"Nhưng vì sao tôi nhất định phải để nàng sang đó?" Vu Mị nghiêng mặt, nhìn Duẫn Thanh giống như đang nhìn một món đồ: "Giữ lại lợi thế này trong tay lúc cô mở cửa không phải sẽ ngoan ngoãn hơn sao?"
Sư Dạ Nhiên nghe vậy, xiết chặt nắm đắm.
Duẫn Thanh bị Trữ Ngưng lực mạnh chế trụ, cắn chặt khớp hàm, không phát sinh bất kỳ âm thanh nào.
Sư Thanh Y vẫn cười như trước đó nhưng tiếu ý đã mang theo sự lạnh lẽo hiếm thấy: "Nếu cô không thả nàng, tôi nhất định sẽ không làm chuyện gì thay cô cả, lúc tôi bàn chuyện buôn bán rất chú ý trao đổi công bằng."
"Dĩ nhiên." Không đợi Vu Mị mở miệng, nàng lại nói tiếp: "Cô nhất định sẽ nói nếu như tôi không mở cửa, cô sẽ hảo hảo "chiêu đãi " Giáo sư một phen, làm tôi phải nghe theo. Tốt lắm, tôi hiện tại nói trước điểm này, cho dù cô có khả năng đó nhưng chỉ cần cô tổn thương đến một sợi tóc của nàng, tôi bên này nhiều người như vậy sẽ lập tức tấn công, chỉ cần cô động thủ, tôi cũng động thủ. Tôi biết tình trạng đội ngũ của cô hiện tại cũng không chịu nổi công kích gì nữa, nếu như cô bằng lòng vì một con tin không có nhiều ý nghĩa với cô mà hủy hoại toàn bộ đội ngũ, thậm chí mất cơ hội mở cửa, tôi đây sẽ chờ xem."
Vu Mị đè xuống ánh mắt, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc ban chỉ, tạm thời không tiếp lời.
Ánh mắt Sư Thanh Y rất lãnh đạm, nói: "Cô còn muốn tiếp tục giữ lại nàng làm lợi thế áp chế tôi, thì có nghĩa là cô sợ tôi. Cô không tự tin, cho nên cô muốn tìm một người để kiềm chế hành động của tôi. Rất xin lỗi, điều này đối với tôi mà nói không nửa điểm tác dụng, tôi muốn chính là trao đổi công bằng."
"Bọn tôi có thể thả nàng." Lúc này, giọng nói ôn nhã của nam nhân vang lên: "Nhưng Sư tiểu thư, tôi còn muốn trao đổi một người nữa, hy vọng cô có thể đáp ứng."
Nghe giọng nói này, Vu Mị cũng không quay đầu lại, mà khóe môi chỉ kéo lên nụ cười, cười đến thâm trầm.
Sư Thanh Y bởi vì tiếu ý cổ quái của Vu Mị mà tiềm thức do dự một chút, bất quá mặc kệ đối phương có vụn ý gì, nàng vẫn phải cứu Duẫn Thanh ra, đây là nhiệm vụ hàng đầu.
Duẫn Thanh tay trói gà không chặt, chỉ có ở trong đội ngũ nhà họ Sư Sư Thanh Y mới có thể yên tâm.
Nam nhân từ trong đám người đi ra, hướng Vu Mị cung kính gọi một tiếng: "Lão tổ."
Vu Mị không lên tiếng trả lời, thoạt nhìn cũng không tức giận.
Điều này chứng tỏ nam nhân kia quả thật có thể thay mặt nàng đứng ra xử lý một số chuyện, dĩ nhiên, cũng chứng tỏ nam nhân này trong mắt Vu Mị vẫn có một chút phân lượng.
Sư Thanh Y nhìn về phía Tiêu Mộ Bạch.
Bởi vì xuống mộ, Tiêu Mộ Bạch đã tháo cacravat, mặc quần áo tương đối thuận tiện hành động, giày bó, nhưng cũng không có che giấu được phong độ cùng nhã khí vốn có của hắn.
"Sư tiểu thư, tôi muốn em gái của tôi."
Bất kể lúc nào, Tiêu Mộ Bạch ăn nói đều vô cùng hòa nhã, mặc dù trong hoàn cảnh đàm phán ác liệt này, nhã khí cùng hòa nhã rất không phù hợp.
Hắn ôn hòa, Sư Thanh Y thoạt nhìn cũng tốt tính, chỉ nhìn một cách đơn thuần không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ trai tài gái sắc, đang hòa hợp ngồi cùng bàn dùng cơm.
"Mời Tiêu tiểu thư bước ra." Sư Thanh Y cười nói.
"Cảm ơn."
Tiêu Dĩ Nhu được đưa đến bên cạnh Sư Thanh Y, sắc mặt trắng bệch.
Nàng trầm thấp gọi một tiếng: "Anh."
Ánh mắt Tiêu Mộ Bạch mềm đi, nói: "Dĩ Nhu đừng sợ, có anh ở đây."
Sư Thanh Y nói: "Ý của Tiêu tiên sinh là giáo sư đến đổi Tiêu tiểu thư, cùng với việc tôi sang đó mở cửa, đúng không?"
"Đúng. Chỉ cần cô đồng ý, tôi bên này lập tức thả người, tôi đảm bảo, sẽ không tổn thương giáo sư Duẫn dù chỉ một chút."
"Một đổi hai, đây thoạt nhìn cũng là trao đổi không công bằng." Nụ cười của Sư Thanh Y quả thực khiến kẻ khác cảm thấy như có gió xuân: "Bất quá không sao cả, tôi không để tâm, người yêu thương em gái như anh bàn việc buôn bán, hơi mệt một chút cũng không sao."
Kỳ thực Sư Thanh Y đã nhìn ra được, Tiêu Dĩ Nhu đối với Vu Mị mà nói chỉ giống như một hạt bụi nhỏ bé, dùng Tiêu Dĩ Nhu làm con tin không có nửa điểm tác dụng, giữ lại thậm chí có thể gây phản tác dụng, Vu Mị là một người hỉ nộ vô thường, rất có khả năng sẽ không kiên nhẫn mà sớm giết Tiêu Dĩ Nhu.
Tiêu Mộ Bạch quả thật rất coi trọng Tiêu Dĩ Nhu, nhưng đội ngũ của đối phương căn bản không phải do Tiêu Mộ Bạch chủ đạo, Tiêu Mộ Bạch đưa ra điều kiện dùng thêm Tiêu Dĩ Nhu để trao đổi Duẫn Thanh cũng hoàn toàn là vì Vu Mị ngầm đồng ý thả Duẫn Thanh, bằng không Tiêu Mộ Bạch căn bản không có tư cách mở miệng.
"Cảm ơn Sư tiểu thư." Tiêu Mộ Bạch nói.
Thời gian đã kéo dài đủ rồi, Sư Thanh Y tính toán, cảm thấy hẳn là được rồi, nói nói: "Để giáo sư qua đây. Mặt khác —"
Ánh mắt của nàng dời đi, rơi xuống trên người Trữ Ngưng, lạnh lùng nói: "Xin Trữ tỷ giúp tôi đem trâm cài tóc của giáo sư trả lại cho nàng, có được hay không?"
Thần sắc của Trữ Ngưng đình trệ, lại trở nên hung tợn.
Tiêu Mộ Bạch đạm nhạt nói: "Trữ Ngưng."
Trữ Ngưng nghiêm mặt buông lỏng Duẫn Thanh, sau đó mở mảnh vại bịt miệng Duẫn Thanh, Duẫn Thanh tóc dài tán loạn, bắt đầu ho khan.
Trữ Ngưng đưa trâm cài bằng gỗ lại cho nàng.
"Hai tay." Sư Thanh Y nói.
Tiêu Mộ Bạch nói: "Trữ Ngưng làm theo."
Trữ Ngưng quả thực bị Sư Thanh Y chọc giận, trong lòng hối hận ban đầu trên Lạc Nhạn Sơn vì sao không một súng bắn chết tiểu yêu tinh này, lúc đó nổ súng, thì nàng hiện tại sẽ không cần chịu ấm ức này.
Trữ Ngưng chỉ đành hai tay cung kính dâng lên trâm cài của Duẫn Thanh, Duẫn Thanh thu hồi trâm cài, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt." Sư Thanh Y hài lòng, cười nói với Tiêu Mộ Bạch: "Tiêu tiên sinh phía anh phục vụ rất chu đáo, quả nhiên cũng không tính quá thiệt thòi."
"Bây giờ tôi có thể đưa em gái tôi về sao?" Tiêu Mộ Bạch nói.
"Có thể."
Sư Thanh Y rút ra dao quân dụng đặt trên vai Tiêu Dĩ Nhu, lại trầm thấp cùng Tiêu Dĩ Nhu nói: "Yên tâm, cùng tôi qua đó, tôi sẽ không làm hại cô."
Tiêu Dĩ Nhu trên mặt không có huyết sắc, bước chân bắt đầu theo Sư Thanh Y di chuyển.
Duẫn Thanh thoát khỏi trói buộc, một mình cẩn cẩn dực dực hướng Sư Thanh Y đi qua, hai bên bắt đầu trao đổi.
Toàn bộ tĩnh mịch không tiếng động, hai đội ngũ, vô số ánh mắt đều đang chăm chú nhìn ba người ở trung tâm.
Kỳ thực lòng bàn tay Sư Thanh Y ra rất nhiều mồ hôi, nàng không phải bởi vì sợ cục diện này, mà vì cho đến lúc này nàng cũng không thấy bất kỳ động tĩnh gì của Lạc Thần.
Tuy rằng trước đó Lạc Thần có dặn dò nàng một chút nhưng thời gian dài như vậy không thấy thân ảnh Lạc Thần, không biết rốt cục đã lẫn đến vị trí nào, Sư Thanh Y vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Bất quá nàng tin tưởng Lạc Thần, cho nên vừa rồi ra quyết định, nàng cũng không có nửa điểm do dự.
Lúc Duẫn Thanh lướt qua Sư Thanh Y, bước chân hơi dừng một chút, run giọng nói: "A Thanh."
Sư Thanh Y hạ giọng: "Qua bên kia, đừng sợ, đến chỗ của chị tôi."
Duẫn Thanh cuối cùng bình an đến chỗ đội ngũ của Sư Dạ Nhiên, Sư Thanh Y cũng mang theo Tiêu Dĩ Nhu đến trước mặt Vu Mị, nàng nhìn Vu Mị, cười, thoải mái thả Tiêu Dĩ Nhu ra.
Tiêu Mộ Bạch nhanh chóng che chở Tiêu Dĩ Nhu, dẫn nàng ra phía sau đội ngũ.
Vu Mị gần kề quan sát Sư Thanh Y, đôi môi mang theo ý cười, nhưng nhãn thần lại băng lãnh đến xương, tựa hồ hận không thể lập tức lột da rút xương Sư Thanh Y.
"Nếu như cô muốn mở cửa, bây giờ tốt nhất nên khách sáo với tôi một chút." Sư Thanh Y nói.
Vu Mị phun ra từng chữ: "Dĩ nhiên."
Đội ngũ hai bên đều đông nghịt một mảnh, bóng người lay động, Sư Thanh Y nhìn lướt qua lại quan sát cửa động trung tâm trước đó Vu Mị bước ra.
Hai bên cửa động cũng không ngoài dự liệu, vẫn do hai hắc xà thủ hộ, mỗi bên một con, nửa trên là tượng người, một con rắn quấn lấy một cây trường kích, một còn khác quấn lấy cự cung (cây cùng lớn).
Cửa động thoạt nhìn rất cao, Sư Thanh Y suy đoán thậm chí có thể cao gần bằng chiều cao của đại điện, ánh đèn căn bản chiếu không đến đỉnh, ngoài cửa hoàn toàn tối đen như mực.
Hơn nữa cửa động rất rộng, bên trong lại càng rộng lớn, có thể dung nạp nhân số đông đảo, chứa được hai nhóm người cũng không nói quá, thậm chí còn thừa rất nhiều không gian.
Từ điểm này xem xét, Sư Thanh Y cơ bản suy đoán được "cửa" trong miệng Vu Mị có quy cách đáng sợ như thế nào.
Sư Thanh Y tổng kết lại: "Tôi phải nhắc nhở một chút, phía sau cửa có nuôi dưỡng một số thứ gì đó, tôi tin tưởng các người dọc theo đường đi cái gì cũng đã gặp qua rồi, cũng nên biết đây là loại chỗ gì. Mà tôi hiện tại muốn nói chính là thứ gì đó phía sau cửa, so với những gì trước kia các người từng thấy còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần. Nếu như mở cửa ra, tôi không thể đảm bảo sẽ phát sinh chuyện gì, để an toàn, tốt nhất các người nên tự mình chú ý một chút."