Bị dọa như vậy, Vũ Lâm Hanh cũng không biết làm gì, chỉ đành nhanh chóng cõng Âm Ca bỏ chạy.
Phong Sanh đỡ Sư Khinh Hàn, Thiên Thiên ở bên cạnh che chắn, chạy dọc theo vách đá.
Không biết bị cái gì kích thích, tất cả dây leo trong nháy mắt trở nên vô cùng điên cuồng, trên đầu một mảnh đè ép cộng thâm tiếng động rung trời chuyển đất kéo đến, Lạc Thần tay nâng Cự Khuyết chém đứt vài sợi dây leo.
"Lạc Thần, nhanh, có cái gì đó sắp xuất hiện!" Sư Thanh Y bắt lấy một sợi dây leo hướng nàng vun đến, dùng sức kéo đứt.
Dây leo bị nàng vứt trên mặt đất, đúng lúc này, cuồng phong gào thét, thổi đến khiến người không mở mắt ra được, rung động trên đỉnh đầu cũng càng lúc càng lớn, giống như lôi thần nổi giận giáng xuống lôi kiếp.
Hơn nữa trong cuồng phong sấm sét còn mang theo vị đạo cực kỳ tanh hôi, Sư Thanh Y vốn đã bị mùi hương kỳ lạ quấy nhiễu đến đầu óc choáng váng, cảm thấy khô nóng khó chịu, hiện tại lại bị vị đạo này huân đến, thiếu chút nữa bị huân đến hôn mê, trong lòng nói lúc trời giáng sấm sét lại nặng mùi như vậy sao, trong lúc phẫn nộ, nàng một trái một phải kéo lấy dây leo, lần nữa kéo đứt.
Cuồng phong thăng cấp biến thành gió lốc, đột nhiên có ba thân ảnh cực dài từ trên không lao xuống.
Mùi tanh càng ngày càng nặng, gần như ngay tại bên cạnh.
Lạc Thần nhíu mày, khinh phiêu vài bước đến bên cạnh Sư Thanh Y, kéo theo nàng lui lại phía sau , thoáng cái đã lui ra xa, sau đó chỉ thấy ba thân ảnh kia nện xuống mặt đất, đào lên một đống đá vụn, trong nháy mắt mặt đất liền xuất hiện một cái hố lộ thiên, vừa vặn vị trí bị nện xuống chính là chỗ vừa rồi của Sư Thanh Y.
Không đợi Sư Thanh Y thở dốc, ba thân ảnh dài kia lại vùng dậy.
Sư Thanh Y lúc này thấy rất rõ ràng, ba thân ảnh cực dài kia thực tế là ba cái đầu rắn thật lớn, phía dưới là ba cái cổ tách nhau, xuống nữa là hoàn toàn dính nhau, từ thân thể khổng lồ phân nhánh ra, vị trí phân nhánh hình thì cực đại bướu thịt, vô cùng vặn vẹo.
Thân rắn chỉ có một, xem ra một nửa thân còn lại vẫn còn đang ở trong tế dài cự xà vẫn chưa trườn ra, ở bên ngoài tự do hoạt động chủ yếu là nửa thân trên với ba cái đầu của nó.
Đây là nguyên bản của loại rắn ba đầu trước đó đã gặp phải sao?
Sư Thanh Y hoảng sợ, cùng Lạc Thần đạp gió phần phật chạy theo hướng vách đá, nhưng rắn ba đầu kia thế nào lại để các nàng đi đơn giản như vậy.
Thân thể của nói quá mức to lớn, uống khúc trên cao nhìn như một con cự long, gần như tất cả mọi nơi đều là lãnh thổ của nó, giống như thần thú từ trên cao nhìn xuống, Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đang ở dưới nó liền có vẻ nhỏ bé yếu ớt.
Rắn ba đầu đại khái là ghét bỏ đám hắc đằng cộng sinh này quá mức vướng bận, ba cái đầu chuyển động, rất nhiều dây leo bị nó làm đứt, đại điện càng thêm trống trái.
Vốn dĩ Sư Thanh Y hai người còn có thể mượn hắc đằng lẫn trốn, hiện tại hắc đằng trên cơ bản đều bị rắn ba đầu dọn sạch, thân thể dĩ nhiên cũng không còn chỗ trốn mà bại lộ ra.
Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y, trong lúc hai người tránh đi, vài lần thiếu chút nữa bởi vì thể lực chống đỡ không nổi mà ngã xuống.
Nhận thấy thế nào cũng tránh không thoát sự truy đuổi của rắn ba đầu, bản thân còn cần Lạc Thần che chở, đã là trói buộc của Lạc Thần, Sư Thanh Y đẩy Lạc Thần ra, quát: "Đừng mang theo em, chị chạy trước đi!"
Lạc Thần không nói lời nào, không kéo Sư Thanh Y nữa, nhưng cũng không thối lui, mà chuyển sang thu hút sự chú ý của rắn ba đầu.
Hai người tách xa nhau, ba cái đầu rắn, vẫn như cũ là thiên la địa võng không cách nào chạy trốn.
Hố sâu trên mặt đất càng lúc càng nhiều, tiếng đất đá nứt vỡ ầm ầm liên tiếp, khắp nơi đều là bụi mù.
"Uông uông!"
"Grư grư!"
Hai cái bóng một lớn một nhỏ từ trong tế đài mạnh mẽ xông ra, lao thẳng vào cổ một trong ba cái đầu rắn, Nguyệt Đồng phía trước, Quỷ Lang ở phía sau.
Nhất là Nguyệt Đồng lúc hóa cự thú rất linh hoạt, cũng rất hung tàn, lúc nó tấn công móng vuốt hoàn toàn biến thành móc sắt, mỗi một lần cào, móng vuốt liền bén nhọn thêm một chút, lớp vài của cự xà cứng như thiết kính nhưng cũng bị nó cào tróc, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, bên dưới máu thịt mơ hồ.
Có hai con vật này quấy nhiễu, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần rốt cục dễ dàng hơn một chút.
Hai người nhanh chóng chạy ra bên ngoài, một trong ba đầu rắn không cam lòng bị Nguyệt Đồng cùng Quỷ Lang cắn xé, ăn đau liền trở nên điên cuồng.
Ba đầu liên kết trên cùng một thân thể, thân thể to lớn cần phải thống nhất mà hoạt động, vì vậy hai cái khác cũng mặc kệ cái đầu kia có bao nhiêu đau nhức, chỉ kéo theo nó xông đến hướng của Lạc Thần cùng Sư Thanh Y.
Hai cái miệng thật lớn mở ra, cuồng phong gào thét, lưỡi rắn đỏ tươi bên trong tựa như trường tiên (roi)
Nhận thấy lần này tránh không khỏi, Lạc Thần đè nén thần sắc, đột nhiên xoay người lại dùng Cự Khuyết chém xuống mặt đất vài cái, kéo theo đá vụn cùng bụi mù, đá vụn cùng bụi mù bắn lên, lao thẳng tới đầu rắn.
Những khối đá vụn bị Lạc Thần vẫy lên, mỗi một khối đều giống như ám khí sắc bén, mang theo lực đạo kinh người, hai đầu rắn cư nhiên bị đá vụn đánh trúng làm nhiễu loạn, có vài khối trực tiếp khảm vào trong đôi mắt khổng lồ đáng sợ của đầu rắn.
Bị ngăn trở, lực công kích của đầu rắn bị trúng chiêu yếu đi rất nhiều, Lạc Thần đứng bất động, nhìn đầu rắn kia vun lên lao thẳng vào nàng.
Cự Khuyết trong tay nàng giương lên, điều chỉnh bước chân, ngay lúc miệng rắn mở rộng, thân thể nàng nhảy sang bên phải, lần nữa ổn định thân thể đồng thời Cự Khuyết trong tay giương nàng trước miệng rắn khổng lồ kia.
Rắn ba đầu hung hắn lao đến, lực đạo không thể thu lại nhanh như vậy, Cự Khuyết của Lạc Thần chắn ngang miệng nó , vì vậy đầu rắn theo quán tính tiếp tục lao về trước, chỉ nghe xích một tiếng, lực quán tính lại cộng thêm nội lực hùng hầu của Lạc Thần, Cự Khuyết lập tức chẻ ngang miệng rắn, gần như một kiếm cắt đứt hàm nó.
Xích lạp xích lạp, máu tươi lan tràn.
Cự xà bởi vì quán tính nên lệch về bên trái, dường như muốn dừng cũng dừng không được, Cự Khuyết lại ngược hướng chém về bên phải.
Bởi vì thân thể nó thô dày, thân thể Lạc Thần chịu không nổi áp lực, thở dốc càng trầm thấp, rõ ràng trở nên run rẩy.
Sư Thanh Y thấy thế, lập tức chạy đến chỗ Lạc Thần.
Sau đó nàng từ phía sau ôm lấy Lạc Thần, ngực dán sau lưng Lạc Thần, hai tay gắt gao cố trụ hai tay Lạc Thần, hai người, bốn tay, đồng thời nắm chặt Cự Khuyết.
Thân thể Sư Thanh Y nóng rực, Lạc Thần lại băng lãnh, thậm chí ngay cả mồ hôi của nàng cũng đều lạnh thành băng, biết dính lấy tóc của nàng.
Hai người băng hỏa dán hợp, cũng chính trong một khắc đó, Sư Thanh Y cảm giác tiếng động ầm ầm bên tai đều biến mất thậm chí ngay cả hương khí quỷ dị cùng mùi rắn hôi cũng không thấy.
Hiện tại nàng nắm chặt tay Lạc Thần, cho Lạc Thần mượn lực, giờ phút này, hai người dường như đã hợp thành một thể.
Lực đạo của Sư Thanh Y hiện tại giống như nước xoáy, hai người dán hợp chấp kiếm, ba cái đầu rắn kia có một cái bị hai người đâm thủng đỉnh đầu, tiếp tục dùng một kiếm bổ ra như mổ cá, máu tươi phun đầy người các nàng.
Cái đầu kia bị hai người dùng Cự Khuyết bổ ra, gần như đã hoàn toàn phế bỏ, một cái khác lại bị Nguyệt Đồng cùng Quỷ Lang vây quanh, chỉ có cái đầu thứ ba chết không hối cãi, tàn bạo vun lên, miệng rắn đột nhiên mở lớn đến cực hạn, răng nanh dài sắc nhọn nhưng mũi giáo.
Lúc này, giữa không trung có một đạo ngân quang xẹt qua.
Ngân quang kia hình như là một sợi dây bạc, bổ xuống cổ cái đầu thứ ba, tiếp theo chỉ thấy một nam nhân tóc dài lăng không nhảy lên, vật trong tay nhỏ dài sắc bén như dao trong suốt như tuyết lần nữa quất vào cổ cự xà.
Cổ cự xà chảy ra máu tươi, thấy tình thế không ổn, nó nhanh chóng mang theo hai cái đầu đã gục xuống rút lui, nam nhân kia tay cầm chỉ dao (vũ khí của nam nhân kia), đứng trên đầu rắn nhìn xuống.
Tóc dài của hắn vũ động trong không trung, một đôi mắt lấp lánh phát ra ánh sáng, ôn nhu như đầm nước xuân thiên, nuốt ruồi nơi khóe mắt mê hoặc nhân tâm.
..... Chương Thai Liễu.
Sư Thanh Y nhíu mày, cảm giác được thân thể Lạc Thần run rẩy càng thêm lợi hại, nàng vội vàng đỡ lấy thắt lưng nàng.
Lạc Thần ngẩng đầu nhìn phía trước.
Chương Thai Liễu đang ở chỗ cao nhìn lướt qua Sư Thanh Y, lại nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần thở dốc, khí trời rất lạnh, hơi thở mang theo hơi nước trắng xóa.
Khóe miệng Chương Thai Liễu khẽ cong, cười đến có vài phần than thở hàm ý sâu xa.
"Đi." Lạc Thần không hề để tâm, dẫn theo Sư Thanh Y cả người đầy máu chạy dọc vách đá.
Vách đá dốc xuống, độ dốc ngày càng thấp, đến cuối cùng chỉ thấy một khúc quanh tối đen, đã không còn đường để đi, vách đá chín mươi độ chắn ngang trước mắt.