"Nó", nghe qua chỉ là một đại từ vô cùng đơn giản, nhưng hàm nghĩa bên trong lại phức tạp không gì sánh được.
Nguyên nhân chính là vì nó mơ hồ không xác định, dẫn đến nó có thể là bất luận thứ gì trên đời này, đồ vật, động vật, thậm chí người đều có thể là nó.
Ngôn ngữ bác đại tinh thâm, trong điều kiện không biết gì cả thì tất cả điều có khả năng.
Cho nên suy đoán luôn rất khó khăn.
Từ chuyến đi Lạc Nhạn Sơn cổ mộ, Sư Thanh Y đã có vô số suy đoán về 'nó', nhưng cuối cùng không có kết quả, vì vậy chỉ đành tạm thời buông tha.
Vũ Lâm Hanh lúc trước đến Lạc Nhạn Sơn mục đích chính là vì "nó", Sư Thanh Y, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh ba người cũng bởi vì nguyên nhân này mà trở thành bạn bè, nhưng thật ra, Vũ Lâm Hanh cũng không hiểu rõ về "nó". Vũ Lâm Hanh chỉ biết thứ này vô cùng trọng yếu, cũng vô cùng cổ xưa, một đường từ lão tiền bối truyền miệng xuống, càng truyền càng mơ hồ, nhưng hình như không người nào có thể chân chính chỉ ra 'nó' Rốt cục là cái gì.
Tất cả mọi người không rõ.
Nhưng tất cả mọi người đang truy đuổi.
Truy đuổi một thứ không biết, được vụn trộm lưu truyền đến này trở thành một đại bí mật, dường như đã trở thành một thứ khiến kẻ khác huyết mạch sôi trào, lại cũng khiến người ta lạc đường. Mọi người càng không biết lại càng thầm suy đoán, nhiệt tình muốn biết lại càng sâu, cuối cùng chìm sâu trong đó không cách nào khống chế.
Sư Thanh Y có đôi khi suy nghĩ như vậy, thậm chí nghĩ đến tận cùng, hoài nghi đó có thể chỉ là vị cổ nhân nào đó bịa chuyện vui đùa, hoặc là ác ý dẫn dắt mà thôi.
Nó có thể căn bản là không tồn tại, chỉ là một lời nói dối từ xa xưa lưu truyền đến nay, sau đó có đôi khi nàng cũng không muốn tin, không nghĩ tới Sư Khinh Hàn cư nhiên cùng nàng nhắc đến thứ thần bí "nó", vẻ mặt lại còn nghiêm trọng như vậy.
Vậy nó, kỳ thực là thật sự tồn tại sao.
"Tiểu di, con nhớ trước đây dì đã nói qua, thứ gì đó mà Tiêu gia có thể sẽ mạnh bạo tranh đoạt." Sư Thanh Y áp chế tâm tư đang tán loạn, nhìn vào đôi mắt Sư Khinh Hàn, nhẹ giọng nói: "Lẽ nào, nó, ở.....nhà chúng ta sao?"
"Phải." Sư Khinh Hàn thẳng thắn thừa nhận.
Đơn giản một đáp án, Sư Thanh Y quả thực hấp một ngụm lãnh khí, Lạc Thần lại nhíu mày không nói.
Nếu như "nó" thực sự đang ở nhà họ Sư, vậy tin đồn Lạc Nhạn Sơn có "nó" lại là như thế nào? Tuy rằng lúc trước ngoại trừ một bảo tháp cũng không có phát hiện cái gì đặc biệt, dường như cái gọi là "nó" Quả thật không ở nơi đó, nhưng Sư Thanh Y vẫn luôn cảm thấy có điểm không thích hợp.
Tin tức nó ở Lạc Nhạn Sơn là giả sao, hay là có nguyên nhân khác.
"Vậy người đã....thấy qua "nó" sao?" Sư Thanh Y suy nghĩ một lúc, lại thấp giọng hỏi.
Vừa nghĩ đến Sư Khinh Hàn có thể đã sớm thấy qua "nó", nàng cảm thấy bất khả tư nghị, hơn nữa nàng cũng thực sự không cách nào tưởng tượng thứ kia rốt cục là có hình dạng gì.
Sư Khinh Hàn lại cười cười, bất đắc dĩ nói: "Không có. Chúng ta không ai thấy qua nó, ngoại trừ mẹ dì."
"Bà ngoại?" Sư Thanh Y lẩm bẩm nói.
Sư Khinh Hàn gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có nàng biết. Lúc mẹ qua đời, nhà họ Sư không còn ai thấy qua "nó" nữa."
"Nó..... Ở nơi nào?" Trong đầu hàng nghìn hàng vạn nghi vấn, Sư Thanh Y chỉ có thể hỏi trước một câu màn nàng dự đoán được đáp án.
"Ở dưới chân con." Sư Khinh Hàn nói: "A Thanh."
Lưng Sư Thanh Y đột nhiên một trận rét run, cúi đầu nhìn mặt đất, đồng thời chân lùi lại vài bước. Từ trước đến nay nàng tâm tư tinh tế, dĩ nhiên biết Sư Khinh Hàn nói "ở dưới chân" Cũng không phải thực sự đang ở dưới chân nàng mà là chỉ dưới mặt đất, một thế giới khác dưới lòng đất.
Người của nhà họ Sư âm thầm cất giấu nó ở bên dưới,chính dưới lớp đất đá này, có lẽ là năm mét, mười mét, mặc kệ bao sâu, nói chung là nơi hác ám bế tắc, nơi sẽ không ai biết được bí mật này.
"Nó rốt cục là cái gì, ngay cả việc này người cũng không biết sao?" Sư Thanh Y nói.
"Dì không biết." Sư Khinh Hàn nghiêm túc, mím môi nói: "Lúc mẹ dì còn sống, dì chưa bao giờ thấy "nó", hiện tại nàng ra đi, dì chỉ biết thay nàng bảo vệ 'nó'."
Sư Thanh Y nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: "Vì "nó", cam nguyện bị Tiêu gia dằn vặt năm năm sao."
Không đáng, rất không đáng.
Nàng cũng không rõ, cũng không biết, vì một thứ bản thân chưa từng nhìn thấy, tiểu di của nàng hiển nhiên vì thứ vô danh kia kiên trì chịu dằn vặt thống khổ, chịu đừng năm ác mộng mà chỉ cần nghĩ đến một chút trong lòng cũng đã phát lạnh.
Nhưng Sư Khinh Hàn cư nhiên nhẫn đến bây giờ.
Sư Khinh Hàn miễn cưỡng nở nụ cười, ánh mắt mềm nhẹ nhìn Sư Thanh Y: "Không phải vì "nó", là vì mẹ ta. Nàng từng nói qua, vĩnh viễn cũng không thể để "nó" rơi vào tay người ngoài, tất cả những gì nhà họ Sư làm, chính là theo di nguyện của người."
Thật giống như nàng đã mẹ nàng trở thành tín ngưỡng, trở thành chấp niệm của nàng.
Sư Thanh Y đột nhiên nói không nên lời, cũng chỉ biết đứng tại chỗ bất động.
Ánh mắt Lạc Thần thâm thúy, đánh giá Sư Khinh Hàn, sau một lúc lâu nói: "Tôi từng nghe Thanh Y nói qua, lão thái nhà họ Sư được hỏa táng, tro cốt táng nhập mộ viên, thật ra đó chỉ là giải, đúng không, Sư tiểu thư?"
".... Đúng vậy." Sắc mặt Sư Khinh Hàn có chút đau buồn, nàng nói: "Mẹ dì kỳ thực là thổ táng. Ngoại trừ dì cùng Dạ Nhiên, còn có rất ít người biết việc này. Sau khi qua đời làm tang lễ chỉ vì muốn những người khác biết mẹ dì nàng đả .....xương cốt hóa tro bụi."
Trầm mặc hồi lâu, đôi môi Sư Thanh Y rốt cục khẽ run, ánh mắt như trước thẳng tắp nhìn dưới mặt đất: "Các người......cái gì cũng gạt con. Bây giờ con thực sự không biết, còn có bao nhiêu chuyện con không biết."
"Xin lỗi, A Thanh." Sư Khinh Hàn mềm nhẹ nói: "Chúng ta cũng không phải......"
"Con hiểu rõ." Sư Thanh Y ngẩng đầu, vẻ mặt trầm nặng, trong thanh âm có vài phần bất đắc dĩ thở dài: "Con biết các người có nỗi khổ của mình, không sao cả. Quan trọng là hiện tại, thứ đó dưới mặt đất, bà ngoại cũng là thổ táng, ý của mẹ là nói bà ngoại cùng nó.... ."
Sư Thanh Y rất rất uyển chuyển, Sư Khinh Hàn trả lời cũng rất hàm súc: "Phải, nàng sinh tiền nói qua, muốn vĩnh viễn cùng nó một chỗ. Dì theo di nguyện của nàng mà làm."
"Bà ngoại nàng, rốt cục táng ở vị trí nào?" Sư Thanh Y đè thấp giọng nói.
Nhà họ Sư lớn như vậy, phần mộ lão thái là bí mật, không thể tìm ra nữa điểm manh mối, Sư Thanh Y thực sự không biết nàng rốt cục được táng ở đâu.
Sư Khinh Hàn cũng không có trực tiếp trả lời.
Nàng chỉ nói: "Các người đi theo tôi."
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần liếc mắt nhìn nhau, hai người gật đầu, theo Sư Khinh Hàn rời khỏi biệt thự, đến biệt thự của Sư Khinh Hàn.
Biệt thự của Sư Khinh Hàn bố trí cũng giống như con người nàng, gọn gàng ôn nhã, thoải mái đến không chút trói buộc. Ba người đi vào phòng sách của Sư Khinh Hàn, đóng cửa lại, Sư Khinh Hàn lấy ra giấy bút, bắt đầu vẽ lên tờ giấy.
Nàng vẽ chính là địa đồ, tuy rằng đơn giản, nhưng vị trí phân bố địa điểm trên địa đồ Sư Thanh Y liếc mắt là có thể nhìn ra.
Nhưng trong suốt quá trình Sư Khinh Hàn vẫn không nói lời nào, chỉ là thỉnh thoảng ngẩng đầu, dùng ánh mắt rất bất đắc dĩ nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, địa đồ rốt cục vẽ xong, Sư Khinh Hàn tiếp tục dùng bút viết chữ lên những chỗ trống trên địa đồ.
Tự thể nhỏ mà xinh đẹp: "Tai vách mạch rừng. Tiêu gia có nội gián, nhà họ Sư cũng có, không biết là ai. Đại sảnh vừa rồi, Tiêu gia đều đã nắm rõ, mà các người không biết."
Lạc Thần nhìn địa đồ không chuyển mắt.
Sư Thanh Y cũng lập tức hiểu được, cảm giác lỗ chân lông cả người đều tràn ngập gió lạnh, rất lạnh lẽo.
Tiêu gia đã biết "nó" ở dưới lòng đất, cũng biết Sư lão thái được thổ táng, hiện tại bọn họ nhất định đang tìm vị trí phần mộ của lão thái, một cái là nó, cùng một phần mộ, tuyệt đối là phần mộ tìm dễ hơn. Y theo ý nguyện của lão thái, cho dù nó không cùng lão thái ở một chỗ cũng nhất định có liên quan, tìm được mộ của lão thái, nói không chừng còn có thể nắm được manh mối về nó.
Thảo nào Sư Khinh Hàn lúc vẻ địa đồ này lại cẩn thận như vậy.
Sư Khinh Hàn lần thứ hai dùng ánh mắt ám chỉ, đại khái là hỏi Sư Thanh Y các nàng đã nhớ kỹ phân bố trên địa đồ này chưa, Sư Thanh Y gật đầu, Lạc Thần cũng nhẹ nhàng gật đầu, Sư Khinh Hàn thấy thế liền nhào nát tờ giấy, châm lửa thiêu hủy.
Thiêu xong, Sư Khinh Hàn nói: "Phải làm như thế nào, các người cũng biết rồi."
"... Ân." Sư Thanh Y cảm thấy có một áp lực cùng khẩn trương không tên đè nặng.
"Dạ tiệc ngày mai, nghìn vạn lần phải chú ý một nữ nhân vóc dáng cao gầy đeo ngọc ban chỉ, trong những người của Tiêu gia, nàng là nguy hiểm nhất." Tuy rằng nàng không được mời, nhưng ta cảm thấy nàng nhất định sẽ nhân cơ hội này đến đây." Sư Khinh Hàn lại nhắc nhở
Ánh mắt Lạc Thần đao động, sắc mặt có chút lạnh: ".... Ngọc ban chỉ?"
"Phải." Sư Khinh Hàn nói.
Sư Thanh Y hỏi: "Hình dáng của nàng như thế nào?"
Sư Khinh Hàn lắc đầu, nhắc lại chuyện cũ, giọng nói cũng thoải mái bình tĩnh: "Trước đây lúc dì bị giam cầm, nàng có đôi khi đến gặp dì, lúc đến đều mang mặt nạ, dì không biết gương mặt của nàng như thế nào, cũng không biết tên nàng, chỉ biết Tiêu gia tiểu thư gọi nàng là lão tổ. Nhưng nàng rõ ràng rất trẻ tuổi, không biết vì sao Tiêu gia tiểu thư lại xưng hô nàng như vậy."
Nàng dừng một chút, vẻ mặt phức tạp: "Dì một mình ở nơi đó, không biết thế nào qua được, dần dần có thói quen viết nhật ký. Nàng trên cơ bản không hề nói chuyện cùng dì, nhưng sẽ thường xuyên lấy nhật ký của dì đọc."
Sư Thanh Y nhớ đến dưới tầng hầm bệnh viện tâm thần xem qua nhật ký của Sư Khinh Hàn, quả thật nhớ một việc, lúc đó nàng còn không biết người xem nhật ký của Sư Khinh Hàn là ai, hiện tại Sư Khinh Hàn nói không biết tên cùng dung mạo người đó, nàng ngược lại càng thấy hồ đồ.
Trái lại Lạc Thần nghiêng đầu, ngưng mi không nói.
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Lạc Thần, tiếp tục hỏi Sư Khinh Hàn: "Người nói nữ nhân đó rất cao, rốt cục cụ thể là cao bao nhiêu, tỷ như nói so với tiểu di người cao hơn sao, người nói kỹ một chút, ngày mai cũng sẽ tương đối dễ dàng, chí ít phạm vi có thể thu hẹp."
"So với dì cao hơn như vậy." Sư Khinh Hàn dùng tay ước lượng, lại nhìn phía Lạc Thần: "Nàng mang giày cao gót, Lạc tiểu thư tôi thấy cháu không quen mang giày cao gót, tôi nghĩ trên thực tế nàng cùng cô không chênh lệch lắm."
Sư Thanh Y gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Lạc Thần không lên tiếng, Sư Thanh Y lại hướng Sư Khinh Hàn hỏi một số chi tiết, đến lúc hơn mười một giờ mới rời khỏi biệt thự của Sư Khinh Hàn, trở về nghỉ tạm.
Buổi tối rất nhanh trôi qua.
Sư Thanh Y đối với dạ tiệc có cực đại cảm giác khẩn trương, chỉ hy vọng nó đến thật nhanh lại cũng hy vọng nó có thể đến chậm một chút, để bản thân có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút, cũng tương tự như học sinh đợi ngày thi, hy vọng ngày thi nhanh đến để thi xong, kết thúc thống khổ, nhưng lại lo lắng không qua được khảo nghiệm.
Chỉ là loại nôn nóng mâu thuẫn cùng mức độ thống khổ so với đợi ngày thi phóng đại gấp vạn lần.
Sư Thanh Y còn chưa điều chỉnh tốt tâm lý, từ trong thống khổ hòa hoãn, nàng cũng đã cầm một ly rượu nho ngồi trước quầy bar, nhìn những tinh anh trang phục lộng lẫy trước mắt.
Ánh mắt nhìn như ôn hòa lương, rất vô hại, nhưng thật ra bên trong che giấu sự sắc bén như chim ưng, tinh tế mà nhất nhất quan sát những nam nữ không ngừng tới lui này.
Lễ phục dạ hội lam sắc đính đính bảo thạch tinh xảo, tôn lên màu da trắng sáng của nàng, tóc dài trước kia bó buộc buông xuống, hơi có chút gợn sóng, cứ như vậy tùy ý phủ xuống một bên, lười biếng xõa tung, toát lên vẻ phong tình.
Vòng tay hồng ngọc được chất lỏng trong ly thủy tinh tôn lên, phiếm ra ánh sáng lộng lẫy.
Nàng năm năm không trở về, trước đây lúc còn ở nhà họ Sư, cũng phải tham gia tiệc rượu, ban đầu nàng cũng không hòa nhập được, một mình lui trong góc, không thèm nhìn đến ai.
Chỉ là nàng ngày thường quá xinh đẹp, lại thêm thân phận của nàng, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều người tiếp cận nàng, mời nàng khiêu vũ, nhưng những lúc đó nàng đều vô cùng lạnh nhạt mà từ chối.
Trôi qua nhiều năm như vậy, tính tình của nàng đã ôn nhu như nước, đối nhân xử thế ôn hòa hưu lễ, tuy rằng nàng vẫn sẽ cự tuyệt nhưng cũng không làm người khác khó xử.
Lại một nam nhân đến gần nàng, giọng nói rõ ràng vô cùng kinh hỉ: "Sư tiểu thư, đã lâu không gặp! Trong những buổi tiệc gần đây tôi chưa từng gặp qua cô, là bận rộn công việc sao, hôm nay có thể gặp ở nơi này, thực sự là vinh hạnh."
"Cảm ơn tiên sinh, xin chào." Sư Thanh Y nhận ra đây là nam nhân trước kia đã gặp qua một vài lần trong hội đấu giá, cũng thường xuyên tham gia tiệc rượu của nhà họ Sư, nhưng cũng không tính là quá quen thuộc, nhân tiện nói: "Là có chút việc, trước đây trong nhà tổ chức dạ tiệc, tôi lại trùng hợp đều đang ở bên ngoài."
Nam nhân gật đầu, nói: "Sư tiểu thư có thể nể mặt cùng tôi nhảy một bài không?"
Sư Thanh Y cười rộ lên: "Tôi dĩ nhiên rất nguyện ý, chỉ là rất xin lỗi, tôi đang đợi người, còn có chút việc."
Nam nhân lộ ra biểu tình rất tiếc hận: "Như vậy a."
"Chúc anh dự tiệc vui vẻ." Sư Thanh Y khách sáo nói.
Nam nhân gật đầu, đứng tại chỗ, hắn nhận thấy không mời khiêu vũ được, nhưng đại khái vẫn muốn cùng Sư Thanh Y nói thêm mấy câu, liền kéo một cái đề tài, Sư Thanh Y có chút đau đầu, nhưng vẫn vô cùng hòa nhã, thỉnh thoảng cùng hắn nói hai câu.
Năm phút trôi qua, nam nhân còn không biết tự giác, ánh mắt Sư Thanh Y phiêu phiêu bốn phía, trong đám người nhìn thấy gì đó, nhất thời nhãn tình sáng lên.
"Thanh Y." Nữ nhân xa nhau trong dòng người, váy dài dạ hội, hướng nàng đi đến.
"Lạc Thần." Sư Thanh Y vội vàng nhìn về phía nữ nhân, giống như gặp đại xá, lại quay đầu nói với nam nhân kia: "Bạn của tôi đến rồi, tôi phải đi, xấu hổ, cảm ơn tiên sinh."
Nam nhân kia nhìn Lạc Thần đi đến, có lẽ là chưa thấy qua nữ nhân nào thanh nhã vô song như vậy, mặt hắn liền ngẩn ra.
Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần thậm chí còn chưa nhìn qua nam nhân kia, mà chỉ nói với Sư Thanh Y: "Đi thôi."
Nàng xưa nay dáng vẻ giống như hoa sen trong nước cũng đủ làm điên đảo chúng sinh, huống hồ hôm nay còn hiếm thấy mà ăn mặc lộng lẫy như vậy, đôi mi thanh tú, đôi mắt đen kịt, khóe mắt đều là phong nhã diệt lệ nói không nên lời. Tóc dài đen nhánh thẳng mượt buông xuống, một ít xõa trên bờ vai tuyết trắng, hắc bạch phân minh, cực kỳ câu người.
Trên người mặc váy dạ hội bạch sắc mà Sư Thanh Y đặc biệt thiết kế riêng cho nàng, cực kỳ phù hợp với vóc dáng thanh mãnh, tư thái siêu trần thoát tục như bạch hạc, nhất là phần eo vô cùng tinh tế, mềm mại uyển chuyển, thảo nào hôm nay nàng mới vừa thay trang phục Sư Thanh Y liền không nhịn được ôm thắt lưng mềm mại của nàng sờ soạn mấy cái.
Quanh thân không phối trang sức rực rỡ gì, chỉ đeo đôi khuyên tai tinh xảo, nhưng dưới ánh đèn rực rỡ cả người nàng đúng là so với kim cương còn muốn chói mắt hơn.
Sư Thanh Y cùng nàng một chỗ, cũng thực sự giống như trân châu, khiến nam nhân kia nhất thời quên trả lời, trong đầu thậm chí còn toát ra cụm từ "một cặp trời sinh" quỷ dị, câu này toát ra nam nhân còn tưởng rằng bản thân uống say nên hồ đồ.
Sư Thanh Y nhân cơ hội này, kéo cánh tay Lạc Thần rời khỏi, vừa đi vừa nhẹ giọng nói: "Bên kia thế nào?"
"Tạm thời không có gì." Lạc Thần thấp giọng trả lời nàng.
"Người của Tiêu gia thế nào vẫn chưa đến." Sư Thanh Y tận lực kéo Lạc Thần qua chỗ ít người.
Tuy nói loại tiệc rượu này vô cùng tự do không có hạn chế gì nhưng bắt đầu lúc sáu giờ, hiện tại đã bảy giờ bốn mươi, Tiêu gia bên kia một người cũng chưa đến, vẫn khiến Sư Thanh Y cảm thấy lo lắng.
"Chớ vội, chờ một chút." Lạc Thần bình tĩnh nói.
Nghỉ ngơi đi qua sô pha, dọc theo đường đi khiến người khác liên tiếp chú ý, cuối cùng đi đến một khu sô pha để nghỉ ngơi.
Ngồi trên sô pha, Sư Thanh Y rót cho bản thân một ly nước, Lạc Thần bên cạnh nàng ngồi xuống, qua một lúc, Vũ Lâm Hanh một thân váy đỏ chói mắt, mặt hoa da phấn đi đến, dáng vẻ xinh đẹp gợi cảm vô cùng, phía sau còn dẫn theo Thiên Thiên đang cười khanh khách.
"Sư Sư, rót cho tớ một ly rượu." Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn có chút buồn bực nói: "Các người còn nói, cùng nuôi rắn này nhảy một hồi, khiến tớ mệt muốn chết."
Thiên Thiên cười nói: "Xin lỗi nha, Vũ tiểu thư."
Vũ Lâm Hanh nhấp một ngụm rượu, hừ nói: "Các người biết không, nàng căn bản không học được, lãng phí thời gian của tớ, nếu sớm biết tớ đã cùng các người quan sát tình hình."
Vũ Lâm Hanh mặc lễ phục lộ lưng, trên lưng cơ bản không có vải vóc, lúc khiêu vũ tay Thiên Thiên cần phải đặt trên lưng nàng, như vậy cũng thật quá cợt nhã đi.
Vũ tư lệnh cảm thấy so với nàng Thiên Thiên còn cợt nhã hơn, đây đúng là đối thủ của nàng.
Nhất định phải chấm dứt.
Thiên Thiên giả vờ e thẹn nói: "Tôi không học qua, cho nên còn phải nhờ vào Vũ tiểu thư chỉ điểm nhiều hơn."
"Dẹp sang một bên cho tôi." Vũ Lâm Hanh nhấp rượu, xua tay.
Sư Thanh Y cũng nghe đến cười rộ lên, nhớ đến đêm qua Lạc Thần cũng không biết khiêu vũ, lúc dạy nàng học nhảy, động tác gượng ép đến ngốc nghếch đáng yêu, lại nhìn dáng vẻ nữ thần băng ngọc của nàng hiện tại, Sư Thanh Y càng thêm vui vẻ.
"Thiên Thiên, kỳ thực......." Sư Thanh Y cố ý nói đến đây lại không nói nữa, sau đó mắt đảo qua, quả nhiên phát hiện Lạc Thần đang rầu rĩ mà trừng nàng.
Sư Thanh Y cúi đầu cười, Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh hỏi nàng câu sau muốn nói cái gì, Sư Thanh Y liền nhân tiện nói: "Kỳ thực tôi cũng không biết nhảy, không có việc gì, chúng ta đều phải hướng Vũ tiểu thư thỉnh giáo, để nàng lúc rảnh rỗi mở lòng từ bi dạy chúng ta."
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh khẽ động: "Muốn cùng tớ khiêu vũ, đều phải xếp hàng nha."
Bốn người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, ánh mắt trái lại không quên quan sát mọi người, qua một lúc, điện thoại di động trong túi xách của Vũ Lâm Hanh rung động, Vũ Lâm Hanh nhìn số hiển thị, là Phong Sanh gọi đến.
"Tiểu thư, cô vào trong rồi sao?" Giọng nói của Phong Sanh rất lo lắng: "Tôi thế nào tìm không được cô."
"Cái gì là tìm không được tôi?" Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Tôi đang ở tiệc rượu nhà họ Sư, cho cậu ở nhà chiếu cố Âm Ca, cậu không cần phải đến, làm sao vậy?"
"Tôi đã ở nhà họ Sư." Phong Sanh trong thanh âm có một tia khác thường, vội vã nói: "Không phải trước đó cô gọi tôi cùng Âm Ca cũng đến sao, cô cùng bọn tôi ra cửa, đến nhà họ Sư cô nói cô có chút việc, bảo bọn tôi ở chỗ này chờ vài phút, đến bây giờ còn không trở lại, tôi nghĩ cô...."
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh lạnh xuống.
Ba người khác nhìn thấy thần sắc của nàng, sắc mặt cũng mơ hồ thay đổi.
"Ngu ngốc." Giọng nói của Vũ Lâm Hanh phát ra run rẩy, nàng thấp giọng mắng: "Chết tiệt, đó không phải tôi."