Trầm Vân Tân gần như chết đứng tại chỗ!
Dọc theo con đường này không có người của hoàng hậu ra mặt, ngược lại là hắn lại bị tổn thất không ít nhân thủ.
Nếu đem so sánh với việc Trường Ninh công chúa không thể kế vị, hiển nhiên Trầm Vân Tân hắn mới là người tạo thành nguy hại lớn đối với Du công tử, phải lựa chọn thế nào trong lòng mọi người đều rất hiểu.
Nhưng mà bên kia, sau khi cơn khiếp sợ qua đi, đột nhiên công tử Du ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
Không phải là nụ cười hào phóng, mà như là có chút thư thái.
Không có ai đoán ra được sự xao động trong tâm tình của hắn lúc này, đến tột cùng có phải là đang lo lắng hay không.
Nhưng câu nói đầu tiên của hắn lại khiến cho Trầm Dao Quân cảm nhận được sự lợi hại của đối thủ.
Hắn vừa cười vừa nhìn cái muội muội cùng cha khác mẹ này của mình: "So với Trầm Vân Tân, ngươi lại càng giống ta về quan hệ huyết thống."
Không biết là đang khen ngợi hay là châm biếm, hắn lại nói tiếp: "Ta rất vui mừng khi mà trong hoàng cung còn có một đối thủ có thể làm cho ta vừa mắt.
Nhưng mà Trường Ninh muội muội của ta, ngươi cho là, quân lệnh của ta lại có thể để cho một tên tiểu khất cái chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở trộm đi hay sao?"
Một đòn hỏi ngược này giống như sấm sét giữa trời quang.
Trong đầu Trầm Dao Quân lúc này chỉ quanh quẩn một cái ý nghĩ: Tấn Nhất đã bị bại lộ! Tấn Nhất đã bị bại lộ! Tấn Nhất đã bị bại lộ! Tấn Nhất không phải là Tấn Nhất không có gì là không thể! Như vậy thì A Dao chính là A Dao duy nhất của Mỹ Nhân Nữ Phó! Bởi vì A Dao không có gì là không thể!
Trong khi nói chuyện, công tử Du dạt dào hứng thú mà nhìn Trầm Dao Quân, thế nhưng người này lại là thờ ơ? Đối với việc đồng đội thất thủ lại không để ý chút nào? Xem ra những gì nàng mới vừa nói chỉ là giả, mục đích của nàng chính là để hù dọa Trầm Vân Tân mà thôi.
Điều này thật thú vị! Chẳng qua hắn không biết Lý Quý Hâm đang ở nơi nào.
Sáng sớm hôm nay Du công tử phát hiện ra không thấy Lý Quý Hâm đâu cả, đám cao thủ của hắn cũng không biết nàng đã đi đâu.
Đương nhiên rồi, cùng với đó hắn lại phát hiện ra được Trầm Dao Quân.
Chỉ cần đi theo Trầm Dao Quân nhất định sẽ có thu hoạch! Nhưng Lý Quý Hâm lại cũng đã sớm biết được ý định của công tử Du, nên mới cố ý để cho Trầm Dao Quân đem hai người bọn họ cùng lúc dẫn tới.
Lúc này Trầm Vân Tân bị những thông tin này đột nhiên đổ ụp xuống, khiến cho hắn không biết làm thế nào trả lời, nên đành phải lẳng lặng đứng đó.
Không sao! Hắn còn có Thang Vệ Quốc đứng sau hậu thuẫn, Thái phó đại nhân cũng không phải là kiểu người chỉ biết đứng xem trò vui.
Đến bây giờ mà vẫn chưa thấy xuất hiện, đó là phải ra đại chiêu.
Trầm Dao Quân ngồi xổm dưới đất, bàn tay nhỏ bé mập mạp chống hai bên cằm, nàng vừa nhìn Du công tử vừa mỉm cười: "Nếu vậy, Ôn Du ca ca có muốn cùng ta chơi đùa một chút hay không đây?"
So với công tử Du thì nàng nhỏ hơn chừng mười tuổi, ở trước mặt hắn, nàng chỉ là một cục bột nếp, không có chút lực sát thương nào có thể nói tới.
Nhưng càng là tiểu cô nương mềm nhũn như vậy, một khi ra tay, so với một đám đại nam nhân chưa chắc đã kém cạnh.
Công tử Du cười một tiếng: "Để ta sửa lại chủ ý, là ta cùng ngươi chơi đùa." Nói rồi công tử Du ngồi xổm xuống trước mặt Trầm Dao Quân: "Đây là lần đầu tiên ca ca nhìn thấy ngươi, nên ca ca sẽ đưa cho ngươi một phần lễ ra mắt.
Ca ca chỉ hy vọng Trường Ninh muội muội sẽ không ghét bỏ."
Trầm Dao Quân chớp đôi mắt to ngập nước.
Có lễ vật sao? Đây nhất định không phải là chuyện tốt!
Trầm Vân Tân thật giống như đã bị hai người kia bỏ quên, thậm chí ở nơi này, trước mặt hai người, hắn không có cả cơ hội mở miệng để nói chuyện.
Kể cũng đúng, hết thảy đều là do Trầm Dao Quân tạo nên! Cái hình tượng tiểu ngốc nghếch đã bị lật đổ quá triệt để, làm thế nào để cho người ta có thể tiếp nhận được đây? Trong khi đó công tử Du vừa tới một cái liền phát hiện ra, so với Trầm Vân Tân thì sự tồn tại của Trầm Dao Quân mới thực sự nguy hiểm.
Không chỉ ở chỗ tự mình giấu đi sự sắc bén trong những năm này, nàng còn có thực lực không thể đoán được của hoàng hậu cùng Lý Quý Hâm ở ngay phía sau.
"Lễ vật ở đâu?" Trầm Dao Quân ngoẹo đầu híp mắt.
Trên nền tuyết trắng, nụ cười ấy thật tươi tắn, rực rỡ, tựa như có thể đem chỗ tuyết phủ đầy mặt đất này tan chảy thành nước.
"Chờ đến khi trở về sẽ thấy." Công tử Du vừa cười vừa trả lời.
Trầm Dao Quân lắc lắc cái cổ, đôi mắt to tròn chớp a chớp a: "Vậy còn bây giờ thì sao đây?" Nàng nhìn về phía Trầm Vân Tân, công tử Du cũng nhìn về phía Trầm Vân Tân.
Có đến hai cặp mắt cùng chiếu vào mình như vậy khiến cho cả người Trầm Vân Tân không được tự nhiên.
Hắn lùi lại một bước, cứ như là có người muốn đem hắn đè lên tường vậy.
Công tử Du vừa cười vừa hỏi: "Có nên giết hắn đi hay không?"
"Canh Cho Chó vẫn còn ở trong khách sạn chứ đâu, nào có dễ dàng như vậy?" Khi Trầm Dao Quân đứng sóng vai cùng Du công tử, trông nàng lùn hơn Du công tử đến vài cái đầu.
Đây là rõ ràng là hình ảnh hết sức hài hòa của đại ca ca cùng tiểu muội muội.
Khi cả hai người cùng mỉm cười trông tựa như thiên sứ vậy, bộ dáng lại rất dễ nhìn.
Người ngoài trông vào chỉ thấy hình ảnh này hài hòa, đẹp đẽ biết bao.
Nhưng trong con mắt của Trầm Vân Tân lại thấy, sau lưng hai người kia đều đang cất giấu thuốc nổ, trong nụ cười cất giấu thanh đao.
Không biết đến lúc nào hai người này mới thực sự cùng chung một chiến tuyến, nhưng hắn biết cuộc sống của hắn không còn tốt đẹp nữa.
"Chẳng lẽ lại không dễ dàng? Không phải còn có ngươi hay sao?" Nụ cười của công tử Du thoáng qua nhàn nhạt: "Không phải còn có nữ phó của ngươi hay sao?"
"Chậc!" Trầm Dao Quân nhe ra hàm răng: "Mỹ Nhân Nữ Phó của ta quả thật đúng là kinh tài tuyệt diễm, ngay cả ngươi mà cũng biết đến! Nhưng mà, không cho phép ngươi đánh chủ ý lên Mỹ Nhân Nữ Phó của ta, biết không?"
Công tử Du nhún vai một cái, thời điểm cái muội muội giả bộ ngu này nhắc tới Lý Quý Hâm, dường như khờ khạo thật sự.
Xem ra, mị lực của nữ phó thật là vô cùng lớn.
Khi nghĩ đến tướng mạo bình thường của cô gái ở cách vách trong khách điếm kia, hắn thầm nghĩ: nhất định mình phải tìm cơ hội cùng nàng tranh thủ mới được.
"Thả hắn ra hay sao?" Công tử Du hỏi.
Hắn là lười ra quyết định, mặc dù Trầm Vân Tân hơn người ở chỗ được làm Thái tử, nhưng nếu là làm đối thủ, lạc thú hoàn toàn kém hơn Trầm Dao Quân.
Ngay cả một cái tiểu cô nương cũng còn biết làm thế nào che giấu bản thân, chọn đúng lúc tỏ ra vụng về, trong khi Trầm Vân Tân lại chỉ biết làm bại lộ thực lực của mình, tiêu hao hết tài nguyên vốn được Thang Vệ Quốc giúp hắn tích lũy bất lâu.
Trầm Dao Quân chống cằm nhìn lên trời, bầu trời trong sáng, tuyết đọng không tan.
"Nhìn ngươi kìa! Kẻ muốn cùng ngươi tranh ngôi vị hoàng đế lại không phải là ta!" Trầm Dao Quân bĩu môi một cái.
Cặp lông mày của Trầm Vân Tân nhíu chặt lại, hai người trước mặt này hoàn toàn không coi hắn ra gì.
"Ngươi đừng quên bây giờ ta vẫn đang là Thái tử, mà ngươi chỉ là một kẻ lai lịch không rõ ràng, lại còn dám phạm thượng, đó chính là cái tội tru giết.
Điều này phủ nha Thiên Ngung đều có thể làm chứng!" Trầm Vân Tân nổi giận đùng đùng, hắn đi ra bên ngoài lâu như vậy rồi, vậy mà một nhóm thị vệ khác vẫn chưa thấy đâu.
Nơi này không thể làm chiến trường được nữa rồi, bởi vì thân phận của hai bên đều đã được xác định.
Công tử Du cười cười: "Trường Ninh muội muội, ngươi có thể giải thích cho hắn một chút được hay không?"
Trầm Dao Quân xoa xoa mặt của mình: "Thái tử ca ca, nhưng mà phụ hoàng lại rất coi trọng Ôn Du ca ca.
Ôn Du ca ca phụng mệnh phụ hoàng nên mới từ Tây Lâm châu chạy tới, dụng ý trong đó nhất định là Canh Cho Chó đại nhân đã giải thích cho ngươi rồi.
Huống chi ta vẫn còn ở nơi này, có ta kẻ ngu này làm chứng cho Ôn Du ca ca, phụ hoàng sẽ không tin tưởng cái người tự tiện dẫn theo thủ hạ cùng binh lính đi ra ngoài như ngươi."
Trong con ngươi công tử Du tựa như có một tia sáng chợt lóe lên.
Cái muội muội này của hắn quả nhiên thông minh, đúng là một diệu nhân!
Hắn lập tức nói tiếp: "Bây giờ việc ngươi phải làm là thay Trường Ninh muội muội giấu giếm chuyện nàng giả bộ ngu, hơn nữa còn phải lấy lòng nàng bằng cách xem nàng đứng ở phía ngươi bên kia, nếu không ngươi chính là đang cùng chính bản thân đối nghịch." Hắn dặn đi dặn lại bằng cái giọng đầy vẻ dạy dỗ, nhưng mà hình như Trầm Vân Tân lại không chút cảm kích.
Dẫu sao hắn cũng không phải là kẻ ngu, nếu đúng thật Trầm Dao Quân không có bất kỳ uy hiếp nào đối với bọn họ, vậy thì cần gì nàng phải giả điên giả ngốc?
Còn có Đức Phi "đã chết" cùng với một kho binh khí và thuốc nổ đã bị mất tích kia nữa.
Có đủ loại dấu hiệu cho thấy, hoàng hậu cùng con gái của nàng đang muốn lật trời!
Công tử Du không thể nào không phát hiện ra được điều này.
Vậy thì dụng ý của hắn là cái gì? Cho Trầm Dao Quân lễ vật là cái gì?
Trầm Vân Tân cười lạnh một tiếng: "Cho nên đâu, còn muốn động thủ nữa hay không đây?" Hắn nghe ra được có tiếng động, là tiếng bước chân của một nhóm người.
Viện quân đã tới! Hắn không cần phải lo lắng cho an nguy của mình nữa.
Trầm Dao Quân cùng công tử Du đưa mắt nhìn nhau một cái, hai bên ra hiệu cho nhau cùng rời đi, nhưng Trầm Dao Quân lại không biết võ công.
"Kính nhờ Ôn Du ca ca mang ta đi một đoạn đường." Trầm Dao Quân để lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Vốn là bàn tay nhỏ mập mạp kia chỉ quen vẫy gọi Lý Quý Hâm, nhưng bây giờ lại phải đổi chủ ý, đi nhờ xe công tử Du một đoạn đường vậy.
Công tử Du do dự một lúc, cuối cùng vẫn mang theo Trầm Dao Quân rời đi.
Trầm Vân Tân không ngăn lại, hơn nữa cũng không ngăn được.
Thang Vệ Quốc đã từng nói với hắn, công tử Du không thể nào cùng hoàng hậu chung sống bình an vô sự.
Vậy nên hắn yên tâm để cho Trầm Dao Quân đi với công tử Du.
Hiển nhiên ánh mắt nhìn người của Thang Vệ Quốc không tồi chút nào.
Ngay khi công tử Du vừa mới đem Trầm Dao Quân trở lại khách sạn, ban nãy hai bên còn rất hòa ái vậy mà bây giờ bước chân của hai người lập tức trở nên rối loạn.
Cảm giác của Trầm Dao Quân rất bén nhạy.
Nàng biết không có chuyện tốt đang chờ nàng.
Trong nụ cười của công tử Du mang theo một chút xảo trá.
Hắn đưa tay vuốt tóc của Trầm Dao Quân một cái, động tác này có chút tương tự với Lý Quý Hâm, khiến cho Trầm Dao Quân trong nháy mắt có chút thất thần.
"Muốn xem ta đã chuẩn bị lễ vật gì cho ngươi hay không?" Có một đại ca ca hòa ái dễ gần như vậy, đây là chuyện mười sáu năm qua Trầm Dao Quân có muốn cũng không dám nghĩ tới.
Trong hoàng cung chuyện ngươi lừa ta gạt quá nhiều, hàng năm sinh nhật của các cung, các điện đều chú ý đưa tới lễ vật chủ ý là để đối phó.
Vậy nên chân tâm thật ý chuẩn bị lễ vật cho nàng, đây đúng là lần đầu tiên.
Nàng làm như hết sức cảm động, chỉ còn kém lệ nóng doanh tròng: "Lễ vật gì vậy?"
Công tử Du vừa mỉm cười vừa ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Trước hết ngươi hãy nói cho ta biết đã, Lý Quý Hâm đang ở đâu?"
Trầm Dao Quân nhìn chung quanh một chút: "Ta không biết."
"Ngươi thật không biết?" Công tử Du thử thăm dò một lần nữa: "Nếu như Lý Quý Hâm đã không ở đây, vậy thì phần đại lễ này một mình ngươi sẽ không gánh nổi."
Ánh mắt Trầm Dao Quân tối sầm lại, nhưng giọng của nàng lại tỉnh bơ: "Nhưng A Dao thật không biết Mỹ Nhân Nữ Phó đang ở đâu.
Không bằng Ôn Du ca ca cứ đem lễ vật cho ta đi."
Trầm Ôn Du cười một tiếng: "Được thôi! Lại đây!"
Cầu thang của khách điếm được làm theo kiểu dáng uốn lượn, phía trên có mấy gian phòng, phía sau có một hoa viên, còn có một phòng kho chứa củi dự phòng.
Thời điểm Trầm Ôn Du dẫn Trầm Dao Quân đi tới đó, nàng liền có một loại dự cảm không hay.
Từ lúc bắt đầu bước chân vào khách sạn, nàng chưa một làn nhìn thấy bóng dáng Lý Tấn Nhất đâu!
Khi cánh cửa phòng chứa củi vừa được mở ra, ngay lập tức tình cảnh bên trong khiến cho nàng sợ ngây người.
Lý Tấn Nhất bị trói gô vào cây cột sát bên tường, tóc tai bù xù giống như đây không phải là người được công chúa chiêu hiền đãi sĩ vậy!
Nàng lập tức kêu lên một tiếng: "Tấn Nhất!"
Lý Tấn Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hồng hồng: "Hu hu hu...!Rốt cuộc thì A Dao ngươi cũng đã tới! Ngươi đã tới rồi, vậy còn sư tỷ ta đâu? Nhanh lên một chút! Đi nói cho sư tỷ biết, chúng ta đã bị công tử Du phát hiện ra! Hu hu hu...!nhưng mà Tấn Nhất không sợ! Hãy nói với sư tỷ phải bảo vệ tốt bản thân! Hoa Xà sơn cần nàng, ngươi cũng cần nàng! Không cần phải để ý đến ta! Các ngươi hãy đi mau..."
Công tử Du xoa xoa lỗ tai, tiểu cô nương này thật đúng là cái miệng không dừng được.
Trầm Dao Quân tức khắc trở nên luống cuống: "Tấn Nhất, làm sao ngươi lại bị bắt như vậy? Hãy để ta cứu ngươi rời đi!"
Lý Tấn Nhất ngáp mộtcái: "Làm sao mà ta lại bị bắt ấy hả? Võ công của ta tốt như vậy đương nhiên sẽ không để cho bị bắt rồi, nhưng mà ta lại đang ngủ! Bọn họ đã chờ đúng lúc ta ngủ rồi mới đánh lén! Bây giờ ta vẫn còn đang còn buồn ngủ chứ đâu.
Ngươi hãy để cho ta ngủ thêm một lát nữa, chờ đến khi tỉnh ngủ ta sẽ tự mình chạy ra ngoài!".