Tình huống này khiến cho tất cả mọi người không biết nên làm thế nào để đối mặt. Sau này trong sách sử Đông Châu ghi lại như sau: Ngày mười tám tháng tư, thực hiện nghi thức sắc lập thái tử, thái tử trước đó là Trầm Vân Tân liên hiệp với thái tử hiện tại là Trầm Ôn Du, sát hại hoàng đế đương triều.
Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân cũng ngay lập tức nhận ra, đây là hoàng hậu đã dùng kế một mũi tên hạ hai con chim!
Khiến cho Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân giết hoàng đế, ở ngay trước mặt mọi người. Như vậy thì hai người bọn hắn liền trở thành đối tượng để mọi người lên án. Mặc kệ đối với thái tử trước đây hay là với thái tử hiện tại, ngôi vị hoàng đế giống như chỉ là sát vai bọn họ mà đi qua, vậy thôi!
Căn bản không có cái gì gọi là đặt thuốc nổ dưới đất, căn bản là không có vụ nổ nào cả! Cái nàng vẫn chờ chính là thời khắc này: chỉ cần ra lệnh một tiếng, tất cả binh lính đang có mặt ở đây đều sẽ chen nhau xông lên, bắt lại hai hung thủ mưu sát hoàng đế này!
Không có Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân nữa, cũng có nghĩa là con đường xưng đế của Trầm Dao Quân không còn có chướng ngại vật. Đám con cái ở trong hậu cung, trải qua cuộc tranh đoạt năm đó đã bị chết hơn phân nửa, hôm nay đâu còn có người nào có thể gánh vác nổi giang sơn này?
Kế sách thực hay! Trầm Ôn Du không nhịn được khi muốn thay hoàng hậu vỗ tay.
Không có ai nhìn thấy hoàng hậu đứng bên cạnh khi hoàng đế bị giết chết, mà chỉ nhìn thấy Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân giết chết hoàng đế.
Hoàng hậu không hề xuất hiện, mà người xuất hiện lại là Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm.
Trầm Dao Quân cầm lấy tấm thẻ bài được lấy ra từ trên người hoàng đế giơ lên cao rồi nói với tất cả mọi người đang có mặt: "Thái tử lập kế ám sát phụ hoàng! Người đâu, đem bọn họ bắt lại cho ta!"
Lính cấm vệ vốn dĩ không nghe theo lệnh của Trầm Dao Quân, nhưng mà, trong số này lại có người của hoàng hậu, người đó chính là Đinh đội. Hắn đã được lên chức, chỉ là mọi người vẫn thói quen gọi hắn như vậy.
Tiếng của Trầm Dao Quân vừa dứt, Đinh đội liền dẫn theo người xông lên. Trầm Dao Quân thầm nghĩ: người này thật biết xem sắc mặt, nhưng mà không phải người nào cũng biết nghe lời như vậy.
Võ tướng của Tây Lâm châu vẫn còn đó, nhân mã của Trầm Vân Tân cũng chưa bị diệt.
Thang Vệ Quốc đã ở vào thế cận kề bên cái chết, nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra. Hắn há miệng một cái, chỉ là không nói nên lời.
Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân phải làm ra cú phản kích sau cùng!
"Hoàng hậu mới thật sự là đồ đại nghịch bất đạo!" Trầm Vân Tân nghiến răng nghiến lợi. Trầm Ôn Du đứng đó, vẫn với vẻ mặt bất động thanh sắc: "Nàng mới là người thiết kế để cho chúng ta rơi vào toàn bộ sự việc này. Là nàng đã ép buộc chúng ta phải giết phụ hoàng!"
Chỉ là hiện trường lại không thấy bóng dáng hoàng hậu đâu cả.
Rốt cuộc, so với Trầm Vân Tân thì Trầm Ôn Du vẫn là người thông minh hơn một chút. Hắn biết, hoàng hậu dám làm như vậy, nhất định là để chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Tại sao bản thân nàng không xuất hiện mà lại để cho Trầm Dao Quân ra mặt? Trước hết là cho Trầm Dao Quân lấy được cơ hội lên sân khấu, sau đó, nếu như hoàng hậu không làm bộ như bị thương, thì sẽ không có cách nào giải thích được việc nàng bắt cóc Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân đưa vào Phượng Linh điện.
Cho nên, cần gì phải giải thích! Lúc này phu nhân Hoa Xà, Lý Tấn Nhất, hoàng hậu, Đức Phi cũng không cách nào ra mặt được, vậy nên bên người Trầm Dao Quân chỉ còn Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư!
Trầm Vân Tân không nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa: "Người đâu, bắt Trường Ninh công chúa lại!"
Nhưng võ tướng Tây Lâm châu lại chỉ nghe theo lệnh từ Trầm Ôn Du.
Trong cung tức khắc trở thành đại loạn. Thanh Thư đang muốn mang Trầm Dao Quân rời đi, nhưng Trầm Dao Quân lại không chút nào sợ hãi, nàng xua tay một cái: "Không cần phải đi!"
Giọng của nàng thật vững vàng: "Hôm nay, ai dám ở chỗ này động đến ta, dù chỉ là một chút, ta liền thay phụ hoàng giết chết đám loạn thần tặc tử, quét sạch triều đình!"
Thường ngày Trầm Dao Quân vẫn luôn tỏ ra mình là một đứa trẻ mềm manh, thế cho nên việc đột nhiên thấy nàng thay đổi như vậy đã khiến cho tất cả mọi người không thể tiếp nhận ngay được. Cái nàng Trường Ninh công chúa ngốc nghếch bỗng nhiên lại không chút sợ hãi, ở ngay giữa biển máu biến thành nữ vương, thản nhiên nhìn cuộc phân tranh giết hại lẫn nhau. Cho dù nhìn thấy các võ tướng Tây Lâm châu với vũ khí trong tay đủ để ám sát Trầm Dao Quân, vậy mà Lý Quý Hâm cũng chỉ là đứng yên không hề nhúc nhích!
Hôm nay vốn là một ngày tràn ngập niềm vui trong lịch sử của Đông Châu, nhưng nếu như lại có thêm một vị hoàng tộc chết ở chỗ này, máu tanh sẽ vĩnh viễn không cách nào xóa nhòa được!
Trầm Ôn Du luôn cảm thấy có gì đó không đúng, khi hắn thấy biểu hiện lúc này của Trầm Dao Quân quá mức trấn định như vậy.
Lính cấm vệ vẫn đang vây công Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân. Có cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giết đi Trầm Dao Quân, hoàng hậu lại vẫn không ra mặt, tình cảnh nơi này sẽ không thể khống chế được nữa.
Ngay giữa lúc kiếm kề cổ họng, ngàn cân treo sợi tóc như vậy, đột nhiên nền nhà trước mặt Trầm Dao Quân bị lật úp!
Mặt bị lật lên trên có gắn những vũ khí đầu nhọn cực kỳ sắc bén, người phía trước xông đến quá nhanh, theo quán tính, bọn họ lập tức ngã nhào vào trong bẫy rập!
Nơi này dù sao vẫn là địa bàn của Phượng Linh điện, luôn có nguy cơ khắp nơi, theo từng bước chân đều là cạm bẫy. Nếu không thì làm sao Trầm Dao Quân lại có thể trấn định như vậy? Làm sao Lý Quý Hâm lại chỉ mắt lạnh đứng ở bên cạnh xem thôi?
Mấy thanh kiếm dừng ở trước mặt Trầm Dao Quân, còn Trầm Dao Quân lại vẫn cả người nguyên vẹn.
Nàng biết rõ bẫy rập trong Phượng Linh điện cực kỳ phức tạp, chỉ cần đứng yên một chỗ, phía sau đã có hoàng hậu che chở. Tuyệt đối không có nguy hiểm!
Nhưng người của Trầm Ôn Du lại quyết không buông tha, bọn họ lén tấn công Trầm Dao Quân từ phía sau lưng!
"Vèo! Vèo"... Lập tức có mấy mũi tên màu trắng từ từ phía sau bay vụt tới, bắn trúng những người đánh lén!
Trầm Ôn Du lập tức ra lệnh dừng ngay công kích, thật đúng là tà môn mà...
Phượng Linh điện này, chính là cái điềm xấu!
Trầm Ôn Du nhanh chóng đưa ra quyết định: "Đi ra ngoài!"
Trước khi giết được Trầm Dao Quân, cần phải bảo đảm bản thân không chết ở chỗ này đã. Chỉ cần Trầm Dao Quân vẫn có ý định giết chết bọn họ, nhất định nàng sẽ đuổi theo!
Ra khỏi Phượng Linh điện, nơi không có cơ quan ám khí, bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều!
Đang vào lúc cả một đám người muốn lập tức phá cửa cung Phượng Linh điện để xông ra bên ngoài, đột nhiên có mấy cánh cửa sắt từ hai bên tường lao ra, ngăn giữa Phượng Linh điện với bên ngoài!
Trầm Dao Quân nhún vai một cái, muốn đi ra ngoài? Một khi đã tiến vào, trừ phi chủ nhân tòa cung điện này chịu mở miệng, nếu không thì ngay cả một con chim cũng không thể bay ra được!
Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân cũng chỉ còn một cách: làm cuộc tử chiến đến cùng!
Còn Trầm Dao Quân sẽ chờ cho đến khi bọn họ xuất ra hết toàn bộ sức lực rồi mới một lưới bắt hết!
"Muốn đi hả?" Trầm Dao Quân khẽ mỉm cười, nàng đưa tay chỉ chỉ thi thể hoàng đế: "Thân thể phụ hoàng vẫn còn chưa lạnh, vậy mà các ngươi lại đã vội vàng bỏ đi hay sao?"
Trên mặt đứa trẻ đáng yêu bỗng xuất hiện nụ cười lạnh lẽo: "Ngày hôm nay, Bổn công chúa nên vì phụ hoàng trả thù!"
Những người chung quanh đã sớm bị kinh sợ bởi khí thế của Trầm Dao Quân. Bọn họ thầm nhớ đến lời đồn đại ở bên ngoài nói rằng nhờ có Nữ thần che chở, trí tuệ của Trường Ninh công chúa đã hoàn toàn khôi phục. Xem ra đó là sự thật không thể nghi ngờ!
Nếu không, làm sao một người ngốc lại có thể đột nhiên thay đổi như biến thành một người khác, trở nên khí thế mười phần như vậy được đây?
Thang Vệ Quốc hướng về phía Trầm Vân Tân vẫy vẫy tay, đôi môi giật giật.
Trầm Vân Tân đỡ Thang Vệ Quốc lên: "Thái phó..."
Hắn không nói ra lời, trong cuộc đời này của hắn, người duy nhất không phụ lòng hắn, cũng chỉ có Trầm Vân Tân này.
Tử chiến đến cùng, không thắng thì vong!
Bên trong Phượng Linh điện lại là một trận hỗn chiến. Trầm Dao Quân đứng ở trên bậc thang nhìn xuống, đứng chung quanh là Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư, mắt lạnh xem cuộc chiến.
Giống như thần nữ đứng ở trên đám mây nhìn xuống chúng sinh, không buồn không vui.
Thi thể hoàng đế còn đang ở ngay bên cạnh, thế nhưng Trầm Dao Quân cũng không nhìn đến, dù chỉ một lần.
Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân tiếp tục dốc sức chiến đấu, khắp nơi đều là máu vấy cùng xác người cụt tay cụt chân, gió mùa tháng tư thổi qua, dính nhớp, mang theo mùi tanh.
Sắc trời lại trở nên âm trầm, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có mưa như thác lũ.
Trầm Dao Quân vẫn một mực chờ đợi, chờ đợi cho đến khi thể lực của Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân dần dần chống đỡ không nổi nữa, đến khi bọn họ chấp nhận buông tha, không xuống tay với Trầm Dao Quân nữa. Lúc này nàng được phòng ngự vô cùng kiên cố cả bốn phía, căn bản không cho bọn họ có cơ hội hạ thủ.
Đột nhiên nàng nâng tay lên, sau đó lại buông xuống.
Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư lập tức từ hai bên cùng xuất thủ, một người đối phó với Trầm Ôn Du, người còn lại đối phó với Trầm Vân Tân.
Những người còn sống trong Phượng Linh càng lúc càng ít đi. Đến lúc này đám lính cấm vệ chỉ là đứng ở một bên xem cuộc chiến.
Nữ phó tự mình xuất thủ, liệu có người nào chống đỡ được đây?
Trầm Ôn Du đang dùng khí lực cuối cùng chống lại Lý Quý Hâm, trong khi Lý Quý Hâm lại hết sức ung dung.
"Ngươi còn nhớ giữa chúng ta còn nợ một lần đánh cuộc hay không?" Nàng hỏi.
Mới sáng hôm nay, Trầm Ôn Du còn nhắc lại với Lý Quý Hâm, làm sao hắn có thể quên đi nhanh được đây? Chẳng qua chỉ là bây giờ, người đưa ra điều kiện thắng cuộc lại là Lý Quý Hâm, nàng không cần cầu xin tha thứ hay cầu viện, nàng là người thắng cuộc.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Trầm Ôn Du hỏi.
Lý Quý Hâm cũng chỉ là cười cười: "Đương nhiên là không thể lãng phí một lần đánh cuộc rồi! Dù thế nào thì ta cũng phải hoàn thành lần đánh cuộc này, trước khi ngươi chết đi."
"Vậy ngươi muốn dùng cái gì để đánh cuộc?" Trầm Ôn Du hỏi. Hắn biết, bây giờ Lý Quý Hâm không cần bắt hắn phải đầu hàng, hắn bất quá là một con kiến tùy thời có thể sẽ bị bóp chết, so với con kiến sau Ngự hoa viên thì không có một chút khác biệt nào.
Lý Quý Hâm khẽ mỉm cười: "Chỉ cần ta nói ra điều kiện đặt cược, ngươi đều nguyện ý thực hành?"
Trầm Ôn Du cũng cười giống như nàng, hắn nói: "Ta đã là một người sắp chết, vô luận như thế nào Trầm Dao Quân cũng sẽ không buông tha cho ta. Vậy nên bây giờ ta chỉ còn biết làm thế nào để cho ngươi không thoải mái là được rồi."
Đó chính là cự tuyệt? Lý Quý Hâm khẽ thở dài một cái: "Ý định của ta là muốn cho ngươi có được một cơ hội sống sót."
"Muốn cho ta phải thừa nhận tội danh mưu sát hoàng đế? Hơn nữa còn đồng ý đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho Trầm Dao Quân?" Chỉ số thông minh của Trầm Ôn Du vẫn luôn cao như vậy: "Ngươi cảm thấy có thể được hay sao?"
Lý Quý Hâm cười lạnh một tiếng. Không đồng ý? Vậy giữ hắn lại thì có ích lợi gì?
Rất dễ dàng tìm ra một sơ hở, kiếm trong tay nàng như thể đang trong công luyện khi bất ngờ xuất hiện, một nhát đâm trúng tim Trầm Ôn Du!
Máu nhỏ xuống dọc theo lưỡi kiếm, bốn phía tức khắc lặng yên không tiếng động. Người ta chỉ nghe thấy tiếng hô hấp và giọt nước rơi xuống. Qua một lúc lâu, Trầm Ôn Du ầm ầm ngã xuống đất.
Khóe miệng Trầm Dao Quân hé ra một nụ cười, như là rốt cuộc đã có thể thở phào một cái.
Người vây xem yên lặng không một ai nói lời nào. Trong lòng bọn họ đều biết rằng: hoàng hậu cùng Trường Ninh công chúa đã nắm giữ lính cấm vệ cùng quyền hành trong cung, hoàng đế cùng thái tử thì đã chết. Bây giờ thì đã rõ ai mới là chúa tể của nơi này!
Từ trên bậc thang đi xuống, Trầm Dao Quân đi tới bên cạnh thi thể Trầm Ôn Du.
Trầm Vân Tân đã sớm không trụ nổi, đúng vào cái lúc Thanh Thư chuẩn bị giết chết hắn, Thang Vệ Quốc lại dùng chút khí lực cuối cùng của mình thay hắn cản một kiếm.
Trầm Vân Tân lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn không thể ngăn cản được việc hắn phải chết.
Hắn cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất còn có một Thang Vệ Quốc vẫn luôn bảo vệ hắn, trên đường đi xuống hoàng tuyền cũng còn có người làm bạn. Chẳng qua là Đông Châu không có chỗ cho hắn dung thân. Sau này, đại khái cũng sẽ không còn phải tham gia ngươi lừa ta gạt quyền lực phân tranh nữa.
Cánh cửa sắt của Phượng Linh điện đột nhiên mở ra, hết thảy những người còn sống đều thở phào nhẹ nhõm.
Trầm Dao Quân mỉm cười nhìn văn võ bá quan: "Trời đã tối rồi, hôm nay mọi người hẳn cũng đã mệt rồi có đúng không? Phụ hoàng xảy ra chuyện làm tim ta cũng đau vạn phần, nhưng mà, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc lên, thiên hạ Đông Châu vẫn còn cần có người làm chủ. Quý tướng quân cùng Thích tướng quân đã gửi tin báo cho ta, bọn hắn nói rằng biên cương bốn phương đều đã bình yên, trong triều không cần lo lắng. Cho nên, những chuyện khác, chờ đến ngày mai chúng ta hãy bàn lại."
Trong giọng của nàng như nói mọi sự đã rõ ràng: binh quyền Đông Châu đều nằm trong tay nàng.
Việc ngày mai cần bàn lại, chính là vấn đề người thừa kế.
Công chúa muốn đem giang sơn Đông Châu này, chiếm làm của riêng!