Lạnh quá
Hai vai Sư Thanh Y run rẩy, nàng tỉnh lại.
Bốn phía đen kịt, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy nhẹ nhàng, một chút lại một chút, giống như an hồn khúc.
Bởi vì quá mức yên tĩnh, thời khắc mở mắt ra, Sư Thanh Y thậm chí sản sinh ảo giác, hốt hoảng cho rằng bản thân đã chết.
Chờ lúc nỗ lực cử động thân người mới phát hiện cổ mình hoàn toàn cứng nhắc, mà toàn thân từ da thịt đến xương cốt đều đau nhức bị như bị đá lớn nghiền qua, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần.
Nàng còn sống.
Nhưng bất quá chỉ là sống trong tình trạng còn chút hơi tàn, vô cùng thống khổ.
Bàn tay phải vẫn nắm chặt túi hương bạch sắc của Lạc Thần, luyến tiếc buông ra, giống như lúc này nàng đang nắm lấy tay Lạc Thần, ngửi được cổ lãnh hương thanh nhã của nàng.
Giống như trong giấc mộng vậy.
Sư Thanh Y ngồi dựa vào vách đá, thở hổn hển hòa hoãn chốc lát, cuối cùng cẩn thận cất túi hương trở lại túi áo khoác, lại miễn cưỡng dùng tay phải lục lọi một phen lấy ra đèn pin.
Ánh sáng lạnh phát ra, trước tiên nàng xem đồng hồ.
Đồng hồ ở cổ tay trái, vết thương trên cổ tay trái lộ ra cơ thịt, hắc sắc đã dần chuyển thành tử sắc (màu tím) do độc tính đang dần được thanh lọc, bất quá vẫn chưa được bình thường như trước. Nếu tay không cách nào cử động, vậy chỉ có thể nghiêng đi thân thể, cực lực áp thấp đầu xuống nương theo ánh sáng để xem đồng hồ.
Nàng một lần đã cho rằng bản thân ngủ thật lâu, ít nhất cũng vài giờ, thậm chí từng ảo tưởng qua lúc nàng tỉnh lại Lạc Thần đã tìm được nàng, nàng có thể nằm trong lòng Lạc Thần hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng thực tế chứng minh, đây đều là hy vọng xa vời.
Nàng mới ngủ hơn mười phút mà thôi.
Sư Thanh Y cười khổ một chút, tay chống trên vách đá, run rẩy đứng lên.
Cả người ướt sũng, lạnh thấu xương, vết thương chảy ra máu loãng thậm chí kết dính với quần áo, vừa cử động liền đau.
Nàng không có biện pháp, cũng không có khí lực để xử lý vết thương, nỗ lực bám vào vách đá, dùng đèn pin soi hướng thủy vực. Đàn rắn không biết đi nơi nào, xa xa hoàn toàn là một mảnh hỗn độn vắng lặng.
Thủy đàm (đầm nước/hồ nước) này phạm vi thực sự quá lớn, tiếng thác nước đã không nghe thấy nữa, không biết bờ đầm lúc này nàng đứng nằm ở phương vị nào.
Lúc đó trong nước đều là rắn, Vũ Lâm Hanh các nàng thoát ra nếu như muốn tìm nàng, cũng sẽ không ngốc đến nhảy vào trong nước. Mà tình trạng của bản thân nàng hiện tại cũng không thể xuống hước lần nữa, thể lực chống đỡ không nổi sẽ rất dễ chết chìm trong nước, huống hồ thuỷ vực diện tích quá lớn, rất dễ mất phương hướng, lựa chọn duy nhất hiện nay chính là đi đường bộ.
Sư Thanh Y xoay người, dùng đèn pin một lần nữa chiếu đến chỗ xa trên bờ đá.
Nàng cắn răng, bắt đầu lảo đảo bước đi.
Cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nàng cũng phải hảo hảo quý trọng giữ lại, chỉ vì đến lúc đó có thể gặp lại Lạc Thần.
Hai bên đều là vách đá hắc sắc, kẹp lấy nàng giống như bánh bích quy có nhân, trên mặt đất tất cả đều là nước, một phần là thủy đàm bên kia chảy đến, còn lại một phần chỉ sợ là từ trong vách đá rỗng chảy ra. Lúc này đây nàng đặc biệt chú ý những khe nứt trên vách đá, lo sợ lúc nào đó lại tuôn ra mấy con rắn ba đầu.
Đi về phía trước khoảng mười phút, nước tựa hồ lại sâu thêm một chút, gần như qua khỏi giày của nàng. Rẽ qua vài khúc quanh, thông đạo càng chật hẹp, hai bên vách đá áp sát giống như đi trong một sơn động vô cùng chật hẹp.
— Rắc.
Một âm thanh xen lẫn trong tiếng giày giẫm xuống nước, nhẹ nhàng vang lên.
Sư Thanh Y trở nên cảnh giác.
— Rắc.
— Rắc rắc.
Có chút giống như âm thanh bẻ khớp ngón tay, lại có chút giống như động vật gì đó đang nhắm nuốt xương cốt cứng rắn.
Đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì, bước chân của Sư Thanh Y dừng lại, tay phải chống đỡ trên vách đá, lại thở dốc một lúc, trong lòng phập phồng, trở nên thận trọng hơn.
Phải đi về phía trước sao?
Nơi đó sẽ có thứ gì đang chờ nàng?
Nàng cân nhắc hai phút, mới tiếp tục thăm dò tiến về phía trước một đoạn, lúc này mới phát hiện phía trước đã hết đường, bên trái xuất hiện một thông đạo chật hẹp, dòng nước dưới chân chảy vào nơi đó.
Âm thanh rắc rắc hẳn là từ trong thông đạo chật hẹp kia truyền đến.
Mà lúc này chỉ có thông đạo chật hẹp kia có thể đi, nàng không có lựa chọn nào khác.
Đã bị buộc đến bước này, trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên lại trở nên bình tĩnh, có lẽ nói là đã bị dày vò đến chết lặng sẽ đúng hơn. Nàng nghĩ cho dù bên trong có thứ gì đi nữa thì nàng cũng phải vào, nếu như chính diện giáp mặt, trực tiếp động thủ là tốt rồi, nàng ngay cả đàn rắn kịch độc còn không sợ, trên đời này lại còn có cái gì khiến nàng sợ hãi.
Nàng nhìn một chút cửa động đen ngòm, cuối cùng một mình tiến vào.
Loại âm thanh rắc rắc vẫn đang tiếp tục, có một chút, không một chút mà lặp lại.
Tiếng nước sạt sạt, mực nước đã qua giày của nàng, thấm vào bên trong nặng trịch, trên người nàng lại mang trọng thương, mỗi một bước đi đều vô cùng cực lực.
Đỉnh động càng lúc càng thấp, Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong khe nứt rơi ra một cánh tay xương.
Ngoại trừ hai bên vách đá có khe nứt, đỉnh động cũng có, tay người nọ ló ra từ trong khe đá, khẽ lắc lư.
Đây là xương còn mới, bị gặm thực sự sạch sẽ, chỉ còn thừa lại một chút thịt đỏ sẫm trên đó, phía trên cánh tay rũ xuống vật liệu may mặc hắc sắc, là trang phục leo núi.
Không biết đó có phải là một trong những người thuộc đội ngũ của Sư Khinh Hàn không, ánh sáng bị thứ gì đó bắt được lại bị kéo vào nơi này. Nơi này vách đá đều rỗng, thậm chí trên đỉnh động cũng rỗng, ngoại trừ là nơi sống của lũ rắn, có thể còn bị một thứ gì đó dùng làm nơi chứa thức ăn,
—Rắc rắc rắc.
Lúc này, cách đó không xa loại âm thanh này lại vang lên, hơn nữa lớn cùng rõ ràng chưa từng có.
May mà dao quân dụng vẫn còn bên người, Sư Thanh Y tắt đèn pin, nắm dao quân dụng trong tay, cẩn thận hướng phía trước tiến đến.
Nàng đi rất nhẹ, rất sợ bọt nước bắn tung lên.
Rốt cục, nàng nhìn thấy bóng đen phát ra âm thanh.
Bóng đen đang ngồi tựa vào vách đá, trong lòng ôm một thứ gì đó mà gặm nhắm.
Cánh tay của nó rất dài giống người đang ôm thứ gì đó vào trong ngực, đầu nghiêng xuống, trong miệng phát sinh tiếng thở hồng hộc, cắn một cái, một tiếng rắc vang lên, có thể tưởng tượng thứ đó cứng rắn thế nào.
Mà Sư Thanh Y thấy bóng đen này, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cảm thấy hành động tắt đèn pin trước đó thật không sáng suốt.
Tắt đi đèn pin là vì tránh cho đối phương nhìn thấy mình, bản thân nàng có khả năng nhìn ban đêm, không đèn pin cũng không phải vấn đề gì lớn, nếu như bị đối phương nhìn thấy mới là vấn đề, nhưng chờ nàng nhìn thấy hai lỗ tai dựng thẳng trên của bóng đen kia, thân hình to lớn như người vượn, nàng liền biết cho dù tắt đi đèn pin cũng vô dụng.
Bóng đen kia kỳ thực đã sớm biết sự tồn tại của nàng.
Bởi vì trên người nàng có máu, mà thứ đầu sói thân vượn khứu giác lại mạnh đến đáng sợ.
Quả nhiên, bóng đen kia đột nhiên ném thứ trong lòng đi, nhảy dựng lên trực tiếp hướng Sư Thanh Y lao đến.
Thứ tròn vo gì đó rơi xuống, ở trong nước lăn một đoạn ngắn.
Mà trong nháy mắt lúc bóng đen nhảy dựng lên, Sư Thanh Y phản ứng cũng phá lệ cấp tốc, nàng lần nữa mở đèn, ném xuống nước để chiếu sáng, đồng thời nắm chặt dao quân dụng xông đến.
Bạch quang lạnh lẽo, thứ bị "vượn sói" ném đi thì ra là một cái đầu người, Sư Thanh Y áp chế cảm giác ghê tởm, dưới chân bộ pháp thần tốc, thoáng cái đã đến bên cạnh "vượn sói"
Nàng không còn thời gian nữa, cũng không còn thể lực dư thừa, chỉ có thể tiên phát chế nhân tốc chiến tốc thắng.
Vượn Sói kia vun cánh tay dài, năm đạo lợi trảo sắc như dao xé không hướng nàng chém đến, dựa theo mức độ sắc bén cùng khí lực, chỉ cần bị móng vuốt trảo được, da thịt khó tránh bị cắt xuống vài tấc.
Sư Thanh Y nghiêng người tránh thoát.
Bất quá nàng hiện tại thật sự quá mệt mỏi, vết thương đau nhứt, bộ phát bởi vì nhất thời vô lực mà tạo ra sơ hở.
Thứ đó vô cùng giảo hoạt, tinh khôn như con người, thậm chí có thể hơn thế, nhìn chuẩn khoảng cách, lập tức nhấc cái chân to lớn gạt sang hướng Sư Thanh Y. Bàn chân của nó cũng giống như bàn tay, cuối cùng đều là lưỡi dao sắc bén, nhận thấy chân Sư Thanh Y cũng sắp bị nó chém đứt.
Sư Thanh Y đỏ mắt, cắn răng lần nữa lui lại, đồng thời vắt dao quân dụng vào đai an toàn trên ba lô, nàng dùng tốc độ cực nhanh, ba lô lập tức bị tháo xuống, nặng trịch, nàng cầm ba lô trong tay, ra sức ném đi , ba lô liền hung hăng đập vào mặt thứ đó.
Thứ đó bị ném trúng, kêu rên một tiếng, thân thể dĩ nhiên cũng theo đó đình trệ.
Sư Thanh Y một giây trước ném đi ba lô, một giây sau đã cầm dao quân dụng đâm thẳng vào bụng thứ đó.
Thứ đó cơ thể cứng rắn như thiết, nếu không phải Sư Thanh Y khí lực đáng sợ, e rằng dao quân dụng có gãy cũng không nhất định đâm vào được.
Thứ đó ăn đau, trở nên cuồng bạo, Sư Thanh Y lúc này so với nó còn hung bạo hơn, tay cầm dao mạnh mẽ xoay tròn, nhìn thấy lợi trảo của nó đến gần, nàng lập tức rút dao ra, nhất thời máu tươi bắn khắp nơi.
Tránh thoát được lợi trảo của thứ đó, không nghĩ tới móng vuốt trên bàn chân nó câu đến, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy đầu gối đau đớn, nửa đoạn ống quần đều bị kéo rách, da thịt bong tróc.
Tay trái không thể động, chân trái lại thương đến gân cốt, khiến Sư Thanh Y căn bản không cách nào điều chỉnh thăng bằng, nàng lập tức khụy xuống mặt nước.
Xa xa truyền đến âm thanh đạp nước.
Tốc độ nhanh đến đáng sợ, giống như gió đông gào thét.
Dường như...... Lại có thứ gì đó đến.
Mà lúc này, thứ đó cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Sư Thanh Y ngước đôi mắt màu đỏ, sát khí dày đặc nhìn thứ đang đến, ngay lúc móng vuốt của nó sắp cào vào mặt, nàng đột nhiên nâng tay trái, trong nháy mắt nắm lấy cổ tay thứ kia, sau đó trở tay, chỉ nghe một tiếng răng rắc thật lớn vang lên, cánh tay thứ kia đều bị nàng vặn gãy.
Thứ đó gãy một cánh tay liền lui về phía sau hai bước gầm rú điên cuồng, thê lương tột độ, trong nháy mắt cảm giác toàn bộ sơn động đều phải sụp xuống.
Mà nó cũng chỉ rống lên hai tiếng, sau đó dừng lại.
Sư Thanh Y thở hổn hển quỳ trên mặt nước, chỉ thấy một bóng người thoáng qua phía sau thứ đó, trường kiếm trong tay trảm ngang cổ thứ đó.
Cổ thứ đó tương đối yếu đuối, hừ cũng chưa hừ được một tiếng đã bị người phía sau chém rơi đầu.
Xương cổ bị chém đứt, đầu sói trong nháy mắt rơi xuống, cùng đầu người nó gặm trước đó rơi cùng một chỗ, mắt trợn tròn, châm chọc nói không nên lời.
Môi Sư Thanh Y khẽ động, nàng nhìn người đó, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Người kia bước nhanh đến trước mặt nàng, cũng khụy xuống, đôi mắt đen kịt gợn nước, cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn nàng.
Hai vai nữ nhân run lên, trầm thấp nói: "Xin lỗi..... chị đã đến chậm."
Sư Thanh Y nhớ mong nữ nhân này, trước đó vô số lần nghĩ đến lúc gặp lại sẽ nói gì, cho dù không nói, nàng nhất định cũng sẽ ôm lấy người đó, mà hiện tại, nàng căn bản không có biện pháp ôm nàng.
Không phải bởi vì tay nàng không cử động được, mà chỉ vì nàng thực sự không đành lòng ôm Lạc Thần
Bởi vì Lạc Thần nhìn qua đã hoàn toàn biến thành huyết nhân, cả người toàn là máu, chỉ sợ ôm một chút sẽ nát vụn.
Nàng toàn thân không chỗ nào là tốt, áo khoác màu nhạt cũng giống như vừa ngâm trong máu ra, phần lớn diện tích loang lổ vết máu.
Nàng có một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, mỗi một tấc da thịt đều là vô song liệt lệ cùng mê hoặc, hiện tại trên mặt lại đầy vết máu đỏ sẫm, giống như tô điểm hồng mai, da thịt bên dưới càng tái nhợt đến cực hạn, nhất là khóe môi, vết máu vừa mới được lau đi không lâu.
May mà đôi mắt đen như mực nước kia vẫn sâu thẳm như trước, là vĩnh không phai màu mặc ngọc, mà nàng cứ như vậy nhìn Sư Thanh Y, tự trách, lại thương tiếc.
"Chị thế nào..... Thế nào biến thành như vậy......" Sư Thanh Y nghẹn ngào bật khóc, nàng căn bản chưa từng nghĩ đến, câu đầu tiên nói lại là câu này.
"Để nói sau, chị cõng em." Lạc Thần nhẹ giọng trấn an nàng, giọng nói cấp thiết: "Chúng ta đi ra ngoài trước đã."
Ánh mắt Sư Thanh Y rơi xuống bụng trái của Lạc Thần, nơi đó vết máu lớn nhất, áo sơmi trắng bên trong đều nhuốm đỏ, thậm chí còn có máu không ngừng từ bên trong chảy ra, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vải băng bên dưới.
Lạc Thần nhận thấy ánh mắt của Sư Thanh Y, biết không có thể chậm trễ, không nói hai lời liền tháo ba lô xuống cầm trên tay, thấp người mạnh mẽ nâng Sư Thanh Y lên lưng.
"Chị đang chảy máu! Tự em có thể đi!" Sư Thanh Y không dám giãy dụa, sợ cử động càng làm tăng gánh nặng cho nàng, chỉ có thể thấp giọng cầu xin.
Nàng quả thật đang khóc cầu xin Lạc Thần: "Em xin chị! Tự em có thể đi!"
"Chị xin em!" Giọng nói của nữ nhân dưới thân mềm nhẹ: "Thanh Y."
Sư Thanh Y trong giọng nói của nàng đè nén không được run rẩy cùng khinh suyễn, lập tức yên lặng, tay phải ôm lấy cổ nàng, gắt gao cắn môi không cho bản thân khóc thành tiếng.
Lạc Thần cõng Sư Thanh Y, trong tay mang theo ba lô của hai người, rất nhanh ra khỏi thủy động.
Cửa động có một con vật to lớn màu trắng đang nằm sắp, tám cái đuôi buông trên mặt nước, nhìn thấy hai người đi ra, nó lập tức bắn lên, thấp giọng nức nở.
Nó hình thể quá lớn, căn bản không vào được cửa động, nên trước đó Lạc Thần liền để nó chờ ở chỗ này.
"Nguyệt Đồng, nằm sắp xuống." Lạc Thần thấp giọng nói.
Nguyệt Đồng theo lời nàng nằm sấp xuống, Lạc Thần cẩn thận thả Sư Thanh Y xuống, sau đó lại duỗi tay đỡ nàng lên lưng Nguyệt Đồng.
Sư Thanh Y ngồi trên lưng Nguyệt Đồng, run rẩy đưa tay phải sờ gương mặt Lạc Thần.
Mặc dù vết thương chằng chịt, nhưng nàng vẫn xinh đẹp như vầng trăng khuyết.
Lạc Thần phủ lên bày tay Sư Thanh Y, mỉm cười an ủi nàng, sau đó bản thân cũng xoay người lên lưng Nguyệt Đồng, từ phía sau ôm lấy Sư Thanh Y.
"Chị dẫn em đến một chỗ." Nàng ghé vào bên tai Sư Thanh Y, trầm thấp nói một câu, lại nâng ngón tay lau nước mắt trên mặt Sư Thanh Y: "Đừng khóc, chị không sao."
Sư Thanh Y dùng tay phải qua lo lau mặt mình, mạnh mé áp chế cảm xúc: "Không.....không có."
Lạc Thần một vỗ vỗ Nguyệt Đồng, Nguyệt Đồng rất nhanh mang theo hai người đi về phía trước, trong lúc đi Lạc Thần sợ Sư Thanh Y ngã xuống, nên vững vàng ôm lấy nàng.
Rất nhanh đi đến một mộ thất, mộ thất tương đối khô ráo, Lạc Thần từ trên lưng Nguyệt Đồng nhảy xuống, sau đó đỡ lấy Sư Thanh Y đem nàng bế xuống, để nàng ngồi tựa lung vào Nguyệt Đồng.
Nguyệt Đồng lúc này trái lại chuyên tâm làm tấm đệm mềm mại.
"Nơi này tương đối an toàn." Lạc Thần quỳ gối bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói. "Đừng sợ, chị giúp em băng bó."
Đôi môi của Sư Thanh Y khẽ run rẩy, cũng không chịu nổi nữa liền nghiêng người về trước nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Lạc Thần ngẩn người.
Sau một khắc, ngón tay nàng luồn vào trong mái tóc ẩm ướt của Sư Thanh Y, hàng mi dài rũ xuống, hai hàng lệ thoáng chốc lăn xuống: "Chị tìm được em rồi."