[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại]

Cái tay kia không có nửa điểm độ ấm, mặc dù cách một tầng vải vóc Sư Thanh Y vẫn có thể rõ ràng cảm giác được sự băng lãnh cứng rắn như sắt.

Tiếp xúc cùng thứ băng lãnh kia bất quá chỉ trong một cái chớp mắt nhưng trong lòng Sư Thanh Y mạnh chấn động, tóc gáy đứng thẳng.

Cũng gần như ngay trong cái chớp mắt đó, nàng lập tức vọt về phía trước một khoảng cách, xoay người đứng bất động.

Sau đó nàng mới nhìn rõ dáng vẻ của cái tay kia.

Đầu tiên nhìn thấy không phải một bàn tay đầy đủ năm ngón, nàng còn tưởng rằng đó chỉ là một cành cây khô biến thành màu đen.

Lúc này nam nhân bị bàn tay sờ mông còn hét to, sắc mặt trắng bệch, hai đùi tiếp tục run rẩy như cái sàng.

Nam nhân kia gọi là Lưu Tử Thành, trong đội ngũ có một người là Vương Thuận quan hệ rất thân thiết với hắn, xem như là bạn thân nhất, lúc đó đã bất chấp tất cả trực tiếp một súng bắn vào cánh tay đang bắt lấy túi quần của Lưu Tử Thành, vì vậy một phần dịch thể đen đặc lập tức bắn ra tứ tán.

Bởi vì mặt đất cũng là hắc sắc, dịch đen rơi trên mặt đất gần như nhận không ra.

Lưu Tử Thành lại cho rằng mông của mình đã bị bắn trúng, nhất thời kêu to như lợn bị giết: "Thuận Tử, cái mông của tôi!"

"Đừng kêu, đừng kêu! Cậu kêu cái gì!" Vương Thuận mắng hắn.

Cái tay kia hoàn toàn giống như vật chết, sau khi bị súng bắn trúng ngoại trừ bị xung lực của viên đạn tác động run lên hai cái thì không có phải ứng gì nữa. Vương Thuận vốn to gan, nhìn thấy vật này đúng là chết vội vàng tiến lên chuẩn bị giúp bạn hắn kéo cái tay kia ra.

"Đừng làm bừa." Lạc Thần lạnh giọng ngăn cản.

Vương Thuận vốn dĩ đã chạm đến bàn tay kia, bị Lạc Thần một tiếng cảnh cáo lập tức rụt trở về.

Lạc Thần đi qua, Cự Khuyết vun từ dưới lên, tay khô không chịu nổi một kiếm, cũng bị vứt lên trên, tách khỏi túi quần của Lưu Tử Thành.

Chỉ là móng tay sắc bén, lúc tách ra đồng thời xé rách quần của Lưu Tử Thành.

Lưu Tử Thành thành một màn này làm khuôn mặt đỏ bừng, lập tức che mông lui vào một góc.

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn thấy bên kia sự tình đã giải quyết, trong lòng cũng buông xuống, lại đi vòng vèo đến vị trí gần chỗ vừa rồi nàng đã đứng, chăm chú nhìn cánh tay đã sờ nàng, cẩn thận quan sát.

Cánh tay kia là từ trong đống da thú vươn ra.

Giữa đống da thú có vật chất màu đen không rõ là gì, bởi vì da thú cũng màu đen, hai thứ kết hợp đúng là có vài phần giống như bánh chocolate có nhân.

Từ trong bánh chocolate có nhân không hiểu sao lại vươn ra một bàn tay, đây không phải là chuyện tốt lành gì.

Sư Thanh Y chú ý quan sát những đường nét cơ bản của bàn tay vươn ra, tiếp tục nhìn kỹ có thể loáng thoáng nhìn thấy khuỷu tay bị vật chất hắc sắc che đi, từ đó trở xuống không nhìn thấy nữa. Sư Thanh Y không có khả năng trở lại kiểm tra bất quá nàng cũng đại khái có thể đoán được trong đống da thú chôn một thi thể.

Chúng cụ thể phân bố trong đống da thú, lại bị tầng tầng lớp lớp da thú dày phong kín, một tầng lại một tầng, hơn nữa số lượng đống da ở đây rất nhiều, thi thể vùi lấp trong đó có thể tưởng tượng được có bao nhiêu đáng sợ.

Nhưng có một vấn đề nàng không rõ.

"Lạc Thần, những thi thể này nhìn thế nào cũng giống như vật chết, vậy bàn tay rốt cục làm thế nào vươn ra được?"

Cảm giác được Lạc Thần đã lẳng lặng đi đến phía sau nàng, Sư Thanh Y vội vàng hỏi Lạc Thần một câu.

Lạc Thần không trả lời, mà chỉ liếc mắt nhìn Sư Thanh Y thì tựa hồ cũng đã hiểu nàng đang suy nghĩ những gì.

Sư Thanh Y đưa ra một khả năng: "Lẽ nào là hiện tượng thi động?"

Thi động cùng thi biến bất đồng, thi biến là người chết bởi vì nguyên nhân nào đó ngồi dậy, một lần nữa tự do hoạt động, là biểu hiện đại hung, còn thi động chỉ là thi thể trong quá trình bảo tồn thỉnh thoảng có một vài bộ phận đột nhiên cử động.

Các loại cử động này không có quy luật, chủ yếu thể hiện ở tứ chi, tay đột nhiên cử động một chút, hoặc co chân, kỳ thực cũng không nguy hiểm.

Việc này liên quan đến hệ cơ, thường xảy ra ở những thi thể mới tiếp nhận trong nhà tang lễ. Thi thể ở nơi này nói ít cũng có đến mấy trăm, gần như khô thành cành cây, vì vậy Sư Thanh Y mới vừa nói xong nàng liền hối hận, cảm thấy cách nói thi động cũng không xác đáng.

Lạc Thần nhìn nhìn xung quanh một lượt, hỏi Sư Thanh Y: "Em bị nó chạm qua sao?"

Đại khái là bởi vì ngoại trừ Lưu Tử Thành bị cái tay bên kia sờ, bên này cũng chỉ có Sư Thanh Y gần cánh tay thứ hai vươn ra nhất, Lạc Thần liền đạm nhạt hỏi một câu.

Sư Thanh Y do dự chốc lát, gật đầu.

Lạc Thần lúc này mới nâng tầm mắt chăm chú nhìn nàng, khẽ nhíu mày: "Chạm chỗ nào?"

Sư Thanh Y: "........."

Lạc Thần tiếp tục nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh quá sức tinh thuần như mặc ngọc.

"Quần..... quần." Sư Thanh Y nói.

Ánh mắt Lạc Thần rơi xuống quần Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y vội vã tiếp tục giải thích: "Cũng chỉ chạm phải một chút, lúc đó em rất nhanh chóng lui lại."

"Chưa từng trực tiếp chạm vào da thịt thì tốt rồi." Lạc Thần nhìn như thả lỏng mà hoàn toàn: "Những đống da thú này đều rất lớn, cũng không phải là tùy tiện chất chồng mà được xếp đặt rất trật tự. Căn cứ kích thước cùng độ dày, chúng nhất định không phải chỉ là da thú bình thường, mà đó chỉ có thể là da của một loài quái vật hình thể đặc biệt cường tráng nào đó."

Sư Thanh Y cũng nghĩ đến: "Giống như bọn quái vật bị hắc giáp tướng sĩ vây săn trên bích họa, phải không?"

"Phải."

"Kỳ thực em còn có một nghi vấn." Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

"Chính là có chút nghi vấn về thời gian, Lạc Thần chị hẳn là cũng chú ý đến. Mộ táng khổng lồ dưới nhà mình, có người đảo đấu thời Minh xuất hiện, cho nên mộ này trễ nhất cũng phải được xây dựng trước đời Minh. Mà dựa theo cách nói của chị ở đây vốn là Âm Dương Khuyết, được Sư Lãng khai phá, vậy chị nói tỷ lệ mộ này do Sư Lãng xây dựng là bao nhiêu?"

Lạc Thần nói: "Sư Lãng là phong thuỷ gia tộc, tuy rằng ngầm làm nghề đảo đấu nhưng tính cách lại vô cùng lương thiện. Vốn dĩ lợi dụng phong thuỷ Âm Dương Khuyết chỉ vì muốn điều hòa khí số của nhà họ Sư, bố cục cũng vô cùng các lợi. Mà Âm Dương Khuyết hôm này lại ẩn chứa xu thế hung hiểm, nếu có nơi nào đó xuất hiện dị biến toàn bộ phong thuỷ sẽ gặp lập tức chuyển hung, là đại hung chi hung."

"Nói cách khác, dựa theo nhân phẩm tính cách của Sư Lãng, khả năng mộ táng này là do hắn xây dựng vô cùng thấp, ngày trước hắn chỉ là ở Âm Dương Khuyết bố trí cơ bản, mục đích cũng là vì nuôi phong thuỷ. Như vậy nơi này rất có thể chính là thế lực cổ đại chiếm Âm Dương Khuyết sau khi Sư Lãng xuống dốc đã xây dựng?"

"Ân."

"Vấn đề chính là chỗ này. Nếu như nói nơi này là bắt nguồn từ thế lực cổ đó, bất kể bọn họ lúc nào chiếm được, cũng chỉ có thể tiến hành xây dựng mộ táng trong khoảng thời gian từ sau thời Đường của Sư Lãng đến Minh triều. Nhưng ngươi xem bố cục những nơi chúng ta đi qua, quái vật ở đây, còn có bích hoạ biểu hiện phương thức săn bắn, cùng với trang phục của hắc giáp tương sĩ, bọn họ đều........"

"Đều từ vô cùng xa xưa, không hề giống thời Đường Minh, đúng không?"

"..... Phải." Ánh mắt Sư Thanh Y dao động một chút, gật đầu.

Lạc Thần nói: "Quả thật là như vậy. Giả như hắc giáp tương sĩ là quân chính quy, nhưng một đội quân chính quy lại quen thuộc săn bắn như vậy thì rất hiếm thấy. Phải biết muốn nhất thống thiên hạ quân đội phải chuyên tâm thao luyện võ nghệ, thỉnh thoảng theo hoàng đế săn bắn cũng chỉ là thú vui thi thoảng. Các triều đại càng về trước năng suất lao động càng thấp, đối với săn bắn càng lệ thuộc, ở thường Thương Chu, một bộ phận quân đội vẫn thường xuyên được phái ra ngoài săn bắn, xưng là "Liệp Sư". Mãi đến Xuân Thu Chiến Quốc, nhà Tần khỏi phát chiến loạn, cái gọi là "Liệp Sư " mới bắt đầu biến mất."

Sắc mặt Sư Thanh Y bắt đầu có biến hóa.

Nói nói: "Lẽ nào nói thế lực tu kiến còn phải ngược dòng đến trước thời Xuân Thu Chiến Quốc, là ở Thương Chu, thậm chí là sớm hơn nữa vào thời Ngũ Đế."

Lạc Thần nói: "Cũng có thể là thời kỳ Tam Hoàng, khi đó thiên địa hoang dã, nhân thần cùng tồn tại, bay lượn trên bầu trời, bôn tẩu dưới mặt đất, bơi lội trong dòng nước, đều là quái vật. Mọi người dùng việc săn bắn chúng để sinh sống, uống máu ăn thịt, dùng xương da của chúng xây nhà cửa, là cánh buồm, hoặc các loại công cụ khác."

Sư Thanh Y cười xua tay: "Đây..... đây cũng quá xa đi. Trên đời thế nào lại có khả năng tồn tại thần linh chứ."

"Thật không?" Lạc Thần yên lặng nhìn nàng, khóe môi cười như không cười.

Sư Thanh Y nhìn thấy biểu tình của Lạc Thần phát hiện nàng dường như không phải đang cười, đành phải ngượng ngùng nói: "Được rồi..... Cho dù có, nhưng cũng đã xa xưa như vậy, thế nào có khả năng chạy đến thời Đường Minh xây dựng mộ lớn ở nơi này?"

"Nếu như bọn họ còn sống đến thời Đường Minh, vậy thì cũng không phải là không có khả năng."

Sư Thanh Y: "........"

"Không tin trên đời có người trường sinh?" Lạc Thần nói.

"Em chỉ tin tưởng những gì em tận mắt nhìn thấy, em thấy trên đời này có bánh chưng, em dĩ nhiên tin tưởng có bánh chưng tồn tại, nếu như em thấy quỷ, như vậy cũng sẽ tin tưởng có quỷ tồn tại." Sư Thanh Y bất đắc dĩ nói: "Em chưa thấy qua người trường sinh bất lão, cho nên hiện tại em bảo lưu ý kiến."

Lúc nàng nói lời này dáng vẻ nghiêm túc, Lạc Thần mắt cũng không chớp mà nhìn nàng, lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lúc này, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đã đi đến, Vũ Lâm Hanh nói: "Có phát hiện gì mới sao?"

Sư Thanh Y đem những gì vừa nói thuật lại một lần nữa, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên sắc mặt khác nhau.

Thiên Thiên cũng không phát biểu ý kiến gì, mà chỉ khó có được nghiêm túc nói: "Vừa rồi tôi đã cẩn thận kiểm tra da thú, bên trong có rất nhiều thi thể, nhất là thứ vật chất hắc sắc ở trung tâm, kỳ thực là một loại cơ chất dinh dưỡng, gần như dung hợp cùng thi thể. Tôi cho rằng là có người đang lợi dụng chúng để nuôi cổ, vừa rồi tôi dùng Ngân thử qua, ngân cũng không muốn đến gần."

Thiên Thiên am hiểu khống chế trùng rắn, đối với cổ thuật cùng Miêu y đều có hiểu biết cao thâm, mà Kim cùng Ngân bình thường không thích cổ, nếu nàng nói như vậy thì hơn một nữa khả năng là đúng.

"Là loại cổ gì?" Sư Thanh Y nghĩ đến bàn tay vừa rồi chạm vào mông mình, trong lòng đột nhiên phát lạnh.

"Có thể xâm nhiễm thông qua quần áo hay không?" Lạc Thần ngưng thần, hỏi.

Thiên Thiên lắc đầu: "Những thứ này tôi không hiểu rõ lắm, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy cổ căn, không cách nào phán định. Bảo mọi người không nên ở lại chỗ này, mau rời khỏi đây để tránh sinh biến."

Vũ Lâm Hanh vỗ tay, ý bảo đội ngũ tập hợp, Sư Thanh Y thấy Chúc Cẩm Vân đứng có chút xa, vội vàng hô lên: "Cẩm Vân!"

Chúc Cẩm Vân nghe Sư Thanh Y gọi nàng, nhanh chóng tiến đến.

Sư Thanh Y nhẹ giọng căn dặn nàng: "Ở đây có thể chửa rất nhiều cổ, chị theo sát tôi, nghìn vạn lần không nên đi quá xa."

"Được." Chúc Cẩm Vân gật đầu, lại liếc mắt nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần đã xoay lưng đi, theo đội ngũ tiến về phía trước, Sư Thanh Y cũng dẫn theo Chúc Cẩm Vân gia nhập vào đội ngũ tiếp tục đi tới.

Nơi này dị thường trống trải, dùng rất nhiều thạch trụ hắc sắc chống đỡ, trên trụ điêu khắc cự xà hắc sắc, một đường đi qua, trong lòng Sư Thanh Y càng ngày càng lạnh, đến khi nàng nhìn đến một chỗ trên vách đá, cảm giác hàn lãnh quả thực đến cực hạn.

Đó là một vách đá có rất nhiều cửa động, giống như một tổ ong vò vẽ khổng lồ, lỗ hổng chi chít, nhỏ có lớn có, lớn thì có thể dung nạp được một người.

Trong tường cư nhiên có thông đạo.

Xa xa một mảnh đen kịt, mơ mơ hồ hồ có thể thấy rất nhiều thông đạo thông đến nơi đây, mà ánh mắt của Sư Thanh Y ngay dưới một thông đạo nhìn thấy vết máu.

Có người bị thương, đã đi vào thông đạo trong vách đá.

Đó là ai?

Sư Thanh Y nhíu mày, quan sát vách đá, thông đạo bán kính khoảng một mét, không rộng lắm nhưng cũng không đến mức quá chật hẹp. Trong thông đạo một đống gì đó giống như bùn đất, dấu giày dẫm lên in hằn xuống dưới, cho nên mặt trên xuất hiện rất nhiều dấu chân mất trật tự.

Hiện nay ngoại trừ đội ngũ của bọn họ, còn có một phân đội khác của Vũ Lâm Hanh, sau đó là Chúc Hòa Bình đã đi nhầm đường, Sư Dạ Nhiên không có khả năng nhanh như vậy, còn lại cũng chỉ có đội ngũ của Sư Khinh Hàn.

Sư Thanh Y ngừng thở, trong những dấu giày cẩn thận tìm kiếm, những dấu giày này số đo đều rất lớn, là thuộc về nam tử, ở trong đó hỗn loạn một vài dấu giày cỡ nhỏ của nữ nhân, từ cách phân bố xem xét, nữ nhân này rõ ràng chạy trốn vô cùng hoảng loạn, như vậy cũng có thể tượng tượng được tình huống lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm.

"....Là tiểu di." Sư Thanh Y chỉ có thể nghĩ như vậy, môi thoáng trở nên trắng: "Nàng vào trong."

"Chúng ta cũng phải vào sao?" Diệp Trăn nhìn vách đá gồ ghề, có chút do dự.

Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Diệp Trăn, có phải anh sợ vào đó hay không? Như vậy đi, nếu có người nào không muốn vào, anh cùng bọn họ đợi ở đây, tôi xem thông đạo bên kia bốn phương thông suốt, những đội ngũ khác hẳn là cũng sẽ đuổi đến đây, các người có thể cùng bọn chúng hội hợp. Nếu như gặp phải biến cố, cũng có thể lập tức tìm đường trốn thoát."

Diệp Trăn lộ vẻ đau khổ: "Vậy tôi theo các người."

Hắn cảm thấy theo những nữ nhân thân thủ siêu phàm này trái lại rất có cảm giác an toàn, nhất là Lạc Thần tiểu thư, quả thực là gặt thần giết thần, gặp phật giết phật a.

Mọi người bàn bạc lại, quyết định đi vào thông đạo trong vách đá, Lạc Thần đi trước dò đường, những người khác lần lượt theo sau.

Bên trong thông đạo đất bùn lầy lội, bởi vì chật hẹp nên cũng không thể đi nhanh.

Mùi máu tanh bên trong vẫn chưa tán đi, Sư Thanh Y ngũ quan tinh nhạy đối với mùi máu tươi rất mẫn cảm, nên theo mùi máu tiến sâu vào trong.

Trong lúc đi, có một nam nhân đột nhiên ở phía sau run rẩy nói: "Có tiếng động!"

Mọi người lập tức yên lặng.

— sàn sạt.

— sàn sạt.

Loại âm thanh trường bò trong địa đạo trước đó không ngờ lại bắt đầu xuất hiện.

"Ngô a......." Tiếng rên rỉ thống khổ. Tiếng ngâm lại đang lúc này tuôn ra, nam nhân kia rên rỉ xong, lập tức ngã xuống tắt thở.

"Con mẹ nó, Lưu Tử Thành, anh điên rồi!"

"A!"

Lại có một nam nhân ngã xuống, đội ngũ vùi trong vách đá nhất thời dị thường rối loạn, Sư Thanh Y nhìn lại chỉ thấy Lưu Tử Thành đang cúi thấp đầu, trong tay cầm một con dao găm đầy máu, liên tiếp đâm vào một huynh đệ đã chết.

"Chạy vào bên trong!" Sư Thanh Y hô lớn: "Đừng loạn! Đừng loạn!"

"Lưu Tử Thành, cậu không muốn sống nữa!" Vũ Lâm Hanh tức giận đỏ mắt.

Đội ngũ lập tức chạy sâu vào bên trong, có một số người rút súng ra bắn vào Lưu Tử Thành, hắn bị bắn đến cả người giống như cái rổ, nhưng vẫn lao nhanh về phía trước, bắt được một người, lập tức dùng dao đâm xuống.

Giết chết người kia, Lưu Tử Thành ngẩng đầu lên.

Sư Thanh Y tiến lên, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy đôi mắt nam nhân này nổi lên màu vàng, thậm chí toàn bộ tròng mắt đều hòa tan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui