Trầm Dao Quân trông rất đáng yêu: trắng trẻo, mũm mĩm chẳng khác gì một cục bột nếp vậy.
Bộ dáng của người nhà họ Trầm đều rất không tệ, mà vị công tử Du này cũng không phải là ngoại lệ.
Chỉ có điều, nếu như cuộc tranh đoạt quyền vị mà chỉ dựa vào xem mặt, thiên hạ Đông Châu sẽ thuộc về ai lại không thể nói trước được.
"Ta đi trước đây." Thanh Thư nói: "Đối phương rất cảnh giác, đi quá nhiều người sẽ dễ bị phát hiện.
Ta giao Công chúa cho ngươi."
Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Bên ngoài có rất nhiều cao thủ, ngươi nên cẩn thận một chút."
Từ trong cửa sổ Thanh Thư nhảy ra ngoài, căn phòng vốn lạnh như băng lại như lạnh thêm mấy phần.
Tác dụng lớn nhất của Trầm Dao Quân là hòa hoãn bầu không khí.
Nhìn cái tiểu cô nương không có một chút lực sát thương nào như vậy có thể khiến cho bậc cao thủ dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Lý Quý Hâm thật không có biện pháp nào với người này.
Nàng đưa tay vuốt tóc tiểu cô nương một cái: "Nếu đã tới rồi thì phải biết nghe lời, không được càn quấy, biết chưa hả?"
Trầm Dao Quân ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Nàng biết bầu không khí lúc này có chút không thích hợp, nàng cũng biết lúc nào thì mình có thể trêu đùa Mỹ Nhân Nữ Phó, lúc nào không thể.
Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, bước chân vừa rồi của người này, Lý Quý Hâm cũng đã nghe thấy.
Mặc dù đối phương không lên tiếng nhưng nàng vẫn biết, hơi thở này giống hệt hơi thở của công tử Du khi mới vừa đi lên.
Xem ra người này vẫn là không yên lòng, ngoài việc giải quyết kẻ ẩn núp kém cỏi kia, hắn thấy còn phải điều tra một chút quần chúng vây xem nữa.
Trầm Dao Quân bụm miệng, nín thở.
Cũng may, do từ khi còn nhỏ lớn lên ở cái nơi hoang vắng không có người ở là Hoa Xà sơn, trên người Lý Quý Hâm rất ít khi toát ra cái khí tràng sát khí, ngược lại còn nhiều hơn cái phần tự nhiên.
Nàng cũng không dám khinh thường mà nhanh nhẹn đeo lên khăn che mặt.
Lý Quý Hâm ở trong cung đã gần một năm, nếu đúng là công tử Du có hơi quan tâm đến chuyện trong cung, liền không thiếu hiểu biết về Lý Quý Hâm, bao gồm cả diện mạo.
Vừa mở cửa ra, nàng lập tức nhìn thấy công tử Du tự mình đứng ở trước cửa.
Ban nãy chỉ mới là rình coi qua khe cửa, còn vào lúc này thì có cả một khuôn mặt phóng đại ở ngay trước mặt.
Lý Quý Hâm không nhịn được mà phải tự cảm thán một câu: nếu đem so với Trầm Vân Tân hẳn công tử Du còn có hơn mấy phần thắng cuộc.
Nếu không phải vừa rồi người này chợt phát ra sát ý cùng với đó là mùi máu tanh, đại khái nàng sẽ cho rằng một người đàn ông vừa dành cho một đứa bé ăn mày sự đồng cảm kia nhất định là một thân sĩ tao nhã, lịch sự, lễ độ.
Nhưng bây giờ nàng không dám nghĩ như vậy nữa, bởi vì cái màn tàn sát vừa mới xảy ra trong bóng tối kia.
Nàng không cách nào ngăn cản đã đành mà cũng không có ý định ngăn cản.
Trên con đường này có quá nhiều người bị giết chết, nếu không phải đạp lên thi thể và máu tươi, sẽ không ai ngồi lên được cái ngai mạ vàng kia.
"Xin lỗi, đã quấy rầy." Ánh nến mờ tối hắt lên gương mặt của người đàn ông này.
Trước ánh sáng tương đối rõ ràng, nụ cười của hắn nhàn nhạt, giống như cái lúc đã cứu Lý Tấn Nhất vậy.
Lý Quý Hâm khẽ gật đầu: "Có chuyện gì không?"
"Tại hạ ở cách vách cô nương." Có lẽ bởi vì gương mặt này của Lý Quý Hâm quá mức bình thường, khiến cho công tử Du không một chút mảy may có ý định đến gần.
Ánh mắt của hắn quét qua bên trong phòng một cái, đem cả căn nhà dò xét một lượt: "Bên ngoài gió quá lớn, khăn của ta bị thổi tới cửa sổ của ngươi."
Lý Quý Hâm lập tức cười cười: "Nếu là như vậy, xin cứ việc tự nhiên."
Thị vệ của công tử Du nghe nàng nói vậy liền đi vào, hắn mở cửa sổ ra, một trận lạnh gió đập vào mặt.
Trầm Dao Quân núp ở bên trong rèm che, bị gió thổi thốc vào, đem tấm màn thổi phồng lên, càng khiến người ta không thấy được người nấp sau đó.
Người hầu nhặt chiếc khăn đi ra, công tử Du tỏ ý cảm ơn xong liền rời đi.
Chờ hắn đi khỏi, Trầm Dao Quân mới nhảy xuống: "Mỹ Nhân Nữ Phó, sao rồi?"
"Hắn đã có hoài nghi đối với ta." Lý Quý Hâm nói: "Không biết hắn nhìn ra được đầu mối từ nơi nào, nhưng khẳng định trong lòng hắn đã có hoài nghi.
Tối nay cần phải cẩn thận hơn một chút."
Trong khi hai người đang nói chuyện, từ cách đó không xa lại thoảng tới mùi máu tanh.
Lý Quý Hâm không thể không cau mày lại.
Nàng thầm nghĩ, chờ đến sáng sớm ngày mai khách điếm này sẽ không bị tàn sát đến mức giết sạch cả đấy chứ?
Ở lầu dưới Lý Tấn Nhất cũng không một chút an bình.
Nơi nàng ở nơi có không gian rộng rãi, vậy nên mùi máu tanh lại càng rõ ràng.
Đêm khuya cả khách điếm phủ lên một bầu không khí tĩnh mịch, vậy mà hết thảy mọi sự đang xảy ra này lại không hề vang lên bất kỳ một tiếng động nào.
"Tấn Nhất ở dưới lầu không có chuyện gì đấy chứ?" Trầm Dao Quân hơi có vẻ thấp thỏm.
"Không sao đâu." Lý Quý Hâm trả lời: "Dựa theo phương thức giết người của công tử Du thì thấy, nếu hắn thật muốn giết Tấn Nhất thì đã nhanh chóng giải quyết ngay khi còn ở trước cửa.
Hẳn là hắn đã không phát hiện ra thân phận của Tấn Nhất."
Trầm Dao Quân gật đầu một cái, xem ra kỹ thuật diễn của Tấn Nhất một chút cũng không thua kém gì mình đây.
Năm nay nếu phải đi ra ngoài lăn lộn có ai lại không biết một chút thủ pháp biểu diễn đây? Dẫu sao nhân sinh cũng đâu khác chi trò đùa, toàn dựa vào kỹ thuật diễn mà thôi.
Còn ở đàng kia, công tử Du đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh.
"Công tử, cô nương cách vách kia, có nên giết luôn hay không?"
Công tử Du nắm chiếc khăn trong tay, trên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "A Vũ a, không biết đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi.
Có những người nên giết, nhưng có những người lại không thể giết."
"Dù sao cũng đã giết sạch tất cả những người từ kinh thành tới rồi, việc gì phải để bụng việc giết thêm một người nữa." Người hầu nói.
Công tử Du lắc lắc đầu ngón tay, trên môi là điệu cười không lường được: "Ngươi nói, người ở cách vách nọ là từ kinh thành tới hay sao? Nếu như ta nhìn không lầm thì người này không phải hướng về phía chúng ta, không cần phải giết nàng.
Còn nếu sự thật đúng là như vậy mà nàng lại không bị ta phát hiện ra, vậy thì đó chính là một đối thủ cực kỳ lợi hại." Hắn hướng về phía bên ngoài cửa nơi đang có tiểu khất cái núp trong góc phòng khách nhìn một cái: "Chẳng hạn như, nàng kia vậy."
Lý Tấn Nhất rùng mình một cái.
Nàng đột nhiên cảm thấy có người đang ngó chừng nàng.
"Ý của công tử là, tên tiểu ăn mày phía dưới kia cũng vậy?" Sau đó hắn dựng lên cây đao: "Ta đi giết nàng!"
"Đứng lại!" Công tử Du nằm ở trên giường vừa cười vừa nói: "Không cần đâu.
Những người bị giết dọc theo đường đi đều là người của Trầm Vân Tân, trong khi đó người của hoàng hậu lại một mực ở trong bóng tối quan sát chứ không có xuất thủ.
Mặc dù dáng vẻ của tiểu khất cái kia quả thực khá là quỷ dị nhưng ta đối với nàng lại rất có hứng thú, tạm thời giữ lại đi."
"Làm thế nào mà công tử lại thấy được tiểu khất cái kia có vấn đề?"
Công tử Du thản nhiên trả lời: "Ăn mày thường có tâm lý phòng bị rất nặng.
Mặc dù tiểu cô nương này quả thực có đen gầy, nhưng còn không đến nỗi thực sự là tên ăn mày.
Tuyết rơi đã nhiều ngày như vậy rồi nhưng ngươi có nhìn thấy trên đường có ăn mày qua lại hay không? Vậy mà trước cửa khách điếm này lại có một người."
Ăn mày cũng biết quý cái mệnh của mình.
Dù có nghèo đi nữa bọn họ cũng sẽ tìm một cái động hoặc ngôi miếu đổ nát mà trú ngụ, làm sao lại ở trước cửa khách điếm chờ người hảo tâm ra tay tương trợ như vậy được đây?
Công tử Du rất thông minh, chỉ cần liếc mắt một cái là đã xem thấu lớp vở bọc của Lý Tấn Nhất, lại còn làm bộ hảo tâm cứu giúp người ta.
"À đúng rồi!" Công tử Du lại đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Cái người ở cách vách kia, biểu hiện của nàng từ đầu đến cuối đều tỏ ra hết sức rất đơn giản.
Ta cảm thấy trên người nàng dường như cũng thứ khí chất nào đó.
Loại khí chất trên người nàng này hết sức đặc biệt, tựa hồ có chút tương tự với tên ăn mày nhỏ kia vậy."
Nếu như Lý Quý Hâm biết được mình đã bị công tử Du nhìn thấu, đại khái sẽ không nhịn được mà cảm thán ánh mắt của hoàng đế thật độc.
Quả thật, người này cùng Trầm Vân Tân là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt.
"Bọn họ là một phe?" Người hầu cả kinh thất sắc: "Công tử không thể xem thường!"
"Yên tâm đi." Công tử Du khẽ mỉm cười: "Đương nhiên là trong lòng ta hiểu rõ mình đang làm gì."
Chờ cho công tử Du đóng cửa lại, Lý Quý Hâm liền hé mở ra một khe cửa nhỏ, cùng đối mặt với ánh mắt của Lý Tấn Nhất ở phía dưới.
Lý Tấn Nhất lặng lẽ ra dấu tay, tỏ ý bản thân mình rất an toàn.
Đột nhiên cái đầu của Trầm Dao Quân từ một hướng khác chui ra ngoài, làm cho Lý Tấn Nhất sợ tới mức nhảy dựng lên một cái.
Quỷ nhát gan công chúa xuất hiện! Không phải là Quỷ nhát gan công chúa đang ở trong cung hay sao? Tại sao lại cùng sư tỷ tới đây? A a a a có người bạn nhỏ tới rồi, nàng không muốn làm việc nữa! Chỉ muốn được cùng tiểu đồng bọn trò chuyện mà thôi! Nói từ ban đêm cho tới sáng mai, từ trời nam hàn huyên cho tới đất bắc! Bây giờ mình có thể bãi công hay không nhỉ?
Câu trả lời đương nhiên là không được rồi! Trầm Dao Quân ôm lấy Lý Quý Hâm hướng về phía Lý Tấn Nhất le đầu lưỡi đầy vẻ khiêu khích: ta có Mỹ Nhân Nữ Phó trong ngực này! Lại còn có thể cùng Mỹ Nhân Nữ Phó đi ngủ nữa nha!
Lý Tấn Nhất giơ tay lên bày ra cái tư thế muốn đánh người, Trầm Dao Quân bĩu môi một cái bày tỏ ngươi lại không đánh đến nơi.
Hai tiểu cô nương cách nhau một đoạn xa, dùng thân thể và điệu bộ để trò chuyện, hào hứng đến nỗi Lý Quý Hâm cảm thấy hỏng mất.
Tiểu sư muội thích luyên thuyên đã tìm được phương thức không cần lên tiếng cũng vẫn có thể trò chuyện được.
Giữa lúc vẫn đang "trò chuyện" thật hào hứng, đột nhiên ngay trước mặt Lý Tấn Nhất, Trầm Dao Quân nhào lên ôm mặt Lý Quý Hâm hôn chụt một cái, sau đó làm một cái mặt quỷ rồi đóng cửa lại.
Hành động này đã khiến cho Lý Tấn Nhất không khỏi lo lắng, muốn chết hay sao! Có phải sư tỷ đã bị Quỷ nhát gan công chúa bắt nạt?
Nhưng mà trên thực tế, Trầm Dao Quân đã bị Lý Quý Hâm xách lên: "Không phải đã nói từ trước là không được phép nghịch ngợm hay sao?"
Trầm Dao Quân "gào khóc" khi kêu lên: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi nhẹ tay một chút! Nếu làm đau A Dao mà lỡ kêu lên thành tiếng thì sẽ bị người cách vách nghe thấy bây giờ!"
Quả nhiên động tác của Lý Quý Hâm lập tức nhẹ nhàng hơn, nàng cảnh giác nhìn sang bức tường bên phải một cái.
Trầm Dao Quân lộ ra một nụ cười đầy cái vẻ của một tên trộm gà: "Mỹ Nhân Nữ Phó, chúng ta đi ngủ đi!" Nói xong chính mình bò lên giường, rồi hết sức thành thạo mà cởi bỏ y phục, chui vào trong chăn, toàn bộ quá trình đều là nước chảy mây trôi.
Lý Quý Hâm nhìn mà sửng sốt mất một lúc.
"Ngày mùa đông, không sợ cảm lạnh hay sao?" Nàng vội vàng dém chăn cho Trầm Dao Quân.
Trầm Dao Quân giơ lên hai cánh tay rồi vừa cười vừa nói: "Ngủ cùng Mỹ Nhân Nữ Phó nha! Nếu vẫn chưa đi ngủ, cách vách sẽ biết được!"
Lý Quý Hâm nghĩ thầm, đây là Tiểu công chúa đang dùng trí thông minh lên trên người mình.
Người này hoàn toàn không phải tới để đối phó với địch nhân, mà là tới đùa bỡn mình mà thôi.
Nàng lật chăn sang một bên rồi bò lên giường, bên cạnh có một thân thể ấm áp, mềm mại, mượt mà lăn tới, sau đó rúc vào trong ngực nàng.
Trong ngực tỏa ra hương vị thơm thơm, có chút mùi vị của tuyết trắng mùa đông.
Trầm Dao Quân thầm nghĩ, nhất định là nước ở trên Hoa Xà sơn uống rất ngon, cho nên mới nuôi ra được một mỹ nhân như Mỹ Nhân Nữ Phó đây.
Chỉ có điều tình huống tối nay lại hoàn toàn khác với ngày thường.
Công chúa là kẻ có tà tâm mà không có tặc đảm*, nếu vào lúc này mà lại buông lỏng cảnh giác, nói không chừng nửa đêm sẽ bị đầu lìa khỏi xác giống như mấy kẻ cách vách kia vậy.
"Ta đang nghĩ xem, hắn sẽ phải xử lý như thế nào những thi thể và dấu vết giết người đây."
* Có tà tâm mà không có tặc đảm: Dám nghĩ mà không dám làm
Đêm nay an tĩnh đến không bình thường.
Sát thủ giết người mà không có một tiếng động, giết người xong lại cũng không thèm xử lý hiện trường.
Dọc theo đường đi hẳn đã có không ít người đuổi giết công tử Du, kết quả lại không đạt được.
Chắc là bọn họ đều bị hắn dùng thủ đoạn giống như vừa rồi tàn sát sạch sẽ.
Giữa lúc nàng vẫn đang suy nghĩ, bên ngoài khách điếm đột nhiên đèn đuốc sáng rực!
Tựa hồ có một đám người rất lớn đem cả khách điếm vây kín lại.
Tiếng vó ngựa huyên náo, tiếng người quát lên ầm ĩ, tiếng gõ cửa không ngừng.
Có người nào đó vỗ lên cánh cửa gỗ lớn tiếng kêu lên: "Mở cửa ra! Có người tố cáo bên trong này xảy ra án mạng!"
Lý Quý Hâm tức khắc cả kinh: "A Dao, dậy ngay!"
Mới vừa cởi xiêm áo xuống, bây giờ Trầm Dao Quân lại nhanh nhẹn mặc vào.
"Chẳng lẽ Trầm Vân Tân không chỉ an bài có hai nhóm người? Khi thấy nhóm người trong khách điếm gặp phải ám sát nhóm người kia lập tức đi báo quan phủ, nhằm đem thân phận công tử Du kéo ra ánh sáng?" Nàng suy đoán: "Với chút thời gian ngắn ngủi như vậy, căn bản không cách nào xử lý xong hiện trường án mạng.
Đêm nay náo nhiệt rồi đây!"
"Theo ta thấy thì chưa chắc..." Trầm Dao Quân thu hồi cái vẻ trêu đùa thường ngày.
Mỗi khi nàng tỏ ra đứng đắn lại có đến mấy phần nghiêm túc: "Điều ta lo lắng chính là, biết đâu công tử Du lại đem hết thảy xử lý sạch sẽ rồi cũng nên.".