹ tránh đi Thẩm Dao Quân nhào tới ăn đậu hủ, mặt không đổi sắc trả lời: "Trước đem chính sự làm cho xong đã."
Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt, đầy vẻ vô tội mà nhìn nàng: "Vậy đến lúc nào A Dao mới có thể cho Mỹ Nhân Nữ Phó biểu diễn Xuân Cung từ đây?"
Lý Quý Hâm thở dài: "Trong đầu toàn suy nghĩ cái gì vậy hả?"
"Làm chuyện trên bàn cùng làm chuyện trên giường nhỏ đều là chuyện cuộc sống.
Giống như ta mới vừa nói, Xuân triều mang mưa muộn đến, Dã độ không người ngón tay ngang." Trầm Dao Quân nghiêm trang trả lời: "Đây là lời mẫu hậu đã nói, gặp người mình thích thì lập tức kéo tới trên giường nhỏ.
Nhưng mẫu hậu không dạy võ công cho ta, chính là sợ ta chỉ mới một lời không hợp đã lập tức đem người ta kéo lên giường!" Thật ra cứ như bây giờ cũng là tốt rồi, võ công của Mỹ Nhân Nữ Phó tốt như vậy, nhất định là lực tay rất đầy đủ.
Trầm Dao Quân nghĩ như vậy.
Chẳng trách tại sao hậu cung có giai lệ ba ngàn, vậy mà mẫu hậu lại chỉ thích một mình phu nhân Hoa Xà.
Dẫu sao, võ công càng tốt thì sức chịu đựng càng tốt, sức lực cũng càng lớn.
Lý Quý Hâm yên lặng đưa tay đỡ trán, nàng đã không còn lời nào để chống đỡ.
Trầm Dao Quân lập tức thừa thắng xông lên, nàng chắp tay ở trong thư phòng đi đi lại lại: "Nhưng A Dao vẫn biết được, giờ nào làm việc đó.
Cho nên, Mỹ Nhân Nữ Phó không cần phải lo lắng nha."
Nói giống như thể nàng vừa mới ân chuẩn cho Lý Quý Hâm vậy.
Trong lòng Lý Quý Hâm kêu lên một tiếng: khổ.
Rốt cuộc nàng cũng đã biết tại sao hơn ba trăm nữ phó trước đây còn chưa tới ba ngày đã không làm nổi.
Chỉ sợ bọn họ chủ yếu không phải tài năng không đủ, mà vì nhan giá trị không đủ đi.
Nhớ lại ngày đầu tiên bước chân vào cung, chưa gì Trầm Dao Quân đã yêu cầu nàng phải trần truồng, còn không phải là việc đây rõ ràng đã định sẵn từ trước, việc ta phải làm là nữ phó — nữ Phò mã hay sao?
Ai có thể ngờ được đường đường là đại đệ tử của phu nhân Hoa Xà trên đỉnh Hoa Xà sơn, lại chỉ vì nhan trị giá cùng tài cao nên mới được Trường Ninh công chúa chọn trúng đây?
Quan viên thủy lợi từ các nơi không ngừng viết tấu chương liên tiếp gửi về hoàng cung.
Trong số tấu chương đó Trầm Dao Quân nhận được một phần, hoàng đế nhận được một phần.
Trầm Vân Tân vẫn phải ở trong Diện Bích của Thái tử cung, trong khi đó mấy ngày gần đây của Trầm Ôn Du cũng không tốt đẹp gì.
Thang Vệ Quốc vừa được cứu ra, thế lực của Thái tử đảng liền trở nên sinh động hẳn.
Trong khi trong tay hắn lại chỉ có mấy viên võ tướng Tây Lâm, điều này khiến hắn tức giận đến mấy ngày.
Cho dù Trầm Ôn Du có thực sự nổi nóng, hắn cũng sẽ không để lộ ra mình tức giận đến mức nào.
Hắn đến tìm Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm từ trong thư phòng đi tới nhà gỗ nhỏ thì thấy Trầm Ôn Du đang ngồi ở dưới gốc cây hòe già uống trà.
Vẫn tao nhã, lịch sự giống như trước đây.
Nếu không phải Lý Quý Hâm có tật giật mình, chỉ sợ là ngay cả ý đồ của hắn cũng không đoán ra được.
"Nữ phó, ngồi." Trầm Ôn Du chìa tay ra, đổi khách thành chủ.
Nơi này rõ ràng là địa bàn của Lý Quý Hâm, nhưng nàng vẫn không một chút đổi sắc, thản nhiên ngồi xuống: "Ta vẫn cho là gần đây Tây Lâm vương rất bận bịu."
Quả đúng là Trầm Ôn Du có quá nhiều việc, nhưng hắn phải gặp Lý Quý Hâm cho bằng được! Cho dù có bận đến đâu đi nữa cũng phải bớt ra thời gian! Có ai lại không biết Lý Quý Hâm là người bắt mắt nhất trước mặt hoàng hậu đây.
Trường Ninh công chúa chưa chắc cầu được tình, nhưng nữ phó đại nhân lại có thể.
"Đúng là có bận rộn.
Nhưng dù có bận rộn đến đâu đi nữa thì ta cũng phải cùng nữ phó tâm sự mới được." Trầm Ôn Du chơi với chén trà trong tay, nhưng khóe mắt lại rơi vào trên người Lý Quý Hâm: "Kinh thành đang lan truyền câu chuyện mười câu đố chưa có lời giải.
Không ai biết được quy mô, mục đích của việc dùng binh khí đánh nhau xảy ra ở trên đường phố.
Liệu nữ phó có từng nghe nói?"
"Cái gì mà câu đố chưa có lời giải a." Lý Quý Hâm cũng cùng hắn cười rất đạt chuẩn: "Bất quá cũng chỉ là chuyện Thái tử lấy lại Thái phó từ trên tay Tây Lâm vương mà thôi.
Một truyền mười mười truyền một trăm, sau đó lại truyền thành cướp tuyệt thế mĩ nữ.
Trên tay Tây Lâm vương làm gì có cái gì mà tuyệt thế mĩ nữ, như vậy thì làm sao có thể đem người giấu ở trong xó xỉnh của hẻm nhỏ được đây? Vậy ngươi nói xem bọn họ như vậy thì có phải là đồ ngốc hay không?"
"Dẫu sao bọn họ cũng chỉ là chút thị dân của chốn phố phường, đương nhiên không có được trí tuệ như nữ phó đây." Trầm Ôn Du gợn sóng bất kinh mà mở miệng.
"Trầm Vân Tân không thể có bản lĩnh lớn đến mức tự tìm ra được địa bàn của ta.
Chính ngươi là người đã lộ ra tiếng gió có đúng không?" Khi nói những lời này hắn hơi hạ giọng, hết sức kiên định, cứ như hắn đang nắm giữ chứng cớ trong tay vậy.
Lý Quý Hâm rũ mắt cười nhạt: "Lời này nên hiểu thế nào cho phải?"
Ánh mắt của Trầm Ôn Du trôi giạt đến cái chồi non vừa mới mọc lên trên cây hòe già: "Mặt đất trên đường phố rất ướt.
Ta nhìn thấy ở trong một góc có dấu vết đã bị xóa đi hơn phân nửa, là dấu chân của một tiểu cô nương, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, so với người bình thường thì người này hết sức gầy gò, chính là cái tên ăn mày nhỏ, sư muội của ngươi, Lý Tấn Nhất." Chính xác đến từng câu chữ: "Chắc chắn là, ngươi đã đem tin tức đưa cho Trầm Vân Tân, còn mình thì làm người ngoài cuộc." Hắn vừa cười vừa nói: "Muốn cho ta gặp phiền toái hay sao? Đâu có đơn giản như vậy."
"Phải không?" Lý Quý Hâm khẽ mỉm cười: "Không dễ dàng như vậy thật sao?"
"Nếu đã không là bằng hữu, vậy thì làm ba địch nhân theo thế chân vạc vậy."
"Ngươi đây là đang khai chiến với ta?" Khóe mắt của Lý Quý Hâm giật một cái.
Tất cả mọi hành động của các nàng đều rất chậm rãi, vô cùng chậm, không phải chỉ vì tốc độ chậm chạp, mà là vì chờ đến khi tất cả thời gian cần thiết đều tập trung vào một thời điểm thích hợp nhất.
Còn về việc giữa Trầm Vân Tân cùng Trầm Ôn Du ai sẽ là người xuống tay với Trầm Dao Quân trước, nàng cũng không quan tâm, dù chỉ là một chút.
Cho dù hai người kia có đạt thành một chiến tuyến thống nhất, nhưng vì lợi ích bất đồng, cuối cùng cũng không thể đi lâu dài được.
"Khai chiến?" Trầm Ôn Du hỏi ngược lại: "Thật ra cũng không đến nỗi là như vậy."
Nhưng Trầm Ôn Du lại không có nói rõ.
Chờ cho đến ngày hôm sau, đến khi có thám tử vốn ẩn giấu ở trong kinh thành từ lâu đưa tới tin tức mới, nàng mới biết được tại sao Trầm Ôn Du lại nói với mình, còn không đến nỗi là khai chiến.
Trong kinh thành có lời đồn mới, nói là có một người giải được mười câu đố chưa có lời giải kia.
Chính là cái người đã dùng binh khí đánh nhau với quy mô lớn trong đêm hôm đó.
Lời đồn đãi kia lại không cho biết mục đích của việc dùng binh khí đánh nhau, không biết là vì bản đồ kho báu hay là vì mỹ nhân.
Các tiên sinh chuyên kể chuyện là người thuộc về đại chúng, nên cũng rất nhiệt tình với sự nghiệp bát quái.
Cuối cùng bọn họ còn kể câu chuyện có một người đã vì bản đồ kho báu và mỹ nhân tuyệt sắc mà dẫn tới hai bên đánh lộn.
Theo lời tiết lộ của nhân sĩ biết chuyện, hai bên dùng binh khí đánh nhau chính là con em hoàng môn, mà đại mỹ nhân trong lời đồn...!có người nói, rất dễ đánh lừa tầm mắt đại chúng.
Lời cuối này đều khiến cho suy nghĩ của mọi người đều dẫn tới An Ninh các.
Toàn Đông Châu đều biết, Trường Ninh công chúa vốn là kẻ ngốc, nhờ có thần Nữ Oa che chở mới khôi phục trí tuệ.
Nếu hỏi vì sao nàng có được vận khí như vậy, vậy thì chỉ có thể đến từ một người, người đó từ Hoa Xà sơn xuống, Lý Quý Hâm.
Miếu Nữ Oa ở Hy Thủy Hà cách Hoa Xà sơn rất gần, ước chừng chỉ chừng đó, cũng đã đủ hấp dẫn thiên địa linh khí đi?
Vả lại, mặc dù Lý Quý Hâm cũng được gọi là tuyệt sắc, nhưng cũng đủ để gọi là mỹ nhân.
Vậy chẳng lẽ, là vì Lý Quý Hâm?
Chuyện này một truyền mười mười truyền một trăm, truyền đi nhiều đến mức, đối với danh dự Lý Quý Hâm tạo thành ảnh hưởng nhất định.
Bản thân Lý Quý Hâm thì không thèm để ý, nhưng Trầm Dao Quân lại ở trong thư phòng nổi trận lôi đình: "Đêm hôm đó Mỹ nhân Nữ Phó ở cùng một chỗ với ta chứ đâu! Cái gì mà say mê Mỹ nhân Nữ Phó! Ai dám giành giật với ta, ta liền giết cả nhà hắn! Giết cửu tộc nhà hắn! Quật phần mộ tổ tông nhà hắn!"
"Công chúa bớt giận." Thanh Thư ở một bên dập lửa: "Đây là bẫy rập!"
"Dĩ nhiên ta biết đây là bẫy rập, nhưng mà..." Trầm Dao Quân tức giận đến nỗi thiếu nước đỉnh đầu bốc khói.
Nàng dậm chân nổi giận đùng đùng: "Hiện tại Mỹ Nhân Nữ Phó chỉ mới là nữ phó, nhưng tương lai nàng sẽ là đế sư.
Kẻ nào bôi nhọ Mỹ Nhân Nữ Phó thì kẻ đó chính là đang bôi nhọ ta! Thanh Thư, đi lấy mấy viên tiểu trân châu tới đây cho ta!"
Thanh Thư cũng chỉ dám liếc nhìn một cái.
Lần này thì xong rồi! Công chúa đã nổi giận! Ngay đến cả tiểu trân châu cũng lấy ra!
"Bây giờ mà dùng tiểu trân châu, há chẳng phải làm bại lộ chúng ta đang giữ binh khí cùng thuốc nổ?" Thanh Thư hỏi.
Trầm Dao Quân đi qua đi lại: "Trên tay Trầm Vân Tân cùng Trầm Ôn Du sẽ không có được con át chủ bài.
Bây giờ Thang Vệ Quốc đang chực rình bắt cho được hành động sơ hở của Trầm Ôn Du.
Chỉ cần có một chút khả nghi, hắn sẽ xô đổ hoàn toàn những gì Trầm Ôn Du đang có trên tay!"
"Vậy bây giờ chúng ta..."
"Nổ chết Trầm Ôn Du!" Trầm Dao Quân lửa giận ngút trời cao.
Trường Ninh công chúa mang theo Thanh Thư đi thẳng về một hướng trong cung, nơi đang có Tây Lâm vương ở tạm, dọc theo đường đi khí tràng của nàng hoàn toàn khai mở, đây rõ ràng là đi lấy mệnh.
Trầm Ôn Du sớm đã nhận được tin tức, hắn ra tận cửa chờ nghênh đón muội muội đáng yêu.
Vẫn còn chưa tới cửa, vậy mà Trầm Dao Quân đã cầm sẵn trong tay viên tiểu trân châu.
Mặc dù Trầm Ôn Du ở trong cung chưa được bao lâu, nhưng hắn cũng đã nghe được lời đồn về vụ án mất tích vũ khí cùng thuốc nổ từ rất sớm.
Hắn cũng không tin cuối cùng thuốc nổ đã bị Đức Phi cho nổ ở trong sơn động.
Tất cả hẳn đều đang ở trong tay hoàng hậu.
Tiểu trân châu của Trầm Dao Quân chính là vật phẩm hết sức nguy hiểm.
Ngay trong thời khắc nàng ném tới kia, Trầm Ôn Du đã lập tức nhảy lên một cái rồi bay vào vùng an toàn.
Viên tiểu trân châu rơi xuống đất cùng với "cạch" một tiếng, lăn tiếp hai vòng, rồi nằm yên như không có chuyện gì xảy ra.
Trong không khí bao phủ một màn yên ắng, là giả?
Trầm Dao Quân lập tức cầm ra một hộp tiểu trân châu, rồi đem toàn bộ hướng về phía Trầm Ôn Du đang đứng ra sức ném tới!
Phạm vi này thực sự quá lớn! Bởi vì cẩn thận là hơn, Trầm Ôn Du cũng chỉ còn cách tiếp tục né tránh.
Những viên tiểu cương châu đùng đùng rớt đầy đất, trông không khác gì vãi hạt vừng vậy.
"Trường Ninh muội muội hôm nay thực rất có hứng thú nha! Muốn cùng ta chơi cái gì vậy?" Trầm Ôn Du mở miệng hỏi.
"Muốn cùng ngươi chơi một cái trò chơi!" Trầm Dao Quân nhếch miệng lên một cái: "Có tên gọi là nổ chết mẹ ngươi!".