Không thể.
Không thể nói.
Không thể để bất luận người nào biết.
Cho dù đó là....bạn bè tốt nhất.
Vũ Lâm Hanh ngước mắt nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt hoa đào luôn ngập ý cười trước kia phủ một chút sương mù, buồn bã thê lương, có chút không giống nàng.
"Tớ hiểu." Sư Thanh Y biểu thị hiểu được nàng, gật đầu ôn hòa nói: "Nguyệt Đồng sẽ không làm hại cậu, sau này nó cũng sẽ không đến gần cậu, tớ đảm bảo, cậu đừng sợ. Tung tích của Âm Ca đại khái cũng có manh mối, đợi khi tìm được nàng, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài. Chỉ cần có thể ra ngoài, tất cả đều sẽ ổn."
Sư Thanh Y sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ toàn bộ tập hợp, cho dù Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn bởi vì nguyên nhân nào đó không muốn rời khỏi, Sư Thanh Y cũng sẽ làm hết mọi biện pháp để các nàng đi, ép buộc cũng phải buộc các nàng ra ngoài.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ đội ngũ đều sẽ suy sụp, bất kể là thân thể hay là tinh thần, đều đã vô cùng sa sút.
Quan trọng hơn chính là khuôn mặt Lạc Thần hiện tại như tuyết trắng, thực sự không biết còn có thể chống đỡ đến khi nào.
"Có thể tiếp tục sao?" Lạc Thần chỉ nhẹ giọng hỏi Vũ Lâm Hanh.
Nàng biết rõ tính cách Vũ Lâm Hanh, nếu như Vũ Lâm Hanh nguyện ý nói, thì đã sớm nói ra, căn bản là không cần chờ người khác đến hỏi.
Nếu như không muốn nói, thì cho dù có bóp cổ nàng nàng cũng sẽ không nói một chữ.
Vũ Lâm Hanh nghe Lạc Thần hỏi nàng, giọng nói rốt cục khôi phục một ít ngữ khí vốn có của nàng: "Cũng không phải gãy chân, sao lại không thể."
Không có biện pháp, quả thật chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
"Vậy bò đi." Lạc Thần nói.
Nàng nói quả thật rất đạm nhạt, cũng chỉ một câu bốn chữ, giống như lúc ăn cơm nói "ăn đi", trước khi ngủ nói một câu "ngủ đi".
Cho dù đây là thông đạo âm trầm nguy hiểm trong miệng rắn, phía trước còn không biết có yêu ma quỷ quái gì đang chờ.
Bất quá đây cũng là sự thật, sự thật chính là phải tiếp tục bò, thế nhưng Vũ Lâm Hanh nghe xong, phi thường chán nản, càng giống một trái cà tím.
"Bò à, lại bò, thực sự là đủ rồi." Khả năng khôi phục của đại tiểu thư rất nhanh, lại bắt đầu lầm bầm oán giận: "Hai người các cậu tính xem, sau khi chúng ta tiến vào nơi này, đã bò bao nhiêu lần rồi? Đầu gối đều phải sưng lên."
Lạc Thần xoay người, cầm theo Cự Khuyết bò đến phía trước, Sư Thanh Y sợ nàng nặng nhọc nên luôn thay nàng mang ba lô.
Sư Thanh Y cười cười, nói với Vũ Lâm Hanh: "Có thể oán giận là tốt rồi, đây mới là cậu thường ngày. Nhanh lên đi, sau khi rời khỏi đây sẽ không cần bò nữa."
Bị bỏ lại một đoạn, nhóm người phải tận lực đẩy nhanh tốc độ để đuổi kịp đội ngũ.
Không ngờ đoạn thông đạo sau đó lại rất ngắn, không mất bao lâu đã đến cửa ra.
Người ở phía trước sớm đã một người tiếp một người bò ra, chỉ còn lại vài người bọn họ, Sư Thanh Y bò đến cửa động thì nhận thấy cửa động nằm nghiêng, cách mặt đất chỉ khoảng hai mét mà thôi, chân dài vừa nhấc thì đã nhảy xuống.
Xuống phía dưới đứng vững thân người. Sư Thanh Y lập tức làm động tác dang tay, nhìn Lạc Thần: "Đến đây."
Lạc Thần đang chờ ở cửa động, có chút kinh ngạc.
Sau đó rất nhanh, Lạc Thần cũng vươn tay ra, nhảy xuống.
Tư thế này của Sư Thanh Y giúp nàng dễ dàng đón được Lạc Thần, sau khi ổn định, Lạc Thần ôm lấy cổ Sư Thanh Y, Sư Thanh Y vô cùng thoải mái bế nàng xuống.
Ở đây tất cả đều là phiến đá hắc sắc, không gian trống trãi, giống như một mỏ đá bỏ hoang. Trên vách đá có thể mơ hồ nhìn thấy vài cửa động hình vòm, nhìn cách phân bố, số lượng cửa động hẳn là không ít.
Sư Dạ Nhiên đang phân công người tiến hành thăm dò hoàn cảnh, chỉ nhìn thấy ánh đèn pin, một chùm một chùm xé rách bóng đêm dày đặc.
Bóng người cũng theo ánh sáng tới tới lui lui.
Sư Thanh Y để Vũ Lâm Hanh chờ bên cạnh Lạc Thần, còn nàng thì một mình đi đến bên cạnh Nguyệt Đồng, để Nguyệt Đồng đi vào chỗ sâu trong bóng tối xác định xem có phải Âm Ca thực sự đã tới đây hay không. Nếu như đã đến đây, sau đó nàng lại đi hướng nào.
Nguyệt Đồng lựa chọn một hướng rồi biến mất trong bóng đêm.
Sư Thanh Y quay lại chỗ Lạc Thần, ôm cánh tay lẳng lặng chờ đợi, xa xa đen đặc như mực, loại trầm lặng che giấu bất an này khiến Sư Thanh Y bắt đầu có cảm giác kỳ lạ.
Nàng cảm thấy ghê tởm, muốn nôn.
Thậm chí có thời khắc, nàng cho rằng bản thân sản sinh ảo giác, bởi vì nàng lại ngửi thấy cổ hương khí quỷ dị kia.
Hương khí kia giống như ác mộng quấn quít lấy nàng, gặm nhắm nàng.
Để tránh cho Lạc Thần phát hiện sự khác thường của nàng, Sư Thanh Y vẫn tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, thỉnh thoảng áp chế cảm giác không khỏe cùng Lạc Thần thương lượng.
Qua một lúc, Quỷ Lang nhắm ngay một cửa động ở xa xa, đột nhiên lớn tiếng sủa vang.
Rất nhanh, Nguyệt Đồng cũng từ một hướng khác lui về.
Bầu không khí đột nhiên biến đổi.
"Thật náo nhiệt." Trong cửa động đen đặc có tiếng nữ nhân cười khẽ.
Rõ ràng nữ nhân cách khá xa nhưng giọng nói lại rất rõ ràng, đủ để bết nội lực của nàng có bao nhiêu thâm hậu.
Lạc Thần ở phía sau đội ngũ, sau khi nghe thấy giọng nói đó hàng mi dài khẽ động, vẻ mặt lạnh lùng không lên tiếng.
Sắc mặt của Tiêu Dĩ Nhu cũng biến trắng, nữ nhân mặt quỷ trái lại vẫn đứng như tượng gỗ.
Thiên Thiên lại chậm rãi bước đến phía sau Lạc Thần.
Sư Dạ Nhiên dẫn một đám người gần như ngay trong nháy mắt giương súng mở chốt bảo hiểm, Sư Khinh Hàn mím môi đứng bất động. Nói chung phản ứng của mỗi người cũng không giống nhau, rồi lại tương tự, tất cả đều trong tư thế sẵn sàn nghênh địch, tựa hồ đang chờ đợi nhân vật hết sức nguy hiểm nào đó.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Cuối cùng nhóm người mang vũ trang hạng nằng từ trong bóng tối bước ra, phía trước có thể nhìn thấy tất cả đều là thuần sắc hắc y nam nhân, nhưng lại không thấy nữ nhân đã cười nói lúc nãy.
Lạc Thần lúc này cúi đầu, dán bên tai Sư Thanh Y khẽ thì thầm.
Nàng phả ra khí tức ướt át nóng rực, làm cho lỗ tai hơi nhột nhạt, giọng nói vô cùng nhẹ, thế nhưng Sư Thanh Y vẫn tinh tường cảm giác được sự run rẩy rất khẽ của nàng.
Lạc Thần nói xong, nhìn Sư Thanh Y.
Sắc mặt Sư Thanh Y thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, gật đầu.
"Tôi muốn mở một cánh cửa, ai trong các người có thể giúp tôi?"
Nữ nhân bên kia cũng không hiện thân, ẩn nấp nơi nào đó thương lượng.
Một mảnh tĩnh mịch.
Nữ nhân đành phải nói tiếp: "Sư Khinh Hàn tiểu thư, miệng của cô thực sự rất khó cạy ra, vậy còn Sư Dạ Nhiên tiểu thư, cô thì sao? Làm đương gia nhà họ Sư, tôi nghĩ cô nhất định sẽ biết."
Sư Dạ Nhiên biểu tình lạnh lùng: "Lăn ra đây."
"Tốt." Nữ nhân cười nói: "Trữ Ngưng, cô mang nàng lăn ra, cho Sư Dạ Nhiên tiểu thư nhìn đi."
"Vâng." Trong đám người vang lên giọng nói của Trữ Ngưng.
Chết tiệt, Trữ Ngưng cư nhiên ở chỗ này.
Ông chủ của nàng, quả thật là Tiêu gia sao?
Sư Thanh Y nắm lấy chuôi dao quân dụng nơi thắt lưng, tay phải nắm chặt báng súng.
..... Dẫn nàng ra.
Nữ nhân là muốn Trữ Ngưng dẫn ai ra? Còn muốn đặc biệt để tỷ tỷ nhìn?
Sư Thanh Y suy nghĩ, bất động thanh sắc mà bước đến phía trước đội ngũ, bước chân vô cùng nhẹ, đôi mắt nhìn về phía Sư Dạ Nhiên.
Sư Dạ Nhiên bóng lưng thẳng tắp băng lãnh.
Trữ Ngưng bước ra, tóc ngang vai, vẫn trang phục gọn gàng chỉnh tề như trước.
Trong tay nàng giữ chặt một nữ nhân, nữ nhân kia thanh lệ thành thục, trên mặt hiện lên vẻ ngoan cố, động tác lại càng ngoan cố hơn.
Trữ Ngưng không nhịn được, túm tóc nàng, kéo một cái này liền đem búi tóc cài trâm trang nhã của nữ nhân xõa xuống.
Nữ nhân thấy trâm cài bằng gỗ bị Trữ Ngưng kéo rơi, mắt hạnh trợn to, thế nhưng miệng của nàng bị bịt kín, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát sinh ân thanh ngô ngô.
Nữ nhân bị bịt miệng muốn nhặt lại trâm cài, lại bị Trữ Ngưng chế trụ: "Ngoan ngoãn một chút."
Sư Dạ Nhiên nhìn thái độ Trữ Ngưng đối đãi nữ nhân kia, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, lại giống như muốn lập tức đem Trữ Ngưng thiên đao vạn quả, cắt thành mãnh nhỏ.
"Sư Dạ Nhiên tiểu thư, nàng đã lăn ra rồi, cô thấy thế nào?" Trong đám người, nữ nhân thần bí nói tiếp.
Vai Sư Dạ Nhiên rốt cục nhịn không được mà run rẩy, cắn chặt hàm răng.
Sư Thanh Y cũng thấy rõ nữ nhân bị Trữ Ngưng dẫn ra, cư nhiên là giáo sư của nàng, Duẫn Thanh. Nàng tuy rằng khiếp sợ, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh gì, tiếp tục cẩn thận di chuyển qua bên cạnh.
".... Ngô ngô ngô." Duẫn Thanh hai tay bị Trữ Ngưng giữ chặt, hoảng sợ nhìn về phía Sư Dạ Nhiên.
"Nàng không phải người liên quan trong việc này, cô bắt nàng, có ích lợi gì." Sư Dạ Nhiên né tránh, không dám nhìn đến Duẫn Thanh, chỉ cố gắng trấn định nói: "Nàng cũng chỉ là một giáo sư đại học bảo thủ vĩnh viễn không thông suốt, một khúc gỗ khó chịu mà thôi."
"Có ích lợi gì, chính cô hẳn là nên biết." Nữ nhân cười: "Trên đời này, có người thích kẻ ngu si, có người thích tảng đá, cũng có người thích khúc gỗ khó chịu."
Sư Dạ Nhiên nghiến răng.
"Tỷ như tôi, tôi còn thích khối băng đây." Nữ nhân sâu kín nói.
Sư Thanh Y suy xét những lời này, thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm.
Nàng thoáng nghiêng mặt, ánh mắt liếc nhìn Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên vẫn đang ở đây nhưng Lạc Thần đã không thấy đâu.
Trong đội ngũ có rất nhiều người, bóng người bên cạnh bóng người, ánh sáng lại không đủ, bốn phía đông nghịt, chỉ cần dùng kỹ xảo đúng chỗ rất nhiều thứ đều có thể được che giấu rất tốt.
Thấy Lạc Thần không còn ở chỗ cũ, Sư Thanh Y cũng không kinh ngạc, lần nữa xoay mặt lại, lẳng lặng chờ đợi.
Nữ nhân thần bí tiếp tục: "Nên làm như thế nào, Sư Dạ Nhiên tiểu thư, cô đã biết rõ ?"
Giọng nói của Sư Dạ Nhiên chung quy có vài phần phập phồng: "Tôi lặp lại lần nữa, nàng không giống như chúng tôi, cái gì nàng cũng không biết. Chúng ta trao đổi, tôi qua đó, nàng đến bên này, cô muốn tôi làm gì tôi đều sẽ theo ý cô."
Nữ nhân cười càng quyến rũ hơn nữa: "Sư Dạ Nhiên tiểu thư, cô thật thú vị. Tôi biết cô là ai, tôi bắt cô căn bản là vô dụng, cho dù cô qua bên này, đừng nói là muốn nói gì, làm gì, cô có thể sẽ không chút do dư tự sát, chứ không để bọn tôi chiếm được nửa điểm tiện nghi. Cho nên nói, cô đến cũng vô dụng, chỉ có vị giáo sư xinh đẹp ở bên này, cô mới có thể ngoan một chút."
Sư Dạ Nhiên lúc này sắc mặt hoàn toàn biến xanh.
"Cô bảo vệ nàng rất khá, tận lực cách xa phạm vi của cô, nhưng thật đáng tiếc, tôi hiện tại đã biết nàng chính là người có liên quan."
Sư Dạ Nhiên xiết chặt nắm tay.
Vành mắt Duẫn Thanh phiếm hồng, không lên tiếng, ánh mắt trầm nặng, đồng thời khôi phục vẻ quật cường trước đó.
Nữ nhân nói xong, Sư Dạ Nhiên vẫn không trực tiếp biểu thị gì, điều này làm cho nữ nhân rốt cục không nhịn được: "Kỳ thực tôi không muốn mất thời gian nói chuyện cùng cô, Sư Dạ Nhiên tiểu thư, quyết định nhanh lên một chút."
Trữ Ngưng khom lưng nhặt trâm cài, đầu nhọn trâm kề trên cổ Duẫn Thanh.
"Không được tổn thương nàng!" Sư Dạ Nhiên hoàn toàn tức giận.
"Vậy nói cho tôi biết phương pháp mở cửa." Giọng nói của nữ nhân trở nên lạnh như băng, tựa hồ là một người hỉ nộ vô thường.
Sư Dạ Nhiên vừa muốn nói, nữ nhân lại nở nụ cười: "Lạc Thần, vì sao cô không mở miệng? Bọn họ thực sự quá phiền, tôi kỳ thực là muốn dành thời gian cho cô."
Bầu không khí lạnh đến kết băng.
Không ai biết Lạc Thần hiện tại cụ thể đang ở đâu, xem tình hình, nữ nhân kia sợ rằng cũng không biết.
"Câm miệng." Sư Thanh Y bước đến phía trước đội ngũ: "Lạc Thần là để cho cô gọi sao?"
Yên lặng hồi lâu, nữ nhân rốt cục tắc lưỡi, trong thanh âm cất giấu vô tận khinh thường cùng căm ghét: "Để tôi nhìn xem, ai đây nha? Sư cô nương, không, Sư tiểu thư?"
Sư cô nương?
Sư Thanh Y đối với cách xưng hô này cân nhắc vài giây, rất nhanh lại trấn định, nói: "Cô không phải muốn mở cửa sao? Tôi mở, chị của tôi biết đến, tôi đều biết. Nàng không biết, tôi cũng biết."