Bởi vì ngâm trong nước ấm, đêm hôm đó Sư Thanh Y ngủ rất sâu, cả người giống như rơi vào trong sóng biển, không hề cố kỵ, lúc thức dậy trời đã sáng từ lâu.
Bên ngoài bầu trời quang đãng, trong phòng lại bị rèm cửa sổ che lấp mà hôn ám.
Ám sắc bao phủ lên tấm chăn đơn hỗn loạn trên giường, hòa quyện cùng hương vị như có như không, vì vậy tạo nên một bầu không khí ôn nhu ám muội.
Sư Thanh Y một mình lui trong chăn mỏng, hàm hồ "ngô" một tiếng, vô thức sờ điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, mở màn hình máy lên.
Nàng chớp đôi mắt mơ màng, lại đợi chốc lát, lúc này mới nhìn thấy màn hình hiển thị thời gian đã hơn chín giờ.
Bình thường nàng đặt chuông báo theo quy luật, hiện tại chuông báo trong điện thoại di động lại không vang lên, rõ ràng là được người nào đó chu đáo tắt đi.
Sư Thanh Y buông điện thoại, ôm lấy chăn ngồi dậy.
Tóc dài tán loạn, tựa như hải tảo bao phủ vai lưng, nàng nâng tay xoa khóe mắt, ánh mắt lại liếc nhìn xuống thân thể không mảnh vải của mình hiện tại.
Gương mặt rốt cục bắt đầu nổi lên một tia hồng nhuận.
Bên cạnh chính là gối đầu Lạc Thần đã nằm, tuy rằng người đã thức dậy từ lâu nhưng cổ hương thơm tựa hồ vẫn lưu lại.
Sư Thanh Y nghiêng người lẳng lặng nhìn chiếc gối, nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên đưa tay kéo chiếc gối quyến luyến ôm vào trong ngực, chóp mũi khẽ ngửi lấy hương thơm trên đó.
Nếu như nàng hiện tại là một con mèo trắng xinh đẹp mềm mại thì thứ được nàng ôm trong ngực chính là một con tiên ngư bảo bối.
"Vẫn thích ôm gối như vậy sao?" Cửa phòng bị đẩy ra, nữ nhân đứng ở đó vừa vặn nhìn thấy, trong thanh âm mơ hồ ngậm ý cười.
Sư Thanh Y giật mình, lập tức đem chiếc gối ném sang bên cạnh.
Khí tức lúc vừa ngủ dậy của nàng biến mất, ngước mắt lên, đứng đắn nói: ".... Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Lạc Thần đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh Sư Thanh Y, nói: "Vốn định vào gọi em dùng bữa sáng, không nghĩ em đã tự mình thức dậy trước."
Có nguyên bản tại đây, Sư Thanh Y dĩ nhiên không cần chiếc gối để thay thế nữa, trực tiếp cúi người, kéo lấy cánh tay Lạc Thần, ôn nhu nói: "Lần sau, chị không cần tắt chuông báo của em đi, nếu không em rất dễ ngủ quên."
"Lần sau?" Lạc Thần vui vẻ, đôi mắt khẽ chớp.
Sư Thanh Y: "......"
Liếc mắt nhìn dáng vẻ của nàng, Lạc Thần cũng không đùa nàng nữa, hòa nhã nói: "Đêm qua em quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi tại phòng tắm, nên chị để em ngủ nhiều một chút, chín giờ, đúng lúc có thể dùng bữa sáng."
Muốn cho Sư Thanh Y ngủ nhiều một chút, nhưng lại lo lắng ngủ lâu quá sẽ bỏ lỡ bữa sáng mà hại đến dạ dày, vì vậy đặc biệt chọn lúc chín giờ để vào gọi Sư Thanh Y rời giường.
Biết rõ nữ nhân này xưa nay rất chu đáo, Sư Thanh Y cân nhắc một chút mới hạ giọng nói: "Sau này chúng ta đi ngủ sớm một chút, đến lúc đó cũng có thể dậy sớm. Ân, như vậy... như vậy là tốt nhất."
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, ngón trỏ vuốt ve đôi môi quyến rũ của Sư Thanh Y, mỉm cười nói: "Rất tốt."
Nụ cười này ý vị thâm trường, hơn nữa đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, khoát lên trên môi làm cho tâm Sư Thanh Y dao động, đột nhiên lại muốn hôn nàng.
Chỉ là sáng sớm thức dậy chưa rửa mặt, Sư Thanh Y chỉ đành khẽ chạm môi, lựa chọn nhẫn nại.
Lạc Thần thay Sư Thanh Y vuốt lại mái tóc dài, đứng lên đi đến tử quần áo, lấy một bộ nội y đưa cho Sư Thanh Y, sau đó lại mở cách cửa bên kia tủ quần áo, nhìn một loạt quần áo thanh nhã nói: "Mặc bộ nào?"
Sư Thanh Y ngồi thẳng thắt lưng, vừa cài khóa áo ngực vừa liếc mắt ra hiệu nói: "Hôm nay phải ra ngoài, nên mặc chỉnh tề một chút. Lấy chiếc áo màu hổ phách ở giữa cùng với chiếc quần thứ nhất ở bên trái là được rồi."
Lạc Thần giúp Sư Thanh Y lấy quần áo xong, liền đặt lên trên giường, nói: "Em rửa mặt trước, chị đi mua bữa sáng, em muốn ăn gì?"
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cười nói: "Bên phải tiểu khu có một chỗ bán bánh bao rất ngon, còn rất gần."
Lạc Thần gật đầu, sau đó đi ra cửa.
Lưu lại một mình Sư Thanh Y trong phòng, thỏa đáng chỉnh lý quần áo.
Nàng đeo đồng hồ lên cổ tay, dáng vẻ thanh nhã đoan chính, thần thái sáng láng, cuối cùng liếc mắt nhìn đến sợi dây đỏ treo nhẫn ngọc đặt trên tủ đầu giường.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn hơn mười giây, Sư Thanh Y mới đem chiếc nhẫn của Sư Khinh Hàn cất vào trong hộp, cẩn thận đặt vào nơi nàng cất giấu ngọc khí.
Chăn nệm các thứ đều là mới thay sau khi xuất viện, bất quá trải qua một đêm triền miên khó tránh khỏi lấy dính rất nhiều thứ khó nói, dĩ nhiên lại phải thay.
Sư Thanh Y rửa mặt xong, buộc tóc lên, sau đó lập tức thay một tấm drap giường sạch sẽ, rồi lưu loát mang tấm drap cũ cho vào máy giặt.
Đang bận rộn thì móng vuốt của Nguyệt Đồng không biết lúc nào vươn đến, nhẹ nhàng cào lên ống quần của Sư Thanh Y.
Không cần phải nói, nhất định là con mèo này đã được cho ăn no, bắt đầu rãnh rỗi đến nhàm chán.
Sư Thanh Y cúi đầu, vui vẻ trêu đùa nó một lát, Lạc Thần rốt cục mang bữa sáng trở về, vào đến của nàng bắt chuyện Sư Thanh Y.
Bữa sáng là sủi cảo da mỏng nhiều nước, cộng thêm sữa đậu nành, đơn giản lại ấm áp, cũng giống như cuộc sống than nhàn ấm áp của các nàng lúc này.
Ăn xong bữa sáng, Lạc Thần vẫn như cũ ở phòng khách xem tài liệu thi lái xe, còn Sư Thanh Y thì vào phòng sách làm chính sự.
Chính sự lần này đối tượng chính là Chúc Cẩm Vân.
Ngón tay thon dài của Sư Thanh Y lướt trên bàn phím, dùng tốc độ cực nhanh gõ chữ: "Cẩm Vân, tư liệu về hai anh em Tiêu Mộ Bạch cùng Tiêu Dĩ Nhu chỗ chị có hay không?"
Sau khi từ trong miệng Sư Dạ Nhiên biết được Tiêu Mộ Bạch, Sư Thanh Y liền bớt thời giờ tìm hiểu thông tin của người này, lúc đó người gửi ảnh chụp cho nàng chính là Chúc Cẩm Vân.
Chúc gia luôn làm việc dưới sự che chở của nhà họ Sư, Chúc Cẩm Vân theo Sư Dạ Nhiên, mà Sư Dạ Nhiên cùng Tiêu gia lại có quan hệ phức tạp, vì vậy Chúc Cẩm Vân đối với Tiêu gia cũng có hiểu biết nhất định, mặc dù hiểu biết không sâu nhưng cũng xem như hữu dụng.
Chúc Cẩm Vân bên kia trả lời rất nhanh: "Có. Cụ thể muốn bao nhiêu chi tiết?"
Sư Thanh Y: "Một ít tư liệu cơ bản, còn có đặc điểm tính cách của anh em bọn họ, tốt nhất là có cả ảnh chụp."
Đang đánh chữ, Nguyệt Đồng lại vui vẻ chạy vào phòng sách, tiếp tục quấn lấy ống quần Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y đành phải tạm thời dừng đánh chữ, cúi người ẵm nó lên, đặt trên đầu gối.
Bàn hơi cao, Nguyệt Đồng ngồi trên đầu gối của Sư Thanh Y, hai chân trước đặt trên bàn, ló ra nửa đầu cùng hai lỗ tai, đôi mắt xanh lục chăm chú nhìn màn hình.
Chúc Cẩm Vân đối với Sư Thanh Y gần như hữu cầu tất ứng, nàng trả lời: "Ảnh chụp mình có hai tấm, một là ảnh Tiêu Mộ Bạch lần trước chị gửi cho em, còn lại là ảnh hai anh em bọn họ chụp chung trong tiệc rượu hai năm trước ở nhà họ Sư."
Sư Thanh Y: "Ảnh chụp chung cũng được rồi."
Chúc Cẩm Vân trả lời lại rõ ràng mang ý trêu chọc: "Sư Sư, tại sao em đột nhiên lại có hứng thú với Tiêu Dĩ Nhu, còn muốn điều tra tư liệu của nàng? Lẽ nào lần này ngoại trừ Tiêu tổng, em còn muốn tìm em gái xem mắt?"
Sau đó khó có được mà cho thêm một biểu tượng tươi cười.
Không biết là do Sư Dạ Nhiên hay là người giới thiệu _ Tiêu Chính Minh, hiện tại nhà họ Sư cùng Tiêu gia hai bên đối với chuyện Sư Thanh Y cùng Tiêu Mộ Bạch xem mắt gần như mọi người đều biết, hiển nhiên là chuyện đã rồi. Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người khí thế bừng bừng cho rằng đây là một cuộc hôn nhân gia tộc vô cùng xứng đôi, thế cho nên hăng hái đến hoàn toàn quên tâm trạng của đương sự, trực tiếp cho rằng Tiêu Mộ Bạch cùng Sư Thanh Y hẳn là không có ý kiến khác.
Chúc Cẩm Vân dĩ nhiên cũng nghe được tin tức, bất quá nàng vốn dĩ là một nữ nhân giỏi che đậy, mặc dù trong lòng buồn bã, biểu hiện vẫn ôn hòa, đề cập đến một cách nữa thật nữa đùa.
Sư Thanh Y ngồi ngay ngắn trước máy tính, đang muốn trả lời thì Nguyệt Đồng đột nhiên vun loạn móng vuốt trên bàn phím: "噼 @##$$???^%!!."
Vì vậy tin gửi đi của Sư Thanh Y trong cửa sổ trò chuyện trở thành một đống hỗn độn chữ hán cũng chữ latin xếp lung tung.
Chúc Cẩm Vân: "Sư Sư?"
Chúc Cẩm Vân lập tức gửi đi biểu tượng vui mừng.
Sư Thanh Y mỉm cười xoa nhẹ đầu Nguyệt Đồng, đè nó xuống dưới, ngón tay lã lướt, thuận lợi nói sang chuyện khác: "Mèo nhà tôi rất nghịch ngợm, lại đang làm loạn, tôi không cách nào đánh chữ, Cẩm Vân, phiền chị giúp tôi sắp xếp tư liệu rồi gửi vào trong hộp thư của tôi."
Chúc Cẩm Vân hiểu được, đúng mực cân nhắc, vì vậy trả lời: "Được. Em không tiện đánh chữ, vậy chúng ta tạm thời nói đến đây thôi, có việc sẽ gọi lại, tư liệu chị gửi vào hộp thư của em. Tạm biệt."
Sư Thanh Y: "Cảm ơn. Tạm biệt."
Đóng cửa sổ trò chuyện, Nguyệt Đồng trong lòng đột nhiên nhảy lên, trực tiếp nhảy đến trên bàn phím máy tính.
Nó so với lúc mới gặp tròn ra một vòng, vì vậy bị một thứ nặng như vậy giấm lên, bàn phím giống như lá mùa thu, lung lay sắp đổ.
Sư Thanh Y đưa tay giữ nó lại: "Con mèo hư, mày mau xuống cho tao."
Nuôi trong nhà một con mèo ngọt ngào cũng chua xót, ai nuôi người đó hiểu. Lúc ngoan ngoãn hận không thể vuốt vẻ yêu thương, nhưng lúc không, nó có thể khiến ngươi giận đến toạc lông. Không nói đến đồ dùng trong nhà luôn thê thảm, mà ngay cả lúc dùng máy vi tính làm việc cũng bị mèo nhảy lên lăn qua lăn lại, rất có khả năng phá hỏng cả luận văn, hình ảnh các thứ cũng có thể mất, thậm chí bản thiết kế trăm cay nghìn đắng vẽ ra cũng không còn.
Giờ phút này, Sư Thanh Y cảm thấy thật may mắn vi mình không phải đang viết luận văn cho Duẫn Thanh.
Bởi vì cái chân của con mèo hư kia đang đặt trên nút nguồn không nhúc nhích. Mà ấn nút nguồn kết quả dĩ nhiên là tắt máy.
Vì vậy màn hình máy tính hoãn mỹ biến thành màu đen.
Sư Thanh Y: "....."
Đôi mắt xanh lục của Nguyệt Đồng vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng: "Meo."
Sư Thanh Y mặt không chút thay đổi mà xách Nguyệt Đồng ra phòng sách, nàng thả nó xuống, lại mặt không chút thay đổi đóng cửa phòng sách lại.
Chờ lúc Sư Thanh Y mở cửa ra lần nữa đã là hồi lâu, email của Chúc Cẩm Vân rốt cục gửi đến. Sư Thanh Y in tài liệu ra, đóng lại thành một xấp rồi mới rời khỏi chỗ ngồi đi đến phòng khách.
Lạc Thần đã mang tấm chăn giặt xong ra phơi nắng, hiện tại tay áo thỏa đáng xắn lên vài vòng, tựa vào sô pha, đang cúi đầu đọc sách.
Nguyệt Đồng đang lui trong lòng nàng.
Thân thể Lạc Thần tựa về phía sau, tay trái chống trên gối đệm, ánh mắt buông xuống, có vài phần lười biếng.
Bởi vì tư thái biếng nhác của nàng lúc này, Nguyệt Đồng lại như một khối tròn trắng muốt cuộn trong lòng nàng, một người một mèo, đều là bạch ngọc thông thấu, hợp với ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, vô cùng thích ý.
Nhưng Sư Thanh Y lại không thích ý mà chau mày.
Con mèo hư này, nghịch ngợm gây sự bị nàng ném ra khỏi phòng sách thì thôi, cư nhiên lại dám chạy đến làm nũng cùng Lạc Thần, còn không biết xấu hổ mà nằm trong ngực Lạc Thần.
....Nằm trong ngực Lạc Thần.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng khái một tiếng, đi qua, ngồi xuống ghế sô pha.
Lạc Thần nâng tầm mắt dò xét nàng, nàng cũng không nhìn Lạc Thần, mà chỉ chăm chú nhìn con mèo hư trong ngực Lạc Thần.
Khóe môi Lạc Thần khẽ cong, nở nụ cười.
"Chị đột nhiên cười cái gì?" Sư Thanh Y rốt cục buồn bực nhìn nàng.
"Chị có cười sao?" Nét mặt Lạc Thần nghiêm túc, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Nguyệt Đồng, lúc này mới ôm nó thả xuống mặt đất, thấp giọng nói: "Đi nơi khác."
Nguyệt Đồng vui vẻ lắc cái mông trắng, đến chỗ cửa sổ nằm sắp phơi nắng.
Sư Thanh Y nhớ đến việc nó tác quái trong phòng sách, hơn nữa lại còn chiếm lấy sự ôm ấp của Lạc Thần, hừ nhẹ một tiếng nói: "Nó rất hư."
"Có bao nhiêu hư?" Lạc Thần đặt tài liệu xuống.
Sư Thanh Y nói: "Hư hơn cả chị.'"
Lạc Thần trầm ngâm: "Ân, vậy quả thật là rất hư rồi."
Sư Thanh Y: "......."
Lạc Thần lần này không chút nào che giấu mà cười rộ lên, liếc mắt nhìn đến tư liệu trong tay Sư Thanh Y, liền nhìn thấy ảnh chụp ở phía trên, nói: "Là thứ gì?"
Nói đến chính sự, Sư Thanh Y lại trở nên nghiêm túc, nàng nói: "Thông tin cơ bản về anh em Tiêu gia."
Lạc Thần cầm lấy tấm ảnh trên xấp tài liệu, ánh mắt trầm tĩnh, tinh tế quan sát.
Ảnh chụp là ở tiệc rượu, trong ảnh có ba người, từ trái sang phải lần lượt là Chúc Cẩm Vân, Tiêu Mộ Bạch, Tiêu Dĩ Nhu.
Chúc Cẩm Vân mặc lễ phục dạ hội, trang sức thanh nhã, dáng vẻ ôn hòa như thường ngày, khóe mắt khẽ cong khiến nàng lại thêm vài phần hoạt bát.
Ở giữa là Tiêu Mộ Bạch mặc âu phục, thân hình cao to, so với hai nữ nhân bên cạnh cao hơn một cái đầu, vẻ mặt vẫn giống như hai lần gặp trước đây, văn nhã ôn hòa.
Chỉ là hai người bọn họ nhìn qua có vẻ khiêm nhường hữu lễ, ngược lại càng khiến Tiêu Dĩ Nhu đứng ở bên phải thêm chói mắt. Nữ nhân này quá quyến rũ, nhưng lại được một vỏ bọc thanh thuần bao quanh, cùng sự quyến rũ cao nhã của Thiên Thiên hoàn toàn bất đồng, loại quyến rũ này của nàng giống như là ẩn chứa độc dược.
Cảm thấy nàng đẹp, muốn đến gần nhưng rất có khả năng sẽ lập tức bị độc chết.
Nhân lúc Lạc Thần đang xem ảnh chụp, Sư Thanh Y tựa vào người nàng nói: "Tiêu Mộ Bạch, năm nay ba mươi mốt tuổi, bằng tuổi với Cẩm Vân, Tiêu Dĩ Nhu hai mươi chín tuổi. Các bậc trưởng bối của Tiêu gia hiện tại không quản mọi việc nữa, hắn chính là đương gia trẻ tuổi quản lý việc làm ăn của Tiêu gia, Tiêu Chinh Minh cũng chính là nhị thúc của hắn, Tiêu Chinh Minh đang làm trong cơ quan nhà nước, lại là trưởng bối dĩ nhiên giúp hắn mở không ít đường. Hội đấu giá Hoàn Đô chỉ là một trong số những tài sản của Tiêu gia, bề ngoài là hội đấu giá, nhưng phía sau lại dính dáng đến một đường dây buôn đồ cổ lớn, trước đây nơi này hoàn toàn do Tiêu Mộ Bạch phụ trách, hiện tại một nữa công việc đã chuyển cho em gái hắn Tiêu Dĩ Nhu. Chính xác mà nói, là Tiêu Mộ Bạch cùng Tiêu Dĩ Nhu đang cùng nhau nắm giữ mạch sống của Tiêu gia."
Lạc Thần nhạt nhẽo gật đầu.
"Nghe Cẩm Vân nói, Tiêu Mộ Bạch là người nho nhã lễ độ, ôn hòa lịch thiệp, rất dễ tiếp xúc." Sư Thanh Y nhíu mày, nói. "Bất quá em gái hắn, tính cách tương đối khó đoán."
Lạc Thần đưa ảnh chụp lại , nhìn vào mắt Sư Thanh Y, chờ nàng nói tiếp.
Sư Thanh Y nói: "Cẩm Vân nói Tiêu Dĩ Nhu rất thích chơi bời, bất quá nàng hiện tại cũng sắp ba mươi tuổi, lại gánh trọng trách của Tiêu gia, nên tình tình cũng thu liễm một chút. Trước đây Tiêu Dĩ Nhu thích cuộc sống về đêm, đặc biệt là đua ngựa, xung quanh nàng đều là con nhà giàu có, vì vậy nàng hay cùng các vị thiếu gia cược đua ngựa. Một lần cùng một nam nhân cược rất lớn, nam nhân nói nếu nàng cưỡi ngựa thua thì phải cùng hắn ngủ một đêm, Tiêu Dĩ Nhu sảng khoái đồng ý, chỉ nói nam nhân nếu như thua phải chặt một ngón tay. Cuối cùng Tiêu Dĩ Nhu thắng, nàng thực sự mắt cũng không chớp trực tiếp chặt đứt ngón trỏ của nam nhân kia. Giấy trắng mực đen đã giao kết rõ ràng, hơn nữa bối cảnh Tiêu gia không phải tầm thường, cho dù kẻ chống lưng cho nam nhân kia thế lực không nhỏ nhưng cũng đành phải nhượng bộ."
Sư Thanh Y lãnh đạm nói xong, cách làm của Tiêu Dĩ Nhu cũng nói một cách lãnh đạm vô cùng.
Cũng chính là quá mức lạnh nhạt, quá mức không đáng, vì vậy càng chứng tỏ nữ nhân này lòng dạ độc ác, đùa bỡn một cách lãnh khốc vô tình.
Lạc Thần lẳng lặng nghe xong, không tỏ thái độ.
Sư Thanh Y đưa tài liệu qua: "Những thứ này đều là do Cẩm Vân thu thập, bên trong viết rất chi tiết, chị xem qua trước. Chờ Vũ Lâm Hanh điều tra xong sẽ tổng hợp lại, thông tin về Tiêu gia hẳn là sẽ tương đối hoàn chỉnh. Biết người biết ta, đối với chúng ta mà nói, chỉ có lợi không có hại."
Lạc Thần đứng dậy, cầm xấp tài liệu, sau khi xem xong nàng mới tùy ý đặt tài liệu lên bàn, ngưng mắt chăm chú nhìn trang phục của Sư Thanh Y: "Em ăn mặc trang trọng như vậy, trước đó không phải nói muốn ra ngoài sao, đi nơi nào?"
Sư Thanh Y cười nói: "Em dẫn chị đi ăn ở một chỗ.